Chương 28: Một ngày của tiêu viêm
Cái định mệnh!
- Éc!
Thanh Trà sợ hãi kêu lên khi thấy Tiêu Viêm bất ngờ đấm một phát vào tường,cả bức tường gỗ lẫn lõi thép bên trong đều bị nắm đấm của gã đánh nát bấy khiến nó không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
- Đừng kêu loạn.Chỉ là tự nhiên cảm thấy khó chịu thôi.
Gã ho khan mấy cái,gằn giọng:
- Bỗng nhiên cảm thấy giống như nuốt phải một con ruồi.Lạ thật!
Gã lầu bầu mấy tiếng rồi lại cúi xuống loay hoay với cái hộp kim loại nằm trên bàn.
- Ừm...Đưa ta cái kìm,cái vật giống càng cua ở mép bàn ấy.
Thanh Trà ngoan ngoãn làm theo lời gã,cái vật hình dáng giống cây kéo này nặng quá làm nó phải dùng hai tay mới nâng lên được.Ấy thế mà gã cầm xong cũng chẳng thèm cảm ơn lấy một câu,chỉ lạnh lùng tự thoại với chính mình:
- Vặn một chút...Bẻ nghiêng một chút...Ngon chim!
Theo thanh âm của Tiêu Viêm,vô số luồng sáng xanh lam phát ra từ chiếc hộp rồi hội tụ lại xung quanh hai người.
Thanh Trà không nhịn được kêu lên:
- Thật đẹp a!Đây là vật gì?
- Bớt hỏi mấy câu thừa thãi.Đã chuẩn bị tinh thần xong chưa?
Không đợi câu trả lời,Tiêu Viêm lấy trong áo ra một mảnh vàng rồi đặt vào chiếc hộp.Ngay lập tức những thanh âm rè rè vang lên sau đó Thanh Trà cảm thấy cảnh vật trước mắt nó nhoè đi rồi một lần nữa tái tổ hợp.Tuy nhiên trước mắt nó bây giờ đã không còn là căn phòng rộng lớn trên đỉnh Thiên Kiếm Sơn nữa.
- Éc~Éc~
Vô số ánh chớp lao vụt tới trước mặt Thanh Trà khiến nó kinh hãi la lên những thanh âm trăn trối.Thế nhưng vì một lý do nào đó mà những tia chớp đỏ rực kia lại xuyên qua đầu nó và bay lên bầu trời...tím.
- Không phải xoắn.Toàn bộ chỉ là hình phản chiếu thôi.
Tiêu Viêm giống như không hề ngạc nhiên với điều này,gã bình thản nhìn quan sát phong cách kiến trúc kì lạ trong căn phòng.Cuối cùng ánh mắt gã dừng lại ở hai đài sen nhỏ nằm ở chính giữa phòng đang phát ra kim quang lấp lánh.
Thanh Trà nhanh chân hơn gã,đã sớm chạy đến nhòm vào hai cái đài sen từ bao giờ:
- Oa~Ở đây có hai đứa bé này.Thật dễ thương quá!
[Năng lượng ổn định.Bắt đầu tiến hành tìm kiếm hành tinh phù hợp...]
- Ngôn ngữ gì lạ vậy?Bác nghe có hiểu được không?
Tiêu Viêm hừ lạnh:
- Ngươi không cần hiểu.Mà nếu còn dám gọi là bác ta vả ngươi rụng răng!
Thanh Trà sợ hãi rụt cổ lại,nói lí nhí:
- Vậy phải gọi bằng gì?
- Tốt nhất là ngươi cứ ngậm chặt cái miệng vào!
Có thêm vô số tia chớp loé lên,tiếp đó là một tiếng hét thảm,rồi thêm một tiếng hét thảm nữa.Tới lúc này thì không còn tia chớp nào được bắn ra,thanh âm duy nhất còn lại chỉ là tiếng bước chân ngày càng gần.
