Chương 12: Làm đệ tử thật khổ

Hắn mơ màng tỉnh dậy,lại bị hai khối mềm ấn vào mặt khiến cho việc mở mắt gặp chút khó khăn.
- Ân.Sư nương...Tại sao...
Hắn rất kì quái khi thấy sư nương đang nằm trên giường trúc,còn hắn thì đang nằm sấp trên một cái thân thể tuyệt mĩ,mặt nhỏ áp lên ngực nàng.


Ân,đây là cái quái sự gì?Chẳng lẽ ta đói tới mức té xỉu khi đang bình luận?
Thanh Dương dịu dàng vuốt tóc đệ tử,trong thanh âm hàm chứa ý cười,hiển nhiên là cười bản mặt ngây ngốc của hắn:
- Trong lúc con đang ngủ thì Tứ Sơn Tỷ Võ đã kết thúc rồi.Phần thưởng của con đây.


Nàng cầm lấy tay hắn rồi đặt vào đó hai viên Vạn Vật Quy Nguyên Đan,trên mặt hiện rõ vẻ áy náy cùng không cam lòng.Đệ tử của nàng rõ ràng đã đánh tới mềm xương ấy thế mà xin xỏ gãy lưỡi lão sư huynh cũng chỉ cho có hai viên đan dược cùi bắp,thật đúng là tức đến sôi gan.


Hắn nhàm chán liếc nhìn hai viên đan dược trong lòng bàn tay.Trên lí thuyết thì lão Tiêu Viêm sẽ chỉ tặng phần thưởng cho người đứng hạng nhất,cái viên dược màu lam này hẳn là do sư nương mặt dày xin về cho hắn.


Vạn Vật Quy Nguyên Đan có thể coi là một cái dược phẩm trung cấp,sau khi ăn vào thì nội lực khôi phục nhanh chóng,tinh thần minh mẫn sảng khoái.Thế nhưng hắn ở Hậu Phong này cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày thì cắn dược làm quái gì?
Hắn làm bộ ngạc nhiên hỏi:
- Sư nương,đan dược này có công dụng gì?


- Thứ này gọi là Vạn Vật Quy Nguyên Đan.Cũng không có công dụng gì nhiều,chỉ là để khôi phục pháp lực.


available on google playdownload on app store


Thời đại này không có khói bụi ô nhiễm,không khí tinh khiết tràn ngập linh khí cho nên người tu chân khôi phục pháp lực tương đối nhanh,chỉ cần hít hà một chút là có thể khôi phục gần như toàn bộ công lực.


Vì lí do đó nên chỉ các tán tu đơn độc hành tẩu giang hồ lúc nào cũng có nguy cơ gặp nguy hiểm thì mới coi trọng vật phẩm phục nguyên,còn những ai có môn phái thì trực tiếp xem chúng như củ cải.


Trượt chân ngã dập mông thì liền chạy về môn phái chữa thương,dùng dược phẩm làm quái gì cho tốn.Vậy nên khi khoe ra cái vật phẩm này thanh âm của nàng ấp úng tới cực điểm,giống như một nữ nhân viên đến Bắc Cực bán tủ lạnh,không thể không lo sợ cảnh chẳng ai thèm mua.


Dường như sợ bị hắn chê trách,nàng vội bồi thêm một câu:
- Thương thế của con sư nương sẽ dùng pháp lực để khôi phục.Trước tiên con ăn đan dược đi.Con vất vả cả ngày rồi,thân thể chắc cũng đã hao tổn không ít.


Hắn lười biếng gối đầu lên bộ ngực bành trướng của sư nương.Bây giờ hắn chỉ quan tâm đến cái vật to tròn mềm mại này còn mấy thứ khác hắn đều lười quản,cho dù có là tiên đơn dí vào mặt thì hắn cũng sẽ một sút đá ra ngoài cửa sổ.


- Sư nương,vừa rồi người có truyền pháp lực cho ta vậy nên đan dược này người ăn đi.
Thanh Dương thấy đồ đệ đột nhiên nghĩ cho mình thì mỉm cười ngọt ngào,trong lòng không nhịn được dâng lên cảm giác vui sướng:


- Tiểu bảo bối đừng lo.Tu vi của ta là Kim Đan kỳ,truyền cho con một chút pháp lực cũng không thể coi là hao tổn.
- Vớ vẩn!Người mất một sợi tóc cũng là mất,sao lại coi như với chả không coi như.Đan dược này phải là người dùng mới đúng.
- Tiểu bảo bối,sao sư nương có thể mặt dày ăn đan dược của con!


Hắn ngẩng đầu lên,cái tay hung hăng đánh vào mông nàng:
- Cái nữ nhân này sao lại để người ta nói nhiều như vậy,không thể ngoan ngoãn nuốt đan dược sao?Nếu sư nương còn tiếp tục mè nheo ta liền đem hai cái đan dược này đặt lên bàn thờ,vĩnh viễn không bao giờ đụng tới nữa.


Một đệ tử ăn nói như vậy hiển nhiên là đại nghịch bất đạo,là hỗn láo tới cực điểm,tuyệt đối sẽ khiến cho sư phụ bụng đầy nộ khí.Thế nhưng Thanh Dương còn chưa kịp tức giận thì con tim đã nhảy lên một cái,nhất thời cảm thấy vô cùng lo sợ,động tác cũng theo đó trở nên bối rối tới nực cười.


- Ta...Ta ăn là được chứ gì?Cái đứa bé này sao đột nhiên lại cáu giận với sư nương?
Hắn hài lòng đưa viên đang dược ra trước mặt Thanh Dương,nàng buồn bực hé miệng ngậm lấy,hiển nhiên vẫn cảm thấy không vui vì hắn nặng lời với nàng.
- Sư nương,miệng người thật xinh.


- Xinh cái đầu con.Đồ tiểu sắc lang!
Thanh Dương mặt ngọc đỏ bừng sẵng giọng quát,hiển nhiên là thẹn nhiều hơn giận.
- Khặc khặc.Ta là tiểu sắc lang,vậy sư nương có chịu làm cừu mẹ không?


Bị hắn đùa giỡn trắng trợn khiến Thanh Dương vừa bực vừa ngại.Tiểu bảo bối của nàng từ bao giờ lại trở nên không biết xấu hổ như vậy?
- Chịu thì sao,mà không chịu thì sao?Ngươi cắn sư nương à?
- Khặc khặc.Sư nương quả nhiên liệu việc như thần.


Hắn vừa cười vừa xoa nắn bờ vai đơn bạc của sư nương.Tuy nàng tập võ từ nhỏ nhưng chăm sóc thân thể rất tốt,bởi vậy hai vai vừa mềm vừa thon,sờ vào không những mát lạnh mà còn cực kì thoải mái,cực kì có tính gây nghiện.


Thanh Dương mơ hồ cảm thấy hắn không có ý tốt,thế nhưng thân thể lại dâng lên một luồng nhiệt khí khiến nàng có chút tê dại,không nhịn được kiều rên một tiếng.
Hồi sáng vận động một hồi khiến máu huyết lưu thông mạnh mẽ,thân thể hắn cũng theo đó sinh ra một loại dục vọng hết sức bản năng.


Đừng ngạc nhiên vì hắn phát dục sớm,người luyện công thì thân thể tăng trưởng nhanh hơn bình thường nhiều lắm,hơn nữa tâm trí hắn bây giờ là của một kẻ sống cả ngàn kiếp,đương nhiên là có thể “rút ngắn công đoạn”.
- Tiểu...bảo bối...chúng ta...không nên...


