Chương 53: Hình như ta đang bị gài
- Thần tiên tỷ tỷ,hôm nay đại ca dạy Tiểu Trà đánh võ vui ghê luôn á!Đại ca nhể?
- Nếu “vui ghê” có nghĩa là “mệt như chó” thì ta đồng ý.Quả đúng là “vui ghê”.
- Muội tập mới mệt chứ đại ca có làm gì đâu mà mệt?
- Nhìn ngươi hoa chân múa tay mất trật tự đã đủ khiến nội tâm ta mệt ch.ết.
Hai đứa trẻ cãi qua cãi lại khiến Thanh Dương không nhịn được bật cười:
- Không ngờ con có bản lĩnh như vậy.Tuổi còn nhỏ mà đã có một cái đệ tử rồi.
Hắn vội chỉnh:
- Không phải sư phụ.Ta chỉ dạy con bé chút bản lĩnh phòng thân thôi.
Tiểu Trà cũng nói:
- Đúng vậy.Đại ca chỉ là chỉ điểm con một chút…
Con bé cứ say sưa kể lể trong khi Thanh Dương và hắn thì có vẻ không được chú ý lắm.Sự chú ý của hắn còn bị mất đi nhiều hơn khi mà Thanh Dương nâng cằm hắn thỏ thẻ:
- Tiểu bảo bối lớn rồi.Chẳng những hiểu chuyện mà còn rất lợi hại.Xem ra hôm nay không thưởng cho con không được.
Hắn có chút đê mê nói:
- Đừng hiểu nhầm,ta kì thực vẫn là một hài tử hết sức đơn thuần.Mà thưởng gì vậy?
Thanh Dương cười bí hiểm tiến sát lại gần hắn:
- Đương nhiên là thưởng cái con thích nhất.Giúp con đả thông kinh mạch a.Tự nhiên trông ngao ngán vậy?Chẳng phải con từng nói đả thông kinh mạch rất sảng khoái sao?
Hắn buồn bực nói:
- Quân tử không nhắc lại quá khứ.Lại nói,toàn bộ kinh mạch của ta đều đã đả thông rồi.
Thanh Dương luồn tay vào áo hắn mò mẫm một lúc rồi kinh ngạc thốt lên:
- Toàn bộ kinh mạch đều đã…Điều này sao có thể!?
Hắn nói:
- Sư phụ đáng kính à,tay nàng đang trực tiếp xâm phạm cơ thể thanh khiết của ta đấy.
- Ách!
Nàng giật mình rút tay lại nhưng chợt nhận ra cổ tay đã bị giữ lấy,hắn nở nụ cười tà ác:
- Nàng có nghĩ là nên cho ta phần thưởng xứng đáng hơn không?
Thanh Dương hoang mang lặp lại:
- Phần thưởng xứng đáng?Là cái gì?
Hắn nghiêm mặt nói:
- Phần thưởng đương nhiên phải đáp ứng được nhu cầu thực tế thì mới khuyến khích người ta phấn đấu đi lên.Đúng chứ?
Hiếm khi thấy hắn chủ động hướng nàng xin xỏ như vậy,Thanh Dương cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để lấy lại uy phong của sư phụ bèn vỗ ngực nói:
- Đạo lý này ta đương nhiên hiểu.Con cần gì cứ nói,cho dù có là sao trên trời sư phụ cũng nhất định mang về cho con!
(Ta đâu phải thợ điêu khắc.Lấy mấy khối đá đó về làm gì?)
Hắn lắc đầu,thân thể tiến sát lại gần Thanh Dương:
- Sao trăng làm gì?Nhu cầu của ta rất đơn giản.Ví dụ như giờ ta đang rất đói,rất muốn ăn nãi…
Chưa dứt lời hắn đã nhào tới bộ ngực ẩn hiện sau lớp áo mỏng tang.Thanh Dương không ngờ hắn lại manh động như thế,chỉ kịp hoảng hốt kêu một tiếng rồi vội giữ đầu tên ɖâʍ tặc này lại.
- Đừng nháo!Trong bữa ăn chớ có làm loạn!
- Không ăn nàng trong bữa ăn thì còn đợi đến bao giờ?
- Gọi là sư phụ…Không muốn a…
- …Đại ca đối với Tiểu Trà ân như tái tạo,Tiểu Trà nào dám đòi hỏi gì thêm nữa.
Thanh Dương và hắn giật mình buông nhau ra.Lần này thực sự là quên mất con bé Tiểu Trà đang ngồi than thở.Thật có lỗi a!
Thanh Dương vội tiến đến an ủi,nhân tiện tránh xa cái tên tiểu sắc lang kia một chút:
- Nha đầu ngốc.Chúng ta đều là người một nhà,nói cái gì mà ơn với chả nghĩa?
Tiểu Trà từ nhỏ đã là hạ nhân lớn lên trong chuồng ngựa nhà Pác Cha nào có từng nghe qua những lời tử tế như vậy,nhất thời xúc động khóc ầm lên:
- Ô ô~Thần tiên tỷ tỷ thật tốt,đại ca thật tốt…
Hắn thở dài đi lại gần xoa đầu Tiểu Trà,nói:
- Không phải ta tốt.Là ngươi tốt,nên ta buộc phải tốt theo ngươi.
Tiểu Trà xụt xịt vài tiếng sau đó cầm tay Thanh Dương đặt vào tay hắn rồi nhoẻn miệng cười:
- Ước gì chúng ta có thể mãi là gia đình như thế này!
….
Đêm hôm đó khi đang nằm nghĩ vẩn vơ thì chăn bỗng bị xốc lên sau đó một thân thể mềm mại nhanh như cắt nhảy vào ôm cứng lấy hắn.
- Bắt được một cái tiểu quỷ!
Hắn nằm im không nhúc nhích mặc cho bàn tay mịn màng kia nhéo lên má,hơi thở ấm nồng phả vào mặt khiến hắn khẽ rùng mình:
- Thơm thật!Cắn một miếng chắc không sao đâu…
Cảm thấy mùi hương quen thuộc càng lúc càng gần khiến hắn hồi hộp đến độ không dám thở.Và điều gì đến cũng đến,một bộ răng nhỏ mà nhọn như răng sói cắn lên má hắn sau đó nhai nhai ʍút̼ ʍút̼ khiến mặt hắn dính nước miếng tèm lem.
Tới nước này thì hắn không nhịn được nữa xoay người nằm đè lên thân thể mềm mại kia.Dường như người kia bị bất ngờ nên chỉ kịp kêu một tiếng,cánh tay bị hắn nắm lấy không cách nào chạy đi đâu được.
Thanh Dương thử mấy lần vẫn không thoát ra được,lại sợ gây tiếng động lớn sẽ đánh thức Tiểu Trà ở phòng bên cạnh nên đành cười ngượng nghịu:
- Con…con chưa ngủ à?
Hắn gầm khẽ:
- Con heo bị cắn như vậy cũng còn tỉnh nữa là con người.Rất đói sao?Ăn xúc xích không?
Thế trận đang giằng co thì Thanh Dương bỗng kêu lên:
- A a…Đau…Đè vào…vết thương…
Nghe vậy hắn vội bật ra sau “ầm ầm” hai tiếng đụng trần nhà sau đó rơi xuống như mít rụng.Thanh Dương mặt tái nhợt nhảy xuống giường đỡ hắn ngồi dậy,vừa buồn cười vừa giận mắng:
- Đứa ngốc này sao tự nhiên lại nhảy dựng lên thế?Có bị thương không?
