Quyển 1 - Chương 4
Mấy ngày nay, Viên Thê ngủ không được ngon giấc. Đó là chuyện từ trước tới giờ chưa từng xảy ra. Nàng không biết vì sao đột nhiên lại có sự thay đổi này. Một sự thay đổi kì lạ, khiến nàng khó chịu.
Nàng suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu, nếu như tính toán không nhầm thì hẳn là từ cái ngày cùng Chân nói chuyện. Có thể vì hắn đột nhiên nói tới chuyện bọn họ từng là vợ chồng, có thể vì sắc mặt nhợt nhạt, cô đơn ngày hôm đó của hắn khiến nàng sinh ra ảo giác. Nghĩ cũng buồn cười, một hồn phách lại có thể mơ thấy ác mộng.
Những chuyện xảy ra trong ác mộng này đều rất kì lạ, toàn về những thứ nàng chưa từng gặp qua. Nàng thường hay mơ thấy một thiếu nữ rất xinh đẹp, rất duyên dáng. Hình ảnh của người ấy thường nhìn thấy từ xa, lại rất chăm chú. Trực giác mách bảo, đó không phải là nàng. Nàng chỉ là người đứng từ xa nhìn lại mà thôi.
Nàng lại mơ thấy rất nhiều người, tất cả đều là những người lạ mặt, hơn nữa, bọn họ còn thật đáng sợ, bọn họ dùng những ánh mắt như muốn giết ch.ết nàng vậy, lại còn nói ra những lời lẽ cực kì khó nghe mà nàng còn không hiểu.
Nhưng mà, thứ nàng mơ thấy nhiều nhất lại là một cục bông trắng tinh rất đẹp, rất óng mượt mịn màng. Viên Thê không nghĩ ra nổi đó là thứ gì. Thứ gì lại có dáng vẻ tròn trĩnh, mập mạp lại đáng yêu như vậy?
Nàng thực sự muốn xua những thứ này khỏi suy nghĩ nhưng khó quá. Kì lạ là, càng muốn xua đi bao nhiêu, chúng lại càng xoay vần trong suy nghĩ của nàng bấy nhiêu. Thật là buồn phiền muốn ch.ết!
Nhân cơ hội Chân đang đến thăm nàng này, phải hỏi hắn thật cẩn thận.
- Ngươi có cách nào để ngủ ngon giấc hơn không?
Hắn nhướn mày, ngạc nhiên nhìn nàng. Khoé miệng thậm chí còn ẩn chứa ý cười:
- Viên Thê, nàng lại cần đến thứ như vậy sao?
Hừ, cũng chẳng tính là chuyện gì ghê gớm như vậy chứ.
- Dạo gần đây ta ngủ không được tốt.
Hắn tự nhiên lại càng cười lớn hơn. Nàng giận dữ, lớn tiếng quát:
- Ngươi lòng dạ xấu xa, thấy người khác gặp khó khăn còn đắc ý như vậy!
Hắn hơi giật mình, lẩm bẩm mấy câu, mà Viên Thê cũng không hiểu lắm ý trong đó là gì.
- Kì lạ thật, không phải đã không còn nhớ gì hay sao. Mồm miệng lại vẫn như cũ, nóng nảy, đánh đá như vậy.
Hắn cố nén cười, giữ vẻ nghiêm túc hỏi nàng:
- Đừng giận nữa, là ta không tốt. Vậy nàng nói xem phải làm thế nào?
- Là ai đang hỏi ai vậy?
Nàng vẫn bực mình.
Hắn làm ra vẻ suy nghĩ, mất một lúc mới thong thả nói với nàng:
- Hay ta ngủ lại đây cùng nàng?
Viên Thê chăm chú nhìn hắn:
- Ngươi ngủ lại thì ta có thể ngủ ngon sao?
- Chắc chắn như vậy.
- …
- Viên Thê, nếu nàng thực sự muốn ngủ cùng ta như vậy, chỉ cần nói một tiếng là được. Phải chi lấy lý do này nọ cho
mệt đầu?
Đang mải suy nghĩ về công dụng của việc “ngủ chung”, lại nghe hắn cười cợt mà nói một câu như vậy, Viên Thê có chút không hiểu ra.
- Lý do này nọ ư? Ta vì sao lại muốn ngủ cùng ngươi chứ? Chẳng phải là ngươi chủ động đề xuất ngủ cùng ta hay sao?
Hắn chớp mắt, thở dài.