Thanh Dương cảm thấy tim mình bang bang nhảy loạn,thân thể của hắn như một hòn than nóng rực ấn vào người nàng khiến nàng có chút đầu váng mắt hoa.


Hắn mặc dù tự nhận là một người hàm dưỡng không tệ,tính tình cũng đủ trầm ổn,thế nhưng thấy Thanh Dương ánh mắt ướt át,mị nhãn như tơ nhìn hắn như đang cầu xin,lại giống như đang cổ vũ thì không nhịn được rướn người hôn nhẹ lên môi nàng một cái.


Thanh Dương kinh hãi ấm ớ trong cổ họng,cả người đờ ra tạo cơ hội cho hắn sát phạt bừa bãi bờ môi đỏ mọng của nàng.
Cảm giác mềm mại hoà cùng với hương thơm quen thuộc khiến các giác quan của hắn có chút phê pha.Thấy đỏ làm càn,hắn bắt đầu dùng lưỡi tách môi của Thanh Dương...


- Không!Tiểu bảo bối,chúng ta là sư đồ,con không nên làm chuyện này...
Hắn tròn mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu của Thanh Dương,ngây ngô hỏi:
- Sư nương,chuyện này là chuyện gì?


Cái này là hắn hỏi thật.Con người hắn có một nhược điểm là thích sự rõ ràng,nếu đối phương nói được một nửa rồi dừng lại thì dù có hiểu ý của đối phương hắn cũng sẽ y nguyên cảm thấy khó chịu.
- Ơ...Cái này...


Thanh Dương cắn môi,khuôn mặt đã không thể đỏ hơn được nữa:
- Là chuyện ân...ân...ân ái.
Hắn không nhịn được nhếch miệng cười.Thật không thể ngờ một người cao ngạo lạnh lùng,băng tuyết thông minh như nàng mà cũng có thời điểm bị nói lắp.


Đưa tay vén mấy lọn tóc loà xoà trước mặt nàng qua một bên,hắn bình thản hỏi:
- Không được ân ái hả sư nương?Tuyệt đối không được ân ái?
Nàng nuốt một cái,gian nan đáp:
- Ân.Là không nên...không nên ân ái.
- Vậy nghĩa là vẫn có thể hôn môi chứ gì?
- Cái này...


Hắn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai dâng hiến đôi môi tới chặn lời nói của nàng,cái lưỡi tiến vào khoang miệng thơm tho hung hăng càn quét.Thanh Dương vụng về di chuyển cái lưỡi,ngay lập tức hắn hưởng ứng quấn lấy lưỡi của nàng,ai bảo hắn nghiên cứu web đen nhiều nên giờ đành phải hướng dẫn cái sư nương ngốc nghếch này thôi.


Hắn một hơi hôn Thanh Dương gần bốn phút,tới khi nước miếng ứa đầy ra cổ thì hắn mới buông tha cho nàng.Cả hai tách nhau ra,một sợi tơ mỏng nối từ miệng Thanh Dương tới miệng hắn trông vô cùng ɖâʍ mĩ.


Hắn đảo lưỡi ɭϊếʍƈ một cái cắt đứt sợi tơ khiến nó dưới tác động của trọng lực rơi vào bộ ngực trắng nõn đầy đặn của Thanh Dương.Nàng lườm hắn một cái sau đó ngại ngùng lau đi,nội tâm không ngừng tự an ủi rằng đây cũng chỉ như đánh răng cho hắn thôi,chẳng có gì ɖâʍ đãng ở đây cả.


Thế nhưng hắn đương nhiên không muốn mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức “Đánh răng”.Bình tĩnh nhưng rất nhanh chóng,hắn ném cái đai lưng qua một bên rồi một quăng giải trừ hết quần áo ra khỏi thân thể.
- Tiểu bảo bối,con...


Thanh Dương kêu lên một tiếng kinh hãi,thế nhưng hắn đã kịp thời vòng tay ra sau rồi ấn đầu nàng về phía hắn.Lại một màn hôn hít nữa được tung ra,hắn vận nội công Kim Chung Trạo thổi vào miệng nàng một ngụm nhiệt khí.


Ngoại kình tiến vào thân thể khiến pháp lực trong người Thanh Dương loạn xà ngầu,tim theo đó mà loạn nhịp,tâm theo đó mà mông lung,mềm nhũn rơi vào ma trảo của hắn.


Đây là vì Thanh Dương hết sức tin tưởng hắn nên hắn mới có thể làm như vậy.Đổi lại là nữ nhân khác thì dù chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ thôi cũng đủ khả năng vận pháp lực trục xuất nội lực của hắn,sau đó là một chưởng vỗ hắn thành chuồn chuồn gãy cánh.


Tay trái hắn luồn vào trong áo bắt lấy trái banh mềm trong áo Thanh Dương,tay phải ấn vào sau gáy nàng không ngừng hôn môi,không ngừng dùng lưỡi khuấy đảo tâm trí của nữ nhân cứng đầu này.


Cảm thấy Thanh Dương đã đủ độ phê,hắn đẩy nàng xuống giường rồi dùng thân thể mình đè lên,mặc dù trọng lực của hắn thì cũng chẳng đáng tin cậy chút nào.


Hắn thở ra một ngụm khí thô,tay trái đưa xuống nâng tiểu jj đã trướng thành đại jj rồi kê đại vật vào hạ thân của Thanh Dương,đồng thời tay phải nhanh chóng lột bỏ y phục của nàng.


Nói là lột y phục cho oai chứ thường ngày Thanh Dương ăn mặc rất mát mẻ,hắn chỉ cầm cổ áo nàng kéo một cái là đai lưng phía dưới trở thành lỏng lẻo,toàn bộ thân thể lồi lõm tuyệt mĩ phơi bày ra trước mắt hắn,xuân quang tung toé khiến cặp mắt hắn có chút đau nhức.


- Sư nương,tại sao bên dưới của người lại ướt thế này?Có phải sáng sớm ăn mặc phong phanh nên đã bị cảm lạnh?Vừa hay ta có một vật rất nóng có thể lấy nhiệt trừ hàn,để ta chữa bệnh cho sư nương.


Vừa nói hắn vừa kê đại jj vào cô bé của Thanh Dương.Những tưởng mọi chuyện đã là nước chảy mây trôi,xuôi chèo mát mái,thế nhưng Thanh Dương bất ngờ chồm dậy đẩy hắn ra sau đó dùng cặp mắt ướt át đã mơ hồ trong bể dục nhìn hắn chằm chằm,nghẹn ngào nói:


- Ta với ngươi gặp nhau chưa đầy hai ngày.Ngươi có thực sự yêu ta hay không mà đòi ô nhục ta?
Câu này rất trí,rất thực tế.Tuy tu vi của nàng không tính là cao siêu thế nhưng về kiếm thuật lại là thiên tài trong thiên tài,không học tự hiểu,hiểu xong tự nghĩ ra chiêu mới.


Chỉ mỗi tội thân thể có chút gợi cảm,đã vậy lại còn mặt hoa da phấn,mắt phượng mày ngài,sở hữu nhan sắc như hồ ly tinh bên cạnh một cái khí chất siêu phàm thoát tục.


Bởi vô số nhược điểm như trên nên chẳng ai thèm ái mộ nàng,mỗi năm Tiêu Viêm chỉ phải đuổi có vài nghìn tên nam nhân không biết tự lượng sức mang sính lễ đến hỏi cưới nàng thôi.