Hắn đưa tay xoa cái mông đang tê dần,nhất thời cơn đau thấu xương truyền tới khiến hắn đau tới nhe răng:
- Ách~Hình như bàn tọa bị nội thương.Vết thương của nàng thì sao?Không rách miệng chứ?
Thanh Dương che miệng cười khẽ:
- Tiểu ngốc tử!Vừa rồi là gạt con thôi.
Hắn nghiêm giọng nói:
- Đừng coi thường.Mang một vết thương chạy lung tung sẽ rất nguy hiểm.
Thanh Dương nhẹ nhàng đặt hắn lên giường,hơi thở ấm áp khẽ phả vào cổ hắn:
- Con lo cho ta sao?
Hắn kê cái chăn xuống dưới mông cho đỡ nhức,nhướn mày đáp:
- Đương nhiên.Rời mắt một chút liền bị thương,ta có thể không lo sao?
Thanh Dương bất mãn hừ một tiếng nhưng không phản bác mà cuộn mình nằm gọn trong lòng hắn.Một lúc lâu sau nàng bỗng lên tiếng:
- Tiểu bảo bối,liệu chúng ta có thể…trở thành gia đình như lời Tiểu Trà không?
Tay hắn trượt dài trên tóc nàng,trên khuôn mặt lạnh tanh bỗng nhếch lên một nụ cười:
- Tại sao không?
Nàng biết hắn đang cố tình giả ngu nên nhéo vào đùi hắn một cái,thanh âm buồn bã nói:
- Chúng ta là sư đồ,trời định sẽ không thể ở bên nhau.Ta có thể không quan tâm miệng lưỡi thiên hạ nhưng đâu thể không nghĩ đến tương lai của con.
Hắn cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại của Thanh Dương,ngữ khí bình thản mà kiên quyết:
- Tu tiên vốn là đi ngược lẽ trời.Nếu ngay đến người yêu mình còn không giữ được thì làm củ sâm sống ngàn vạn năm để làm gì?
Thanh Dương hoảng hốt che miệng,lắp bắp nói:
- Con…Ai cho con…chạm…môi…
(Lúc giải chú ấn còn ăn cháo lưỡi chán chê,dăm ba cái hôn môi…)
Đương nhiên hắn không ngu đến mức nói ra để rồi bị đánh cho to mông,thay vào đó hắn lập tức giả ngu:
- Ta vốn định hôn lên trán nhưng vì tối quá nên hạ cánh nhầm chỗ thôi.
- Xạo.
Hắn giơ một tay lên thề thốt:
- Thật,thề.Nói láo thì ta không bằng con rùa đe…
- Đừng!
Thanh Dương vội đặt ngón tay lên miệng hắn,nàng thủ thỉ:
- Ta không muốn gả cho một con rùa đen đâu.
- Không muốn gả?
- Ừm.
- Thật sự không muốn?
- Đương nhiên…Ách!Đừng nháo!Đã bảo là đừng có nháo!
…………..
- Không…Đừng…Đừng qua đây!
Minh Thần bật dậy mạnh đến mức chiếc chăn phủ trên người gã bị hất văng xuống sàn nhà.Gã nghe thấy trong đầu vang lên những thanh âm kì lạ như thế đang có một cái cối xay hoạt động hết công xuất ở bên trong.Và kì lạ hơn,cái thanh âm như từ phương xa vọng về đó dường như đang lặp đi lặp lại tên của gã.
- Minh Thần.
- Minh Thần.
- Minh Thần!Mẹ khiếp,ngươi điếc à?!
Gã uể oải đẩy cánh cửa ra,còn chưa kịp cằn nhằn thì Ngạo Nam đã ngang nhiên bước vào sau đó nặng nề đặt mông ngồi lên cái bàn gỗ quý của Minh Thần.Một chân gã co lên đặt trên bàn,chân còn lại tùy ý gác lên chiếc ghế đặt gần đó,bộ dáng muốn bao nhiêu uy phong liền có bấy nhiêu.
- Đừng nói nhiều.Qua đây nhanh ta có việc quan trọng cần nói với ngươi đây.
Minh Thần cố gắng lắm mới không một cước đạp gã văng ra ngoài.Khép cánh cửa cho cẩn thận để lát nữa có bẻ cổ thằng nhãi ngông cuồng này thì cũng không ai nghe được,sau đó Minh Thần hít sâu một hơi và đi đến trước mặt Ngạo Nam lạnh lùng nạt:
- Nói nhanh rồi cút.
Ngạo Nam dường như không mấy bận tâm đến thái độ của Minh Thần,gã chống cằm đăm chiêu suy nghĩ trong tư thế “Khỉ đậu cành đa”:
- Hôm nay ngươi đã đấu với hắn rồi.Có thấy điều gì kì lạ không?
Minh Thần nhướn mày hỏi:
- Cái gì kì lạ?
Ngạo Nam bỗng sửng cồ lên và chồm tới túm cổ áo Minh Thần lay thật mạnh như thể đang cố làm nóng hai bán cầu cho gã:
- Ngươi bị ngu à?Ăn cái gì mà lại nghĩ rằng một thằng Tôi Thể đạp gãy kiếm và táng ngươi một chưởng lại là bình thường?
Minh Thần nhíu mày hỏi:
- Ý ngươi là gì?
Ngạo Nam buông cổ áo của Minh Thần ra và tiếp tục làm dáng vẻ trầm ngâm:
- Di hồn,đoạt xác,vân vân và mây mây…Ai mà biết đằng sau cái bản mặt lạnh như tiền kia có thực sự là hắn hay không.Ngươi không thấy kì sao?Lý do gì khiến một thành phần nguy hiểm như sư thúc lại dành tình cảm đặc biệt cho hắn?Và tại sao hắn đang từ một thằng đần lại trở nên mạnh một cách biến thái như thế?
Minh Thần nghe vậy thì bán tín bán nghi.Dù sao thì nơi đây cũng là một cái môn phái tu chân.Làm gì có chuyện một kẻ đoạt xác lại qua mặt được sư phụ và các trưởng lão dễ dàng như vậy được?
- Ngươi tính làm gì?
Ngạo Nam nghe vậy thì hùng hổ vỗ bàn,nói:
- Còn phải hỏi à?Đương nhiên là phải vạch trần bộ mặt giả dối của hắn!
Minh Thần khoanh tay nghiêng đầu hỏi:
- Bằng cách?
Ngạo Nam nhún vai:
- Thì đương nhiên là túm hắn lại đập một trận cho đến khi hắn nôn hết ra.
Minh Thần trợn mắt ngây ngốc hỏi:
- Thật?Ngươi làm nổi à?
Ngạo Nam nghe vậy thì trầm mặt.Nếu là vài ngày trước thì gã tự tin có thể dùng chiếu bó hắn thành một khối ném xuống sông cả trăm lần nhưng giờ thì…Tại sao chỉ trong thời gian ngắn mà một người có thể thay đổi kinh khủng khiếp đến như vậy?
[Được chứ!Đương nhiên là được.]
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến,cảm giác xa tận chân trời nhưng lại như vang lên ngay bên cạnh.
- Sư phụ!?