- Đúng, đúng… Sao ta lại cứ ngớ ngẩn thế nhỉ…
Kết cục ngày hôm đó, hắn vẫn như cũ rời đi. Viên Thê cũng chủ động đề xuất điều đó. Nàng đã suy nghĩ kĩ, việc hắn có ở lại hay không chẳng liên quan gì đến việc ngủ ngon của nàng hết.
***
Đêm hôm ấy, Viên Thê đột ngột tỉnh giấc trong cơn hoảng loạn thực sự. Thân hình đang trôi lềnh bềnh trên không của nàng cũng rớt cả xuống nền.
Nàng lại mơ thấy cục bông trắng mịn đẹp đẽ kia. Nó cứ lăn, lăn mãi bên cạnh nàng. Mềm mại, tròn trĩnh khiến người ta không thể rời mắt.
Không biết nó lăn hết bao lâu, đột nhiên dừng lại đứng im lìm. Nàng lay mãi nhưng nó vẫn không tỉnh. Phải làm sao bây giờ?
Nàng cực kì sợ hãi, cục bông ấy bất chợt lại quay mặt về phía nàng. Hình thù này của nó khiến nàng giật mình thảng thốt.
Thì ra, cục bông ấy lại là một con sư tử!
Sư tử ư? Cái tên kì lạ ấy tại sao nàng lại dễ dàng thốt ra như vậy? Nàng không biết, cũng chẳng còn tâm trí để tìm hiểu.
Tất cả đều đã bị sợ hãi lấn át.
Con sư tử nằm đó, hai mắt nhắm nghiền không hề mở ra. Cảm giác sợ hãi lan tràn trong cơ thể cực kì chân thực. Nàng không biết phải làm sao, bất giác từ miệng lại trào ra một giọng nói. Chất giọng run rẩy pha lẫn hoảng sợ, nhưng vẫn nghe ra âm điệu trong đó, hóa ra lại chính là giọng nói của nàng. Mà điều khiến Viên Thê càng sợ hãi hơn nữa, âm thanh mà giọng nói ấy cất lên chính là:
- Chân, Chân…
Tiếng gọi kéo dài, dai dẳng mãi không thôi.
Thế rồi đột ngột, hình dáng con sư tử biến mất. Nằm im lìm, không động đậy trước mặt nàng khi đó… lại là khuôn mặt của Chân.
Cảm giác hoảng sợ đã dâng cao đến không thể kiểm soát. Khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên rõ mồn một trước mặt nàng. Bất luận gọi bao nhiêu lần vẫn không tỉnh dậy. Nàng luống cuống muốn lay người nằm trước mặt, lại phát hiện lúc đó bàn tay của nàng xuyên thấu qua thân hình kia. Bàn tay nàng chỉ là một ảo ảnh, không thể chạm vào hình hài trước mặt…
Phải rồi, vì sao nàng không nhớ ra. Dù có cố gắng, có tập trung, nàng cùng lắm cũng chỉ chạm được vào những vật vô tri. Còn Chân, hắn có tri giác, làm sao nàng có thể chạm vào được bây giờ?
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy làm một hồn phách không có thân thể lại là một việc đáng sợ đến thế. Biết thế khi trước đồng ý làm một con người, đồng ý có thân thể không phải là tốt hơn hay sao?
Thế nhưng… bây giờ mới biết thế, đâu giải quyết được chuyện gì?
Lúc thân hình rơi xuống nền kia, lúc Viên Thê mở to đôi mắt thoát khỏi cõi mộng mị đáng sợ kia, Chân bằng xương bằng thịt, Chân với đôi mắt sắc bén sâu thẳm đã ở trước mặt nàng.
Vẻ mặt hắn cực kì lo lắng, bởi trong lúc mê sảng, nàng đã thất thanh hét gọi tên hắn. Vừa nghe được âm thanh hoảng sợ như vậy, hắn đã vội vã chạy tới kiểm tra.
Nhìn bóng dáng gần gũi mà xa vời trước mặt, Viên Thê thực sự cảm thấy đau đớn, miệng vẫn không ngừng gọi:
- Chân, Chân…
- Ta đây rồi, đừng sợ!
Nàng rất ghét thứ cảm xúc đang trào dâng trong lòng lúc này. Nàng không hiểu vì sao, đột nhiên mình thật muốn khóc, thật muốn khóc to lên cho vơi đi nỗi sợ hãi. Nàng lại càng muốn nhào vào lòng hắn, càng muốn được hắn ôm ấp, bao bọc, càng muốn được hơi ấm của hắn che chở cho mình.
