Quyển 2 - Chương 6: Cây lộc vừng ước hẹn
Từ sau vụ việc ngày ấy, Chiêu Viên đã biết thân phận thực sự của Đỗ Chân rồi, đương nhiên cũng hiểu được lý do những lần vắng mặt của hắn.
Mấy hôm này, nghe hoàng huynh nói Đỗ Chân lại được cử đi giám sát quân đội ở một đạo gần biên giới phía tây. Không biết là cách kinh thành bao xa, đã ngót nghét một tháng ròng còn chưa thấy quay lại. Chiêu Viên đi học không còn có niềm vui, tự nhiên cũng mệt mỏi rệu rã không chịu học hành cho cẩn thận.
Suốt mấy ngày cuối tháng tinh thần lúc nào cũng chán nản uể oải, thái tử rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, tự mình để lộ ra tin tức:
-Hai ngày nữa tên kia trở về.
Nói xong còn không quên thở dài:
-Cũng không cần phải bày ra vẻ mặt như vậy nữa! Nhìn mà chán nản!
Chiêu Viên đối với tin tức rất hiếm khi kiếm được từ thái tử lần này mà cũng tự ngạc nhiên. Nhìn vẻ mặt ấy xem ra không phải trêu nàng, như vậy… hai ngày nữa là người kia trở về?
Đem theo tâm trạng mong ngóng cùng chút nghi ngờ nho nhỏ, Chiêu Viên vẫn tự mình đi tới cổng thành kiểm chứng. Cũng đã tới giờ thìn rồi, không biết Đỗ Chân có trở về nội trong buổi sáng hôm nay hay không?
Chiêu Viên hơi buồn bã, ngồi trên ghế nhưng cứ chốc chốc lại đứng dậy đi tới phía trước ngóng ra xa. Riết như thế chắc cũng có đến cả canh giờ ấy nhỉ! Chiêu Viên thấy thời gian dài như là vô tận vậy.
Mãi tới khi mặt trời đã gần lên cao nhất, nàng mới thấy phía xa thấp thoáng có đoàn người đang tiến lại. Không hiểu sao lại trở nên thật hồi hộp, Chiêu Viên gần như là nín thở căng mắt nhìn cho thật rõ. Từ một khoảng cách xa đến thế, nhưng bóng dáng quen thuộc kia đúng là không lẫn vào đâu được. Nàng khẳng định chắc chắn, người đi đầu đoàn người kia chính xác là Đỗ Chân.
Vẫn là lần đầu thấy hắn mặc áo giáp. Có chút lạ lẫm, cũng có chút hiếu kỳ.
Chiêu Viên thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy tiếng gió phía trên thành cao trở nên thật nhẹ. Không biết cứ lẳng lặng ngắm suốt bao lâu, có tiếng người bất chợt gọi nàng:
-Bẩm công chúa, hoàng thượng cho gọi người trở về.
Chiêu Viên giật mình quay đầu nhìn Thị Mai, còn có Văn Lịch đứng tận phía xa, gật đầu:
– Ừ, đi thôi.
Đi được một quãng, Chiêu Viên lại đột ngột dừng lại, quay người hỏi cung nữ phía sau:
– Ai báo tin cho em vậy?
– Hồi bẩm, là người của hoàng thượng tới đây nói cho em ạ.
Chiêu Viên ngẩn người.
Vốn dĩ hôm nay là nàng giấu mọi người, lén một mình tới đây. Ngoại trừ hai người theo hầu thân cận thì không còn ai khác biết được. Chẳng qua… chẳng qua…
Aizz! Thảo nào lúc trước trèo lên đây dễ dàng như vậy, còn thầm nhủ sẽ chạy về mách với phụ hoàng đám lính gác cổng hoàng cung rất lơi là. Hóa ra mọi động tĩnh của nàng đều bị hoàng thượng nắm được, đã thế thì làm gì có ai dám chạy ra cản trở cho được?
Chiêu Viên giậm chân, phụng phịu ôm mặt xấu hổ.