Minh Thần vội bịt miệng Ngạo Nam lại.Sư phụ truyền âm rõ ràng không muốn bị người ngoài biết được.Xung quanh vẫn còn phòng của những đệ tử khác,nếu để họ biết ba người tụ tập ở đây sẽ rất khó giải thích.
[Sáng sớm ngày mai các ngươi qua phòng ta.Vi sư có chuyện muốn bàn với các ngươi.]
Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.Ở giữa trăm nghìn vì sao trải rộng khắp bầu trời lại có một khoảng trống rất lớn,cứ như thể các vì sao đã bị một hố đen khổng lồ nuốt chửng.
- Mặc kệ ngươi là cái thể loại gì.Kẻ khiến con bé tổn thương dù trực tiếp hay gián tiếp thì cũng đừng hòng được sống tốt.
Trong đêm hôm đó một con rồng già và hai chú hổ con đã đồng thời nhắm vào cùng một mục tiêu.Số phận của kẻ xấu số đó sẽ ra sao?Thôi thì thời gian sẽ trả lời những câu hỏi.
………………
- Được chưa?
Thanh âm thều thào của hắn khiến bầu trời như u ám hơn.Đứng trước cái gương to tổ chảng để Thanh Dương lựa đồ mà hắn cảm thấy thanh xuân bị hủy hoại một cách tàn nhẫn.
- Ta đang rất phân vân.Có lẽ con hợp với bộ màu trắng vừa rồi hơn.Hay là..
Hắn gạt phắt cái áo trên tay nàng,buồn bực nói:
- Đã thay hơn bốn chục bộ rồi.Chỉ là kì thi cuối năm thôi mà nàng cứ làm quá lên vậy?
Thanh Dương cau mày đánh vào mông hắn một cái:
- Hài tử vô tri!Chính vì là ngày cuối cùng của học kì nên càng không thể không chú trọng vẻ bề ngoài.
- Toàn mấy thằng đực với nhau ai thèm quan tâm ta mặc cái gì.Có khi cởi trần mặc quần đùi đi thi cũng chẳng đứa nào thèm liếc.
Hắn ôm mông buồn bực nói:
- Mà lần sau đừng có làm như vậy.Như thế là phạm tội quấy dối ȶìиɦ ɖu͙ƈ trẻ vị thành niên đấy.
Thanh Dương cười ngọt ngào rồi nhanh tay vỗ vào mông hắn hai cú rất kêu:
- Rồi sao?Con định gọi quan phủ bắt ta à?
Khóe miệng hắn nhếch lên một đường con dữ tợn,trảo thủ nhanh như chớp vung ra chộp lấy bờ vai gầy yếu của Thanh Dương sau đó dùng lực ấn nàng xuống cái bàn gần đó:
- Lão hổ không phát uy nàng liền coi ta thành con mèo bệnh rồi?
Thanh Dương ngượng ngùng quay mặt đi,thấp giọng nói:
- Chưa mọc lông mà cũng dám tự xưng lão hổ.Huênh hoang khoác lác!
Đôi mắt hắn nheo lại thành hai vệt đen đầy nguy hiểm,cái miệng há ra hung hăng cắn lên cổ của Thanh Dương,tham lam hút lấy hương vị đặc biệt của nàng.
Thanh Dương vươn tay nắm lấy tóc hắn thấp giọng rên rỉ:
- Đừng nháo…Tiểu Trà…Tiểu…
Hắn cười gằn:
- Tiểu Trà thì sao?Cho dù Tiểu Trà ở đây cũng không cứu nổi nàng đâu.
- Kêu muội chi vậy?
Tiểu Trà dụi mắt ngáp dài lật đật bước ra,và thậm chí còn bé chẳng thèm ngạc nhiên khi thấy hai nhân vật này vừa đè lên nhau vừa kêu oai oái:
- Giờ còn cần muội phải đứng cổ vũ nữa sao?
- Nghe hợp lí đấy.Có lẽ nên chụp vài tấm làm kỷ niệm…
Chưa nói hết câu thì thân thể hắn bỗng nhẹ bẫng sau đó văng ra ngoài rồi lăn thẳng xuống chân núi như một quả bóng.
……….
- Đã hết giờ.Yêu cầu các sĩ tử lập tức dừng bút nộp bài.
Thanh âm già khọm của phu tử làm vang lên rất nhiều tiếng kêu khóc.Cứ mỗi môn trượt thì đệ tử đều bị trừ tài nguyên rất nặng nên sau kì thi mặt mũi đứa nào cũng xị ra như bánh bao nhúng nước.
- Chỉ còn môn Kiếm Thuật nữa là xong.Hôm nay con đã vất vả rồi.Lát về có muốn sư phụ thưởng gì không?
Thanh Dương mỉm cười vỗ vỗ đầu hắn.Chỉ thiếu câu “Con có làm được bài không” liền trở thành người mẹ chở con đi thi học kì rồi.
Hắn không mất nhiều thời gian để suy nghĩ mà đáp luôn và ngay:
- Tốt.Vậy nàng về tắm rửa sạch sẽ thay bộ đồ ngủ mỏng nhất,cái bộ vũ nữ hôm trước ấy,rồi lên giường chờ ta.
Thanh Dương đã dần quen với mấy câu đùa trơ trẽn của hắn nên chỉ cười ngọt ngào ôm lấy hắn từ phía sau.Thân thể hai người dính thành một khối lật đật bước đi khiến đám xung quanh ghen tị tới nổ mắt.
- Tiểu tử thối!Làm được bài không?
Ngạo Nam không biết từ đâu chạy đến hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.Nguyên nhân là bởi trước nay hai đứa vẫn luôn là đôi bạn cùng lùi trong những môn “khô khan” và “thiếu tính thực tế” này.Có lẽ khi thấy có người thảm hại như mình thì nội tâm mong mảnh dễ vỡ của gã sẽ cảm thấy được an ủi hơn chăng?
Hắn ậm ừ đáp:
- Không tốt lắm.Chắc kì này trượt sấp mặt lợn.
Thanh Dương nhướn mày kì quái nói:
- Đạo Đức Kinh chép toàn bộ,trích đoạn Tam Tự Kinh cũng không sai chữ nào.Con làm rất tốt mà tại sao lại lừa gã như vậy?
- Ra vậy…Không tốt lắm…Xui thật đấy.
Ngạo Nam lẩm bẩm rồi thẫn thờ bước đi như người mất hồn.
Hắn thở dài nhìn theo bóng lưng của Ngạo Nam:
- Nàng xem.Nàng đã vô tình hủy hoại tâm hồn trẻ thơ rồi.
Thanh Dương không hiểu bản thân đã làm gì không đúng mà thực chất nàng cũng chẳng quan tâm đến việc tâm hồn của đám hư hỏng kia tổn thương,vặn vẹo hay gì.Nàng có phải phụ huynh của chúng đâu mà quản nhiều như vậy được.
- Đừng để ý đến gã.Qua đây ta ôn lại cho con vài đường cơ bản.
Còn chưa kịp phản đối thì hắn đã bị Thanh Dương dắt ra một tán cây gần đó rồi xô ngã lăn quay.
- Đây là kiếm pháp căn bản của môn phái:Tuyết Hoa Kiếm Pháp.Con hãy xem cho kĩ.
Thanh Dương thu lại ý cười trên mặt,ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương xa,nghiêm giọng nói:
- Ánh mắt kiên định.Trọng tâm dồn về chân trái.Cổ tay thả lỏng…
Hắn rụt rè giơ tay phát biểu:
- Ta không có ý phá đám đâu nhưng nàng định dùng cái tay thay kiếm à?Có phải quá thô sơ rồi không?
