Chương 70: Không cút đánh gãy tay ngươi

Khu vực xung quanh Thiên Kiếm Môn tuy chẳng phải cấm khu trọng địa gì nhưng cũng không phải nơi đám con buôn hay ăn mày có thể tụ tập.Thông thường mỗi ngày sẽ có có một đám đệ tử trực ban chịu trách nhiệm đuổi mấy kẻ bán hàng rong đi chỗ khác,cơ mà chắc bọn này lại kéo nhau đi chơi bời đâu đó rồi.Nhà dột từ nóc,triết lí tiền nhân để lại đúng là chuẩn không cần chỉnh.


- Chỉ là một tên bán hàng rong,nàng đâu cần dọa y như vậy.


Tuy hắn không ưa gì gã bán kẹo,đặc biệt là sau khi tên này dùng ánh mắt hau háu nhìn chằm chằm Thanh Dương của hắn,cơ mà hù gã đến mức sợ vãi ra như thế thì có hơi quá,dù sao kiếm sống trong thời chiến loạn này cũng không phải chuyện dễ dàng.Rất có khả năng vì câu hù dọa ngày hôm nay của Thanh Dương sẽ khiến gã bỏ xứ mà đi,rồi gặp một đám lính đào ngũ hay đạo tặc sau đó ch.ết giữa đường thì thật đúng là đời không còn gì đen hơn.


- Nhược điểm của con chính là quá đơn thuần thiện lương.Hôm nay bọn chúng ở chỗ con buôn bán được thì việc chúng ngồi lên đầu con chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Lời cảnh báo nghiêm túc của Thanh Dương lại chỉ nhận được từ hắn thái độ thờ ơ khiến nàng buồn lòng hết sức:


- Con cứ như vậy thì làm sao ta yên tâm được!
Hắn thở hắt ra một hơi thật dài,gãi đầu nói:
- Rồi,rồi,ta đã biết.Ngoại trừ sư phụ thì cả thế giới đều là người xấu,được chưa?
Nàng mỉm cười ngọt ngào nhét xiên kẹo hồ lô vào trong tay hắn,thì thào:


- Không hẳn.Nhưng khẳng định không ai tốt với con hơn ta.
Đôi mắt cá ch.ết của hắn khẽ đảo,ngón tay nâng lên chỉ vào một con đường thưa thớt người qua lại:
- Vậy phiền nữ nhân tốt nhất thế gian rẽ phải hộ ta.Đi qua hai dãy nhà nữa là tới nơi rồi.


available on google playdownload on app store


Nhãn lực của Thanh Dương rất tốt,chỉ cần hơi nheo mắt một chút đã đủ thấy rõ cảnh vật ở tận cuối con đường,nàng nhận ra nơi hắn chỉ là một tiệm thuốc nho nhỏ và nhận ra cả cái nữ nhân mặc hồng y đang quét sân nữa.
Thanh Dương cúi xuống bực bội hỏi:


- Đừng nói con đến để gặp nữ nhân kia nhé?Bộ con có tình ý gì với ả sao?


Đột nhiên bị mắng khiến hắn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra,hai mắt cố nheo lại hết mức nhưng hắn cũng chẳng thấy thứ gì đủ khả năng khiến Thanh Dương kích động đến mức ấy cả.Rõ ràng sự chênh lệch về chất giữa Kim Đan và Tôi Thể không phải thứ có thể dùng kinh nghiệm để bù đắp được.


Hắn cố gắng nhìn vào mắt Thanh Dương để xem đây có phải một trò đùa quái đản của nàng không nhưng vì đang bị ôm nên khi ngẩng mặt lên hắn chỉ thấy một vùng đồi núi mênh mang đập vào mắt.Cơ mà..nếu như nàng thấy người đó…Hừm~Nếu như Thanh Dương thấy cô ta thì phản ứng thế này cũng là hợp lí.


Tình huống này không phải mới xuất hiện lần đầu,trước kia Thanh Dương cũng vì vụ của Yên Chi mà nổi cáu với hắn,thậm chí còn tát hắn một cái.Người ta nghĩ đến chuyện xưa thì cười vui phơi phới,còn hắn nhớ lại chuyện xưa thì lần nào cũng mệt mỏi thở hắt ra:
- Ghen tuông cũng cần có cơ sở.


