Chương 29 : Món quà
“Gâu gâu.”
Khi Lucy mấy người vừa trèo lên cây, mấy con sói đã xông tới, chúng bủa vây lấy cáo Nick Wilde. Con cầm đầu nói:
“Tên cáo, ngươi có thấy lũ con người xuất hiện không?”
“Không thưa ngài sói, tôi không… thấy bất kì ai cả…” Cáo Nick cúi đầu lắp bắp.
“Gâu… Mi còn nói láo, chúng ta đuổi theo lũ người tới đây.” Con cầm đầu gầm lên.
Một con sói khác đã xông tới, nó ngoặm lấy Nick Wilde, xách bổng ông lên.
“Mi còn không khai.” Chó sói cầm đầu mỉa mai.
Con cáo kia rung lắc đầu, khiến hàm răng cắm sâu vào cáo Nick. Nick kêu lên đau đớn, ông cầu xin:
“Làm ơn tha tôi đi. Hướng bắc, bọn họ đi hướng bắc….”
Con sói kia quăng ông sang một bên, nó định chạy về hướng bắc đuổi theo lũ trẻ. Nhưng, con sói cầm đầu chặn lại, nó nói:
“Khoan đã.” Nó tiến đến, ngửi ngửi trên người ông cáo, rồi nó tức giận tát ông cáo một cái.
“Dám lừa rối chúng ta, trên người mi còn thấy rõ mùi lũ người, bên kia còn mấy cây cỏ thơm Lamir lưu lại. Chúng ta không bị lừa bởi một trò hai lần.”
Con sói cầm đầu nói với mấy con khác:
“Chia ra tìm, chúng chỉ trốn gần đây thôi, còn cậu, chăm sóc tên phản bội.”
Mấy con sói chia ra lục lọi khắp nơi, từ hốc cây tới bụi cây, chúng còn đào đất xung quanh đề phòng lũ người trốn xuống đất.
Lúc này, trên cây, ông hải ly lo lắng, ông không biết làm thế nào, sớm muộn gì đàn sói sẽ tìm thấy bọn họ.
Một tiếng gầm hét: “Bọn chúng trên cây, tổ trưởng Caim, các anh em lại đây.”
Không xong một con sói đã nhìn thấy họ, mấy con sói tụ tập quanh cái cây, một trong đó cố trèo lên cây, nhưng loài sói sinh ra tạo hóa không cho phép điều này.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Một con sói nói.
“Chúng ta canh ở đây, và gọi nữ hoàng đi.” Con sói cầm đầu quyết định.
“Hú uuu..” Chúng ra hiệu cho mụ phù thủy.
Trên cây mọi người bắt đầu hoảng sợ, bọn sói đã gọi nữ hoàng, chẳng mấy chốc bà ta sẽ tới và biến mọi người thành đá.
Bà hải ly bây giờ đã khóc lên, bà thì thào:
“Thôi xong rồi, chúng ta sẽ bị giết mất...hu hu..”
Ông hải ly vuốt lưng bà an ủi, ông không hi vọng gì nhiều.
Còn Peter nó đã sợ ngồi vô hồn xuống cành cây, Susan đổ lỗi cho cậu:
“Tất cả là tại anh, nếu lúc đầu chúng ta trở về nhà ngay, không tìm tên người rừng Tumut nào cả, thì bây giờ Edmun sẽ không mất tích, chúng ta sẽ không ch.ết…”
“Không thể trách anh hết được, em cũng đồng ý còn gì…”
Lucy thì không cản anh chị nó cãi nhau nữa, có nói gì họ cũng không nghe, cô bé bây giờ cầu nguyện có một phép màu xảy ra, một người nào đó sẽ tới cứu cô.
Một phút sau.
Một tiếng xe ngựa vọng tới, nó càng lúc càng gần, nghe thấy tiếng đấy, bọn sói cười ồ lên:
“Chúng bay còn không xuống chịu trói, Nghe thấy không, nữ hoàng đang tới, đến lúc đó Người sẽ tr.a tấn các ngươi tới ch.ết… Ha ha..”