[Xác định lộ trình.Hoàn tất.Bắt đầu khởi hành.Điểm đến:Vũ trụ phía Nam,Thái Dương Hệ,Trái Đất]
Ngay khi thanh âm máy móc vừa dứt thì cánh cửa phòng bị đạp tung ra.Vài người đàn ông cao gầy kính đen đắp mặt,vest đen khoác mình bước vào.
Tiếng bước chân vừa rồi rõ ràng là của bọn họ.Đám người kì lạ này bước đi đều tới mức mỗi lần di chuyển chỉ làm phát ra một tiếng bước chân,từng động tác đều chuẩn xác và gọn gàng như máy móc.
- Mấy người này...rất đáng sợ!
Thanh Trà không nhịn được chạy đến nấp sau lưng Tiêu Viêm,thấp giọng kêu lên.
- Đã bảo với ngươi rồi,đây chỉ là...ảo ảnh...
Sự tự tin của Tiêu Viêm tan tành khi mấy tên kì quái kia chậm rãi quay sang nhìn gã,đôi mắt của bọn chúng lấp loé sau cặp kính đen khiến cho ngay cả Tiêu Viêm cũng không khỏi rùng mình.
- Họ thấy chúng ta rồi!
Thanh âm của Thanh Trà giống như đã ch.ết ngắc trước khi chúng kịp thoát ra khỏi cổ họng.
- Không phải.Có vẻ như chúng không nhìn thấy,mà chúng cảm nhận được sự hiện diện của ta và ngươi.Nhưng điều này là không có khả năng,trừ khi chúng có thể cảm nhận được những thay đổi siêu nhỏ của dòng chảy thời gian.Thật vô lý!
Dù luôn miệng phủ nhận thế nhưng cơ thể Tiêu Viêm thì không đồng tình với gã chút nào.Linh lực cuồn cuộn dâng lên khiến Thanh Trà phải cố gắng lắm mới không bị xô ngã.
Bùm~Bùm~
Hai tiếng nổ nhỏ thu hút sự chú ý của đám người kì lạ kia.Bàn tay của bọn chúng đồng loạt biến thành một vật thể dạng ống kì lạ liên tục bắn ra những tia chớp đỏ vào hai đài sen kia.Tuy nhiên vì lúc này cả hai đã hoá thành những chấm nhỏ trên bầu trời nên gần như toàn bộ hoả lực đều không có tác dụng,chỉ có một đài sen là bị lệch quỹ đạo do tia chớp bắn sượt qua vỏ ngoài.
Cùng lúc đó cảnh vật xung quanh bắt đầu bị phân rã,một bức tường năng lượng đỏ như máu dùng vận tốc cực nhanh lướt tới huỷ diệt bất cứ thứ gì nó đi qua.
- Đủ rồi!Phắn khỏi đây trước khi xuất hiện thêm bất cứ thứ điên khùng gì nữa!
Tiêu Viêm vung tay lên,toàn bộ cảnh vật trước mắt hai người phân rã thành vô số ô nhỏ rồi tan biến.Thanh Trà lại một lần nữa nhận thấy bản thân đứng trong căn phòng ngổn ngang bừa bãi của của Tiêu Viêm.
Trông thấy mảnh vàng trên tay Tiêu Viêm,nó kích động la lên:
- Đây chẳng phải là một mảnh của đài sen vừa rồi sao?
- Cái này chẳng phải quá rõ ràng rồi à?Đừng nghĩ ai cũng bị mù như ngươi.
Tiêu Viêm vung vẩy mảnh vàng trước mặt một lúc rồi thở dài:
- Vất vả lắm mới kiếm được một mảnh trên đài sen của Đức Phật,còn tưởng sẽ kiếm chắc được gì đó...Haiz,ai ngờ cũng chỉ là một kẻ lưu vong.
Thanh Trà rõ ràng không hiểu gã vừa nó cái mẹ gì,cũng không biết Đức Phật mà gã nhắc đến là ai.Thế nhưng trong đầu nó vừa loé lên một sáng kiến.
