Chương 40: Không có sắc đâu
Ta về rồi.Bớ ba hồn bảy vía Tiểu Trà mau ra đây!
Ngay khi trở về hắn lập tức chạy vòng vòng trong nhà ráo rác tìm kiếm Tiểu Trà.Thế nhưng ngay cả khi đã tìm đến từng cái gầm tủ hắn cũng không thấy con bé đâu.
- Đủ rồi đấy.Đã nói là con bé xuống núi từ chiều mà.
Thanh Dương buồn bực nhéo tai hắn lôi vào bàn ăn.Tuy thường ngày nàng rất hiền dịu thế nhưng tại thời điểm hắn lên cơn khùng điên thì nàng cũng không ngại đóng vai bà mẹ nghiêm khắc.Tất nhiên là cái sự nghiêm khắc của nàng chưa bao giờ có thể kéo dài được quá mười giây cả.
- Khặc khặc…Đi rồi…Rất tốt…Rất đúng thời điểm…
Bàn tay đồi bại của hắn bắt đầu mò mẫm lên những ngọn đồi núi mấp mô.Tuy hành vi này hoàn toàn không phù hợp trên bàn ăn thế nhưng từ kinh nghiệm sống nhiều,nhiều,nhiều năm hắn đã rút ra được bài học là “Cuộc đời ngắn lắm.Hãy làm điều mình thích ngay khi còn có thể”.
Chứ không phải là hắn bị cuồng ɖâʍ đâu.Thật đấy.
- Thằng nhóc này lại nghịch ngợm…Ưm…Đi làm cả ngày không mệt sao?
Thanh Dương nhắc lại vụ chữa bệnh khiến hắn không khỏi cảm thấy buồn nôn.Một ngày gặp qua mấy trăm bệnh nhân ói mửa lung tung,ngoài cửa thì toàn mùi dịch dạ dày.Cho dù có là thần kinh thép thì cũng cảm thấy ghê tởm.
Thế nhưng ở gần Thanh Dương thì hắn không thể trưng ra cái dáng vẻ thảm hại đấy được.Vậy nên hắn tìm cách lảng qua chuyện khác:
- Chú ấn của người gần đây sao rồi?
- Đã tốt hơn nhiều.Tuy vẫn bị nóng trong người nhưng không bị mất ý thức nữa.Thế nhưng mà có chút kì lạ…
Thái độ ngượng ngùng của Thanh Dương khiến hắn hơi ngạc nhiên.Hắn vẫn còn chưa lột áo mà,đâu cần diễn sâu như vậy.
- Có gì không ổn?
Hắn nhíu chặt chân mày.Không lẽ ở thực tại này chú ấn mà tên đần kia làm ra lại dùng để hại người?Không đúng,chú ấn đó là dùng để khiến Thanh Dương đập chết hắn.Hẳn sẽ không có tác dụng phụ mới đúng.
- Cái này…rất ngượng ngùng…
Thanh Dương giống như đã mất khả năng nói chuyện.Nàng chỉ biết cúi gằm mặt xuống,mười ngón tay thon dài không ngừng xoắn xuýt đan vào nhau.Trước tình hình đó hắn không còn tâm trí đâu để sờ với chả mó mà dứt khoát cụng đầu vào trán nàng.
Ở khoảng cách gần thế này hắn có thể dựa vào linh hồn lực vượt trội để bắt nhịp với sóng não đối phương.Từ đó có thể dò ra suy nghĩ,cảm xúc,quá khứ,thậm chí buổi trưa mơ thấy gì hắn cũng có thể thấy rõ ràng.Tuy nhiên thủ pháp này có một nhược điểm là giữa hai người phải có liên kết tâm linh thì mới thực hiện được.Bất quá hắn không thích xen vào đời sống riêng tư của người khác,vậy nên cũng rất ít khi dùng đến.
Thanh Dương bỗng cảm thấy như có dòng điện chạy qua thân thể.Nàng vừa mở mắt thì ngay lập tức bắt gặp bản mặt cười đầy ám muội của hắn.Không những thế hắn còn cợt nhả nhéo má nàng,hoàn toàn không coi cái gọi là cấp bậc lễ nghĩa ra gì:
- Không ngờ trong đầu sư nương lại có nhiều tư tưởng đen tối như vậy.Trước đây cứ ngại hai ta tiến triển quá nhanh,xem ra cần phải củng cố tình cảm nhiều hơn nữa.
- Con…con thấy cả rồi?
Nàng giống như bị trọng thương từ trên ghế đứng phắt dậy bần thần lùi ra sau mấy bước.Vậy là xong,bao nhiêu công sức gây dựng hình tượng một bậc trưởng bối đạo mạo,một người thầy mẫu mực và tận tâm của nàng xem như đã đổ hết vào sọt rác.
Thanh Dương đâu biết rằng,vào cái lần đầu tiên nàng lén chui vào ổ chăn của hắn thì cái hình tượng “Băng sơn nữ thần,cao không thể với” của nàng đã ầm ầm sụp đổ trong mắt hắn rồi.
Sự thật vốn đau lòng.Vẫn là không biết thì tốt hơn.
