Chương 90 : Khế ước đài.
Sáu tháng sau, toàn bộ Ettinsmoor đã đặt dưới sự thống trị của Thất đại đảo quốc, không ngoài dự liệu, tin tức bốn vị vua và nữ hoàng Narnia mất tích không hiểu làm thế nào tới tai bọn khổng lồ, chúng ngay sau đó đã cho quân xuôi nam mặc dù chúng vừa thua trong cuộc chiến một năm trước.
Chỉ chờ có vậy, hơn ba nghìn quân bộ binh của Thất đại đảo quốc tiến công, kết hợp với năm nghìn hải quân, một trận chiến ác liệt nổ ra ở khu vực ven cầu Khổng lồ và con sông Tunner.
Chính Ambrose và Fayola hai người phải ra tiền tuyến đốc quân. Cuộc chiến đẫm máu này khiến quân đội Thất đại đảo quốc hy sinh hơn một trăm binh sĩ, thật là một con số khủng khiếp, chưa bao giờ quân đội của hai người lại thiệt hại con số lớn như vậy.
Ngược lại, bọn họ tiêu diệt chính xác năm mươi ba tên khổng lồ (bằng số lượng của một bộ lạc cỡ vừa.) toàn quân bị tiêu diệt.
Ngay sau khi đánh bại bọn khổng lồ, các bộ máy chức năng trong nội các điên cuồng vận chuyển, rốt cuộc họ hoàn toàn trưởng khống Ettinsmoor.
Như vậy là xong chuyện của Ettinsmoor, Ambrose hai người để nó sang một bên và giao cho các đại thần trực tiếp xử lý.
Hôm nay, Ambrose và Fayola đi tới Thần điện, nơi trồng cây Táo vàng, cũng như coi như là nơi yên nghỉ của Bán thần Leolacdo Duvanhkate.
Thần điện bao gồm một mái vòm cao trên hai mươi mét, bên dưới là cây Táo vàng, xung quanh là các phòng chức năng nhỏ hơn. Chính Ẩn sĩ cũng đang ở lại đây, đương nhiên vì nguyên tố phép thuật nồng nặc.
Có thể nói, Thần điện là nơi quan trọng nhất của cả vương quốc.
Ambrose và Fayola hai người tính toán ở lại Narnia nửa năm nữa rồi trở lại thế giới thực, trước khi bọn họ đi phải đảm bảo sự trung thành của vương quốc đối với mình. Khế ước chính là cách hai người chọn.
Mọi vật liệu để ký khế ước đã chuẩn bị đủ, ma lực thì từ cây Táo vàng, vật môi giới là máu của Alan.
Một năm rưỡi qua, Ambrose và Fayola một mặt định hướng phát triển đất nước, mặt khác, hai người dưới sự giúp đỡ của Dues và Ẩn sĩ hoàn thành một tòa Khế ước đài. Nó đặt ngay phía trước Thần điện.
Mỗi một vị nội các đại thần khi nhậm chức đều sẽ phải dùng máu tuyên hệ trung thành với Thất đại đảo quốc, với Ambrose và Fayola tại chính cái Khế ước đài này.
Ngoài ra, hai người còn muốn phát triển Thất đại đảo quốc thành một ma pháp quốc gia, điều này không thể thiếu sự tồn tại của các phù thủy và pháp sư khác ngoài Ambrose, Fayola và Ẩn sĩ ba người.
Muốn đào tạo được các phù thủy và pháp sư nhất định cần một trường học phép thuật, Fayola cho người xây dựng một trường học phía bắc hòn đảo. Cô bé đặt tên là Học viện ma thuật Duvanhkate theo tên sư phụ của cô.
Để đảm bảo sự trung thành tuyệt đối của các ma pháp sư sau này thì ngay còn khi là học viên, trước khi nhập học, họ cũng phải tuyên hệ trung thành trên Khế ước đài.
=====
Hôm nay là ngày đặc biệt, ngày khai giảng của khóa học sinh đầu tiên của Học viện ma thuật Duvanhkate, tất cả các học viên đều đứng ngay ngắn trước Thần điện.
Không phải ai cũng có thiên phú trở thành ma pháp sư, một số chủng tộc lại đặc biệt không có thiên phú làm phép thuật như Ore, Minatour, Goul,... hoặc phép thuật Ambrose và Fayola lấy ra từ cây pháp trượng Aquaetigni không thích hợp với chúng.
Ambrose cũng không biết làm cách nào, cậu chỉ đem hy vọng vào Bộ nghiên cứu phép thuật sẽ giải quyết vấn đề này.
Năm này số lượng học viên là bảy mươi hai, trong đó phần lớn là nhân loại, tất cả bọn họ đều trong độ tuổi từ mười tới mười năm tuổi, chúng còn rất trẻ.
Khí thấy nhà vua và nữ hoàng xuất hiện, tất cả quần thần và dân chúng dự lễ đều quỳ xuống hành lễ.
“Tham kiến bệ hạ…”
“Tham kiến nữ hoàng…”
“Các con dân của ta, xin hãy đứng dậy…” Ambrose cao giọng nói, tuy cậu nói không to nhưng âm thanh vẫn rõ ràng trong tai mọi người.
Cho đến khi mọi người yên vị, Ambrose bước lên phía trước nói:
“Hôm nay là lễ khai giảng đầu tiên của Học viện ma thuật Duvanhkate, ta cảm thấy rất vui mừng khi có mặt của rất nhiều thần dân trong vương quốc…”
Ambrose vừa dứt lời, một tràng pháo tay như sấm rền vang lên, bên dưới có khi tập hợp hơn mười ngàn người mất. Tất cả thần dân trong vương quốc đều coi đây là sự kiện trọng đại.