- Cái vật này là gì thế?
Tiêu Viêm lấy tua vít vặn lại vài con ốc sau đó nhướn mày nhìn nó như một kẻ đần:
- Nhìn mà không biết à?Đây là một dạng máy quan sát.Chỉ cần cho một vật thể vào nó sẽ quét toạ độ và thời gian vật đó tồn tại sau đó phát ra sóng năng lượng chèn vào dòng thời gian và chiếu lại hình ảnh ở thực tại.Tuy nhiên máy này chỉ giới hạn ở việc quan sát,không thể tương tác với quá khứ.Xem ra vẫn cần nghiên cứu thêm.
- Máy...máy là cái gì?
Thanh Trà ngây ngô hỏi.
- Ờm...Một loại vật chất được ghép lại theo một quy tắc nhất định để thực hiện công năng đặc biệt nào đó.Nói về nguyên tắc thì nó khá giống trận pháp và linh phù,tuy nhiên máy móc có lợi thế ở chỗ nó vận hành tự động,chỉ tiêu hao rất ít linh lực và thần thức.Vẫn không hiểu à?Mà loại rác rưởi như ngươi cũng không cần hiểu.Ra ngoài nhớ đừng nói cho người khác biết chưa!Kể cả thằng bạn ngu đần của ngươi.
- Không phải bạn.Là chủ nhân,à quên,là đại ca a!
Gã nhún vai:
- Sao cũng được.Giờ phắn ra kia ngồi không lửa hàn bắn cho mù mắt bây giờ!
- Khoan đã,cho con “xem” vật này được không?
Thanh Trà vội kêu lên rồi lấy từ trong áo ra một chiếc quạt:
- Con muốn biết quá khứ của nó.
-...
Tiêu Viêm trầm tư nhìn chiếc quạt trong tay nó thật lâu rồi thở dài:
- Có một cái rãnh trong hộp,đặt vào đấy.
Thanh Trà làm theo lời gã,lập tức cảnh vật xung quanh hai người một lần nữa biến đổi,biến thành một rừng cây xanh tốt rực rỡ dưới nắng chiều.
- Mẹ nó!Đi xa quá rồi!
Tiêu Viêm vung tay,cảnh vật vùn vụt trôi đi sau đó chậm dần rồi dừng lại.Lúc này họ trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp nhưng tiều tuỵ đang ngồi chỉnh lý sổ sách,bên cạnh là một tỳ nữ đang nói nhảm:
- Thưa phu nhân,các đơn hàng đã bị huỷ gần hết.Họ cứ luôn miệng lải nhải là không thể tin tưởng vũ khí do nữ nhân làm ra.Thật là tức ch.ết!
Mĩ phụ kia không tỏ thái độ gì mà chỉ bình thản hỏi:
- Tiền trong kho còn duy trì được bao lâu?
Con nô tỳ cắn môi mấy cái,rụt rè đáp:
- Thưa phu nhân.Nếu cứ tiếp tục như thế này thì có lẽ nhà ta chỉ cầm cự được thêm vài tuần.Phải rồi,vừa nãy con bắt gặp vài cái gia nhân,họ xin phép được...rời đi.
- Muốn đi,vậy để chúng đi đi.
- Thưa bà,con...
Nàng đặt cây bút xuống,đôi mắt đẹp nhắm lại thật chặt,phất tay:
- Ai muốn đi đều có thể đi.Ta không giữ các người.
- Đa tạ phu nhân.Ơn nghĩa của người,kiếp sau con nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp!
Con tỳ nữ quỳ xuống dập đầu ba cái rồi cẩn trọng bước lui,thân thể xuyên qua Tiêu Viêm sau đó hoà vào bóng đêm tĩnh mịch.
- Oa~Oa~
Tiếng trẻ con khóc xé tan màn đêm,mĩ phụ vội đi đến bồng đứa bé lên âu yếm dỗ dành:
- Bảo bối đừng khóc.Chúng ta sẽ ổn thôi,sẽ ổn thôi...