Ước muốn càng mãnh liệt đến đâu, sự thật lại càng tàn khốc đến ấy. Hắn đang ngồi trước mặt nàng kia, hữu hình hữu ảnh, nhưng… nàng mới là người không thể. Nàng chỉ là một hồn phách, không cảm giác, không hình hài, làm thế nào để khóc, làm thế nào để ôm được hắn đây?
Xúc cảm hỗn loạn, trào ra miệng lại thành lưỡi dao sắc nhọn:
- Ngươi mau cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi. Mau, mau cút nhanh, cút nhanh!
Nét mặt lo lắng của hắn thoáng chốc cứng đờ, nhợt nhạt. Hai mắt vỗn đã đen thẳm kia càng như không có đáy. Phẳng lặng mà sôi trào, tưởng chừng như muôn vàn đau đớn trào lên, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mà thôi.
- Viên…
- Ta nói ngươi cút đi. Không được sao? Được, vậy để ta rời khỏi đây!
Viên Thê vừa thoắt nói, thân thể đã nhào lên cao, nhất định vượt ra ngoài. Hắn phản ứng cực nhanh, đứng bật dậy vội vã, nói to, rành mạch. Nhưng nghe được trong đó là bao nhiêu khổ sở.
- Được, Viên Thê, ta đi ngay bây giờ!
Bóng dáng cô đơn buồn bã ấy rời đi, khuất bóng phía cuối con đường, tâm tình của Viên Thê lại càng tệ hại. Nàng thừa biết, hắn dù có rời đi thật, dù có biến mất thật, nàng cũng sẽ nhẹ nhõm được bao nhiêu?
Giấc mộng ngắn ngủi nhưng đầy nỗi đau kia giống như một tia sét đánh thẳng xuống thần trí mơ hồ của nàng. Tia sét ấy mở ra không chỉ có nỗi sợ hãi vẫn âm ỉ cháy trong lòng, mà còn mở ra tình cảm bấy lâu vẫn chất chứa, không dễ gì kìm nén.
Mỗi lần nhắc đến chuyện trở lại làm người, Viên Thê thường cảm thấy rất khó chịu. Ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng lại không tránh được rối ren.
Ban đầu nàng chỉ tưởng rằng, bởi nàng thực sự thích cảm giác được làm một hồn phách vô ưu vô lo, có thể tự do bay nhảy khắp chốn. Bởi vậy, hễ nghe thấy chuyện làm người nàng sẽ khó chịu, sẽ không muốn.
Lâu dần, nàng lại nhận ra, kì thật mỗi lần nhắc đến nàng còn có một thứ sợ hãi vô hình không thể nói nên lời.
Lại thêm một thời gian dài nữa, khi càng ngẫm nghĩ, càng tự hỏi, nàng nhận ra mình sợ cảm giác phải làm người, sợ cảm giác vướng bận, sợ cảm giác không còn được vui vẻ, vô lo nghĩ. Nàng lại càng sợ cảm giác làm người sẽ cô độc, sẽ hiu quạnh.
Nhưng giấc mộng kia lại một lần khiến nàng tỉnh giấc. Nàng sợ không phải chỉ có bấy nhiêu thôi. Mà thứ khiến nàng sợ hãi nhất chính là phải rời xa nơi này, phải rời xa Chân…
Không biết bắt đầu từ bao giờ, Viên Thê đã hoàn toàn dựa dẫm, hoàn toàn ỷ lại vào hắn như vậy. Nhưng thứ cảm giác ấy chân thực quá, cứ như vậy hiện hữu trong lòng khiến nàng không cách nào chối bỏ.
Hơn hết lúc này, nàng thậm chí còn thấy sợ hãi cảm giác làm một hồn phách vô hình như thế, thứ mà trước nay vẫn luôn khiến nàng yêu thích.
Qua vài ngày, Chân không đến thăm nàng. Viên Thê biết, không phải hắn không muốn, mà lời nàng nói hôm ấy khiến hắn thực sự không dám cố chấp.
Nàng cũng cần thời gian để bình tĩnh lại. Cứ ngỡ rằng, làm một hồn phách vô tư lự sẽ không bao giờ gặp phải phiền muộn. Ai ngờ những phiền muộn này lại bám riết, không buông tha cho nàng như vậy.
Thấm thoắt đã qua ba tháng. Mà người kia vẫn như cũ không dám đến tìm gặp nàng. Bất giác, hành động này của hắn càng làm nàng buồn phiền nhiều hơn. Cảm giác giống như có con vật gì đó đang khe khẽ gặm nhấm cơ thể trong suốt của nàng, rấm rứt khó chịu.