Bà hải ly khóc càng to, hai ông bà hải ly ôm chặt nhau như đưa tiễn nhau đoạn cuối của cuộc đời vậy, Ông hải ly hét vói lũ sói:
“Đừng hòng, chúng ta sẽ không chịu thua….”
“Lại còn nói được, ta khuyên ngươi tiết kiệm một ít sức để tí nữa kêu gào đi, nếu không lúc nữ hoàng trừng phạt các ngươi lại phải ngậm đau.. ha ha…”
“Bọn khốn.” Ông hải ly lẩm bẩm.
Susan đã không còn sức cãi nhau với Peter, cô còn quá trẻ để ch.ết, cô luôn mơ mộng khi lớn lên có một tình yêu đẹp như trong những vở kịch lãng mạn, chuyện đấy bây quá xa vời.
Tiếng ‘lộc cộc’ càng gần, bọn họ có thể nhìn thấy cây đèn trên xe.
Lucy vẫn tiếp tục cầu nguyện, cô bé tin là mọi thứ sẽ tốt hơn nếu còn hi vọng…
Đột nhiên, tiếng một con sói hoảng hốt vang lên:
“Đó không phải xe của nữ hoàng, ai đó đang tới..”
“Rõ ràng hắn muốn cứu bọn trẻ, anh em chuẩn bị chiến đấu..”
Thế cuộc đổi chiều, bọn sói lúc này không cò vẻ khiêu khích trước mà nghiêm túc như những binh lính thực thụ.
Ông hải ly cũng nhìn thấy cái xe trên đó là một người mà ông nhận ra…
==================
“Xông lên, những người bạn của ta.” Người đàn ông vừa đánh xe vừa hô.
“Đâm ch.ết lũ sâu bọ kia nào..”
Chiếc xe lao thẳng vào giữa đàn sói, một con bị cán, nó không kịp kêu lên đã bất tỉnh, chiếc xe dừng lại, một người đàn ông cao lớn bước xuống, ông ta cầm một cái roi da. Ông ta kiêu khích bọn sói:
“Lào tới đây, ta cho bọn mi thấy mặt trăng vì sao tròn.”
Con sói đầu đàn nhảy bổ mặt ông, nhưng bằng một cái nghiêng người nhẹ nhàng, ông ta né sang bên phải, cây roi trong tay ông vung lên, cuốn vào cổ con sói.
“Xoạc.” Con sói bị quất bay ra.
“Đội trưởng.” Mấy con sói khác gầm lên, bọn chúng tất cả xông lên.
Người đàn ông không hề hoảng sợ khi bị áp đảo số lượng, ông cúi người, một con sói nhảy qua ông. Rồi ông ta đưa tay lên, nắm lấy cái đuôi con sói đang trên không. Ông quăng nó về phía trước.
Mấy con sói nhảy ra xung quanh tránh, từ tay ông xuất hiện ánh sáng đỏ chót bắn thẳng một con sói bên trái, con sói bị trúng chiêu kêu lên đau đớn, nó bất tỉnh.
Mấy con còn lại đồng loạt tản ra xung quanh, bao vây lấy người đàn ông. Thế cục rơi vào rằng co. Bọn sói sẽ không tấn công trước, bọn chúng chỉ cần chờ nữ hoàng tới.
Nhưng bọn chúng quên mất một thứ, người đàn ông không tới một mình.
Ông ta huýt sáo một cái dài. Sáu con ngựa kéo xe ông hí lên: “Hi...Hí..Hí Hihihi”
Chúng lau vào phá hủy vòng vây bọn sói, nhân lúc này, người đàn ông lao ra, ông di chuyển nhẹ nhàng không hợp chút nào với thân hình quá khổ của mình.
Từng tiếng “ẳng ẳng” vang lên, ông ta không phải là chiến đấu mà đang nhảy múa trong bày sói. Bóng người uyển chuyển dưới ánh trắng, Lucy mấy người trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.
“Ầm.” Con sói cuối cùng bị đánh ngất.
“Hoan hô, em đã biết thế nào cũng có người tới cứu mà…” Lucy sung sướng tới khóc.
