Quyển 3 - Chương 4: Khách quý
Ngày mồng hai đầu tháng, nghe nói là ngày hoàng đạo. Điều gì tốt thì chưa biết, chỉ thấy đất trời quả thực sáng sủa đẹp đẽ hơn thường. Chẳng qua bởi vì mới trải qua mười ngày liền mưa phùn rả rích mà thôi, hiếm hoi lắm mới có thể thấy được nắng sớm như lúc này.
Vào một ngày đẹp trời như vậy, Tuyết Hồ đột nhiên cảm thấy có điều gì đó sắp thay đổi. Linh cảm ư? Có lẽ chỉ là một loại cảm giác ăn sâu vào tiềm thức, chỉ cần vạn vật đổi thay, tâm hồn cũng sẽ có điều biến đổi.
Nàng ra khỏi phòng, đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên người, cảm nhận gió thoảng xoa nhẹ trên khuôn mặt, khoan khoái thầm nghĩ, chắc hôm nay biểu hiện của Chân với nàng sẽ thay đổi chăng?
Chân ở nhà họ Đặng đã được một tháng.
Người ta chẳng nói lâu ngày sinh tình, hay lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay sao? Thế nhưng nàng và Chân mỗi ngày đều ở cạnh nhau, mỗi ngày đều vuốt ve thủ thỉ cả vạn điều. Từ trước tới nay nàng chưa từng đối tốt với ai như vậy, ngày ngày cười nói, ngày ngày yêu chiều. Nếu như nàng thực sự là mồi lửa, có lẽ bộ lông trắng muốt kia của Chân ngay từ nửa tháng trước đã cháy rụi thành than rồi!
Chân quả thực là một con sư tử khác thường lại kiêu ngạo.
Tuyết Hồ mỗi ngày đều sai người đem tới cho nó bao nhiêu là đồ ngon. Nhưng ngay cả một ánh mắt nó cũng chưa từng cho nàng. Thật đáng giận, mỗi ngày đều coi như chẳng hề có nàng!
Tuyết Hồ kéo cổ nó đi dạo, nó sẽ tìm cách lảng tránh. Ngoẹo đầu ngoẹo cổ hồi lâu, cho dù nàng cố sức bám dai tới đâu cũng đều bị nó đánh trượt. Những lúc ngồi bên cạnh ngắm nó sưởi nắng, nàng ra sức vuốt ve thủ thỉ đều bị nó nhắm mắt làm ngơ, ngay cả nắm chặt tai nó lôi kéo cũng đều vô nghĩa.
Chân của nàng thật đáng ghét, đúng là một con sư tử không biết điều!
Băng qua hai gian nhà cộng một cái sân lớn, Tuyết Hồ cũng tới được sảnh chính. Nắng đầu ngày chỉ vàng nhạt, sáng sủa nhưng không chói mắt. Tầm nhìn của nàng rất nhanh tới được điểm đỗ. Hai mắt lóe sáng, giọng nói lanh lảnh vang lên giữa buổi sáng yên tĩnh:
- Chân, lười nhác như vậy, bây giờ vẫn còn ngủ sao?
Bộ lông trắng tinh của nó khẽ rung động, hai mắt nhắm nghiền sau một thoáng nặng nề mở ra. Nó thản nhiên vươn mắt về một nơi cách xa tiếng động, cho tới khi bóng người nhanh nhẹn tới gần, lặng lẽ đứng dậy bước từng bước chậm chạp đi về phía vườn hoa.
Tuyết Hồ giận dữ giậm mạnh chân xuống thềm đá, hừ mạnh một tiếng chẳng nói được lời nào. Linh cảm cái gì, đều là vớ vẩn vô nghĩa!
Nàng nhìn theo cái dáng lững thững càng lúc càng xa trước mắt, vươn chân đá bay mấy sợi lông còn sót rụng trên hiên nhà. Nhưng mấy sợi lông trắng cũng ngang bướng như chủ nhân của nó, bị nàng đá vài cái chỉ lặng lẽ bay lên, trong phút chốc lại đậu xuống chân nàng, bám chắc dai dẳng như khiêu khích.
- Chân, đứng lại!