Thanh Dương giật mình sờ vào hông lần tìm một lúc vẫn không thấy nhuyễn kiếm đâu.Lúc này mới nhớ ra nhuyễn kiếm đã nát vụn,gãi đầu nói:
- Tiểu bảo bối có kiếm không cho sư phụ mượn dùng một chút?
Hắn nhún vai đáp:
- Ly Hỏa Kiếm vất ở nhà rồi.Có gậy thôi muốn dùng thử không?
Thanh Dương hứ một tiếng nhặt nhánh cỏ dài gần đó thi triển kiếm pháp mèo ba cẳng gì gì đó.Động tác ưu nhã,tóc dài tung bay theo gió,cảnh tượng đẹp đẽ khiến hắn như mê như say,mi mắt dần trở nên nặng nề sau đó ngắm nghiền ngủ mất tiêu.
- Cả đám không lo luyện tập túm năm tụm ba ở đây làm gì?Có tin cho các người tạch luôn khỏi thi không?
Tiêu Viêm bạt tai một đám nhãi con đang chổng mông còng lưng nhìn ra cửa sổ.Đợi đám trẩu đi hết gã tò mò liếc mắt nhìn xem rốt cục là cái gì khiến bọn chúng hóng hớt như vậy thì liền bắt gặp Thanh Dương đang cầm một cọng cỏ quay cuồng múa may.
(Tiểu Dương…Sau bao nhiêu tuế nguyệt cuối cùng ta cũng lại được thấy con múa kiếm rồi.)
Trước kia tiểu sư muội mỗi khi vui vẻ thì thường múa kiếm cho gã xem.Tuy nhiên từ sau khi xảy ra biến cố kia Thanh Dương giống như trở thành con người khác,nàng khép chặt trái tim,tự ý chuyển đến Hậu Phong khắc nghiệt sống tách biệt với mọi người.Đừng nói là múa kiếm,cho dù là một nụ cười cũng chưa từng xuất hiện trên gương mặt nàng trong suốt mười lăm năm trời.
Thế nhưng bây giờ con bé đã trở lại rồi!Vẫn động tác xinh đẹp đó,vẫn vóc dáng yêu kiều đó,cảm tưởng mọi thứ đều giống như trước đây…ngoại trừ một tên tiểu tử đang duỗi chân ngủ khò.
Thanh Dương hao tổn rất nhiều công sức mới đánh xong Tuyết Hoa Kiếm Pháp,mồ hôi đầm đìa quay lại mong chờ ánh mắt hâm mộ của hắn,hay bét nhất cũng là một câu khen từ thiện.Ấy thế mà…
- Tiểu tử thối muốn ch.ết hả!?
Hắn đang mơ mơ màng màng thì bị một cái kìm sắt kẹp vào má đau tới tỉnh cả ngủ:
- Chơi gì kì vậy?Mưu sát trượng phu à?
Thanh Dương mày liễu dựng ngược,khuôn mặt ửng hồng không biết vì giận hay vì ngượng:
- Trượng cái gì mà trượng!Học hành không lo suốt ngày chỉ nói năng bậy bạ,xem hôm nay ta phạt con thế nào!
Thấy nàng một thân mồ hôi ướt đẫm,hơi thở thơm tho hổn hển phả vào mặt hắn khiến hắn bỗng nổi lên tâm tư trêu đùa nữ nhân hung ác này.
Thanh Dương đang cân nhắc nên phạt hắn thế nào thì hắn bỗng ngã ngửa ra thảm cỏ,ngón trỏ kéo cổ áo mở rộng ra bình thản nói:
- Mời.
Nàng ngẩn ra trong năm giây đầu rồi lắp bắp:
- Mời…mời…mời cái…cái gì?
Lại nói,tư thế bây giờ là gái trên trai dưới.Trên người nữ nhân ướt đẫm mồ hôi,y phục xộc xệch,tóc tai rối bời.Còn người nam thì mở rộng cổ áo,vẻ mặt bình thản,tứ chi mở rộng sẵn sàng hiến dâng.Một cơn gió thu điềm đạm thổi qua khiến khung cảnh càng thêm phần ám muội.
Bất ngờ hắn duỗi tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn thon dài của Thanh Dương khẽ phát lực,lập tức nữ nhân xinh đẹp đang không chút phòng bị đổ vào lòng hắn đơn giản gọn gàng như phim ngôn tình.Tuy nhiên đây không phải truyện ngôn tình.Đây là truyện nhảm nhí pha lẫn hư cấu.
Xin nhắc lại đây là truyện nhảm nhí pha lẫn hư cấu.Điều quan trọng nhắc lại hai lần.
- Ta cũng không phải không biết chơi kiếm.Tại sao hôm nay tự dưng nàng lại nghiêm trọng như vậy?
- …
Thanh Dương trầm tư một lúc rồi đáp:
- Tại…ta sợ.Ta sợ mình vô năng không bảo vệ được con.Lần trước may mắn là con vô sự.Thế nhưng nếu có lần sau…nếu con không thể tự bảo vệ bản thân…nếu…
Hắn đặt ngón trỏ lên môi nàng,cười nhạt nói:
- Đủ rồi.Còn nói tiếp ta liền bị nàng trù ch.ết.
Thanh Dương thấy hắn cứ vô lo vô nghĩ cười cợt thì vừa buồn vừa lo,nàng gạt tay hắn ra gấp gáp nói:
- Ta không nói chơi đâu.Giang hồ hiểm ác,ngây thơ như con căn bản không hiểu được.
Hắn nhún vai nói:
- Không hiểu thì không hiểu,ai quan tâm.Ta chỉ cần biết bây giờ ta đang ở bên nàng,mỗi ngày đều rất vui vẻ hạnh phúc,quản cái gì thối tha ghê tởm ao hồ.
Với người ngu xuẩn,ngươi có thể dùng lí lẽ chậm rãi khiến gã sáng mắt ra.Với người cố chấp,ngươi có thể kiên trì uốn nắn.Tuy nhiên với kẻ bất cần thì coi như hết thuốc chưa,bởi vấn đề của ngươi đối với hắn căn bản là không bằng một cái cọng lông.
Thanh Dương vốn định khuyên nhủ hắn,ngược lại bị sự thản nhiên của hắn thuyết phục.Vô lo vô nghĩ,vô dục vô cầu,ung dung tự tại,tiếu ngạo giang hồ.Đây chẳng phải điều bất cứ ai cũng ao ước hay sao?Chỉ suốt ngày nghĩ đến chuyện làm thế nào tồn tại trong giang hồ,như vậy cho dù sống cũng không vui vẻ nổi.
- Lời này của con không sai.Nhưng…
Hắn xoa nhẹ lên tấm lưng ong Thanh Dương,nói:
- Nghĩ nhiều vậy làm gì?Hôm nay thời tiết tốt như vậy chi bằng ngủ một giấc có phải dễ chịu hơn không?
Lúc này trong đầu hắn hoàn toàn không có chút dục vọng nào,chỉ đơn giản muốn hai người cùng nằm tại bãi cỏ này tận hưởng một buổi trưa yên bình.Ai nói cõi trần là khổ ải,miễn có nàng cạnh bên thì dù ở nơi đâu cũng đều là tiên cảnh.