Mấy người còn lại cũng vui ra mặt, họ reo lên may mắn.
Người đàn ông dừng lại, ông tiến về phía cái xe nói:
“An toàn rồi, anh chị hải ly cùng ba cô cậu bé xuống đi.”
Lucy năm người lục tục trèo xuống cây, Lucy chạy nhanh tới bên xe ngựa, khi tới khu vực ánh đen chiếu, cô bé thấy rõ người đã cứu họ.
Một người đàn ông phúc hậu, to béo, râu dài, trong bộ đồ đỏ. Cô bé mắt sáng lên hỏi:
“Ông là ông già Noel, không ngờ là ông cứu chúng cháu…”
Hải ly mấy người cũng chạy tới, ông hải ly xúc động nói:
“Tôi..tôi nhận ra là ngài mà, không ngờ ngài còn xuất hiện… Cảm ơn ngài cứu chúng tôi.”
Bọn trẻ cũng nói cảm ơn ông.
Nhưng ông vội nói:
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện, mụ phù thủy đang tới, chúng ta trước hết rời đi.”
Cả bọn nghe vậy ngật đầu, họ lần lượt trèo lên xe ông. Lucy lúc này nói:
“Còn Chú cáo Nick Wilde, chú ấy đâu rồi?”
Mọi người nhớ tới con cáo, họ nhìn xung quanh nhưng không thấy nó. Ông già Noel nói:
“Yên tâm đi cô bé, ta thấy cậu cáo trốn đi, mong cậu ta may mắn không gặp phải mụ phù thủy.”
Mấy con ngựa đã về vị trí từ bao giờ, ông già Noel thúc ngựa chạy nhanh về hướng nam.
=================
Chiếc xe chạy băng băng, sau khi đi liên tục hai tiếng, bọn họ gặp một con sông, xe đi chậm lại, ông già Noel nói:
“Tới đây là an toàn rồi, mấy vị có thể đi men theo con sông tới vũng nước cạn rồi tới Bàn đá, Alan và đội quân của ông ở đấy.”
“Ông không đi cùng cháu ạ?” Lucy hi vọng hỏi.
“Xin lỗi Lucy, đã gần trăm năm ta còn chưa về nhà, mấy cháu có cuộc hành trình của mình, ta cũng vậy…”
“Nhà của ông ở đâu?” Peter tò mò hỏi.
“Nó ở nơi rất xa, các cháu đi xuyên qua biển Đông, thì mới tới.” Ông vứa nói vừa nhìn xa xăm về phía đông.
“Không nói tới điều này, bạn của cháu đã cứu ta từ ngục giam mụ phù thủy, hai bọn họ nhờ ta nhắc nhở cháu là Edmun đã phản bội và đầu nhập mụ phù thủy, các cháu phải cẩn thận.”
“Thấy chưa, tôi đã nói rồi, thằng nhóc đó phản bội..” Ông hải ly nói, nhưng nhìn khuôn mặt biến đen của mấy đứa trẻ, ông ngừng lại.
Chiếc xe rơi vào im lặng.
“A, Fayola và Ambrose, bọn họ khỏe không ạ?” Một lúc sau, Lucy cất lời.
“Hai bạn của cháu rất khỏe, tuy nhiên họ bị mụ phù thủy nhốt trong lâu dài. Cháu không cần lo lắng, mụ phù thủy sẽ không giết họ.”
“Vâng…” Lucy gật đầu, nhưng mặt cô không khá hơn mấy.
“Được rồi vui vẻ lên đi, ta có quà cho ba đứa…”
Rồi, ông già Noel tặng cho Lucy một lọ nhỏ chứa loại rượu quý làm bằng mật của một trong những loài hoa lửa mọc trên những rặng núi của mặt trời, có thể chữa trị mọi vết thương bằng một giọt.
Peter nhận được một thanh gươm và một cái khiên lấp lánh ánh bạc ở giữa có khắc hình một con sư tử đang đứng chồm hai chân lên trước.
Còn Susan thì được ông đưa cho một cái cung cùng nhiều mũi tên và một cái tù và bằng ngà voi.