Giọng nói vì giận dữ càng cao lên mấy nấc. Cái bóng trắng kia vẫn không hề dừng lại, ngoẹo đầu ở một lối rẽ sắp sửa khuất hẳn sau mấy tán cây. Chính vào lúc ấy, Tuyết Hồ cầm lên một viên đá lớn cỡ lòng bàn tay, tức giận ném thẳng về phía cục bông tròn trắng di động.
Có lẽ bởi vì một sự hấp dẫn kì lạ nào đó giữa bộ lông của Chân và viên đá, một kẻ bách phát bách trượt như Tuyết Hồ thế nhưng vào ngày hôm nay từ khoảng cách của cả hai chục bước chân lại có thể ném trúng mục tiêu một cách chuẩn xác.
Viên đá không nhỏ, lại từ một phía xa với lực lớn ném lại, đập mạnh một tiếng vào phần ngang bụng của Chân rồi rơi xuống đất. Tuyết Hồ nhìn theo một màn vừa rồi, mồm miệng đều há hốc. Nửa vì ngạc nhiên nửa vì sợ hãi. Ngạc nhiên vì tại sao mình đột nhiên lại có khả năng ném trúng. Sợ hãi bởi vì ngay lúc viên đá kia chạm vào tới bộ lông mềm mại như nhung của Chân, cả người Tuyết Hồ đồng thời cũng run lên. Xoa lớp da gà đang nổi lên rõ trên cánh tay, nàng dường như cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn ấy. Tuyết Hồ thậm chí còn nảy sinh một ảo giác, rằng phần thịt trên người Chân cũng vì phát ném ấy mà lún xuống một miếng.
Ngay sau một khắc sợ hãi ấy, khi mà viên đá chỉ vừa kịp rơi xuống đất, Tuyết Hồ đã hối hận rồi!
Nàng nheo mắt mũi lại xót xa, nhưng lòng tự tôn cao vời vợi của một tiểu thư quen thói chiều chuộng khiến cho nàng không mở miệng. Nhưng cũng chính vào lúc ấy, Chân lại có phản ứng.
Trước giờ không phải vẫn chê trách nó quá thờ ơ hờ hững hay sao? Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng biết cách để buộc nó phải phản ứng lại. Nhưng cách thức phản ứng ấy, liệu nàng có còn muốn thấy lần thứ hai nữa hay không?
Tuyết Hồ lần đầu tiên hiểu được, thì ra một loài động vật như Chân cũng có khả năng bộc lộ cảm xúc, hơn nữa còn bộc lộ một cách rất mãnh liệt.
Từ góc rẽ phía xa, nó quay cái đầu tròn lại nhìn thẳng về phía nàng. Tuyết Hồ bất giác rùng mình, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng.
Mắt nàng đón nhận ánh mắt của Chân. Hai mắt vốn đen tròn sáng rực phát ra một tia sắc bén tới rợn người, ẩn chứa trong đó dường như còn có sự tức giận cùng hung dữ.
Nó đứng lặng như vậy, chỉ dùng một cái ngoái đầu, một ánh mắt để nhìn nàng. Thế nhưng Tuyết Hồ cảm thấy, giống như trên cánh tay mình đang có một hàm răng trắng ởn sắc bén đang cắn xuống, làm rách da, cắm sâu vào thịt như một mũi dùi sắc nhọn. Cánh tay nàng bất giác cảm nhận được đau đớn, truyền tới toàn thân, da mặt và ngay cả tròng mắt. Ánh mắt kia dường như cũng đang thiêu đốt tròng mắt nàng.
Chỉ trong thời gian của ba số đếm, Chân quay đầu bỏ đi, từng bước vẫn chậm rãi uể oải như chưa từng có chuyện vừa mới xảy ra. Cho tới tận khi cái đuôi dài khuất dạng sau lùm cây, Tuyết Hồ vẫn chưa thể tìm lại được bản thân mình.
Giống như một người trí não kém phát triển chậm phản ứng với mọi tác động xung quanh, khi mà trước mắt đã chẳng còn bất cứ một bóng dáng nào, Tuyết Hồ mới hét lên một tiếng thật to tức giận:
- Chân!