Hắn lập tức tận dụng thời cơ chạy đến ôm lấy eo thon,đồng thời ghé miệng thổi từng hơi lạnh lẽo vào tai Thanh Dương:
- Cũng thường thôi.Chỉ là ngày nắng đẹp cùng đi dạo,ngày mưa bão nằm ôm nhau,tâm trạng tốt thì làm ra vài cái tư thế kích thích…Không nhất thiết phải xấu hổ như vậy.
- Nhưng…
Hắn tỉ mỉ hôn lên cổ nàng,tinh tế cảm nhận từng rung động trên làn da trắng nõn mềm mịn.Tiếp đó đôi môi di chuyển xuống xương quai xanh,rồi sau đó là bầu ngực xăm hình hoa hồng kia,nhẹ nhàng và tinh tế thưởng thức nụ hoa như con ong làm mật:
- Trên đời ai cũng đều có khát vọng thầm kín.Kẻ muốn giàu có,kẻ muốn quyền lực,kẻ lại muốn sức mạnh.Có thể nói khát vọng của nàng rất giản dị đấy,và cũng rất ngốc.
- T…Tiểu bảo bối…Có thể đừng nói chuyện bình thản như vậy…khi đang…A~
Tay hắn không ngừng tấn công vào bộ vị mẫn cảm của Thanh Dương trong khi tay còn lại thoăn thoắt cởi y phục của nàng.Nếu có một ngày trong thời điểm hấp hối kẻ địch hỏi vì sao ngón tay hắn lại có thể nhanh và chuẩn đến như vậy,hắn nhất định sẽ thật thà đáp lại rằng:“Vì ta siêng cởi áo cho vợ.”
- Phải rồi,lần trước ta đã dạy qua về biện pháp song tu.Có lẽ cũng đã tới lúc thực hành a.
Hắn đặt Thanh Dương ngay ngắn nằm sấp lên bàn rồi nghiêm mặt nói:
- Đầu tiên là hô hấp.Nàng chú ý là phải hô hấp theo nhịp của ta.
- Khoan!Ta nghĩ là mình chưa có sẵn sàng a~
Thanh âm của nàng bị bẻ cong thành một tiếng kì quái khi hắn tiến vào.Bốn chân bàn rung lên bần bật khiến hắn phải vươn tay đỡ lấy những cái đĩa để chúng khỏi bị rơi.Đây là món ăn do chính tay Thanh Dương làm,hắn không muốn lãng phí bất cứ món nào hết.
- Tiểu bảo bối…Tiểu bảo bối…
Hắn cắn nhẹ vào tai của Thanh Dương,thấp giọng nhắc:
- Chú ý hô hấp.
Cảm giác ấm nóng bao phủ lấy tiểu đệ khiến toàn thân hắn khẽ run rẩy.Hạ thân không nhịn được dùng thêm lực không ngừng đưa đẩy ma sát với tiểu huyệt ẩm ướt của Thanh Dương.Đồng thời cái lưỡi đảo qua đảo lại tham lam thưởng thức mùi vị trên cái cổ thon dài của nàng.Cũng chẳng thèm quan tâm xem sử dụng giáo trình nặng đô như thế này thì người mới nếm mùi trái cấm như Thanh Dương có chịu nổi không.
Quả nhiên chưa đầy hai phút Thanh Dương đã phải lên tiếng cầu xin:
- Tiểu bảo bối…Chậm một điểm…Ta…sắp không xong…
- Đừng bỏ cuộc nhanh vậy.Hết đau là thấy sướng ngay thôi.
Hắn tàn nhẫn bịt miệng nàng lại rồi tiếp tục hành sự và cũng không quên hảo tâm nhắc nhở nàng về vụ song tu:
- Thở đều.Vận chuyển linh lực đi khắp cơ thể.Đón nhận dương khí của ta đi,tiểu nương tử.
Thanh âm rên rỉ,tiếng da thịt quấn lấy nhau,mùi mồ hôi và mật dịch hòa vào nhau khiến cả căn phòng tràn đầy ɖâʍ mị.
- Oa!Này…
Bất ngờ Thanh Dương dùng sức xô hắn ngã ra ghế.Còn chưa kịp định thần thì một thân thể thành thục quyến rũ đã ấn vào mặt hắn.
- Nương tử hôm nay lại muốn chủ động à?Lần sau nói là được,đâu cần hành động quyết liệt như…Ách~
Ở cái tư thế nữ trên nam dưới này,người nữ có toàn quyền chủ động cũng như quyết định nhịp độ cuộc chơi.Tuy ở thời phong kiến thì tư thế này là có hơi trái với thuần phong mĩ tục nhưng với tính cách của Thanh Dương thì việc đè lên hắn chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
- Tiểu sắc quỷ,đừng nghĩ…mạnh một chút…thì con liền có thể ngồi lên đầu ta!
Thanh Dương hổn hển kê cự vật của hắn vào tiểu huyệt rồi mạnh mẽ ấn xuống.Một tiếng “phốc” vang lên kèm theo là thanh âm nghiến răng ghê rợn của hắn.Người ta nói một khi nữ nhân nổi giận sẽ rất đáng sợ,quả nhiên không sai.Chỉ thấy Thanh Dương nhấp hông như không cần mạng khiến hắn khó khăn lắm mới không nổ pháo sớm