Ngoài sáng là vài nghìn,thế còn trong tối thì sao?Những kẻ thầm thương trộm nhớ,thèm muốn được đụng vào thân thể tuyệt mĩ của nàng đương nhiên là nhiều vô số kể.Một kẻ mới cùng nàng tiếp xúc có vài ngày đã tỏ ra yêu nàng sâu đậm,muốn làm chuyện nam nữ với nàng.Làm quái gì có chuyện ngon xơi như thế?Khôn như ông quê tôi bị trộm chó bắt hết rồi!


Hắn khựng lại.Không phải vì sợ hãi khi bị nhận ra bản thân là kẻ đoạt xá,chỉ là bởi chuyện này quá khó để giải thích.
Sau một tiếng thở dài,hắn nhắm mắt tiến đến ôm lấy nàng.Tâm trí cùng thân thể đồng thời buông lỏng,tình ý ngàn kiếp tản ra từ linh hồn chậm rãi tản ra phủ lấy hai người.


- Dương Dương,ta không phải một người hoàn hảo,cũng không dám khẳng định có thể khiến cho nàng hạnh phúc.Thế nhưng ta lấy linh hồn này ra thề sẽ mãi yêu nàng.Cho dù vũ trụ héo tàn,cho dù luân hồi chuyển thế,một mảnh tình này,bất biến,bất diệt.


Hắn đưa tay gạt đi giọt lệ trên má Thanh Dương,trong lòng xúc động ngổn ngang.
Mới gặp vài ngày?Phải rồi,cho dù đã cùng nàng song hành qua ngàn kiếp thì thân thể này,giác quan này cũng chỉ mới cùng nàng tiếp xúc có vài chục tiếng thôi.Trong thời gian ngắn như vậy,nói quen là quá vội,nói yêu là hồ đồ.


Thế nhưng cảm xúc cùng trải nghiệm của hắn thì tuyệt đối không phải ngày một ngày hai.Thanh mai trúc mã,hoạn nạn phu thê,tri âm tri kỷ,tử biệt sinh ly...có cái nào hắn và nàng chưa từng trải qua?Tuỳ tiện nhặt ra một cái cũng đủ để hắn đối với nàng nhất kiến chung tình.
-...


Thanh Dương không nói thêm gì nữa,nhắm mắt hồi hộp chờ đợi điều sẽ xảy đến với mình.Thường ngày nàng luôn cảm thấy khó xử khi nhận ra cảm xúc đối với hắn dường như lớn hơn tình sư đồ thông thường,thế nhưng hôm nay Thanh Dương đã hiểu,hiểu một cách rõ ràng và minh bạch.


Nàng muốn trở thành nữ nhân của hắn,cùng hắn đồng cam cộng khổ chứ không phải làm một người lúc nào cũng cao cao tại thượng đứng ở nơi xa lặng thầm quan sát hắn.


Hắn không khách khí nữa,mà sự thực là hắn cũng chưa từng khách khí,hạ thân đẩy nhẹ “phốc” một tiếng đã tiến vào thân thể Thanh Dương.Cảm giác ấm áp và chặt chẽ tác động mạnh tới đại jj của hắn khiến hắn hít vào một ngụm khí lạnh,không nhịn được dùng sức tấn công thêm vài cú nữa.


- Ân...Tiểu bảo bối...nhẹ...nhẹ một chút...
Hắn vuốt mồ hôi đang chảy dòng dòng trên trán,hơi thở nặng nề phả lên người Thanh Dương:
- Ta đã nhấp đâu.Mới chỉ đang tr.a gươm vào vỏ thôi,cơ mà vẫn còn một đoạn nữa.
- Cái gì?!Vẫn còn...Ưm...


Thanh Dương đang kêu lên thất thanh thì bị hắn tấn công dồn dập làm cho không nhịn được kiều rên một tiếng,hạ thể chật cứng khiến nàng cảm thấy gần như không thể thở nổi.
- Sư nương sao lại há miệng ra?Môi dưới đã được an ủi nên môi trên cảm thấy tịch mịch sao?
- Tiểu bại hoại...


Hắn hung hăng ấn đầu nàng lại gần rồi hôn ngấu nghiến.Ân,tuy có hơi bất tiện một chút nhưng đành chịu,ai bảo hắn sinh ra lùn như vậy.
- Ân.Sư nương,cảm giác ra sao?
Nàng ngượng ngùng quay đi.Đang làm chuyện xấu hổ mà hắn còn tâm trạng hỏi cảm giác,thật là mắc cỡ ch.ết người.


- Hử?Không trả lời là không thoải mái sao?Vậy để chồng nàng tận tuỵ thêm một chút vậy.


Dứt lời liền hít một hơi sau đó rút đại vật ra.Đại vật qua một thời gian tiến vào bí cảnh thì tràn đầy mật dịch,hay còn gọi là chất nhờn bôi trơn,hay thường được biết đến như hỗn hợp chất lỏng có thành phần là nước,Pyridine,Hydrocarbon không bão hoà,Urê,Axit Lactic,Glycol,Aldehyde...
- Sao vậy?Ta làm sai điều g...Ah~


Thanh Dương đang không hiểu chuyện gì thì hang nhỏ bất ngờ bị hắn mạnh mẽ chiếm đóng.Khoái cảm và thống khổ đồng thời đánh úp khiến nàng không nhịn được thét lên,hai chân run rẩy quắp lấy hông hắn ngăn tên ác nhân này di chuyển.
- Khặc khặc.Chân nàng làm vậy là có ý gì?Muốn ta tiến sâu hơn sao?


Hắn không nói suông,hạ thân lập tức di chuyển đem đại vật ấn vào nơi sâu thẳm nhất của Thanh Dương.
- Đừng...đừng động...đợi một chút...còn chưa thích ứng...


Thanh Dương tái mặt kêu lên,tay thì đẩy ra,chân thì quắp vào khiến hắn giữ nguyên ở một vị trí nhìn giống như đang làm xiếc,hoàn toàn chẳng có một chút hợp tác nào.


Hắn thấy nàng cứ luôn miệng “chờ một chút” với “ta đang chậm rãi thích nghi” thì sắc mặt trầm xuống,tay phải “đét” một tiếng vỗ lên bờ mông trắng ngần của nàng,hung hăng quát:
- Nháo vậy đủ chưa?Đợi ngươi thì tiểu đệ của ta bị ngâm nát nhừ rồi.Bỏ chân!


Nàng rụt rè thả lỏng hai chân,hắn chớp thời cơ rút gậy thịt ra rồi đâm một cú long trời lở đất.Sau đó cũng không quản sư nương kêu hay không kêu,hì hục đánh cô bé của nàng một trận tơi bời hoa lá.
- Không xong...chậm một chút...sư nương ch.ết mất...


- Nương tư ngốc,ta còn chưa dùng đến một nửa công lực thì nàng ch.ết sao được.Cứ nằm yên hưởng thụ đi.


Hắn bật cười véo má Thanh Dương một cái,hạ thân mạnh mẽ tăng thêm lực khiến cho thân thể không ngừng đổ mồ hôi,từng giọt chảy xuống thân thể trắng ngần của nàng làm hắn càng thêm hưng phấn.
- Không xong...Ta...Ưm~~


Nàng bất ngờ chồm dậy ôm chặt lấy hắn khiến hắn suýt nữa thì nghỉ thở,cô bé co bóp mạnh mẽ sau đó một cảm giác ấm nóng chạy qua đại vật của hắn.
Cao trào qua đi,Thanh Dương buông hắn ra rồi ngã xuống giường,toàn thân mệt mỏi rã rời.