- Hồ ngôn!Con yêu ai kệ xác con chứ ta việc quái gì phải ghen?!Đây là ta sợ con gặp phải nữ nhân không ra gì.Ta…
Hắn bất ngờ giãy mạnh ra khỏi vòng tay của Thanh Dương nhảy xuống đất,dù sao cứ mãi bị hai khối cự ngực đè lên đầu cũng không dễ chịu:


- Sợ gì?Dù sao chức chính thê cũng đâu thoát khỏi tay nàng.
Đòn chí mạng kèm theo xuyên giáp này khiến Thanh Dương lập tức đỏ bừng mặt,cúi đầu ngượng ngùng không nói được lời nào.


Kì thực hắn không muốn nói mấy câu này tý nào,bởi hiện tại tâm lý của Thanh Dương vẫn còn bị mấy thứ đạo đức luân lí cổ đại trói buộc,nếu cứ thả thính tùm lum sẽ chỉ khiến nàng cam thấy khó xử.Một lần hai lần thì không sao,chứ tần suất lặp lại càng nhiều thì mâu thuẫn sẽ càng lớn,đến lúc đó nàng lại tránh hắn như tránh tà thì thật là không hay.


Nhưng đặc điểm của nữ nhân là nghĩ quá nhiều,đặc biệt với người mà hắn không thể nắm bắt được như Thanh Dương thì khiến tư tưởng của nàng bối rối là cách tốt nhất để ngăn cái nữ nhân phiền phức này lại.


Cơ mà cách này cũng lúc linh lúc không linh,bằng chứng là hắn chỉ mới tận hưởng sự bình yên được được vài giây thì hai bên sườn của hắn bất ngờ bị năm ngón tay xoáy mạnh vào.Một luồng điện chạy dọc sống lưng đánh thẳng vào đại não khiến hắn nhảy dựng lên.


- Tên tiểu quỷ càng ngày càng hỗn xược,lại dám ăn nói với sư phụ như vậy à?Mà đừng nói con định mang nữ nhân đó lên Hậu Phong,ta nhất quyết không đồng ý!


Năm ngón tay vừa dài vừa ngọn xoáy cái nào thốn cái đấy,cơ mà sức lực của hắn không chống lại được man lực của Thanh Dương,tu vi cũng thua nàng cả ngàn dặm nên chỉ có thể uốn éo như con sâu miễn cưỡng tránh né.


Hắn giữ lại đôi bàn tay hung hăng của Thanh Dương,có hơi ngac nhiên vì trước giờ Thanh Dương rất hiếm khi từ chối hắn:
- Tại sao?
- Ta không thích!
Thanh Dương xụ mặt nói:
- Nữ nhân xấc xược như vậy con mang về một người ta sẽ đánh què chân một người.Ta không đùa đâu.


Con người ai cũng có nguyên tắc của riêng mình,Thanh Dương mặc dù cưng chiều hắn nhưng không có nghĩa chuyện gì nàng cũng thuận theo ý hắn.Mặc dù không phản ứng gay gắt như nhiều bà cô đập bàn phá ghế nhưng thay vào đó thì cách thức lại có phần tàn độc hơn,cụ thể là nàng sẽ chẳng ghê tay khi đánh tàn phế hay thậm chí là thẳng tay giết cái kẻ mà nàng cho rằng là tác nhân gây ảnh hưởng xấu đến hắn.Ừmzzzz~Thật ngạc nhiên vì Ngạo Nam vẫn còn sống được cho đến tận bây giờ.


- Gì cũng được.Dù sao người ta mang lên cũng không phải cô ta.
Câu trả lời này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Thanh Dương,nàng cứ nghĩ hắn sẽ mè nheo đòi cho bằng được chứ đâu ngờ cái tên tự kỷ như hắn lại quan hệ rộng đến vậy.
- Không phải?Vậy thì là ai?


