Chương 85 : Deus và Fayola
Fayola ôm Ambrose khóc một hồi rồi cô bé thiếp đi ngủ mất, Ambrose thấy vậy đưa tay xoa nước mắt trên má cô nàng trôi đi lớp phấn lộ ra vành mắt hơi thâm, chắc chắn cô bé trải qua mấy ngày chiến trận không ngủ.
Ambrose gọi bà Nemmis đưa nữ hoàng trở lại phòng, còn cậu thì đi xung quanh lâu đài, ít ra cậu cũng phải biết ngôi nhà hiện tại của mình như thế nào, vừa đi cậu vừa tính toán tương lai.
Sáng hôm sau, cả hai người triệu tập tất cả quan viên trong quốc gia, một là giới thiệu vị vua đã trở về, hai là thương thảo xử lý các vấn đề sau chiến tranh.
Ngồi lại trên chiếc ngai vàng quen thuộc, Ambrose nhận ra có nhiều khuôn mặt mới, trừ những vị đại thần mười năm trước, có không ít người mới.
Bây giờ, Thất đại đảo quốc hoàn toàn chưởng khống bảy hòn đảo của The Seven Isles, quần đảo Đơn côi (chiếm từ Calormen vừa rồi), và vô số đảo lớn nhỏ khác trên Biển Đông.
Cuộc họp này diễn ra cả buổi sáng, sau bữa trưa, Ambrose và Fayola mới có cơ hội đi dạo trong Vườn hoa của lâu đài.
Ambrose kể lại cho cô bé mọi chuyện từ lúc cậu bị Hag hãm hại thế nào, cậu trở lại thế giới thực ra sao, kể cả về cây pháp trượng của phù thủy trắng.
Nhắc tới phù thủy trắng, Fayola mới kể cho Ambrose nghe cô bé đã hoàn thành tu luyện xong bảy quyển sách của bà ta để lại, thật khó tin được, nhưng cô bé bây giờ có khi mạnh ngang ngửa Phù thủy trắng mất, Ambrose suy đoán.
Cậu chợt nhớ ra bí mật trong cây pháp trượng mà Deus đã nói, rồi tự hỏi không biết Fayola có thể giải được không. Nghĩ vậy, Ambrose lấy cây pháp trượng ra đưa cho Fayola nói:
“Cây pháp trượng của Phù thủy trắng ẩn chứa một bí mật, cậu xem có thể tìm ra nó hay không?”
Fayola gật đầu tay lấy cầm cây pháp trượng từ cậu bạn, mới đầu cô không thấy gì khác thường, sau cô mới theo lời chỉ dẫn của Ambrose mở ra không gian riêng của cây pháp trượng.
Thật kì lạ, bên trong nó thật có cái gì đang kêu gọi cô, nhưng cô bé không biết làm thế nào để tìm ra hoặc đáp lại nó, Fayola nói điều này với Ambrose.
Hai người đều suy nghĩ nhưng không có kết quả, Ambrose dứt khoát đưa cây pháp trượng cho Fayola, dù sao cô bé bây giờ có thể nói là một phiên bản khác của Phù thủy trắng, nếu có cây pháp trượng của mụ ta, Fayola sẽ càng mạnh hơn.
Xong việc này, Ambrose trầm ngâm nói tới chuyện khác:
“Chúng ta muốn trở về thế giới thực cần sử dụng trận pháp dịch chuyển trong cây pháp trượng, ta cần rất nhiều ma lực để khởi động trận pháp.”
Ambrose trước khi trở lại Narnia đã hỏi Deus vấn đề này, tên này bày tỏ nếu ở Narnia và nếu tốc độ bình thường hấp thu ma pháp nguyên tố trong không khí thì mất ít là tới vài trăm năm. Khi đó thì cậu với Fayola thật ch.ết hết rồi.
Còn về cách trở lại bằng cái tủ quần áo... Ambrose vừa đề cập tới cách này thì Fayola đã phảu định, cô bé nói là hai năm nay cô bé đã thử nhưng không được.
“Bạn biết ở đâu có nhiều ma pháp nguyên tố không?” Ambrose hỏi cô bé.
“Tớ biết, khi minh tưởng mình cảm nhận được một chỗ rất nồng nặc ma pháp nguyên tố, đó là ở lâu đài cũ của Phù tủy trắng, bà ta đã chọn một chỗ rất thích hợp tu luyện.” Fayola trâm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Vậy mấy hôm nữa chúng ta đi xem.” Ambrose quyết định.
“Ừ…” Fayola không có dị nghị gì, cô hiện tại cũng rất nhớ cha cô, ngài Baemyn Smith. Cô cũng muốn nhanh chóng trở lại gặp ông ấy.