Thanh Dương mệt mỏi thở hắt ra,khuôn mặt nhỏ xinh khẽ dụi lên ngực hắn,thấp giọng nói:
- Ngủ một chút cũng được.Cơ mà lát phải gọi ta dậy dẫn con đi thi đấy.
Hắn cười nhạt nói:
- Cái thứ tự này hình như hơi ngược rồi.Này,Dương Dương…
Hàng mi dài khép chặt,hơi thở đều đều phả ra kèm theo những thanh âm gừ gừ trong cổ họng,Thanh Dương như một con mèo lớn nằm cuộn tròn trên ngực hắn.Tuy hành vi nhắm mắt liền ngủ này có hơi tùy tiện nhưng khó có thể trách nàng.Mặc dù Tuyết Hoa Kiếm Pháp là kiếm pháp tối căn bản của Thiên Kiếm Môn nhưng lại chứa đựng tinh hoa trăm năm của môn phái,người nắm được chỗ tinh túy của môn kiếm pháp này cho tới hiện tại chỉ đếm trên đầu ngón tay.Trong một chiêu có gần chục cách biến hóa,từ một biến chiêu đó lại có khả năng phát triển thành vô số biến hóa khác,tựa như bông tuyết sáu cánh nhỏ li ti nhưng lại có thể mở rộng không ngừng tới mức bao trùm vạn vật.
Mười ba chiêu,Minh Thần dù là đệ tử xuất sắc nhất hiện tại cũng chỉ đánh được một nửa đã thở không ra hơi.Thanh Dương một hơi thi triển toàn bộ,lại thêm thương thế chưa lành,thoát lực là điều không thể tránh khỏi.
Mà để ý nhiều vậy làm gì.Bây giờ hắn nên tận hưởng khoảnh khắc yên bình này mới đúng.
(Tám nghìn bảy trăm ba mươi năm trước cũng có một con yêu miêu ở trên ngực ta ngủ say thế này.Ầy~Vạn vật đổi thay,thời gian trôi như chó chạy ngoài đồng...)
Một canh giờ sau.
- Tinh Vũ lên đài.
Thanh âm lạnh lùng của Tiêu Viêm vang vọng khắp Thiên Kiếm Môn:
- Tinh Vũ.Con mẹ nó bây giờ ngươi thậm chí còn không thèm thi nữa à?
Tại thời điểm gã nhấc bút định gạch tên hắn đi thì bỗng có một giọng nữ truyền tới:
- Sư huynh!Bút hạ lưu nhân!
Ngay sau đó là một thứ gì đấy ầm một tiếng hạ cánh xuống võ đài khiến khói bụi bốc lên mịt mù.Tiêu Viêm nhíu mày phẩy tay một cái,lập tức khói tan đi lộ ra hình ảnh một mỹ nữ tuyệt sắc đang vác một nam tử trên vai.Hai người chiều cao tương đương khiến cho hình tượng có chút khó coi,đặc biệt là ở trong cái xã hội nam tôn nữ ti này.Tuy nhiên nam tử dường như không quản nhiều đến vậy,hắn chỉ đưa tay chống cằm rồi thở hắt ra một hơi dài thật dài.
Thanh Dương quay sang Tiêu Viêm ngại ngùng nói:
- Xin lỗi huynh,là do muội ngủ quên…Cơ mà vẫn kịp giờ đúng không?
Tiêu Viêm nở nụ cười dữ tợn:
- Muội không cần thay mặt cho kẻ vô kỉ luật nào đó xin lỗi.Về mặt nguyên tắc thì hắn đã mất tư cách dự thi.Bất quá ta có thể cho hắn một cơ hội,tuy nhiên ta khuyên muội đừng nên quá hi vọng.
Thanh Dương không nhận ra có bao nhiêu hiểm ác trên khuôn mặt gã,hoặc có thể trong mắt nàng thì sư huynh luôn là một nhân vật khiêm tốn thật thà dũng cảm đáng tin cậy nên nàng đặt tay lên ngực thở phào:
- Thật may mắn quá.Tiểu bảo bối cố lên.Ta sẽ ở dưới cổ vũ cho con.
Nàng đặt hắn xuống rồi vỗ vỗ mấy cái lên vai hắn khích lệ sau đó tung người nhảy xuống đứng cùng đám đệ tử.
- Thơm vãi.
- Xê xê ra cho ta ngửi với.
- Nhìn xa tưởng sư thúc xinh lắm.Ai ngờ lại gần mới phát hiện là đẹp vãi chưởng a!
- Be bé cái mồm!Nhỡ sư phụ nghe được thì sao?Nhớ tấm gương gã Văn Tèo chùi mao xí cả tháng không?
- Ta mặc kệ.Ta muốn ɭϊếʍƈ giày cho sư thúc a!
Bị một ánh mắt căm ghét và vô số tia nhìn ganh ghét lẫn đố kỵ nhìn chằm chằm không khiến hắn cảm thấy áp lực,ngược lại vẻ trào phúng trên khuôn mặt còn hiện lên rõ ràng hơn:
- Trừng cái gì mà trừng?Chưa từng thấy soái ca à?
Tiêu Viêm lạnh lùng nạt:
- Đã đến muộn thì động tác lanh lẹ lên!
- Rồi,rồi.Tới ngay đây.
Hắn nhún vai rồi tập tễnh đi tới thùng gỗ gần đó nhhawjt ra một thanh kiếm lành lặn và bị rỉ ít nhất,thở dài nói:
- Lần này là gì?Mội,hai hay là ba chiêu?
Đề thi mọi năm vẫn luôn là thi triển vài chiêu bất kì trong số mười ba chiêu thức của Tuyết Hoa Kiếm Pháp.Nghe thì có vẻ đơn giản,tuy nhiên vì số lượng biến chiêu nhiều kinh khủng khiếp nên lời của hắn chẳng khác gì xạo sự một cách trắng trợn.
- Thằng này điên rồi!Đã vậy còn điên ngay trước mặt sư phụ!
- Cái gì mà ba chiêu.Dù là một chiêu ba thức đã đủ khiến ngươi mệt ch.ết!
- Con mẹ nó!Đây là ngại sống quá lâu sao?
Tiêu Viêm duỗi tay ra hiệu đám đông bên dưới im lặng sau đó nhìn sang hắn nở nụ cười nham hiểm:
- Yêu cầu như vậy chẳng phải là làm khó ngươi sao?
Hắn nhướn mày nhìn Tiêu Viêm đầy kinh ngạc.Tên này biết nghĩ cho người khác từ bao giờ vậy?
- Ngươi tự nghĩ một bộ kiếm pháp rồi đánh ra cho ta xem.Không ra gì,trượt!
Toàn bộ Thí Kiếm Đình bỗng im bặt.Cho một tên Tôi Thể sáng tạo kiếm pháp,đây rõ ràng là muốn thải thêm rác ra môi trường!
Thanh Dương là người đầu tiên phản đối đề thi vô lí này:
- Sư huynh!Trước nay làm gì có đề thi nào như vậy!?
Tiêu Viêm nhún vai:
- Vậy thì ta chính là tiền lệ.
Minh Thần bất mãn nói:
- Hắn học nghệ chưa tinh,kinh nghiệm giang hồ gần như bằng không.Yêu cầu này chẳng phải có hơi…
Tiêu Viêm lạnh lùng gạt phắt đi:
- Đấy là vấn đề của hắn.