Hắn nhún vai nói bằng giọng bí ẩn khiến người ta chán ghét:
- Thôi khỏi.Có nói nàng cũng không biết.
Hiển nhiên Thanh Dương không bao giờ chấp nhận một câu trả lời kiểu như vậy.Nàng dùng móng tay vạch một đường lên phần thịt mềm ở eo hắn,sẵng giọng:


- Được lắm!Để ta xem cái miệng con cứng được bao lâu!
Cơn đau như lửa đốt truyền tới cánh tay khiến hắn hít một ngụm khí lạnh,ngoại thương chưa lành mà ngọ nguậy thế này thì chẳng khác gì xát muối vào vết thương:


- Vấn đề không phải cứng hay không cứng,mà là dù nói nàng cũng không hiểu được.
- Lại còn dám xem thường trí lực của ta?!Chiều quá sinh hư à?
- Đừng…có…cù…


Hắn gầm khẽ,cơn đau chuyển thành tê dại khiến xâu hồ lô đường trong tay hắn rơi xuống.Thanh Dương thấy vậy thì sắc mặt tái nhợt rụt tay lại,lắp bắp:
- Con…con sao vậy?Ta đâu có dùng sức?
- …


Xâu hồ lô phủ một tầng mạch nha,ngay khi rơi xuống liền dính đầy đất cát.Chưa hết,một con chó lông vàng béo tốt không biết từ đâu chạy vụt đến cắn nuốt cây kẹo mà hắn còn chưa kịp ăn miếng nào.Con chó này tuy chỉ là giống chó cỏ bình thường nhưng dáng vóc to lớn không phù hợp chút nào với thời cổ đại nghèo nàn này,lại thêm hàm răng to khỏe cắn nát que gỗ mà cứ như nhai giấy,để nuôi được cái loại này thì chủ nhân của nó ắt hẳn không phải kẻ tầm thường.


Sực nhớ ra vẫn còn một xiên kẹo hồ lô nữa ở đang cầm trên tay,nàng ngượng ngùng đưa cây kẹo tới trước mặt hắn,thanh âm lí nhí như muỗi kêu:
- Cái này…không phải ta cố ý đâu.Ta…


Còn chưa nói hết câu thì một cái miệng đỏ như máu đã nhào đến nuốt gọn cây kẹo trong tay nàng,hàm răng thô dài còn sượt qua mu bàn tay trắng nõn khiến nàng hoảng sợ rụt tay lại.Thế nhưng khi thấy bộ hàm của con ác khuyển nhai nhóp nhép món kẹo của đệ tử nàng thì sợ hãi nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ,cũng không thèm để ý thân phận mà trực tiếp rút nhuyễn kiếm quấn bên hông ra.Con cẩu kia giống như có linh tính,ngay khi vừa nghe thanh âm lanh lảnh của lưỡi thép liền ngay lập tức quay sang Thanh Dương nhe răng gầm gừ đầy đe dọa.


Nhưng quá đen cho nó,Thanh Dương một khi đã phát hỏa thì ngay cả hắn cũng khó mà can ngăn chứ đừng nói là dăm ba cái răng chó.Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên,trên bộ lông vàng của con chó đã xuất hiện một vệt trụi sạch lông.


Trong mắt con chó lóe lên một tia hung quang,nó mở to cái miệng đỏ lòm với những cái răng nhọn như dao găm điên cuồng lao về phía nữ nhân hỗn xược kia.Thế nhưng hung hăng đến mấy cũng không thay đổi được sự thật rằng nó chỉ là một con chó cỏ,chỉ mới chạy được vài bước thì nó đã bị cơn mưa kiếm quất tới tấp lên người.Và mặc dù Thanh Dương chỉ dùng sống kiếm nhưng với lực tay hơn người của nàng thì sát thương gây ra cũng đủ khiến con cẩu kêu thảm thiết,bộ lông vàng óng mượt rất nhanh đã bị vụt tới rơi rụng đầy đất.


Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt,sau nhận ra lần này đã sút phải khối thiết bản thì con cẩu lập tức ẳng vài tiếng rồi cúp đuôi bỏ chạy.
- Nuôi kiểu gì mà để chó chạy lung tung phá làng phá xóm.Ta mà biết chó của thằng nào thì ta đánh cả chủ lẫn chó!


Thanh Dương lẩm bẩm chửi vài tiếng rồi len lén quay lại nhìn thì phát hiện hắn đang đứng day trán,mày kiếm nhíu chặt lại khiến nàng hơi chột dạ:
- Để ta đi mua xiên mới cho con.Nhanh thôi,vèo cái là xong ý mà.
- Ấy,không cầ…


Còn chưa kịp nói thì Thanh Dương đã chạy vụt đi.Thành thật mà nói thì đôi khi tốt quá cũng trở thành một nhược điểm,nó khiến người ta nhiệt tình lao đầu vào những việc không đâu trong khi thực tế là đối phương cũng chẳng cần.