Nàng đường đường là một công chúa được mẫu hậu tự tay dạy dỗ cơ đấy! Đã lớn thế này rồi, thế nhưng bây giờ lại diễn cảnh cọc đi tìm trâu, tự mình trèo lên tít tận cổng hoàng thành cao chỉ để nhìn được người ta một cái… Trời ơi, thế này thì còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa?
Thị Mai nhìn công chúa nhà mình ngồi sụp xuống đất ôm mặt rền rĩ thì không tránh được kinh ngạc, lúng túng trong chốc lát mới dám lại gần, ấp úng lên tiếng:
– Công chúa, người sao vậy? Có… trở về không ạ?
Chiêu Viên vẫn ôm mặt không muốn nhìn ai, rất lâu sau mới lấy lại được can đảm, bình tĩnh hạ tay xuống khỏi mặt, không nói không rằng một đường đi thẳng xuống dưới.
Đám thị vệ gác cổng quả thực là vô cùng đáng ghét. Lúc trước thì chẳng thấy một bóng người, lúc này không dưng lại đứng đông như vậy làm gì? Hại nàng mỗi một câu chào của bọn họ đều khiến trong lòng không yên. Nhiều người như vậy, nhiều người biết như vậy… Thanh danh của nàng…
Dưới chân cổng, một cỗ kiệu to tám người khiêng đang đợi sẵn. Chiêu Viên mím môi nhìn trong chốc lát, rốt cuộc cũng giận dỗi chui vào.
Những người rước kiệu thiếu may mắn, không hiểu nổi vì sao hôm nay công chúa lại ngọc thể bất an như vậy, cứ một quãng lại động mạnh một lần, khiến cả kiệu to đều chao đảo, quả thực khó khăn lắm mới đưa được kiệu về tới cung của người.
Lúc về tới nơi không thấy ai. Phụ hoàng vẫn còn nhân đạo chán, coi như cho nàng bớt xấu hổ mà đã rời đi từ trước. Nghe cung nữ bẩm lại, hoàng thượng sớm rời đi là để đón công thần.
Công thần… Tên công thần hại nàng mất mặt!
Thế nhưng mà tên công thần ấy lại dám tự tới tìm nàng nộp mạng.
Chiêu Viên thấy hắn, ngoảnh mặt làm ngơ không nói không rằng. Vốn là lỗi của mình, nhưng dù sao có người để đổ tội cảm giác cũng dễ chịu hơn nhiều!
Không rõ Đỗ Chân có biết chuyện mất mặt của nàng hay không mà kể từ lúc đến tới giờ chỉ một mực ngồi yên uống trà. Chiêu Viên giận mãi cũng chán, tới khi ngoảnh mặt lại nhìn, thái giám cung nữ theo hầu nàng thế mà đã đi đâu hết cả. Chiêu Viên gần như là nghiến răng mà nói rầm rì mấy chữ:
-Cũng tin tưởng khách quá nhỉ!
Đỗ Chân vừa thấy động liền ngẩng lên nhìn nàng, vẻ mặt quan tâm không nhìn ra chút trêu chọc giả tạo nào.
-Một tháng vừa rồi công chúa thế nào?
Ờ, tốt lắm.
Công chúa có học hành đều đặn chứ?
Có.
Vậy có đọc thêm được cuốn sách nào không?
Tên này chắc chán sống rồi đây. Không biết nàng đang bực hay sao mà còn hỏi lắm thế không biết, đã vậy còn hỏi toàn mấy chuyện học hành đáng ghét!
Thế nhưng Chiêu Viên vẫn còn muốn chờ xem hắn định làm gì, vì vậy chỉ nheo nheo mắt mà trả lời:
-Có.
Quả nhiên, Đỗ Chân liền chẳng che giấu gì mà tung ra câu hỏi cuối cùng:
-Vậy có nhớ thần không?
C… Mà ý gì?