Ngạo Nam chỉ sợ thiên hạ không loạn la ầm lên:
- Hay lắm!Để coi hắn nghĩ ra được thứ kiếm pháp chó má gì!
- Hảo lơ!Chống mắt xem hắn tấu cái gì hài kịch!
Đám đệ tử đồng thanh kêu gào nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Dương quét qua thì tất cả đều im bặt.
- Sư huynh…
Tiêu Viêm lạnh lùng ngắt lời nàng:
- Sư muội!Muội không muốn hắn tiến bộ?
- Ơ…Nhưng…
Thấy Thanh Dương đã không chống đỡ nổi,hắn đành phải lên tiếng:
- Thôi được rồi.Chỉ dăm ba cái kiếm pháp…Cơ mà thứ này thì liên quan gì đến tiến bộ?
Đám đệ tử cũng dỏng tai mong chờ câu trả lời của Tiêu Viêm.Trước nay chỉ thấy ca thủ lưu truyền công pháp cho hậu thế,chưa từng nghe đến sáng tạo công pháp mì ăn liền cũng có thể tiến bộ.
Tiêu Viêm quét mắt nhìn đám đệ tử,lạnh lùng nhổ ra một câu:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Im lặng,im lặng tuyệt đối.Nếu không phải vị chưởng môn này nổi tiếng hung ác,phỏng chừng tất cả đệ tử đã đồng thanh chửi ầm lên.
Hắn cười nhạt như thể đã quá quen thuộc với chiêu trò lừa đảo của Tiêu Viêm.Trường kiếm khẽ nâng,không ngờ lại thực sự đánh ra một bộ kiếm pháp mà mọi người chưa từng thấy bao giờ.
Động tác của hắn nhanh đến mức đám đệ tử dù đã trợn trừng mắt ếch thì cũng chỉ thấy tàn ảnh lập lòe.Hắn múa may quay cuồng tầm ba,bốn mươi giây sau đó thu kiếm thở phào:
- Đã xong.
- Ngươi làm cái mẹ gì vậy?
Nghe tiếng gầm khẽ của Tiêu Viêm là mọi người biết hắn phen này lành ít dữ nhiều rồi.Tuy vậy hắn vẫn bình thản đến không ngờ:
- Đui thì cũng phải thấy mờ mờ chứ.Chẳng lẽ cầm kiếm không múa kiếm lại đi múa lửa à?
Tiêu Viêm trợn mắt lạnh lùng nói:
- Chính là vậy.Ta kêu ngươi sáng tạo kiếm pháp,khôn bảo ngươi múa may đến mức không ai nhìn thấy!
- No,no.Vị đạo hữu này nói vậy sai rồi.
Hắn lắc lắc ngón trỏ chặc lưỡi nói:
- Thiên hạ võ công duy khoái bất phá.Kiếm pháp của ta không ai nhìn thấy thì quá là đạt tiêu chuẩn rồi còn gì.
Tiêu Viêm nhíu chặt chân mày.Tuy động tác của hắn lung tung lộn xộn không chịu nổi nhưng công nhận là nhanh vô cùng.Mặc dù không thể mang ra thực chiến nhưng dùng lòe con nít thì cũng miễn cưỡng đủ dùng.Lại nói,có thể mong chờ gì từ một tên Tôi Thể hậu kì cơ chứ.
Gã chỉ ngạc nhiên ở chỗ tại sao gân cốt của một thằng nhãi mười mấy tuổi lại có thể vận động với tần suất cao đến vậy?
- Kiếm pháp gì chứ!Chẳng phải chỉ là múa may lung tung loạn xạ thôi sao!?
Cuối cùng thì cũng có người không chịu nổi thứ kiếm pháp vỡ vẩn của hắn mà lên tiếng.
Người này,chính là Trần Văn Tèo.
Tuy kế hoạch có chút thay đổi nhưng dù sao thì cũng coi như trong tầm kiểm soát,Tiêu Viêm đang định mắt nhắm mắt mở để hắn qua môn rồi cho hắn cút thì một thằng dở hơi nhảy ra khiến gã vừa mừng vừa lo.Mừng là bởi nếu Văn Tèo đập hắn ra bã thì quả đúng là tam sinh hữu hạnh,lo ở chỗ nhỡ chẳng may hắn thắng thì đúng là so với nuốt phải con ruồi còn muốn khó chịu hơn.
Hắn nhướn mày nhìn Trần Văn Tèo thi triển khinh công bay lên đài.Tên tiểu tử này không những vênh mặt ưỡn ngực oai như Từ Hải mà còn gào ầm lên:
- Ta muốn tỉ thí với kiếm pháp mới của ngươi!
(Không tin thứ ngươi vừa mới bịa ra có thể so với kiếm pháp bổn môn cao minh hơn!)
Bắt gặp ánh mắt khích lệ của Tiêu Viêm,tiếng gáy của Tèo lại lớn thêm vài Đềxiben:
- Thế nào?Sợ rồi hả?
Hắn lắc đầu thở dài nói:
- Tuổi trẻ chính là quá mức sĩ diện.Muốn đánh thì qua đây.
Văn Tèo tự tin siết chặt chuôi kiếm.Suốt mấy ngày qua hắn đã luyện tập chăm chỉ đêm ngày cho cơ hội này.Thét dài một tiếng,trường kiếm sáng loáng trực diện đâm về phía hắn.
Hắn thở dài nốt phát cuối rồi ném trường kiếm vào mặt Tèo.Trường kiếm như một mũi tên sượt qua mặt Tèo nhanh đến mức gã chưa kịp phản ứng thì trên mặt đã xuất hiện một vệt máu.Còn đang ngỡ ngàng thì hắn đã dùng vận tốc cực nhanh chạy vụt qua duỗi tay nắm lấy chuôi kiếm đang lơ lửng rồi xoay hông chém mạnh lên lưng Tèo.
Kiếm phong quất vào da thịt đau rát khiến Tèo kêu thảm một tiếng ngã vật xuống đất.Tuy nhiên công kích không dừng ở đó,hắn khẽ vặn cổ tay,thân pháp bay nhảy chém tới tấp khiến võ phục của Tèo thoáng cái đã thành một đống rẻ rách.
Cảnh tượng tàn bạo vừa rồi khiến đám đệ tử có chút không dám tin vào mắt mình,và khi sự thật đập bồm bộp vào mắt thì một vài thành phần kích động bắt đầu không thể tự kiềm chế.
- Thằng khốn!Chỉ là tỷ võ thôi sao lại ra tay nặng vậy?
Cả lũ vội giữ Mạc Tử Long lại ngăn con hàng này lên ăn thua đủ với hắn:
- Mẹ nó.Ngươi chán sống à?Có thấy sư thúc đứng lù lù một đống ở kia không?
- Nhưng…
Hắn liếc nhìn đám đông nhộn nhạo phía dưới,lại nhướn mày nhìn qua thằng Tèo đang nằm thẳng cẳng úp mặt xuống sàn:
- Nó đã ch.ết đâu mà sao các người vui mừng quá vậy?
Mạc Tử Long vùng chạy lên đài kiểm tra.Quả thực là ngoại trừ làn da có chút bầm tím thì Văn Tèo chẳng bị rách mảnh da nào,xem ra đã bị dọa tới ngất xỉu.