Nhưng trả lời nàng lại là một giọng nói dịu dàng pha lẫn trách móc quen thuộc:
- Tuyết Nhỏ, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi. Con gái phải dịu dàng nhỏ nhẹ chứ! Con xem như chị con, có phải ai nhìn cũng yêu thích không?
Tuyết Hồ thoáng sững lại, vẻ bực bội trên mặt mờ đi. Hai đầu mày nhíu chặt, hàng mi mỏng che đi thần sắc trong đôi mắt. Nàng luồn tay vào gấu áo, giọng ngúng nguẩy:
- Mẹ, nhà mình có chị hiền dịu thục nữ là đủ rồi! Con cho dù có cố thì cũng làm sao được.
- Con…
Bà Thị Giang thở dài không nói thêm được gì. Đặng Nguyên chỉ cười, thoải mái khoát tay một cái:
- Thôi, nghe mẹ. Cố được tí nào hay tí ấy.
Dừng một lát, cúi đầu ngắm nghía con gái một lát rồi khẽ lắc đầu:
- Lát nhà có khách quý tới chơi, con về phòng thay lại bộ quần áo đẹp đi.
Tuyết Hồ thở dài, giọng hơi buồn:
- Ai vậy cha?
Đặng Nguyên cười, vẻ thỏa mãn hiện rõ lên cả khuôn mặt:
- Một mối tốt từ tận kinh thành. Chắc là có ý với chị con đấy, nhà mình cũng khéo léo một chút.
Dứt câu liền cười dài mấy tiếng.
Tuyết Hồ ngẩng đầu, vẻ mặt bướng bỉnh. Vốn định hỏi “Có liên quan gì tới con mà phải mặc đẹp?”, nhưng bởi nhìn thấy vẻ phấn khởi chờ mong của cả hai cha mẹ thì đành nhịn lại, ảm đạm dạ một tiếng rồi quay người trở về phòng.
Sảnh chính tới phòng ngủ, phòng ngủ tới sảnh chính. Mỗi lần là một trăm mười chín bước chân. Con đường quen thuộc nhất trong đời, thế nhưng hôm nay sao đã đếm tới một trăm hai mươi lăm mà vẫn còn chưa tới nơi?
Tuyết Hồ lặng lẽ đóng cửa phòng. Ánh nắng vàng nhạt hiếm hoi sau cả mười ngày mưa phùn ẩm ướt đều âm thầm rơi lại một phía xa. Sau cánh cửa gỗ, tất cả chỉ còn là một sắc màu tối tăm.
Nàng hậm hực nghĩ, biết thế đã chẳng dậy sớm làm gì. Ai bảo tại quản gia ngày hôm qua nói với nàng mồng hai là ngày đẹp! Vốn muốn tìm Chân cải thiện mối quan hệ, thế nhưng ngay cả một cái đuôi còn chẳng để nàng động vào, tâm trạng còn càng trở nên ủ dột.
Ngày mai nhất định lấy kéo cắt bộ áo khoác ngoài của quản gia, nàng hỏi thì hỏi, cần gì phải trả lời kia chứ!
Cũng lúc ấy, lão quản gia đang đứng nhập gạo ở bên ngoài, bị gió thổi qua hắt xì một tiếng. Ai, trời vừa mới nắng mà gió đã lạnh, lát về phải mặc thêm bộ áo khoác ngoài mới được!
Tuyết Hồ cởi giầy, để nguyên cả áo ngoài leo lên giường đắp chăn. Hồi lâu nóng quá lại phải dựng dậy, cởi ra cả hai lớp áo mới yên tâm nằm trở lại.
Ngẩn người ngắm đình màn, suy tư lại suy tư. Đột nhiên ngẩn người nhớ ra, hơn một tháng rồi hình như còn chưa thấy ốm. Đã mười mấy năm rồi mới xảy ra chuyện thần kì như vậy, tính ra Chân cũng có chút công lao. Thầy lang chuyên khám bệnh cho nàng từng nói “Tâm trạng ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe”, lúc đó phớt lờ để ngoài tai, thì ra bây giờ mới nhận ra là đúng.
Nói như vậy, không chừng chỉ ngày mai lại trở ốm cũng nên…
Mơ mơ hồ hồ mất một lúc lâu, cuối cùng không ngờ lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngoài cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa rất khẽ, cùng một giọng nữ nhỏ như muỗi kêu:
- Cô hai!… Cô hai!…
Hình như cũng đã gọi không ít lần rồi, giọng nói đã có vẻ mệt mỏi.