(Sao tên ấy lại đến Ô Long Thành?Ta bỏ sót sự kiện nào à?Không đúng,rõ ràng không có sự kiện nào khiến gã có mặt ở đây được.)


Trong thời gian ngắn nhớ lại một đống thứ khiến đầu hắn đau như búa bổ,cuối cùng hắn quyết định kệ xác.Dù sao chuyện nhà của tên Ngạo Nam cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn,thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.


Vì Thanh Dương đã biết chỗ nên hắn cũng không đứng đợi mà trực tiếp đi vào Tứ Linh Y Quán nhắc nhở trước,bằng không với tính cách của mấy cái nữ nhân n thày thì kiểu gì cũng sẽ cãi nhau.Ở xa không thấy,khi đến gần hắn mới nhìn ra bóng dáng Chu Tước đang đứng quét sân,hiển nhiên là vừa rồi bởi vì thấy nữ nhân này nên Thanh Dương mới nổi cáu với hắn.


Bốn mắt nhìn nhau,lạnh lùng không nói một câu.Chu Tước nhận ra hắn từ xa nhưng không phản ứng gì,hắn cũng chẳng dại mà dây vào cái nữ nhân tăng động này để mà bị ăn chửi,lặng lẽ lách sang một bên sải bước tiến vào y quán.Bỗng cảnh vật trước mắt hắn hoa lên,một cây chỗi bất ngờ chặn trước mặt hắn sau đó dùng nhu kình đẩy hắn quay ngược lại.


Cà khịa.
Cà khịa cực mạnh.
Chu Tước nhướn mày nhìn hắn,lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ đây là đâu mà ngươi muốn đến thì đến?
Bộ dáng nghiêm trọng của Chu Tước khiến hắn có chút buồn cười,nhếch miệng nói:


- Không phải chỉ là một y quán thôi sao?Chẳng lẽ lại là tụ điểm tệ nạn?
- Miệng chó không mọc được ngà voi!
- Mọc ngà voi để thành quái thai à?


Hắn chặc lưỡi một tiếng rồi nhấc bước tiếp tục tiến vào y quán.Lần này thì Chu Tước chẳng thèm dùng nhu kình hay cương kình gì nữa mà trực tiếp chỉ cán chổi vào mặt hắn,lạnh giọng:
- Cút!Bằng không ta đánh gãy chân ngươi.


Thế nhưng khi bắt gặp cái chân phải đang đi cà nhắc của hắn thì nhuệ khí ngút trời của nàng lập tức giảm đi quá nửa:
- Ta…ta đánh gãy tay ngươi đấy!Cấm cười!Ta không có đùa đâu!
- Tiểu Tước!Không được hỗn!


Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ nhà trong truyền ra khiến Chu Tước rụt cổ lại,ủy khuất kêu lên:
- Sao tỷ lại bênh người ngoài?
Thanh Long đẩy cửa bước ra,trên khuôn mặt kiêu sa thoáng hiện một tia vui mừng cùng ngượng nghịu:
- Đừng nói bậy!Ân công,mời.


Nàng lườm Chu Tước một cái sắc lẻm sau đó quay sang kính cẩn mời hắn bước vào.Chu Tước khuôn mặt tái nhợt,thân thể không kìm được run rẩy khi thấy sự thay đổi của vị tỷ tỷ thường ngày lạnh như băng.Cái gì mà ngạo kiều,cái gì mà băng lãnh chứ?So với tú bà còn muốn niềm nở hơn.


- Ngươi cũng thật tốt.Đem nữ nhân đó ra cửa là muốn hù ch.ết ta sao?
Thanh âm của hắn có chút bực bội.Sống đến từng này tuổi hắn đã không còn thích sự bất ngờ nữa cho dù bất ngờ đó là tích cực hay tiêu cực,vì bất ngờ thì dễ mất kiểm soát,mà mất kiểm soát thì rất phiền phức.


Vẻ mặt Thanh Long lập tức trở nên rất khó coi,nàng lúng túng đáp:
- Không phải…Ta dặn muội ấy chờ ở đó để xin lỗi ân công,mà chẳng hiểu sao…


Kể cũng lạ,Chu Tước mặc dù có hơi bồng bột nhưng không phải đứa xấu tính,thật chẳng hiểu vì lý do gì mà muội ấy lại đột nhiên trở nên vô lễ như vậy.Cơ mà mặc kệ lý do của muội ấy là gì,thô lỗ với ân nhân là không thể chấp nhận được.Ấy thế nhưng bắt nha đầu ấy xin lỗi thì nó lại vung chổi dọa đánh gãy tay người ta,kẻ làm đại tỷ như nàng cũng đến cạn ngôn với nó.