Hắn quay sang Tiêu Viêm khẽ nhếch miệng kiểu “Ngươi biết phải chấm ra sao rồi đấy” rồi xoay người bước xuống đài.Từng bước như đạp thẳng vào những ánh mắt hoài nghi,phong thái từ tốn nhưng lại tản ra một cỗ uy áp khiến đám đệ tử vô thức dạt qua một bên.
Nhưng khoảnh khắc ngầu lòi của hắn không kéo dài được lâu khi Thanh Dương bỗng chạy đến xốc nách hắn quăng lên trời,hưng phấn reo lên:
- Giỏi tóa!Đệ tử của ai mà giỏi dữ vậy nè!
Trước một tu sĩ Kim Đan hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng,mà dù có thể hắn cũng không nỡ gạt đi giây phút vui vẻ hiếm hoi của Thanh Dương.Thế là hắn giống như quả bóng bị thảy lên trời đến tận ba lần rồi mới trở về mặt đất thân yêu,bị quăng tới mức đồ ăn sáng suýt chút nữa thì toàn bộ đào tẩu khỏi dạ dày.
Hắn đặt một tay lên trán giữ cho đầu mình khỏi quay mòng mòng,tay còn lại bám vào vai của Thanh Dương hữu khí vô lực nói:
- Đừng nói gì hết.Ta muốn về nhà.Làm ơn.
Thanh Dương nhận ra mình đã quá phấn khích nên cười gượng một tiếng rồi dìu hắn rời khỏi ánh mắt kinh hãi của mọi người.Thật không hiểu hắn bằng cách nào chung sống với cái nhân vật tùy tiện vung tay liền ném một người sống sờ sờ lên chín tầng mây này.Có khi chưa ngã ch.ết đã bị làm cho sợ ch.ết rồi.
- Ta nói này.Đột ngột bị quăng lên giời như vậy không có vui đâu.
Thanh Dương cười ngượng nghịu lảng sang chuyện khác:
- Kiếm pháp vừa rồi của con rất khá a.Tên gọi là gì vậy?
Hắn chặc lưỡi:
- Mấy cái động tác ngớ ngẩn đấy mà cũng cần tên à?
Thanh Dương lập tức kêu ầm lên:
- Nói thế mà nghe được à!?Sao lại không tôn trọng công sức của mình như thế?
- Chỉ vung tay vung chân thôi mà…Vậy nàng đặt hộ cái tên đi.
Thanh Dương đăm chiêu suy nghĩ như thể ẻm đang đặt tên cho con:
- Kiếm chiêu nhanh không nhìn thấy,vậy thì đặt tên là Vô Hình Kiếm Pháp nhé?
- Trẻ con quá.Đối thủ sẽ cười nàng thối mũi khi đọc cái tên đó ra vì nó như thể được lấy từ mấy cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp mì ăn liền.
Thanh Dương vỗ nhẹ lên đầu hắn,mỉm cười nói:
- Đừng suốt ngày mặt nặng mày nhẹ như thế.Cuối năm rồi con cũng nên thư giãn một chút đi.Tối nay có thích ăn thịt gà không?
Hắn nghĩ đến một năm đã sắp kết thúc mà Kim Chung Trạo vẫn lẹt đẹt ở mấy tầng đầu,Cửu Tử Tà Công chỉ đủ nhấc mấy mẩu gỗ vụn,Âm Dương Kì Kinh thì hoàn toàn chưa động đến,nhất thời cao hứng không nổi.
Chẳng biết có phải vì Thanh Dương thấy bản mặt ủ rũ của hắn rất bựa nhân không mà che miệng cười khúc khích.Cười thẳng đến khi mặt hắn chảy dài ra như cái bơm mới chịu dừng lại.
- Ha ha…Vui ghê.
Hắn nhếch miệng rồi sải bước đi thẳng nhanh chóng rời khỏi cái con người tàn nhẫn này.
- Ấy khoan~Sư phụ không có ý đó a!
Thanh Dương vội rượt theo hắn cười hì hì:
- Đừng giận mà.Hôm nay là ngày gì con có nhớ không?
Hắn nghi hoặc nhìn Thanh Dương.Trên đời này thứ duy nhất mà hắn không thể nhớ chính là ngày tháng đấy.
- Không nhớ?Con đã nghĩ kĩ chưa?
Thanh Dương thấy hắn như vậy thì lộ rõ vẻ không vui.Tuy nhiên cũng có chút hào hứng vì kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi,thật không uổng công chạy đi hỏi sư huynh.
…
- Su huynh,sư huynh!Ngày mai là sinh nhật tiểu bảo bối,huynh bảo muội nên làm sao bây giờ?
Tiêu Viêm đang đánh cờ một mình bị câu hỏi này làm cho phẫn nộ tới mức bóp nát vụn quân cờ,gã bật cười khô khốc:
- Làm sao là làm sao?Năm trước thế nào năm nay cứ y như vậy.
Thanh Dương nhíu mày giậm chân nói:
- Không được!Năm trước hắn thích ăn hồ lô đường,ta tặng hắn một thùng hồ lô đường.Chẳng hiểu sao hắn nói ta trẻ con,không hiểu hắn.Lần này tiếp tục tặng một thùng có khi hắn bỏ nhà đi mất.
(Tặng một thùng…Đứa ngốc này muốn hắn bị bệnh tiểu đường mà ch.ết sao?)
Tiêu Viêm đương nhiên là không tình nguyện vắt não suy nghĩ để cuối cùng kẻ chiếm tiện nghi lại là hắn,tuy nhiên con gái đã đến tận nơi nhờ vả sao có thể từ chối.Đang lúc mâu thuẫn cực kì bỗng có một tia sáng trí tuệ lóe lên,gã vội nói:
- Muội nói rất đúng,chúng ta phải tặng hắn một món quà suốt đời không quên!
Thanh Dương không ngờ gã lại tham vọng đến thế,tò mò hỏi:
- Phải làm thế nào mới có thể suốt đời không quên?
- Hắc hắc~Chỉ cần một thủ thuật rất đơn giản.Ta nói muội nghe,đó chính là “Xuống rồi lên”.Chính là làm thế này…thế này…
…
Thanh Dương hít sâu một hơi dồn hết can đảm chạy lại mạnh mẽ vỗ lên mông hắn một cái.
- Nà ní?
Hắn xoa xoa cái mông giương ánh mắt kì quái nhìn về phía nữ nhân ɖâʍ đãng kia:
- Hôm năn nỉ gãy lưỡi không cho,hôm thì lại chủ động câu dẫn.Nàng khó đoán quá đấy.
Thái độ thản nhiên của hắn khiến Thanh Dương có chút ngoài ý muốn.Không phải lần nào bị vỗ mông hắn cũng giống như trâu điên giãy nảy lên sao?
- Con không thấy khó chịu à?Không phải con nói không thích bị ta vỗ mông như trẻ con sao?
Hắn cố nhịn cười nói:
- Trẻ con và vỗ mông có gì liên quan?Hơn nữa thực tế chứng minh ta vẫn là trẻ con mà.
Những lời tiếp theo hắn hạ giọng xuống thật thấp:
- …Đợi khi ta hoàn toàn lớn lên sẽ có một vài bộ phận khiến nàng giật mình đấy.
Nói xong hắn chắp tay sau mông cười ha ha bỏ lại sau lưng Thanh Dương đang rối tinh rối mù.