Đây là câu mà hắn muốn hỏi nhất đây hả? Chiêu Viên lườm một cái, sau mới thản nhiên đáp:
-Nhớ chứ! Vốn dĩ trước kia đi học là để được ngắm ngươi kia mà!
Nói xong vẫn còn vênh vang đắc ý.
Nhưng nàng trả lời như vậy, quả nhiên khiến cho Đỗ Chân cười khổ. Dù sao hắn cũng đi một tháng rồi đấy, mỗi ngày đều khó khăn biết bao. Vốn nghe thái tử nói nàng cũng đã leo lên cổng thành đón hắn, liền vội vàng thỉnh an hoàng thượng rồi một mạch đi tới đây. Hiểu tính nàng, biết sẽ không có chủ động ôm ấp yêu thương gì, nhưng không nghĩ tới nàng lại vì xấu hổ mà trút giận lên hắn. Đáng trách thật đấy, nhưng không hiểu sao hắn lại vẫn thấy đáng yêu…
-Vậy cũng không còn sớm, thần xin phép cáo lui.
Đỗ Chân đứng dậy hành lễ. Bấy giờ Chiêu Viên mới giật mình ngớ người. Mới đi suốt một tháng, vậy mà lúc về tới mới thăm nàng có ít ít đã đòi bỏ về là sao?
Nghĩ lại thấy tủi thân, tất nhiên là xấu hổ làm sao dám nói ra. Con gái lớn rồi thì phiền phức thật, động một tí là xấu hổ. Trước kia nàng mới lẫm liệt hiên ngang biết bao nhiêu!
-Ừ, về thì về đi.
Nói xong còn không quên hừ một tiếng.
-Công chúa có thể tiễn thần một đoạn được không?
Chiêu Viên ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn là vẻ mặt chân thành như lúc đầu. Nhưng mà nàng biết thừa, cũng giống như ban nãy đấy thôi, hở ra là tìm cách trêu chọc nàng.
Chỉ là… biết thì biết vậy, song hai chân vẫn tự động đứng thẳng dậy đi theo người ta. Bản thân nàng biết, nàng không muốn hắn hiện tại rời đi chút nào.
Hai người tản bộ một đoạn dài, tới khi hắn đột ngột dừng lại bên gốc cây lộc vừng già. Chiêu Viên ngẩng đầu, chỉ thấy tán cây rộng che kín tầm mắt. Từng dải hoa đỏ rực rơi dài xuống, bất giác che kín cả hai người bọn họ với xung quanh.
Không biết nói gì, Chiêu Viên đưa tay nghịch nghịch một dải hoa màu xanh lạc loài giữa rừng đỏ. Đợi rất lâu mới thấy tiếng người nói chuyện. Tựa hồ… có chút đắn đo.
Thì ra Đỗ Chân cũng có lúc trước mặt nàng mà đắn đo như vậy.
-Công chúa năm nay cũng mười sáu tuổi rồi nhỉ?
Không dưng lại hỏi tuổi người ta.
-Biết rồi còn hỏi.
Hắn cười, Chiêu Viên không nhìn mà chỉ nghe thấy một giọng rất trầm. Không hiểu sao lúc này lại khiến nàng hồi hộp. Mắt cứ dán vào cành hoa trong tay, càng không biết phải nói câu gì.
-Hoàng thượng có ý ban thưởng cho thần.
Tại sao vậy?
Người này có vẻ cũng có vấn đề thì phải, sao mà nói chuyện chẳng liên quan chút nào cả?
-Lần này tới chấn chỉnh quân đội ở biên giới phía tây, coi như cũng có vài công lao nho nhỏ. May mắn được hoàng thượng để mắt.
Ừ, thế cũng tốt. Nhưng nói cho ta để làm gì?
Đỗ Chân cúi đầu lẳng lặng lắc đầu. Lại nói chuyện kiểu vậy rồi!
-Thần đang muốn tự mình xin ban thưởng. Có điều… chỉ sợ phần thưởng hơi lớn, không biết có phạm phải tội khi quân hay không?