Tuyết Hồ mơ màng mở mắt nhìn ra phía cửa. Lớp giấy dán cửa sổ trắng đục không che hết được ánh sáng từ ngoài hắt vào. Bằng kinh nghiệm mười bảy năm sống trong căn phòng này mà nói, ngoài trời có lẽ đang rất nắng.
- Cô hai!… Cô hai!…
Tiếng gọi lại vang lên, vẫn như trước kèm theo mấy tiếng gõ cửa. Nàng uể oải cất giọng:
- Sao vậy?
- Dạ, đã tới giờ dùng bữa trưa, lão gia cho gọi cô cùng ra ạ.
Dừng một lát lại khẽ à một tiếng, nhắc thêm:
- Cô hai, lão gia dặn cô ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ ạ.
Nàng vẫn quấn chăn nằm trên giường, nhíu mày mơ hồ nhớ lại chuyện lúc sáng, ậm ừ qua loa cho nha hoàn lui xuống. Xem ra vị khách này rất được lòng cha mẹ. Xem đi, đã qua cả hai canh giờ rồi vẫn còn muốn nàng ăn mặc cẩn thận, chắc đã ngầm chấm con rể xong xuôi hết cả rồi.
Tuyết Hồ uể oải ngồi dậy xỏ giầy, vừa ngáp vừa đi tới ngồi trước gương đồng. Khóe miệng kéo dài ra nhìn mình trong gương, khuôn mặt hơi tròn nhưng sắc mặt vẫn xanh xao. So với một người đau ốm quanh năm mà nói, chỉ có sắc da là phù hợp. Còn lại cái khuôn mặt tròn xoe mập mạp chẳng có chút nào ăn nhập với hoàn cảnh cả. Cho nên người ta nói sao, cái gì đi theo nhau cũng phải đồng bộ, nếu không chỉ khiến cho người ta nhìn vào cảm giác kì quái mà chán ngán thôi.
Nàng vươn tay vỗ vỗ hai má mình. “Rửa mặt sạch sẽ một cái là xinh chán!”. Có đẹp thì mới biết xấu, nàng mười mấy năm chẳng ăn diện chải chuốt gì, bây giờ đột nhiên thoa son chát phấn vào có lẽ mới khiến người ta phải giật mình hoảng sợ. Còn nếu nói phải giữ thể diện trước mặt anh rể tương lai thì có hơi thừa. Thứ nhất, người hắn lấy là chị gái đâu phải nàng, cho dù nàng xấu cũng chẳng có gì ảnh hưởng tới tiêu chuẩn mĩ quan của hắn ta cả. Sau này lấy được chị gái rồi, đưa nhau về sống chung một nhà, có lẽ số lần về thăm nhà vợ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thì sợ gì phải chịu đựng nàng lâu dài? Thứ hai, cho dù người hắn lấy là nàng đi nữa thì giấu ngắn sao giấu được dài. Sau này đã thành vợ chồng chung chăn gối rồi chẳng lẽ lúc nào cũng tỉ mỉ chải chuốt. Sáng phải dậy thật sớm, đợi lúc người ta còn chưa tỉnh đã vội vã chải đầu, thay áo. Làm gì cũng phải nhẹ nhàng sợ xê dịch y phục, nhỡ đâu giữa đường gặp phải người ta lại thấy được bộ mặt không đẹp đẽ gì.
Hai điều này chẳng qua cũng chỉ là giả thiết, nếu xét về thực tế thì điều thứ hai là không thể, còn điều thứ nhất thì sau ngày hôm nay có lẽ sẽ biết được bao nhiêu phần trở thành sự thực.
Có lẽ suốt đời này nàng cũng chẳng phải đối diện với thảm cảnh ở điều thứ hai.