Tiêu Viêm nhòm vào mớ chăn tã trong tay mĩ phụ,chặc lưỡi:
- Thằng nhãi này mới sinh đã có chướng khí quấn thân,số mệnh định sẵn là cô nhi vất vưởng đầu đường xó chợ.Lại thêm chân mày nhíu chặt,hình dáng như lưỡi kiếm bổ xuống.Rõ ràng là một kẻ hung tợn hiếu chiến,tàn nhẫn vô loài.Đúng là rác rưởi trong đám rác rưởi,cặn bã trong đám cặn bã.
Thanh Trà bực tức kêu lên:
- Bác ác quá đấy!Đừng có nói trẻ con như vậy!
Tiếng trẻ con khóc vẫn cứ dai dẳng không ngừng,khiến cho thanh âm của mĩ phụ cũng dần trở nên mất bình tĩnh:
- Đều tại ta không tốt.Đều tại ta mắt mù.Đều tại ta...
Cuối cùng nàng không nhịn được gục đầu vào con thơ mà khóc.Tiếng khóc ai oán quanh quẩn trong căn nhà gỗ khang trang nhưng cô tịch.Tựa như cơn mưa rào trong quá khứ,mãi mãi chẳng bao giờ tạnh.
Bất ngờ một nam nhân toàn thân là máu xô cửa chạy vào thở hổn hển:
- Phu nhân.Có thích khách,xin người mang công tử chạy mau!
Mĩ phụ giống như đã biết trước điều này,bình tĩnh giao đứa bé cho nam nhân kia.Thằng bé lúc này đã không còn khóc nữa,thay vào đó là giương cắp mắt to tròn thao láo nhìn xoáy vào mẹ hắn,như một lời từ biệt.
- Ngươi mang Đông Phương * * chạy đi.Ta sẽ giữ bọn chúng lại.
- Nhưng...
Cánh cửa nặng nề đổ ập xuống,một nam nhân anh tuấn tiêu sái,ngọc thụ lâm phòng chậm rãi tiến vào.Theo sau gã là một nhóm người đeo mặt nạ hình đầu lâu lăm lăm đao kiếm nhìn rất doạ người.
- Phu nhân,bảo trọng.
Nam tử kia phản ứng cực nhanh,lập tức lao ra cửa sổ hoà vào màn đêm đen kịt.
- Đuổi theo,giết sạch.
Bốn tên đeo mặt nạ lập tức xoay người ly khai,thân ảnh dùng vận tốc cực nhanh lao đi chớp mắt đã thành một chấm đen ở phía xa.
- Đông Phương Gia Hân,gan cô cũng thật quá lớn đi.Không ngờ sắp tèo rồi mà vẫn cố sống cố ch.ết ôm lấy cái nhà này.Thế cũng tốt,đỡ tốn công lão tử chạy Đông chạy Tây tìm kiếm như thằng chồng cô cùng con tiện nhân kia.
-...
Gia Hân im lặng cầm lấy trường kiếm trên bàn rồi chậm rãi rút ra.Ánh kiếm sáng loáng chiếu lên đôi mắt thâm thuý khiến nàng phảng phất giống như tiên tử hạ phàm,không giận mà uy.
- Sau Đông Phương là gì vậy?Tại sao ta lại không nghe được tên của đứa bé kia?Bác có nghe thấy không?
Liên tục bị Thanh Trà gọi là “bác” thế nhưng lúc này Tiêu Viêm cũng không thèm doạ nạt nó nữa.Gã ngưng thần quan sát cục diện lần này,nội tâm không ngừng tính toán xem nếu gã quay ngược thời gian về quá khứ đập đám người này thành thịt nát thì liệu hắn có còn cơ hội nào bám dính lấy con gái gã hay không.
- Đó là một cái tên bị nguyền rủa,một thứ bị ẩn khỏi dòng thời gian.Có lẽ vậy,ta không muốn tìm hiểu về mấy thứ liên quan đến hắn.