Hắn hung hăng hít mấy ngụm đại khí,lại vận chuyển nội lực chạy một vòng mới bình ổn lại khí huyết đang chạy ầm ầm.Vừa rồi khi sư nương đạt cực khoái thì hạ thể cũng đồng thời sinh ra lực hút bóp chặt lấy tiểu đệ của hắn,nếu không phải hắn thần trí vững vàng,kim thương bất bại thì đã bị nàng hút cho ra luôn rồi.


- Tiểu nương tử,có dễ chịu hay không?
Thanh Dương sóng mắt mê ly nhìn hắn,cực khoái qua đi khiến nàng thanh tỉnh hơn không ít,cười nhạt vỗ lên má hắn một cái:
- Nương tử cái đầu con.Gọi là sư nương.


Một vỗ này rất nhẹ,thế nhưng lại khiến tôn nghiêm của hắn chịu đả kích trầm trọng.Hắn ấn đại vật tiến vào nơi tận cùng của Thanh Dương,gằn giọng:
- Khá khen cho một cái sư nương.Sinh lý yếu,ngược lại cái miệng rất mạnh.


Thanh Dương thấy đại vật của hắn vẫn còn đang cứng rắn phát nhiệt trong người nàng thì thất thanh la lên:
- Tại sao vẫn còn lớn như vậy?Không phải nói sau khi cực khoái thét lên thì sẽ mềm nhũn sao?


Hắn ngạc nhiên tới hai mắt trợn tròn,hạ thân cũng quên cả nhiệm vụ hành hạ thân thể kiều mị của nàng.Khoảng hai giây sau hắn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra,không nhịn được bật cười,lần này là cười thật:


- Fư fư fư.Nương tử ngốc,ngươi lại nghĩ là rú lên thì sẽ xong chuyện sao?Xem ra lão công phải bỏ chút thời gian giáo dục giới tính cho ngươi rồi!


Dứt lời liền ôm lấy eo Thanh Dương sau đó nhấc bổng nàng lên.Giờ hắn đã có chút nội lực nên dư sức nâng cả một đại hán,thế nên việc di chuyển một cái nữ nhân mảnh khảnh mềm mại như nàng dĩ nhiên chẳng thể tạo được bao nhiêu khó khăn.


Hắn nằm ngửa rồi để Thanh Dương nằm đè lên người mình,tuy hít thở không dễ nhưng vì có nội kình Kim Chung Trạo bao bọc phủ tạng nên trọng lực của Thanh Dương tác động lên cũng không khiến hắn quá khó chịu.


Trong suốt quá trình xoay sấp lật ngửa thì tiểu đệ của hắn vẫn y nguyên cắm trong hang nhỏ ẩm ướt của Thanh Dương,thỉnh thoảng đại vật bất ngờ khấy đảo bừa bãi khiến nàng vừa đạt cực khoái không lâu thì lại bắt đầu cảm thấy dục vọng mơ hồ dâng lên.


- Thế này là tạm ổn.Nương tử,nàng bắt đầu di chuyển cái mông đi,ta sẽ truyền hết Giới Tính Bảo Điển cho nàng.
Thanh Dương đỏ mặt sẵng giọng quát:
- Hồ nháo!Cái gì mà di chuyển mông!Con muốn làm trò xấu hổ thì...Ah~


Con quái vật thô to bất ngờ đánh mạnh vào cô bé khiến Thanh Dương cúi gập người thở hổn hển,hơi thở đứt quãng ấm nồng phả lên ngực khiến hắn cảm thấy Dương Thế Kì Kinh cũng không bằng một ngụm thở của người phụ nữ đáng yêu này.


- Tiểu thê tử,ngươi mới là người đang nháo.Có muốn làm dương vật mềm đi không?
Thanh Dương nuốt một cái,gian nan đáp:
- Có,muốn làm.
- Tốt.Vậy thì ngoan ngoãn di chuyển cái mông đi.
Thanh Dương cắn môi.Đại vật đã chật cứng trong hang rồi,bây giờ mà động thì bụng nàng coi như xong.


Thấy nàng cứ nhíu mày cắn môi suốt mà không động đậy gì khiến hắn bắt đầu thiếu kiên nhẫn.Xem ra con nhỏ này càng lớn càng rụt rè,thời điểm mười mấy tuổi thì nhào vào ta như hổ đói,giờ lại ngoan như cục đất.
- Ngốc!Chỉ cần ấn cái mông xuống thế này!


Hắn vươn tay bắt lấy hông Thanh Dương rồi ấn xuống,một thanh âm ướt át vang lên,tiểu đệ đã hoàn toàn tiến vào nơi sâu thẳm nhất.
Thanh Dương run rẩy ôm lấy cổ hắn,vừa khóc vừa rên rỉ:
- Ư...Đau...Bụng ta đau quá...
Hắn mặt tỉnh bơ giáo huấn:


- Chỗ đó tuy nằm tại ổ bụng nhưng không gọi là bụng.Thuật ngữ gọi là tử cung,hoặc có thể gọi là hoa tâm,cái này tuỳ ngươi.
- Ân.Sao lại gọi như vậy?
- Rất muốn biết sao?
Thanh Dương rụt rè gật đầu.Bỗng hắn vỗ lên mông nàng một cái làm bờ mông trắng ngần hiện rõ năm dấu ngón tay:


- Đợi khi nào cái mông ngươi bớt lười biếng lão công liền nói cho ngươi!
- Không hỏi nữa là được chứ gì?!Tại sao lại cứ đánh người ta?


Nàng cắn môi cho khỏi kêu lên sau đó mắt hạnh mở lớn quát vào mặt hắn.Hai lần trước là bị chú ấn điều khiển,vậy nên công bằng mà nói thì đây mới là lần đầu của nàng.Cảm xúc lần đầu tiên là thứ thiêng liêng biết bao thế mà hắn lại đối xử với nàng suồng sã như vậy thì dù có yêu đến mấy cũng phải cáu giận.


Hắn nuốt một cái,phát hiện Thanh Dương khi nổi giận thì hai mắt sẽ đẫm nước,cái miệng sẽ uỷ khuất cong lên nhìn cực kì đáng yêu.
- Xin lỗi.Khi ta hưng phấn hành động sẽ có chút quá đáng,ta...Thôi bỏ đi.


Xoay người đặt Thanh Dương nằm xuống giường sau đó hắn thở dài vớ lấy quần áo đắp lên người.Đây là bởi hắn đã quá tận hứng mà không để ý tới cảm xúc của đối phương.Loại người như hắn tốt nhất nên cả đời ngồi nhà quay tay,miễn làm tổn thương đến nữ nhân tốt trên đời.


- Tiểu bảo bối...
Thanh Dương ngẩn người.Lúc nãy nàng chỉ mong hắn buông tha nàng,thế nhưng bây giờ lại không nỡ để hắn rời đi.
Đây là cái loại cảm giác gì?
- Người nằm nghỉ đi.Ta nấu gì đó cho người.


Giọng hắn đã không còn loại cuồng nhiệt kia nữa mà trở lại là thanh âm bình tĩnh như mọi ngày,thế nhưng nó lại khiến Thanh Dương cảm thấy lạnh lẽo biết bao.
Đang định bước khỏi giường trúc thì một đôi tay bỗng ôm lấy hắn.Thanh Dương áp thân thể ngọc ngà lên lưng hắn,thấp giọng nói:


- Sư nương xin lỗi,vừa rồi sư nương không kiềm chế được.Con đừng đi.
- Đấy không phải lỗi của người.Người nói đúng,chúng ta không nên...
Nàng đánh liều hôn hắn,cảm giác ngượng ngùng khi lưỡi vụng về ɭϊếʍƈ môi mỏng của đệ tử khiến nàng suýt thì tẩu hoả nhập ma.