Bởi vì cho dù là mười bảy năm trước hay còn đến được cả mười bảy năm sau, nàng cùng lắm cũng chỉ được ở nhà họ Đặng mà thôi…
Lúc Tuyết Hồ bước nhanh tới nơi, bàn ăn đã được sắp đầy đủ cả nhưng còn chưa thấy có người ngồi. Uổng công nàng sợ ảnh hưởng mà đi vội đi vàng, bởi vì ngủ lâu trong nhà không dự đoán được thời tiết mà mặc vào cả ba lớp áo, để đến bây giờ trong lưng đang thấm ướt mồ hôi.
Tuyết Hồ bực mình ngồi xuống trước một ghế vốn vẫn là chỗ của nàng. Đếm đi đếm lại quả nhiên vẫn thừa một ghế, mời cơm con rể quý có khác, bàn cơm toàn là sơn hào hải vị không thôi!
Nhưng cũng chẳng trách gì được cha mẹ, cơm đãi con rể tương lai đâu phải lúc nào cũng được làm, gả xong đứa con gái này chắc lại hẩm hiu quanh năm ấy thôi.
Tuyết Hồ phất tay gọi một nha hoàn tới gần, ngón tay theo thói quen cong lại dùng đầu đốt gõ gõ trên mặt bàn.
- Chân đang ở đâu rồi?
- Dạ cô hai, lão gia nói trong phủ có khách quý, vì sợ doạ khách hoảng sợ nên đã đưa Chân vào vườn hoa phía sau nhà rồi ạ.
Tuyết Hồ chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Cái gì cũng phải giấu, Chân cũng phải giấu.
Ngẩng đầu nhìn nha hoàn, nàng nhếch miệng giễu cợt:
- Vậy lão gia có dặn mấy người đem cô hai giấu đi luôn không?
Nha hoàn trắng mặt, cúi đầu tay run run không dám nói gì. Lời đồn thật sự không sai, cô hai tính tình khó chiều lại đột nhiên nổi nóng!
Nha hoàn còn chưa biết phải nói sao đã thấy cô hai tiếp lời:
- Không cần lo, nhà họ Đặng có hai cô con gái ai ai chẳng biết, muốn giấu cũng không được. Lão gia không bắt em làm chuyện khó khăn như vậy đâu.
Dứt lời phẩy tay cho nha hoàn lui xuống. Cô như thoát được kiếp nạn, thở phào lặng lẽ nép vào một nơi khuất nhìn.
Tuyết Hồ nghĩ vẩn nghĩ vơ một hồi, đếm tới một trăm sáu mươi lăm thì một nhà ba người cùng vị khách quý đồng thời xuất hiện. Nàng cúi đầu thầm nghĩ, nhìn mọi người như vậy mới thật sự giống một gia đình, người như nàng nhìn thế nào cũng chỉ thấy thừa thãi. Cho tới lúc ngẩng đầu lên lần nữa mới đột ngột giật nảy mình. Vị khách quý của cha vì sao trông lại… quen quen?
Nàng nhíu mày nhìn người lạ mới tới, không chút để ý bị cha gọi mấy lần mới tỉnh lại. Tuyết Hồ có chút ngượng, vội vã đứng lên chào hỏi mọi người, lại đợi tới lúc cha mời rồi mới được ngồi xuống.
Chiếc bàn ăn bằng gỗ hương tròn rộng mọi ngày vốn bày bốn ghế, ngày hôm nay thêm một thành năm nhưng đối với Tuyết Hồ mà nói chẳng có chút gì khác biệt. Nàng vẫn theo thói quen cũ ngồi xuống vị trí vốn của mình, chẳng qua chỉ xê dịch chút thôi không phải sao, ít nhiều gì nàng vẫn nhận ra vết ố rất nhỏ trên mặt ghế, vốn lúc trước bị nàng đổ đồ nóng vào mà lau không hết.
Tuyết Hồ một mạch ngồi xuống cầm chắc chiếc đũa trên tay, tới khi lần nữa ngẩng đầu vẫn thấy có gì không ổn. Vì sao chị gái nàng lại vẫn đứng nhìn nàng đắn đo vậy?
- Chị…
- Tuyết Nhỏ, bình thường không phải chị vẫn ngồi cạnh mẹ sao? Em sao hôm nay lại ngồi ở chỗ đó?
Lời của nàng chưa kịp ra tới miệng đã bị bẻ gãy. Nàng có chút ngơ ngác nhìn vòng quanh bàn một lượt. Ngay cạnh nàng là mẹ, kế tiếp là cha, lại kế tiếp nữa là “vị khách quý”. Giữa bọn họ chính là một ghế còn trống.