Thanh Trà nhíu mày thật chặt,xem ra não của nó đặt trong cái thế giới điên loạn này hoàn toàn là không đủ dùng.
Thời điểm nam nhân kia chậm rãi tiến lại gần Gia Hân thì đột nhiên xuất hiện một lực hút bí ẩn kéo thân thể của hai người vùn vụt xuyên qua mấy căn nhà rồi dừng lại ở một cánh rừng rậm rạp.
- Dư lày là dư lào?
Thanh Trà ngây ngốc kêu lên,toàn bộ những điều kì lạ lên tục ập đến khiến nó cảm giác mình sắp phát điên đến nơi rồi.
- Khoảng cách với vật thể không thể vượt quá 10 km.Xem ra mấy thằng nhãi kia chạy cũng đủ nhanh.
Tiêu Viêm nhún vai đáp.
- Oa~Không vui!Còn muốn xem tỷ tỷ xinh đẹp kia đối phó với đám cạn bã a!
Gã cười gằn:
- Tốt nhất ngươi đừng nên xem.Bằng không sẽ càng thêm không vui.
- Tại sao?
- Đi ch.ết đi!
Một tiếng quát lớn xé rách màn đêm,sau đó là thanh âm bén ngọt của lưỡi đao cắt qua da thịt,tiếp nữa là cánh tay của một thanh niên vô phúc nào đó bay lên.
- Công tử...
Gã chỉ kịp thốt ra hai từ,những từ còn lại thì chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị loạn đao bổ nát nhừ.
- Đứa bé!
- Đứa bé!
- Cẩn thận đứa bé a!
Tiêu Viêm buồn bực gõ lên đầu Thanh Trà một cái:
- Tại sao mày cũng kêu?Vui quá hả?
Cánh tay của nam nhân kia mặc dù bị chém văng lên cao nhưng vẫn còn giữ chặt lấy đứa bé.Mùi máu tanh phảng phất trong không khí khiến thằng bé giật mình tỉnh dậy,gào khóc ầm ĩ.
Ngay lập tức một lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo vung đến dỗ dành tiếng khóc của hắn.
- Éc~
Một tiếng kêu thảm vang lên,nhưng lần này không phải của Thanh Trà,vì Tiêu Viêm đã kịp thời lấy băng keo dán mồm nó lại cho khỏi ồn.
Một đường kiếm sắc bén lia dọc cơ thể tên sát nhân,vài giây sau mặt nạ của gã tách làm đôi đồng thời thân thể cũng trở thành hai khối bụp bụp rơi xuống đất.
- Giang hồ có quy củ của giang hồ.Xin...
Thanh âm chưa dứt thì đầu của tên này đã rơi xuống đất.Đám đồng bọn chỉ kịp thấy một ánh sáng loé lên sau đó biến vào khoảng rừng đối diện.
- Đụng phải cao thủ rồi!Nâng cao cảnh giác!
- Tao lo đằng trước.Mày bọc hậu!
Quạ~Quạ~
- Mày có thấy gì không?
- Kiên nhẫn một chút,đối phương đang chờ chúng ta lơ là cảnh giác.Những lúc thế này tuyệt đối phải...
Hai thằng đứng dựa lưng vào nhau gần nửa tiếng nhưng vẫn chưa thấy gì đặc sắc.Tại thời điểm sắp nổ con ngươi vì phải căng ra để nhìn trong màn đêm thì bất ngờ có hai bóng người cao gầy chậm rãi tiến lại gần bọn chúng.
- Đứng yên đó!Các ngươi là ai?
Từ trong bóng tối bước ra một nữ nhân trắng bệch như người ch.ết,mà có khi là nàng đã ch.ết thật bởi chẳng người sống nào lại có mấy cái đốm lửa xanh lơ lửng quanh cơ thể cả.
- Thôi đủ rồi hai cháu.Đừng thủ ɖâʍ tinh thần nữa.