- Ta xin con đấy,đừng đi.
Mĩ nhân đã làm tới mức này rồi mà hắn còn từ chối nữa thì tốt nhất nên chạy ngay đi đăng kí hiến dương vật.


Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng,mà sự thực là hắn tính xem nên hành hạ nàng bằng tư thế nào,cuối cùng hắn đưa tay xoa lên mặt ngọc của Thanh Dương,buồn bực nói:
- Ta hiểu rồi.Thế nhưng bây giờ tiểu đệ của ta đã yếu nhớt,hay là chúng ta ôm nhau ngủ thôi có được không?


Thanh Dương đảo mắt nhìn xuống,quả nhiên cái vật hung hăng vừa rồi giờ đã trĩu xuống trong quần hắn,hoàn toàn không còn là cây cột chống trời uy mãnh nữa.


Nàng buồn bực cắn cái môi.Tại sao lại như vậy?Vừa rồi tốn sức chín trâu hai hổ nó vẫn không mềm,bây giờ nàng đang muốn chiều đệ tử thì nó lại ch.ết đứ đừ như vậy?


Hắn nhìn vẻ mặt phức tạp của Thanh Dương,khoé miệng nhếch lên nụ cười kín đáo sau đó vươn tay kéo nàng nằm xuống giường:
- Chúng ta ngủ thôi sư nương.Vừa mới vận động mạnh,giờ ngủ hẳn sẽ rất sảng khoái.
Ngủ?


Nếu tại thời điểm nàng bị đâm thừa sống thiếu ch.ết mà hắn buông tha nàng thì nàng còn ngủ được,chứ bây giờ xuân tình đang nhộn nhạo,vừa rồi còn bị hắn vỗ cho mấy cái vào mông làm cho cả người nóng râm ran vậy mà hắn lại kêu nàng ngủ?Một chưởng vỗ ch.ết nàng đi còn hơn.


- Tiểu...bảo bối...
Hắn đang vờ nhắm mắt thì thấy hơi thở thơm tho của nàng phả vào mặt,nhịn cười nghiêm mặt hỏi:
- Sư nương chưa ngủ sao?


Nàng ngượng ngùng vân vê cổ áo hắn,nửa muốn cởi ra,một nửa lại sợ bị hắn xem là nữ nhân ɖâʍ đãng,nhất thời trở nên cực kì lúng túng không biết phải làm thế nào.


- Con trừng phạt ta đủ chưa?Ta hứa sẽ ngoan mà.Sẽ không kêu loạn,cũng không hỏi linh tinh nữa,cũng sẽ không lười biếng nhấp mông.Con làm cái vật đó to lên đi.Sư nương cảm thấy thân thể rất khó chịu.


Nàng nói xong những lời này liền xấu hổ rúc mặt vào chăn,thế nhưng chỉ cần nhìn vào vành tai đỏ hồng là đủ biết nàng đang xúc động tới mức nào.


Để một nữ nhân nói ra những lời này ở lần đầu tiên,điều kiện bắt buộc thứ nhất là nàng phải yêu hắn,hai là nàng phải rất yêu hắn và ba là nàng phải cực kì yêu hắn.Ba điều kiện này,thiếu một cái cũng không được.


Nếu không yêu đến độ lòng tự trọng cũng gạt qua một bên thì sao một cái nữ nhân băng thanh ngọc khiết,cao ngạo lạnh lùng có thể van xin một cách thẳng thắn tới trần trụi như vậy.Nếu hắn từ chối,chỉ e là nàng sẽ rút kiếm tự sát ngay tại chỗ.


Lòng tự trọng cũng đã ném đi vì ngươi mà ngươi lại đi từ chối,còn chẳng phải là phũ ch.ết con gái nhà người ta!
Tuy nhiên sinh lý là vấn đề phức tạp,chẳng thế mà phải chia hẳn ra thành hai môn để giáo dục cho trẻ nhỏ.Cũng vì sự phức tạp đó nên hắn đành cười khổ:


- Ân.Không phải ta không muốn,thế nhưng tự ta thì không thể làm được.
Thanh Dương hé mắt ra khỏi chăn,thấy vẻ mặt hắn hoàn toàn không có một chút cợt nhả nào mới ngượng ngùng nói:
- Chẳng phải con có bảo điển gì gì đó sao?Không lẽ vẫn không có cách?


- Cách thì không phải không có,thế nhưng cần sư nương hỗ trợ thì mới được.Người có đồng ý hỗ trợ gã đệ tử nhỏ bé này không?
Thanh Dương rụt cổ lại.Tiểu quỷ này lại chuẩn bị bắt nàng làm mấy chuyện đáng xấu hổ đây.


Ngẫm nghĩ một chút,cuối cùng nàng quyết đoán gật đầu.Dù sao cũng đã bị hắn làm cho tơi bời,thêm vài cái hành vi đáng xấu hổ thì tính là gì chứ.
- Fư fư.Vậy mời sư nương đặt ngọc thủ lên tiểu jj của đệ tử.


Nàng đỏ mặt làm theo lời hắn,tại thời điểm ngượng ngùng này mà hắn cứ nhắc tới thân phận sư đồ của hai người khiến thân thể nàng càng bị kích thích dữ dội hơn.
- Để ta cởi quần cho người dễ làm.Chính là như vậy,xoa nắn bóp vuốt một hồi là nó sẽ lớn lên.


Nhiệt khí nóng hổi truyền vào lòng bàn tay khiến Thanh Dương khẽ run rẩy,tuy nhiên chạm một hồi nàng lại dần cảm thấy yêu thích cái vật vừa vừa dài vừa mềm lại vừa ấm này,động tác cũng theo đó trở nên mạnh bạo hơn.


Trong khi Thanh Dương vui vẻ chơi đùa với đồ chơi mới thì hắn lại đang toát mồ hôi hột.
Tại sao tiểu đệ lại không cương lên?
- Tiểu bảo bối,con lừa ta?


Thanh Dương cũng dần nhận ra điểm kì lạ khi vuốt mãi mà chẳng thấy vật trong tay to thêm chút nào,ngược lại thân thể thì vừa càng lúc càng nóng,càng lúc càng khó chịu hơn.
Hắn cười khổ:
- Không phải ta lừa người.Sự thật là cái vật này càng cảm thấy dễ chịu thì sẽ càng lớn.


- Là do tay ta quá thô sao...
Nàng cảm thấy lý do này là hợp lý nhất.Từ nhỏ nàng đã học võ,bàn tay chai sần thô thiển đương nhiên sẽ chỉ càng khiến tiểu bảo bối cảm thấy khó chịu.
- Cái này...Đương nhiên không phải...Là vì...


Hắn cứng họng.Nếu một thằng bé mười ba tuổi lại có thể xem văn hoá phẩm đồi truỵ nhiều đến mức chỉ kích thích bằng tay sẽ không lên được thì phải giải thích như thế nào?


Thế nhưng chưa cần hắn giải thích,một sự mềm mại đã ấn lên tiểu jj khiến toàn thân hắn căng cứng.Hắn căng thẳng không phải vì cảm giác mềm mại truyền lên từ hạ thân,mà là bởi hình ảnh một nữ nhân tuyệt đẹp đang dùng bộ ngực ôn nhu xoa bóp tiểu đệ của hắn.


Một bên tóc được vén gọn qua tai bại lộ nhan sắc tuyệt diễm,một bên thì tuỳ tiện buông xuống như một dòng thác đổ lên hạ thân hắn.Bên dưới biểu cảm ngại ngùng của mĩ nhân là một bộ ngực đầy đặn với hai điểm phấn hồng nhỏ xinh đang không ngừng cọ vào gậy thịt.