Đặng Nguyên vuốt râu cười cười, bà Thị Giang lặng thinh không nói, Tuyết Liên đỏ mặt đứng một bên. Nàng nhíu mày nhận ra người lạ phía bên kia đang cười, tuy chỉ là nhếch miệng cười rất nhẹ nhưng vẫn khiến người ta nhận ra tâm trạng vui vẻ. Không nghĩ tới người này cười lên nhìn cũng thuận mắt như vậy.
Tuyết Hồ cắn đầu đũa bừng tỉnh, miệng tươi cười nói:
- Phải phải, hôm nay kê thêm ghế thành ra ngồi nhầm. Chị mau lại đây ngồi đi!
Dứt lời tự động đứng lên nhích sang một ghế.
Kì thực nàng chẳng muốn phải đóng cảnh chia uyên rẽ thúy này đâu. Nhưng mà biết làm sao được, ngượng ngùng chứ gì? Phải rồi, tiểu thư khuê các đoan trang thục nữ thì lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng ý trung nhân tại sao lại chủ động chạy tới ngồi kế bên cho được. Nàng là phận em, tương lai cũng là em vợ, nhìn thế nào cũng chỉ tính là thiếu nhi. Thiếu nhi ấy mà, ham vui sấn lấy người lạ cũng chẳng có gì đáng trách.
Tuyết Hồ nhẫn nại, nén nhịn đợi chờ cha dùng đũa. Mẹ đã không ít lần dặn qua, bình thường toàn người nhà thì chẳng sao nhưng nếu có khách thì phải biết ý. Con gái lớn rồi không thể ăn uống tùy tiện, không có trên dưới như vậy. Em vợ tương lai hay thiếu nhi gì thì vẫn là con gái lớn. Ngày hôm nay lại còn là vị khách đặc biệt được cha mẹ trông chờ như vậy, nếu nàng không biết an phận một chút chỉ sợ chẳng có tháng ngày bình yên.
Thân phận làm cái cột nhà của nàng là như vậy đấy. Nhìn thì vướng mắt nhưng bỏ chẳng được. Chỉ còn cách mặc cho người ta bố trí, muốn nhỏ phải nhỏ, muốn lớn phải lớn. Ngay cả có bị dán giấy màu lòe loẹt lên người cũng phải âm thầm chấp nhận.
Tuyết Hồ bỏ mặc mấy chướng ngại tinh thần, tập trung cao độ vào bữa ăn. Không phải lần đầu mới nhận ra, ngủ là cách tiêu hóa thức ăn hiệu quả nhất. Thế nhưng hôm nay mới thấy rõ, không chỉ bữa sáng được tiêu hóa không thấy tăm hơi, ngay cả tâm trạng có chút buồn phiền, bực bội khi sáng cũng đều tiêu hóa sạch sẽ toàn bộ, hơn nữa còn là trực tiếp loại thải.
Vui vẻ thì ăn nhiều, mà ăn nhiều càng vui vẻ.
Tuyết Hồ chìm đắm trong vòng tuần hoàn ăn và vui như vậy không biết bao nhiêu lâu, cho tới khi Đặng Nguyên hắng giọng tới lần thứ ba nàng mới ngẩng đầu dậy, mơ màng như vừa trải qua giấc mộng.
Thấy cha trộm nhíu nhíu mày nhìn mình, Tuyết Hồ nuốt nước bọt, nhịn lại tiếc nuối chỉ dám cố gắp nốt một miếng thịt mỡ rán vàng ươm rồi ngoan ngoãn đặt đũa xuống bàn. Ây da, thế nào lại quên béng mất hình tượng thục nữ ăn cơm kia chứ!
Cũng chỉ mấy khắc sau, vị khách nam nàng còn chưa kịp cả biết tên cũng thong thả đặt đũa xuống. Đặng Nguyên thấy vậy vội vàng tươi cười niềm nở:
- Cháu Kiên đã đủ no chưa? Có hợp khẩu vị không? Hay để bác gọi người làm mang thêm mấy món nữa nhé?