- Xin lỗi thì khỏi cần.
Hắn khoát tay nói:
- Còn nữa,đừng gọi ta là ân công,nghe phiền lắm.
- Nhưng…
- Chuyện này không bàn nữa.Kinh mạch đồ ta đưa cho ngươi ngươi luyện tập đến đâu rồi?


Khác với khi nói chuyện với Thanh Dương,lúc này giọng hắn trầm xuống mang theo một loại uy áp vô hình khiến Thanh Long chẳng thể phản đối được:
- Đã có chút quen thuộc.Nhưng ta phải nhắc ngài làm vậy cực kì nguy hiểm,năng lượng trong cơ thể nếu bị phong ấn sẽ rất dễ rơi vào trạng thái hôn mê sâu.


Khóe miệng hắn hơi nhếch lên,nói:
- Không sao đâu.Nếu là nàng ấy thì không việc gì đâu.
- Người mà ngài nhắc đến có phải là…


Thanh Long chưa nói hết câu thì một bóng trắng bất ngờ từ lao vụt ra đâm sầm vào người hắn,cái chân tàn phế khiến hắn loạng choạng nhưng may là nhờ năng lực giữ thăng bằng khá tốt nên chưa té ngửa.Hắn nâng cánh tay chặt vào mái tóc xù của nha đầu đang ôm chặt như muốn bẻ gãy hết xương trong người hắn,nhàn nhạt nói:


- Bỏ ra.Đói tới phát điên rồi à?
Bạch Hổ ánh mắt mông lung ngẩng đầu nhìn hắn,vì nha đầu này chỉ cao ba mét bẻ đôi nên mặc dù hắn đã lùn đi khá nhiều nhưng vẫn cao hơn nó cả cái đầu:
- Thơm quá.Mùi thịt bò…


- Ờm.Hồi trưa có ăn một chút,giờ thì tránh qua một bên để ta bàn công chuyện nào.


Hắn cố gắng đẩy cái bản mặt ngờ nghệch của Bạch Hổ ra nhưng vô ích,một khi cơn đói nổi lên thì cái con ngốc này bám còn chặt hơn sam.Thanh Long một tay túm gáy con quỷ đói một tay đét chan chát vào cái mông nhỏ của Bạch Hổ,vừa thẹn vừa giận quát:


- Buông ra!Thể diện của Tứ Linh Tổ hôm nay bị các ngươi làm cho mất hết!
- Quan tâm làm gì chứ?Dù sao cũng đâu có ai biết đến chúng ta.
- Muội…Con nha đầu khó dạy này!


Trong lúc hỗn loạn ánh mắt của hắn vô tình bắt gặp một nữ hài xinh đẹp đang ngồi đọc sách,nữ hài dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn nên quay đầu nhìn sang.Mái tóc trắng cùng cặp mắt sắc bén tạo nên khí chất cao quý băng lãnh đặc trưng khiến những ai nhìn vào đều cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa tôn kính,nhưng hắn thì khác,bởi hắn đã quá rõ thứ ẩn sau vẻ ngoài ôn nhu lạnh lùng ấy.


Huyền Vũ,người mà trong quá khứ từng khiến hắn hận tới mức muốn một đao chém ch.ết nhưng lại chỉ có thể ngoan ngoãn làm một quân cờ trong tay nàng ta.
Nhưng hắn nay đã khác xưa,dù gặp lại kẻ đã từng “hận tới tận xương tủy” thì cũng chỉ có thể lấy đi của hắn một cái nhếch miệng mà thôi.


- …


Huyền Vũ thấy cái nhếch miệng khinh khỉnh của hắn thì chân mày thanh tú hơi nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng sau đó gấp sách lại đi vào nhà trong.Sự vắng mặt của Huyền Vũ trong các hoạt động nhóm đã là quá thường xuyên nên Thanh Long cũng chẳng buồn ngăn cản,chưa kể nàng ta còn đang vật lộn để kéo Bạch Hổ ra khỏi người hắn.






Truyện liên quan