Cái hình ảnh này đã vượt xa khỏi nhục dục tầm thường,đây là nghệ thuật,nghệ thuật đã tìm được nơi gửi mình trong cõi đời ô trọc này.
- Vẫn chưa đủ dễ chịu sao?


Nàng buồn bực than một tiếng.Mấy tên nịnh hót toàn nói rằng chỉ cần được một lần chạm tay nàng là sẽ sướng đến ch.ết đi sống lại,xem ra toàn là một lũ nói phét đáng ch.ết,nàng đã dùng đến cả ngực rồi mà tiểu bảo bối có cảm thấy sướng tý nào đâu.


- Sư nương đừng vội.Muốn nhanh cứ phải từ từ...Ách...
Hắn nghiến răng cho khỏi gầm lên.Một luồng nhiệt khí kèm theo ẩm ướt tấn công tiểu đệ khiến hắn nhận ra rằng sướng quá cũng không tốt,não có khả năng sẽ nổ tanh bành.


Cây nấm của hắn khó khăn lắm mới chui ra được khỏi khe ngực sâu hun hút của Thanh Dương thì liền bị nàng ngậm lấy,sau đó bị cái lưỡi tinh nghịch đánh đập tơi bời khiến hắn có muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa.
- Phù.Thật kì lạ,ta tưởng chim của con phải có mùi chứ?


Hắn thở ra một ngụm trọc khí,cười gằn:
- Mỗi lần đi tiểu ta đều dùng bốn gáo nước để tẩy,nếu còn khai thì cũng thật quá yêu nghiệt rồi.Hơn nữa chim là để gọi hài tử,của lão công thì phải gọi là dương vật,hoặc là gậy thịt,không thì con đại bàng cũng được,tuỳ nàng.


Thanh Dương bĩu môi,tiếp tục cúi xuống há miệng trêu đùa cây nấm của hắn.Làm thế này cây nấm sẽ nở nhanh hơn,chưa kể tiểu đệ của hắn không có mùi khó chịu nên đương nhien nàng sẽ không keo kiệt với tên bại hoại này.


Lần này thì hắn không nhịn được nữa,gầm nhẹ một tiếng rồi chồm dậy ôm lấy Thanh Dương sau đó xoay người mạnh mẽ ấn thân thể kiều diễm của nàng vào tường.
- Con làm gì vậy?Ta làm không tốt sao?


Hắn cười nhạt.Không ngờ nữ nhân ngốc này lại nghĩ rằng chuyện ấy chỉ có thể làm ở tư thế nằm,đã vậy còn tưởng là ta đang trừng phạt nàng.
- Đúng vậy.Có một cái nương tử kém cỏi như ngươi khiến lão tử thấy rất bực.Nhất định phải dùng gậy thịt quất cho ngươi một trận.


Dứt lời liền không cho Thanh Dương cơ hội giải thích,mổ lên môi nàng một cái rồi tiếp tục dùng thủ đoạn bẩn thỉu thổi nội lực vào trong người nàng.


Thanh Dương bị hắn mổ tới ý loạn tình mê,vụng về đưa ra chiếc lưỡi thơm tho phối hợp với hắn mà không để ý đến việc hai chân đã bị tên bại hoại này nâng lên vắt qua vai.
Phốc~


Cô bé của Thanh Dương lại một lần nữa bị hắn xâm nhập,thế nhưng lần này thì nó vui sướng quấn chặt lấy gậy thịt của hắn như tình nhân lâu ngày gặp lại.
- Đau thì cứ kêu lên đi.
Nàng giữ lấy bàn tay hắn đang vuốt ve mặt mình,hổn hển:


- Nếu ta kêu thì tiểu đại bàng của con sẽ lại sợ tới mềm nhũn mất.
Hắn trợn mắt.Cái người vợ này...Không ngờ ngay đến hắn mà nàng cũng dám đùa bỡn,thật đúng là không biết trời cao đất dày!


Hạ thân hắn tăng thêm lực,đại vật liên tục thúc mạnh vào hoa tâm của Thanh Dương khiến nàng không nhịn được kêu ầm lên.Thanh âm yêu kiều vang bên tai khiến mạch máu của hắn trướng như sắp nổ tung,hạ thân di chuyển càng thêm mạnh mẽ,đại vật hành hạ cô bé càng thêm hung hăng,thanh âm của nàng theo đó trở nên gấp gáp,vô tình kích thích khiến hắn nhấp hông mạnh hơn...tạo thành một cái vòng luẩn quẩn suốt nhiều tiếng đồng hồ.


Mồ hôi ướt đẫm thân thể hai con người đang say mê trong từng đợt giao tình,thanh âm va chạm đầy nhục dục cùng tiếng thở dốc tràn ngập tại căn nhà nhỏ ở Hậu Phong.Cuối cùng là một giọng nữ cao vút,sau đó mọi thứ lại trở về im lặng.
- Sư nương,bắn vào trong như vậy có ổn không?


Hắn nằm nghiêng một tay chống đầu,một tay nhẹ nhàng gạt đi mồ hôi trên trán Thanh Dương.Mặc dù có tu vi Kim Đan thế nhưng cũng chỉ xài được lúc đánh nhau,một khi lăn giường thì còn chẳng phải là bị hắn quay như dế.
- Đồ ngốc.Tu vi càng cao thì càng khó thụ thai,cho dù con...


Nàng định nói cho dù hắn bắn vào bao nhiêu thì cũng vô dụng,thế nhưng cảm thấy lời này có chút khó nghe nên quyết định đem toàn bộ nuốt xuống.


Ánh mắt hắn trùng xuống.Người tu chân coi thường xác phàm,quyết tâm biến đổi thể xác trở thành như thần tiên,đây là điều mà ai cũng biết.Thế nhưng nếu không còn thú vui ăn uống,không còn chia cách sinh tử,không còn gia đình êm ấm thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì?


Mặc dù hắn thấy mấy chuyện trên thật phiền phức,thế nhưng chính mấy thứ phiền phức đó mới là điều khiến cuộc sống trở nên giá trị.
Hoặc có lẽ là vậy.Cuộc sống của hắn có bao giờ giá trị đâu mà biết được.
- Tiểu bảo bối,mấy cái kĩ thuật vừa rồi con học được từ đâu?


Thanh Dương bỗng ôm lấy hắn,thân thể mềm nhũn ướt át của nàng khiến hắn vừa thương cảm lại vừa nảy sinh một cỗ dục vọng.
- Cái này...Người không nên biết thì hơn.Người chỉ cần biết nó làm cho người thấy sướng là được rồi.
- Tiểu ɖâʍ tặc!Sướng cái đầu con ấy!


Hắn nhéo má hồng của nàng một cái,cười khẩy:
- Từ bảo bối tới ɖâʍ tặc thật là nhanh.Nếu sư nương không sướng vậy tại sao vừa nãy lại kêu vang nhà như vậy?Nếu không phải đã lập kết giới thì e rằng người ở dưới núi cũng đã nghe thấy.


- Cái này...Con đâm ta mạnh như vậy đương nhiên phải kêu.Ta đau ta không được kêu sao?Ân,vì sao con khóc?
Hắn khịt mũi một cái,dùng nội lực cưỡng ép nước mắt chảy ra ầm ầm:


- Tại..Tại...ta làm sư nương lâu như vậy,mồ hôi chảy ướt cả giường trúc mà chỉ khiến người đau,lại không hề cảm thấy sướng.Ta cảm thấy bản thân thật quá con mẹ nó thất bại...