“Như mọi người đã biết, người lập ra vương quốc này vốn là một phù thủy đầy quyền năng, nhưng bà ta đã bị lạc lối trong đó, bà tự sa đọa mình trở thành cái ác, bà ta châm ngòi ngọn lửa chiến tranh và chính ngọn lửa đó thiêu cháy lại chính con dân của bà. Điều này không thể chấp nhận được...”
“Nhưng với thân phận là học đồ của nữ hoàng Jadis (tên thật của Phù thủy trắng), ta và nữ hoàng Fayola kế thừa vương quốc và đồng thời có trách nhiệm đem pháp thuật truyền dạy cho mọi người dân…”
Một đất nước bao giờ cũng cần có lịch sử của nó, lịch sử của Thất đại đảo quốc được xác định là trên một nghìn năm, vô cùng lâu đời, Ambrose cũng cho viết tất cả sự việc liên quan tới Phù thủy trắng vào sách vở, đương nhiên với góc nhìn khách quan.
Nói rằng đất nước của bọn họ từng vô cùng hùng mạnh, biên giới trải dài toàn bộ Narnia hất lên hướng bắc như thế nào. Đây cũng là một thủ đoạn tẩy não để sau này Thất đại đảo quốc chiếm lại Narnia.
“Rất tốt, bây giờ tới phần chính của lễ khai giảng hôm nay, xin mời các học viên tuyên hệ trước Thần điện, trước mọi thần dân Thất đại đảo quốc…” Ambrose trang nghiêm nói.
Sau đó, cậu nhường phần chủ trì cho Dawin Duris - Bộ trưởng Bộ giáo dục.
Tất cả mọi thần dân đều nín thở theo dõi mấy bóng người nhỏ bé của các cô bé, cậu bé xếp hàng trước Khế ước đài. Bọn họ sẽ là cốt cán, là tương lai của toàn bộ đất nước.
Ông bộ trưởng Dawin cầm một tờ giấy lên đọc:
“Bây giờ, ta đọc tới tên ai, thì người ấy bước lên phía trước thực hiện nghi lễ. Các học viên đã hiểu chưa…”
“Chúng tôi hiểu, thưa ngài Bộ trưởng.”
“Tốt, Helios Adion.”
Một thằng nhóc mười tuổi tiến lên, thằng bé khá cao to, Ambrose còn phải thấp hơn cậu ta nửa cái đầu. Helios chậm rãi bước lên đài, nó hơi run quay mặt xuống đám đông.
Câu bé tay run rẩy đặt tay lên trên một trụ đá, đây chính là chỗ thực hiện khế ước, cậu ta cố gắng nói dõng dạc và to hết cỡ của mình:
“Tôi, Helios Adion, thề luôn trung thành với Thất đại đảo quốc, trung thành với quốc dân, trung thành với luật pháp, trung thành với Đức vua Ambrose và nữ hoàng Fayola. Thề hy sinh tất cả để bảo vệ đất nước cho tới giọt máu cuối cùng…”
Một ánh sáng màu xanh thăm thẳm của biển cả bay ra từ người cậu bé tới Thần điện, cảnh này gây kinh ngạc đối với mọi người. Nhưng họ thấy Helios không sao, nên chỉ nghĩ đây là phép thuật của nhà vua và nữ hoàng.
Ngược lại, Helios cảm thấy trong người vô cùng thỏa mái, một dòng nước ấm chảy trong cơ thể cậu, không lẽ đây là ma lực mà giáo sư đã nói, Helios thầm nghĩ.
Rồi một cơn phấn khích dâng trào, sau hôm nay cậu có thể nói là một ma pháp sư. Helios tự hào nhìn mọi người xung quanh.
Bộ trưởng Bộ giáo dục thấy nghi thức hoàn thành đi tới ôm Helios một cái, chúc mừng nói:
“Chúng mừng con, con trai, mong con học tập thật tốt để không phụ lòng cha mẹ, người dân, vua và nữ hoàng của chúng ta.”
“Vâng cháu sẽ cố gắng hết sức.” Helios tự tin nói với Dawin, rồi cậu bé khom người hành lễ thể hiện sự kính trọng đối với Ambrose và Fayola.
Ambrose cũng cười thân thiện đáp lại.
Một tiếng sau đó, lần lượt các học viên lên đài tuyên hệ. Buổi lễ diễn ra hết sác thành công, mọi thần dân đều nhìn thấy tương lai tươi sáng phía trước của vương quốc. Ambrose và Fayola cũng đạt được sự trung thành của nứa pháp sư, phù thủy đầu tiên.
Một năm tiếp theo, Ambrose và Fayola hai người tiếp tục ổn định phát triển quốc gia, bọn họ tiến hành cuộc bầu cử tiếp theo, lần này không chỉ bầu ra nghị viện mà còn bầu ra thủ tướng đứng đầu nội các, thủ tướng sẽ là người thay mặt Ambrose và Fayola quản lý đất nước.
Rất nhanh tất cả các nghị viên, tòa án, nội các đều tuyên hệ trước Thần điện. Mở đầu cho một thời kì phát triển vững mạnh mới của đất nước, từ đó về sau không còn có chuyện chia rẽ, mâu thuẫn nội bộ.
Xong xuôi, Ambrose và Fayola mới yên tâm trở lại thế giới thực, không biết lần sau trở lại Narnia là bao nhiêu năm, có thể là hàng chục, hàng trăm thậm trí hàng nghìn năm sau.