Viên Thê không biết vì lí do gì, nàng lại thơ thẩn bay lượn ra ngoài, nương theo ánh sáng heo hắt nơi con đường mà hắn vẫn thường đi qua mỗi lần đến thăm nàng.
Con đường này thật dài nhưng không có điểm gấp. Cảm giác tĩnh mịch, im lặng đến rợn người.
Viên Thê không nhận ra, cảm giác dài đằng đẵng, heo hút ấy là do đâu. Kì thật, trong lòng nàng đang cực kì mong ngóng được gặp lại khuôn mặt dịu dàng ấm áp ấy của hắn.
Cho đến khi bị chặn lại bởi một lớp băng mỏng mà kiên cố, trong suốt lạnh lẽo, nàng mới thấp thoáng nhìn ra một ánh nến đang lay động, chập chờn lẻ loi. Cũng giống như bóng người in trên vách kia, lặng lẽ cô đơn.
Nàng dợm cất tiếng gọi, nhất thời lại không thốt lên lời. Bởi lúc này, nàng mới nhìn kĩ khuôn mặt nghiêng khuất sáng kia, khuôn mặt khiến cho Viên Thê phải giật mình.
Đây là người mà nàng vẫn biết ư?
Vẫn là đôi mắt ấy, vẫn là chân mày ấy, cũng vẫn là những đường nét ấy. Thế nhưng đã bao giờ nàng thấy được vẻ đau đớn, buồn bã hằn rõ trên khuôn mặt như vậy?
Thấp thỏm lo sợ như sắp vuột mất, nàng vươn tay chạm nhẹ vào bức tường băng trước mặt, nhưng thật kì lạ, bàn tay của nàng lại không thể xuyên thấu qua lớp băng mỏng manh đó.
Lần đầu tiên nàng cảm nhận được, nàng và hắn kì thực đang ở hai thế giới khác biệt, ngày ngày gặp mặt, ngày ngày trò chuyện, cho đến cùng vẫn bị ngăn cách bởi một tầng trong suốt mà chắc chắn.
Thế nhưng, chỉ vừa khi bàn tay nàng chạm nhẹ vào mặt băng ấy, khuôn mặt hắn đã ngước lên nhìn nàng. Ánh mắt có sững sờ, có ngạc nhiên, thậm chí còn ánh lên một tia vui mừng rất rõ.
Viên Thê bất giác thẹn thùng, cúi thấp đầu, không dám nhìn lên đối diện với ánh mắt như chứa lửa ấy.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn đã rời đến cạnh nàng, không một tiếng động, không một thanh âm.
Viên Thê cố gắng thốt ra lời, giọng nói lại vẫn lí nhí nơi cổ họng:
- Ngươi đang uống rượu sao?
Hắn khẽ nhếch miệng cười, cũng không đáp lời nàng. Bình rượu nàng nhìn thấy trên tay hắn lúc trước, bây giờ đã ngay ngắn nằm trên mặt bàn.
- Vì sao ngươi lại uống rượu?
Lời ấy thốt ra, trong ánh mắt bình lặng như nước của hắn gợn lên dao động. Khuôn mặt đã có chút ửng đỏ vì men rượu, so với khi thường càng tĩnh lặng, nhìn không ra suy nghĩ. Viên Thê chợt muốn vươn tay lên chạm vào gò má ửng đỏ của hắn, thật muốn cảm nhận hơi nóng men say ấy trên khuôn mặt hắn. Cuối cùng, bàn tay đưa lên rồi lại lặng lẽ hạ xuống. Cũng chỉ là suy nghĩ xa vời!
- Vì sao nàng lại dằn vặt ta như vậy?
Giọng nói như vọng về từ một cõi âm u. Đây là lời của hắn sao?
Viên Thê thảng thốt nhìn vào gương mặt gần gũi trong gang tấc. Liệu không phải vì men say, hắn có thể thốt lên được một lời như thế hay không?
Nhưng nét âm u trên khuôn mặt hắn, sóng nước nồng nàn trong ánh mắt hắn lại không phải của một kẻ say. Phải, hắn không say. Người đang say lại chính là nàng.
Nếu như có thể say, có thể chìm đắm trong sóng mắt này của hắn, nàng cũng chẳng có gì phải tiếc nuối…
Mắt đối mắt, lặng lẽ mà kéo dài như thế. Không suy tính, không cân nhắc, từ miệng nàng đã thốt lên một lời mà nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nói ra. Viên Thê không biết được, là do giấc mơ đầy nỗi sợ đêm hôm trước, hay nét đau khổ trên khuôn mặt hắn lúc này khiến cho nàng nói nên lời như vậy.
- Chân, ta muốn làm người.