Nàng rất sợ thấy nước mắt của gã đệ tử này nên vội ấn đầu hắn vào ngực trần cho hắn bớt khóc,thế nhưng nước mắt đã chảy ướt đẫm ngực mà hắn vẫn chưa chịu dừng khiến Thanh Dương cảm thấy có chút mất phương hướng.
- Sư nương,có thật là người không sướng?


- Cái này...Thật ra....
Chưa kịp trả lời thì hắn đã đè lên người nàng,tiểu đệ vừa mới xìu xuống được một lúc đã lại dựng đứng hướng lên,sẵn sàng đại triển thần uy.


- Nếu không sướng thì ta đành cung phụng người tới khi nào người cảm thấy sướng vậy.Ầy,phận làm đệ tử thật nhiều áp lực,đã vậy còn rất hao tổn sức khoẻ.
Thanh Dương hoảng hốt kêu lên:
- Khoan!Sư nương đùa thôi,kì thực cảm thấy rất dễ chịu!


- Dễ chịu?!Vậy tốt quá rồi.Để ta vì sư nương quên thân,hi sinh chút tinh lực đem lại cảm giác dễ chịu cho người.
- Không nên.Ta vẫn còn hơi đau nhức...Ân...Tiểu bại hoại~
....Tới đây vì Tác cảm thấy hơi gato nên trực tiếp lược bỏ khoảng mười nghìn chữ....


- Nương tử,nàng có thấy chúng ta tiến triển quá nhanh không?
Hắn dịu dàng vuốt ve mĩ nhân đang nhu thuận rúc vào lòng mình,cảm nhận hạnh phúc chảy xuôi trong huyết quản khiến nội tâm hắn nảy sinh một cảm giác hoài nghi.
- Ta cũng cảm thấy hơi vội.Thế nhưng...


Nàng dùng móng tay cào nhẹ lên mặt hắn,sau đó cười khúc khích khi thấy con mắt lạnh lùng của hắn hơi nheo lại:
- Ta tiếc là không thể cùng chàng làm thế này sớm hơn.
Hắn cười nhạt:
- Lạy chúa trên cao.Sớm hơn thì ta chỉ mới có mười một,mười hai tuổi,người ăn mặn như vậy hại thận lắm đấy.


Thanh Dương mắt hạnh trợn tròn nhìn hắn,cảm thấy tiểu tử này lại bắt đầu nói mấy lời vớ vẩn không ai hiểu được:
- Chúa là cái thế lực nào mà chàng phải lạy?Mà tại sao ta nấu đồ ăn quá mặn mà đến bây giờ chàng mới chịu nói?


- Kệ chúng đi.Vất vả từ trưa tới...Ân,không ngờ đã tối om rồi,xem ra ta thật quá uy mãnh.Phải rồi,ta đã đói bụng,người có thấy đói không?


Hắn hung hăng hôn lên trán nàng một cái.Hôm nay đã tận tình chỉ dạy nàng Giới Tính Bảo Điển tới cạn kiệt tinh lực,còn hơi sức đâu mà lảm nhảm thêm mấy cái nội dung ngoài lề.
- Ta cũng đoán là chàng đã đói.Để ta đi làm chút đồ ăn...


Thanh Dương lật đật bước xuống giường,thế nhưng vừa chạm đất thì kinh hãi phát hiện hai chân không có sức lực,nếu không có một đôi tay rắn chắn ôm lấy thì có lẽ nàng đã ngã sấp mặt.


Có thể cưỡi mây đạp gió mà đi,thế nhưng khi giẫm lên đất bằng thì lại bị ngã.Cái việc này dù kể theo cách nào thì cũng thật nực cười.
- Ơ...Tại sao lại vậy?
Hắn cười cười đặt sư nương nằm xuống giường trúc,không quên châm chọc nàng:


- Ta chỉ mới ra có bốn lần mà nàng đã như vậy.Sau này công lực ta tăng lên,mỗi ngày làm chục nháy thì chắc nàng chỉ có nước ngồi xe lăn.
Thanh Dương quay đầu tránh ánh mắt ɖâʍ tặc của hắn,đỏ mặt thấp giọng nói:
- Công lực gì liên quan gì?Ta là Kim Đan mà còn chẳng phải...


Tới đây thì mặt đã đỏ tới tận mang tai,trực tiếp rúc đầu vào ngực không thèm nói nữa.Cũng may là ngực nàng khá lớn mới có thể làm động tác này,nếu là nhỏ kia thì...chắc hẳn sẽ rất nực cười.


Nàng thấy hắn đang cao hứng trêu đùa nàng lại đột nhiên trầm mặc thì lấy làm lạ,vừa quay đầu lại nhìn thì đôi môi liền bị hắn hung hăng mổ cho một phát.
- Công lực phải biết cách xài thì mới có diệu dụng,cái này lần sau ta sẽ dạy.Nằm ngoan,ta đi nấu chút gì đó cho người.


Hắn nhảy khỏi giường trúc,đôi chân sau khi vận động kịch liệt thì hơi tê bại thế nhưng lần này thân thể đã có chút ra gì và này nọ,vậy nên cũng không đến nỗi thảm hại như ngày đầu tiên hắn đoạt xá.


Theo kinh nghiệm đi bụi của hắn thì lúc này là khoảng 9 giờ,tại cung giờ này ở thế kỉ hai mươi mốt thì bầu trời đã tối đen như mực thế nhưng Hậu Phong địa thế rất cao,đêm về thường có trăng sáng nên hắn dễ dàng tìm được đường xuống phòng bếp.


Chỉ thấy hắn loay hoay nửa giờ liền đem lên hai tô mì,mùi hương ngào ngạt kết hợp cùng ngọn đèn leo lắt Thanh Dương vừa thắp lên khiến cho không gian bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
Thanh Dương tiếp nhận tô mì,lại bất ngờ cười khúc khích khi nhìn vào mặt hắn.


- Tiểu bảo bối thật vất vả a.Nấu tới chín cả mặt luôn.
Nàng vừa nói vừa vươn tay lau đi nhọ nồi trên mặt hắn,so với thời điểm hai người lăn lộn thì cái chạm này bớt đi một chút cuồng nhiệt,thế nhưng lại nhiều hơn một phần săn sóc cùng ôn nhu.
Hắn tỉnh bơ đáp:


- Ta cố tình bôi lên để được người xoa má đấy.
Nàng nghe vậy thì rụt tay lại như bị điện giật,sẵng giọng:
- Lanh quá đấy!Ăn nhanh rồi đi ngủ đi,vất vả cả ngày rồi.


Hắn ngồi xuống bên cạnh ngắm Thanh Dương ăn mì.Ân,đúng là mĩ nữ có phong phạm của mĩ nữ,húp mì mà cũng đáng yêu như vậy.
- Tiểu sắc lang nhìn cái gì?Ta mệt lắm rồi không muốn làm nữa đâu!


Thanh Dương vừa nói vừa kéo chăn che vội đi cặp nhũ phong cao vút đầy những vết hằn ngang dọc nhìn rất đáng thương.
Tuổi trẻ khí thịnh nên ra tay có hơi quá đáng a.Ân,chính là vì tuổi trẻ khí thịnh,chẳng quan hệ gì tới việc việc lão tử sinh ra đã là S cả.