Chiêu Viên hiếu kỳ nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Chân đang chăm chú ngắm nàng. Hắn không cười, quả nhiên đem lại cảm giác nghiêm túc, chân thành chân thực hơn rất nhiều.
-Thần muốn hỏi cưới công chúa.
Một thoáng bất động.
Chiêu Viên ngây ngẩn đứng thẳng, mắt nhìn trân trân phía trước. Bàn tay nàng khẽ run lên, khiến vài nụ hoa vẫn còn xanh mà đã nhẹ nhàng rơi xuống.
Trước mặt, những dải hoa đỏ khẽ đung đưa theo gió, tựa như một bức màn mỏng che giữa hai người. Nhưng tấm màn ấy lại thưa quá, cứ lay động mãi khiến khuôn mặt hắn rõ nét như vậy, lại cứ chập chờn không hiểu.
Đỗ Chân đột ngột tiến lại gần, xuyên qua bức màn hoa. Chỉ thấy những dải đỏ trôi qua vai hắn, dừng lại ở phía sau, cứ đung đưa đung đưa.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng giữa lớp ống tay áo dày. Hai cánh môi mỏng khẽ động, giọng nói ấp áp quen thuộc cất lên, nhưng tiếng gọi lại không phải là một cái tên vẫn thường nói:
-Kim Hồ…
Người này đã gọi thẳng tên nàng.
Chiêu Viên thấy nắng đọng lại trong mắt hắn, đuôi mắt nheo nheo tựa cười có ánh sáng lấp lánh lạ kỳ.
-Nàng thấy liệu có được không?
Đỗ Chân lại vươn tay vuốt dọc từ trán xuống bên má nàng. Gió nhẹ thổi giữa những dải hoa cũng chẳng dịu dàng đến vậy.
-Có lẽ là được.
Chiêu Viên nghe giọng mình xa lạ. Là tại những nhành hoa cứ lay động mãi kia hay sao? Nàng thấy dưới chân cứ bồng bềnh như sóng nước. Tất cả đều mờ mờ không thực, chỉ có khuôn mặt kề sát kia là sắc nét đến vậy.
Hắn cúi gần lại, khoé miệng không giấu được nụ cười. Chiêu Viên nhìn thấy, nơi đáy mắt hắn cũng sóng sánh nhu tình.
Hắn nói:
-Cảm ơn nàng.
Thế rồi, hai phiến môi áp chặt. Chiêu Viên vẫn mông lung không rõ, chỉ thấy đôi mắt đen thẳm ấy khép lại, hàng mi dày cũng run lên. Bất giác khiến nàng cũng khép chặt hai mắt.
Thì ra bấy giờ, những tán cây vẫn bị gió thổi xào xạc như thế. Chiêu Viên thậm chí còn cảm giác được nắng ấm đọng trên má nàng, nơi bàn tay đang giữ chặt kia từ từ nóng ran, tựa như mồi lửa.
Không biết qua bao lâu, đôi môi mềm mại cũng rời đi. Hai người không chớp mắt nhìn thẳng, nơi đáy mắt đều phản chiếu hoàn toàn khuôn mặt đối phương.
Thế nhưng vào giữa lúc này rồi, Đỗ Chân vẫn còn không quên trêu chọc nàng:
-Sao mặt lại đỏ như vậy?
Ý cười rất đậm. Khuôn mặt càng đẹp tới ngừng thở. Nhưng Chiêu Viên lại chỉ nghe thấy tiếng bong bóng vỡ tan bên tai nàng.
Chiêu Viên cúi đầu, bĩu môi. Giọng thầm thì run run không rõ:
-Chắc là… chưa quen thôi.
Hắn đưa tay nâng cằm khiến hai người lần nữa đối mặt. Giọng cũng nhiễm ý cười, bỗng dưng trở nên lưu manh lạ thường:
-Vậy làm lại cho quen nhé!
…
Chiêu Viên uể oải nghĩ, vậy là dưới một tán cây lộc vừng già, nàng đã đem cả cuộc đời mình giao cho người ta mất rồi…