Thanh âm lạnh lẽo của nữ nhân kì lạ kia khiến bọn chúng không khỏi run lên,thế nhưng không biết lấy can đảm từ đâu chúng vẫn bảo trì tư thế đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới.
- Hmmm~Chấp niệm cuối cùng...Lão bà,mang Câu Hồn Liên ra xích cổ bọn này lại rồi về thôi.Hôm nay có nhiều quỷ hồn quá.Mệt ch.ết ta rồi!
Người còn lại từ trong bóng tối bước ra kéo theo tiếng xích sắt leng keng rùng rợn vô cùng.Tới khi tiếng xích sắt đến rất gần thì bọn chúng mới trông thấy đối phương là một cô gái toàn thân đen xì nhìn rất quỷ mị,bộ dáng rụt rè lúng túng đối nghịch hẳn với dáng vẻ tự tin của nữ nhân trắng bệch kia.Tuy nhiên xét về tướng mạo thì cả hai lại rất giống nhau.
- Đừng...đừng gọi là lão bà.Ngượng ngùng a.
Bạch Vô Thường đang đếm quỷ hồn nghe vậy thì quay đầu 360 độ.Đúng rồi đấy,là vặn hẳn đầu về sau mà nhìn chằm chằm Hắc Vô Thường kèm theo một nụ cười ɖâʍ:
- Oa~Hôm nay tiểu lão bà lại dám phản kháng.Xem ra lát nữa trở về lại muốn đại chiến ba trăm hiệp.
Hắc Vô Thường hốt hoảng “A” một tiếng rồi vội quay phắt đi giả vờ như chưa nghe thấy Bạch Vô Thường nói gì.Trong suốt quá trình đó Toả Hồn Liên trong tay nàng vẫn quay tít một cách thành thạo.Bất ngờ sợi xích tuột khỏi tay nàng rồi lao vụt đến trước mặt hai tên sát thủ.
- Nguy hiểm!
Một tên vội vung đao lên đỡ nhưng vô dụng,xích sắt đâm xuyên qua tấm thép dày trên tay gã như viên sỏi đi qua mặt nước lưu lại vô số gợn sóng sau đó là một cảm giác đau đớn chạy khắp cơ thể.
- Toả...Toả Hồn Liên?!
Da đầu gã run lên khi thấy móc sắt hình đầu cá ngoạm sâu vào da thịt,từ móc sắt không ngừng toả ra ngọn lửa ma trơi.Đây chẳng phải là vũ khí lừng danh của Tróc Nã Quỷ Hồn Hắc Bạch Vô Thường trong sách giáo khoa trang bốn mươi bốn sao?
- Nhanh chân lên đám quỷ hồn ngu si này.Trễ giờ cơm của lão nương rồi!
Bạch Vô Thường đanh đá quát một tiếng rồi khẽ lắc cái mông,thân thể nhẹ nhàng dâng lên sau đó nắm theo lượng lớn quỷ hồn hướng phía xa bay đi.
- Bạch tỷ,đợi ta với!
Hắc Vô Thường vội đuổi theo.Chỉ thấy nàng khẽ nhún chân một cái thân thể đã phiêu diêu bay lên,Toả Hồn Liên nắm trong tay phải không tốn chút sức lực nhấc bổng bọn chúng lên khỏi mặt đất như nhấc hai túi rác.
Bị kéo lên cao,thời điểm này hai tên sát thủ mới kinh hãi nhận ra dưới chân bọn chúng từ nãy đến giờ là một đống máu thịt bầy nhầy.Hai cây đao nát vụn vung vãi bên cạnh thi thể bị cắt thành từng khối của bọn chúng lấp loé phản chiếu lại ánh trăng bạc.
Tuy là thế giới tu chân thế nhưng bắt gặp Hắc Bạch Vô Thường tróc nã quỷ hồn cũng coi như là một sự kiện hiếm có.Thật đáng tiếc cho Thanh Trà và Tiêu Viêm khi đã vội vàng rời đi trước khi trông thấy kì sự này.