Chưa kể lão tử bóp rất chuyên nghiệp,qua thời gian tuyệt đối sẽ không bị xệ.Tuy nhiên nhìn có vẻ rất đau,có lẽ ngày mai nên tìm thứ gì đó bồi bổ cho nàng.
Trong đầu hắn đem mọi chuyện tính toán ổn thoả còn bên ngoài thì cười khổ nhìn Thanh Dương:


- Người không cần che.Bây giờ cái hông của ta đã mỏi nhừ,có muốn cũng chẳng “làm” tiếp được.
Nàng bĩu môi:
- Hai canh giờ trước chàng cũng nói thế.Ta tin,kết quả là vừa mới quay lưng liền bị chàng đè xuống làm tới tấp,đến bây giờ đầu gối vẫn còn chưa hết đau đâu.


Hắn gãi mũi,không nhịn được nhớ đến cảnh tượng trong quá khứ khiến cho tiểu đệ lại mơ hồ dâng lên:
- Cái này không thể trách ta.Cảnh tượng sư nương cúi người nhặt lên nội khố thực sự quá đẹp,dù tiểu đệ của ta có bị liệt dương thì cũng phải ngẩng hóng hớt.


Miệng hắn bỗng bị Thanh Dương bịt lại,nàng thấp giọng mắng:
- Cái gì mà “liệt dương”,thật vớ vẩn.Chàng có chịu ăn không đây?Không ăn ta liền dùng Hoả Vân Chưởng đánh chàng!


Thanh Dương thấy hắn ngoan ngoãn gật đầu thì thu tay lại,thế nhưng nàng ngay lập tức lại bị tiểu quỷ này làm cho kinh hãi tới mức suýt nữa hô lên khi thấy hắn ngửa đầu dốc cả tô vào mồm.


Tô mì nàng ăn từ nãy đến giờ còn chưa hết ấy vậy mà hắn một dốc đổ toàn bộ vào mồm như vậy thì cái bụng nhỏ còn chẳng phải là nổ tan tành.
- Đừng sợ,bát của ta chỉ có thịt,không có nước cũng chẳng có bánh.


Lời giải thích của hắn đương nhiên khiến cho Thanh Dương rất không hài lòng,nàng nhíu mày nói:
- Ăn như vậy sao no được.Hay là con ăn luôn phần của ta đi.
Hắn đem thịt nuốt xuống,trên miệng nở nụ cười ấm áp:


- Ta ăn chỉ để khôi phục năng lượng,không phải để no bụng.Thế nhưng nếu người đã có lòng thì ta cũng có dạ.Giờ người bỏ mì vào miệng rồi mớm cho ta đi.Aaaa...
Thanh Dương khuôn mặt đen kịt,trực tiếp không thèm để ý tới hắn nữa:


- Người tốt mệnh yểu,sắc lang sống ngàn năm.Chàng ôm bụng đói ngủ đi!
Hắn chán nản nhìn tấm lưng nuột nà của Thanh Dương.Ầy,xem ra cái người vợ này cần phải giáo dục thêm một chút.
- Ăn xong rồi sao?


Thanh Dương gật đầu,miệng đầy dầu mỡ khiến nàng có chút ngượng ngùng khi đối mặt với ánh mắt của hắn.
- Tốt lắm.Đưa bát đây.
Nàng ngoan ngoãn đưa bát cho hắn.
- Ăn ngon không?
Nàng ngoan ngoãn gật đầu:
- Ngon lắm.Trù nghệ của con thực sự rất khá.
- Ừm.Chu môi ra rồi tiến lại gần đây.


Nàng ngoan ngoãn...à mà khoan.
- Chu môi làm gì?
Hắn cũng ngạc nhiên không kém:
- Đương nhiên là để lau miệng.Người định để miệng mỡ đi ngủ?
Thanh Dương nhìn bản mặt chính khí bừng bừng của hắn,rụt rè hỏi:
- Chàng lau bằng gì?
- Thứ ta dùng để lau chính là thứ người đang nghĩ đến.


Nàng đỏ bừng mặt lấy chăn quấn quanh người sau đó bước khỏi giường,đối với hảo ý của hắn đương nhiên là từ chối.
- Xem ra phải toàn bộ giáo dục lại một lượt.
Hắn buồn bực thấp giọng nói,còn cái bát trong tay thì bị hắn không chút khách khí ném xuống chân giường.


Thanh Dương sau khi lau sạch miệng trở lại nhìn thấy một màn này thì bật cười:
- Bát đâu có trừ tà được,chàng để cạnh giường làm gì?
Hắn chặc lưỡi:
- Sư nương không cần chế giễu ta.Ngày mai sẽ có người thay ta rửa bát này.
Thanh Dương leo lên giường trúc ôm lấy hắn,ôn nhu nói:


- Mặc dù năng lực đó của chàng rất mạnh thế nhưng đã làm liên tục mấy canh giờ,nếu chàng mà hứng lên nữa thì dù có mạnh tới đâu cũng sẽ hại đến thân thể.Xin chàng hiểu cho ta,ta không tiếc chàng bất cứ thứ gì cả.
Hắn mỉm cười vuốt ve khuôn mặt mĩ lệ của Thanh Dương:


- Ta quen biết nàng lâu như vậy mà nàng còn sợ ta hiểu nhầm nàng sao?Nếu còn dám coi thường ta như vậy thì đừng hỏi vì sao ta lại dùng gậy thịt quất nàng.
Ngừng lại một chút,hắn trầm giọng nói:
- Chuyện đó...nàng biết từ bao giờ?


Thanh Dương đôi mắt nhắm hờ gối đầu lên tay hắn,ánh mắt đã có chút mê ly:


- Từ lần đầu tiên ta đã nhận ra.Thế nhưng ta biết chàng vẫn là chàng,vậy nên chàng đừng nên hỏi vì sao ta lại không vạch trần.Làm vậy khiến ta cảm thấy chàng rất xa lạ,đồng thời nội tâm cũng cảm thấy cực kì không vui.Đây là Tích Cốc Đan,chàng mau ăn đi kẻo đói.


Hắn ngây người một lúc rồi cười khổ.Thanh Dương ơi là Thanh Dương,sao kiếp nào nàng cũng nhạy cảm kinh khủng vậy?Nàng có biết mệt không mà lúc nào cũng đi tắt đón đầu sau đó chăm sóc,bảo vệ ta như thế chứ?


- Ân.Nàng nói đúng,tuy có hơi nhiều chuyện xảy ra nhưng ta vẫn mãi là tiểu bảo bối của nàng.Mặc dù đôi lúc có thể nàng sẽ hơi đau,sẽ hơi mệt một chút nhưng ta thề sẽ dùng cả đời bù đắp cho nàng.Vợ à,anh yêu vợ.Vợ...Ách,nương tử...Sư nương?


Mặt hắn trở nên xám xịt khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Thanh Dương.Thế đấy,chồng thì thành tâm thật ý ở bên cạnh hát tình ca còn vợ thì ung dung nằm ngủ,thế này thì bảo ta nhịn làm sao được mà không cầm gậy thịt đánh cho nàng một trận.


Đến lúc đấy thì lại kêu như vạc ra vẻ oan ức lắm.Oan,có mà oan Thị Mầu.


Hắn hung hăng hít hà một lúc để điều chỉnh lại tâm tình,sau khi cảm thấy bình tĩnh hơn thì cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thanh Dương rồi nằm xuống bên cạnh nàng.Vất vả nguyên một đêm,hắn dù có làm bằng thép thì cũng khó tránh cảm giác mệt mỏi.


Thế nhưng vừa nhắm mắt thì bên tai bỗng vang lên một giọng nữ kêu tên hắn rất thảm thiết.Hắn ngồi bật dậy thở hổn hển mấy ngụm khí thô rồi không nhịn được cười khổ một tiếng,hai chân xếp bằng sau đó bắt đầu tu luyện Cửu Tử Tà Công.
Đêm nay,lại một đêm không ngủ.






Truyện liên quan