Hắn lễ phép cười nhẹ, giọng cung kính:
- Cảm ơn bác trai, cháu ăn đủ no rồi ạ. Hương vị thực sự rất ngon.
Đúng là chủ khách cũng hợp nhau quá. Mới có một buổi sáng mà cảm giác đã như quen nhau từ kiếp trước vậy.
Tuyết Hồ ôm miệng cười trộm, bị bà Thị Giang lườm một cái vội vàng ngậm miệng. Bọn họ ăn cơm đã no, cha nàng lại mời mọi người ra bàn đá ngoài sân hóng mát uống trà.
Nàng âm thầm đợi tất cả mọi người đi khuất hẳn mới gọi một nha hoàn đứng đó lại gần, cầm đũa chỉ đạo:
- Em nói nhà bếp đem món này, món này, cả món này nữa cho Chân. Nhanh một chút, cũng sắp quá ngọ rồi.
Nha hoàn dạ một tiếng lui xuống, nàng mới chán nản chống tay lên cằm bần thần suy nghĩ xem đi hay không đi. May mắn trước giờ cha mẹ không có nhiều mối ưng ý, nếu không chỉ riêng việc tiếp khách đầy phép tắc này thôi cũng đủ khiến nàng mệt ch.ết.
Lúc Tuyết Hồ ra tới nơi, bốn người đã dùng hết một chung trà nhỏ.
Nàng ngồi bàn ăn suy nghĩ nửa ngày, phân tích thiệt hơn một hồi rút cuộc vẫn phải nhấc thân chạy tới đây. Xem không hiểu, nghe không hiểu cũng chẳng sao. Có mặt điểm danh đầy đủ là đã được chấm điểm đạt tiêu chuẩn rồi!
Tuyết Hồ nhanh nhẹn ngồi xuống một ghế trống, nhẹ nhàng cố không gây ra tiếng động, lại chủ động tự rót cho mình một chén trà. Lặng lẽ cầm chén ngắm hoa mai nở trong vườn.
Làm một kẻ có tiền so ra vẫn có rất nhiều cái lợi. Đặng Nguyên chính là một ví dụ điển hình.
Cha nàng vốn thích chơi cây. Nhà họ Đặng rộng như vậy có tới hai cái vườn, một trước một sau, vườn nào cũng toàn loại cây hiếm quý. Tất nhiên là tính cả cây mai mà bọn họ đang cùng ngắm này.
Cây mai vàng chỉ cao ngang một đứa trẻ mười tuổi, được trồng trong chậu rồi lại cẩn thận dùng đôn nâng lên cao. Gốc cây to, gọn dần lên cao. Toàn thân uốn theo một kiểu dáng gì đó nghe nói là được chọn lựa rất kĩ theo phong thủy, lại cần tới một bàn tay thợ lành nghề rất tỉ mỉ mới tạo ra được. Cây nhiều cành, mỗi cành lại nở ra vô số hoa. Đi dọc cả trấn Đông Hồ này, thậm chí là lên cả đạo trên có lẽ cũng chẳng tìm đâu ra được một cây mai tương tự. Đó chính là cái thú độc tôn của một kẻ có tiền.
Tuyết Hồ len lén đưa mắt nhìn vị công tử mặc bộ đồ màu nâu nhạt đạm bạc, vẻ mặt hứng thú vừa thưởng trà vừa ngắm hoa. Quả thật nhìn không ra là thật lòng hay giả dối chỉ để thuận mắt người lớn.
Hắn thong thả nhấc chén trà trên bàn lên uống. Bên cạnh men gốm xanh ngọc vẽ đường hoa văn màu xám nhạt tinh xảo cầu kì là những ngón tay dài, hơi thô nhưng khỏe mạnh.
Tuyết Hồ kì lạ nhíu mày, tầm mắt từ bàn tay nhìn lên trên. Trong phút chốc ngẩn người hóa đá. Hắn thế nhưng lại là người hôm trước…
Nàng thở dài một hơi, chuyển tầm mắt ra nhìn trời. Mái ngói cong dài che đi quá nửa, chỉ nhìn thấy được loáng thoáng mấy gợn mây đang trôi nổi bồng bềnh. Bảo sao lúc mới gặp lại có phần quen mắt, cho tới lúc này nhìn thấy họa tiết cánh chim thêu trên áo hắn, nàng mới tỉnh ngộ.