Cả hai không nói thêm, tận hưởng ảm giác hai người ở bên nhau, bọn họ đi dạo thêm một lúc nữa, tới một góc khuất trong khu vườn, đột nhiên Ambrose tỏ vẻ thần bí nói:
“Fayola, mình muốn giới thiệu cho cậu một người bạn?”
“Ai vậy…”
Fayola trong lòng chưa bao giờ nhẹ nhàng hơn lúc này, cô nghi ngờ hỏi.
Cô cũng quen biết tất cả những người quen của Ambrose, nhìn vẻ mặt của cậu ta thì đây là người mà cô bé không biết.
Ambrose chỉ cười chưa trả lời ngay:
“Tới lúc đó cậu không được bất ngờ đâu đấy…. Deus ra đi?”
Fayola nghe vậy cũng không để ý lắm nhưng cô bé thật phải trợn to tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mình, một ánh sáng trắng lóe lên, rồi một cuốn sách xuất hiện. Và thật càng bất ngờ hơn nó lại biết nói.
“Hi… Bạn là Fayola, Ambrose thường xuyên nói về bạn với mình, tui là Deus Book, rất vui gặp bạn.”
Một giây sau khi Deus giới thiệu xong, Fayola mới từ trong bất ngờ hoàn hồn ưu nhã nói:
“Xin chào Dues, mình tên là Fayola Smith, cũng rất vui được gặp bạn… bạn thật là một cuốn sách hả?” Fayola tò mò hỏi thêm.
“Thật một trăm phần trăm…” Deus khẳng định.
Ambrose suy nghĩ rất nhiều mới quyết định tiết lộ sự tồn tại của Deus cho Fayola, một phần vì cậu rất tin tưởng cô bé, nếu là mấy năm trước thì Fayola còn quá trẻ con (Ambrose nghĩ vậy, thực ra tên này còn trẻ con hơn), Deus tồn tại khác biệt hoàn toàn với thế giới, Ambrose cũng đoán được cậu ta đến từ một thế giới khác, giống như Narnia.
Còn về Baemyn, thì ông quản gia quá quan tâm với cậu, Ambrose biết trong thế giới thực, mọi người đều bảo nhau rằng không thể tin một thứ biết suy nghĩ nếu không nhìn thấy não nó ở đâu, Ambrose sợ rằng bác Baemyn quá lo lắng cho mình.
Fayola cũng biết một số chuyện trong giới phù thủy, cô bé ánh mắt lóe lên vẻ sáng suốt, hỏi ngay:
“Deus... cậu là từ một thế giới khác tới hả?”
“Đúng vậy, mình rất rất lâu không về nhà rồi…” Deus giọng nghiền ngẫm thừa nhận.
“Có khi nào bạn từ đất nước của Aslan tới không?” Fayola đoán thử.
Cả thế giới này không có nơi nào cô chưa tới, kể cả tận cùng biến Đông (để đi tìm Ambrose mà), chỉ có đất nước của Alan là cô bé không tới được, có một vách chắn vô hình ngăn cô tới đó.
“Không phải, đó cũng không phải quê hương mình, nó ở rất xa… mình như quên mất vị trí của nó rồi.” Deus giọng ỉu xìu nói, có vẻ như cậu ta đang nhớ nhà.
Ambrose thấy vậy an ủi nói:
“Yên tâm, chúng ta đã kí khế ước rồi, mình sẽ đưa bạn về nhà…”
“Khế ước gì vậy?” Fayola bên cạnh nghe hai người nói chuyện không hiểu nói, trong lòng cô bé hơi không vui, xem ra Ambrose vẫn còn nhiều chuyện giấu cô.
Dưới sự tr.a hỏi của Fayola, Ambrose đành phải kể ra:
“Chúng mình kí khế ước, theo nó thì Deus sẽ giúp mình thành Thần còn mình phải giúp cậu ta trở về quê hương.”
“Thần…”
Fayola kinh ngạc hô to, thần không phải cô không gặp qua, ở Narnia có một số vị thần núi, thần sông. Nhưng theo Fayola xem ra đó chính là những tinh linh mạnh hơn bình thường thôi.
“Giống như Alan hả?” Fayola bỗng nhớ tới một hình dáng con sư tử trong đầu.
“Không phải, tui cũng đã thấy Alan rồi. (Là trong đầu Ambrose nén nhìn ra) Ông ta vẫn không phải là thần.” Deus khẳng khái trả lời.
Cuốn sách thấy Fayola tỏ vẻ mặt không hiểu, rồi cậu giảng cho cô bé về các cấp bậc tu vi ma pháp, từ cấp 1, 2, 3, ….. cuối cùng là pháp thần.
Oa… như một thế giới mới mở ra trước mắt Fayola, cô bé hai mắt sáng trưng hỏi luôn:
“Vậy mình bây giờ đang ở cấp mấy…”
Ambrose cũng chú ý lên, cậu cũng rất tò mò Fayola mạnh như thế nào.