- Thanh Dương!Thanh Dương tiên tử!Hạnh ngộ…Ha ha~Hanh ngộ,hạnh ngộ!
Bỗng một giọng the thé ghê tởm truyền đến khiến hắn không thể không quay đầu lại.Chỉ thấy Thanh Dương bị một đám đông như đi trẩy hội chặn lại,mà kẻ dẫn đầu lại là Lăng Báo đang nhìn chằm chằm sư phụ hắn với cái miệng chảy dãi dòng dòng:
- Thật trùng hợp.Tại hạ đang có ý định tới Hậu Phong tìm cô nương.
Thanh Dương khẽ nheo mắt,cười nhạt nói:
- Vị công tử vô công dồi nghề này tìm tiểu nữ chẳng hay là có chuyện gì?
Lăng Báo không ngờ băng sơn nữ thần của Thiên Kiếm Sơn lại dễ nói chuyện như vậy.Một bên thầm chửi mấy tin đồn bậy bạ,một bên cười nham nhở:
- Tìm mỹ nữ đương nhiên là để tâm sự rồi.Hắc hắc~Phải rồi,ở đây có chút quà cầu thân…à nhầm,quà ra mắt mời cô nương nhận cho.
Thanh Dương trầm tư một lúc rồi duỗi tay nhận lấy cái khay được bọc bởi mảnh vải màu đỏ tươi mà hạ nhân của Lăng Báo mang đến trước mặt nàng,ánh mắt không ngừng đảo qua tiểu hài tử đang chắp tay sau mông không ngừng thở dài than ngắn ở phía xa.
- Oa ha ha~Tốt quá rồi!Mai ta sẽ cho người tới cầu thang,nàng cứ đợi đó!
- Cầu thang?
Thanh Dương lặp lại:
- Cầu thang thì có liên quan gì?
Tên hạ nhân ghé sát vào tai Lăng Báo nói gì đó,gã vội sửa lại:
- À nhầm,ý ta là tới cầu thâ…
Chưa nói hết câu thì một cú đấm trời giáng bay thẳng vào mặt Lăng Báo khiến gã lộn ba trăm sáu chục độ trên không rồi nằm thẳng cẳng sau đó nhân lúc cả đám chưa kịp phản ứng hắn kéo tay Thanh Dương rời khỏi cái tọa độ xui xẻo này.
Thanh Dương mặc cho hắn nắm cổ tay lôi đi,nũng nịu nói:
- Nhẹ tay thôi.Đau quá đi à~
Hắn buông tay nàng sau đó quay lại chất vấn:
- Ta không biết nàng đang chơi trò gì nhưng dừng được rồi đấy.Nói chuyện với thằng đó…Bộ nàng không thấy trên mặt nó viết hai chữ Biến-Thái à?Lại còn nhận quà nữa…rồi cầu thân…Con mẹ nó thế giới này bị gì vậy?
Thanh Dương che miệng cười nói:
- Fư fư~Tiểu ngốc tử lông chưa mọc mà đã biết ghen rồi?!
- …
Bộ dáng cười hềnh hệch của Thanh Dương khiến hắn trực tiếp cạn lời,ngán ngẩm quay đầu bỏ về.Lúc này hắn thực sự rất nhớ một ly socola lạnh và bài hát “The Sound Of Silence”.
- Thôi mà.Đừng giận mà.
Nàng tập tễnh chạy theo chọt léc hắn nhưng không ăn thua,vờ tức giận nói:
- Có chút chuyện nhỏ mà giận rỗi gì chứ?Thật tình…Không thèm chơi với con nữa!
Sau đó thì hậm hực bỏ đi như thể trong vụ này hắn mới là người có lỗi.Lạ lùng thay…
- Đầu tiên là hỏi ngày sau đó thì hành động ngớ ngẩn.Chưa cần biết là ngày gì nhưng vận xui thì thấy rõ rồi đấy.
Hắn ngồi bệt xuống giữa con đường nhỏ dẫn đến Hậu Phong để mà ổn định tâm tình.Xét đến trường hợp tốt là Thanh Dương đang giở trò con bò ra troll hắn thì có lẽ cần chút thời gian để nàng về nhà chuẩn bị tiết mục tiếp theo,còn trường hợp tệ nhất là hôm nay tự dưng nàng khó ở thì cũng cần có chút thời gian để ai đó ổn định lại cảm xúc.Haiz~
- Ê cu!Sao trông buồn như chó thế?
Đang u ám một góc trời thì vài cái nhân vật quần chúng xuất hiện khiến vẻ mặt hắn càng thêm u ám.
Ngạo Nam chạy đến xách cổ hắn lên cười hề hề:
- Khỏi nói cũng biết là vừa cãi nhau với sư thúc.Ha ha~
Minh Thần lắc đầu thở dài.Khả năng diễn xuất của tên tiểu tử này tại sao lại không có tiền đồ như vậy?
- Ta có chút thắc mắc...Tại sao ngươi lại biết ta và Thanh Dương mới cãi nhau?Với lại trên lí thuyết thì bây giờ ngươi phải trở về ăn tiệc cuối năm cùng đám đệ tử chứ đâu phải lang thang tới Hậu Phong?
Hắn cau mày nhìn nụ cười đã hóa đá trên mặt Ngạo Nam,lẩm bẩm:
- Sao ta cứ có cảm giác như là đang bị gài vào một cái kế hoạch ngu xuẩn nào đó…
Minh Thần xô Ngạo Nam qua một bên,nghiêm mặt nói:
- Hôm nay ngươi thể hiện rất tốt,chúng ta đang muốn thảo luận một chút về kiếm pháp mới của ngươi.Muốn đi uống một chút chứ?Dù sao thì ngươi cũng đang không vui.
(Tên mặt lạnh nhà ngươi cũng tham gia?)
Hắn đảo mắt quan sát thật kĩ hai bản mặt bất thiện của Ngạo Nam và Minh Thần.Coi bộ nếu hắn từ chối thì hai con hàng này trói hắn lại khiêng đi là cái chắc.
…
- Ta x con mẹ hắn!X con mẹ hắn!Hắn lại dám đánh vào mặt lão tử…
Lăng Báo hậm hực xô đổ bàn ghế,đồng thời đấm vài tên hạ nhân xấu số gãy mấy chiếc răng.Để ngăn gã cho toàn bộ hạ nhân vào viện răng hàm mặt khoa chấn thương chỉnh hình thì một tên nô bộc vội ghé tai Lăng Báo thì thầm gì đó.Nghe xong lập tức gã nổi khùng lên:
- Ô Long Tửu Quán!?Ta x con mẹ hắn!Đánh lão tử xong còn có tâm trạng ăn uống?Gọi kẻ đó ra!Hôm nay ta phải vặn cổ thằng ranh không biết trời cao đất dày đấy!
- Công tử,không có lệnh bài gia tộc thì không gọi được kẻ đó đâu.Hơn nữa đối phương còn là người của Thiên Kiếm Môn,một điều nhịn…
Người vừa lên tiếng lập tức bị Lăng Báo vả bằng mu bàn tay một cú rụng hết nửa số răng.
- Đây!Lệnh bài gia tộc hôm nọ lão tử vừa mới thó được từ lão già đây!Toàn bộ các ngươi cầm vũ khí rồi đi theo ta,đứa nào theo sẽ được thưởng mười lượng bạc.Hôm nay dù có là con ông giời thì lão tử cũng phải cho hắn cạp đất!