“Ok… mọi người xem nhá…”
Deus lơ lửng trước mặt hai người nó mở ra một trang khác, rồi một bảng thông tin hiện lên.
=====
Họ tên: Fayola Smith
Tuổi: 22 ( tuổi ở thế giới thực)
Chủng tộc: Nhân loại
Huyết thống: Phù Thủy (Lai)
Ma lực: Cấp 4 (hậu kì)
Lý luận ma pháp: Cấp 4 (Hậu Kì)
Kỹ thuật chiến đấu: Cấp 4 (Hậu kì)
Tu vi: Cấp 4 (Tam đoạn trung kì) Ma pháp sư
=====
Fayola nhìn bảng thông tin của mình mà thấy vô cùng thất vọng, tại Narnia, nói trắng ra là ngoài Ẩn sĩ và Alan thì cô bé là người mạnh nhất, vậy là cô thấy mình vẫn chỉ là cấp 4 ma pháp sư, bên trên con gần chục cấp nữa. Nói chung là thật yếu.
Ngược lại, Ambrose thì trợn mắt há mồm, cậu đang thấy gì, Fayola còn mạnh hơn cả lão già Albus Dumbledore, không, cô bé là người mạnh nhất thế giới thực…
Ambrose tự nhiên cảm thấy mình thật yếu ớt, nhớ ngày trước mình tay cầm lọ thuốc đánh bay mọi nguy hiểm vảo vệ Fayola, bây giờ thì... trong lòng cậu khóc thầm.
Fayola liếc liếc thấy Ambrose thay đổi sắc mặt. cô hỏi:
“Sao vậy, cậu bị làm sao hả?”
“Không sao…” Ambrose cố cười một cái nói.
“Bạn ấy đang tự ti đấy, tên này bây giờ còn không tính là ma pháp sư…” Deus bên trên không nhổ nước bọt nói.
“A… sao mình thấy Ambrose vẫn sử dụng được phép thuật…” Fayola không hiểu hỏi.
“Tên này uống thuốc đấy…” Deus như tên phản bội bí mật gì cũng phun hết ra.
Fayola thấy vậy mắt sáng lên nói vơi giọng tự tin:
“Ambrose bạn yên tâm, mình sẽ bảo vệ cậu…”
“Cảm ơn Fayola.” Ambrose xấu hổ đáp lại. Lúc trước, khi mới tới Narnia, chính cậu bảo vệ cô bé mà giờ thì ngược lại hoàn toàn, Ambrose thấy mình không biết nên vui hay buồn đây.
Sau đó, cả ba đứa nói sang chuyện khác, Ambrose cố tình chuyển hướng đề tài. Cậu nêu lên ế hoạch của mình:
“Minh muốn biến Narnia thành đường rút lui của chúng ta…”
Tên này nói qua về tình hình giới phù thủy cho Fayola nghe, về tên chúa tể hắc ám Voldermort, vân vân…
“Theo cậu kể thì hình như tên Chúa tể này còn yếu hơn cả mình, chúng ta không phải sợ hắn.” Fayola nói giọng chắc nịch.
“Không, cậu không thấy tuổi của mình thế nào hả.”
Fayola giật mình nhìn Ambrose, cô bé thấy Ambrose bề ngoài chỉ bảy tám tuổi, cô có tự hỏi lý do lại như vậy, bây giờ trong đầu suy đoán ra một giả thuyết nói:
“Không lẽ khi trở về thế giới thực, mình cũng sẽ trở lại lúc 8 tuổi…”
“Đúng vậy, không những thế, mà tất cả ma lực, tu vi của cậu cũng sẽ trở lại như lúc chúng mình vừa tới Narnia.”
Fayola còn đang muốn về thế giới thực đánh chế tên Chúa tể kia trả thù cho Ambrose đây, vậy mà cô lại mất hết tất cả sức mạnh, coi như tu luyện lại từ đầu. Khuôn mặt Fayola trở lên khó coi.
Nhưng Fayola nhất định phải trở về, vì gia đình cô ở đó, cha Baemyn. Còn cha ruột cô, Fayola trong mấy năm cũng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, cô muốn tìm ra ông ta, và hỏi xem tại sao ông ta lại bỏ rơi cô... hai lần. Nhớ tới chuyện này, khuôn mặt của Fayola héo đi.
Ambrose tưởng cô bạn đang buồn chuyện tu vi, bèn an ủi nói:
“Cậu không cần lo, tuy mất hết tu vi nhưng cậu có thể tu luyện trở lại…”
Đúng vậy, Fayola có thể tu luyện lại một lần nữa, có khi cô bé sau lần này còn đột phá lên cấp 5 ma pháp sư chứ không phải chơi, nghĩ tới đây, Fayola bình tâm lại, nếu cô đủ mạnh thì có thể làm được rất nhiều chuyện.