Một kẻ đóng vai anh hùng “giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha” như hắn vốn dĩ nàng chỉ muốn “tình nghĩa đôi ta cũng chỉ thế thôi”. Chẳng ngờ duyên phận là một sợi chỉ dài kết nối từ quá khứ tới thực tại, nếu chỉ lờ lững mà dứt nhẹ thì chẳng đứt, nhưng dao kéo đều không có trong tay cũng chẳng được dùng thì làm sao cắt nổi. Có người sẽ nói là dùng răng cắn sao? Ấy ấy, không được. Cách này quá thô bỉ, lại nhỡ đâu răng yếu gãy mất thì sao…
Tuyết Hồ thầm nghĩ, hắn và nàng có thể chốt lại ở một câu: gặp gỡ vào một ngày đẹp trời, gặp lại vào một ngày đầy nắng. Nhưng vì sao ánh nắng ngày hôm nay lại khiến nàng chói mắt như vậy?
Lẳng lặng uống nốt chén trà, Tuyết Hồ tự hỏi liệu hắn có nhớ ra chuyện hôm trước hay không. Thực ra nếu nói đó là ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt thì chắc hẳn suy nghĩ của hắn về nàng chẳng phải tốt đẹp gì. Bây giờ biết hắn tương lai có thể trở thành anh rể của mình nhưng cho dù được làm lại ngày hôm đó một lần nữa, nàng chắc chắn vẫn không hề thay đổi. Thế nhưng nàng không hối hận cũng chẳng ngại ngùng thì không có nghĩa là lương tâm nàng cảm thấy thanh thản về việc này. Suy cho cùng đối với một người tới nhà một thiếu nữ để tìm hiểu mà đột ngột phát hiện ra người có khả năng sẽ trở thành em vợ mình kì thực lại là một thiếu nữ chanh chua gớm ghiếc, tuy rằng sau này có thể chẳng còn nhiếu mối liên hệ nữa nhưng ít nhất là hiện tại không tới mức hoảng sợ bỏ chạy thì cũng chẳng mấy vui vẻ tốt đẹp gì, càng nói sẽ ảnh hưởng tới tiến trình của cuộc tìm hiểu. Nói như vậy, nàng chính là khúc mắc cản trở mối lương duyên tốt đẹp của chị gái, nhưng thật lòng nàng chẳng hề muốn xảy ra điều đó chút nào.
Buổi tối hôm ấy, Tuyết Hồ đem toàn bộ tâm sự của mình bộc bạch với Chân. Song kì thực chẳng khác nào nói chuyện với cái lồng sắt khi trước.
Con sư tử sau khi ăn no thì nằm im một góc phía trong gian khách, hai mắt lim dim ngủ, hoàn toàn không quan tâm đoái hoài gì đến những tâm sự trăn trở của người con gái phiền muộn đang ngồi cạnh. Nàng nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ là lảm nhảm không đâu. Giọng nói lanh lảnh vang vang trong căn phòng vắng người càng khiến lỗ tai nó đau nhức.
Tuyết Hồ chán nản, cũng có chút buồn bã. Nàng thấy con chó mực nhà hàng xóm không phải chỉ cần thấy người trong nhà sẽ vẫy đuôi rối rít, sủa lên vài tiếng ăng ẳng như nũng nịu hay sao? Khi cô con gái nhỏ nhà họ vuốt ve lông cổ, nó còn ư ử trong mõm, vô cùng đáng yêu. Thế nhưng Chân của nàng vì sao suốt ngày chỉ giữ trạng thái uể oải chán nản như vậy? Nghe quản gia nói, không phải động vật như bọn chúng đều thích được chủ nhân xoa cổ vuốt lông hay sao?
Nhưng thôi cũng được, ít nhất nó không còn né tránh nàng, cũng không cố tình tránh bàn tay tiếp xúc của nàng như trước…
Con rể tương lai từ sớm ngày hôm nay đã đưa người mang một bức thư tới, nói rằng lát nữa sẽ qua đón mọi người tới bờ biển phía đầu kia của trấn để thưởng thức cảnh đẹp đồng thời gia tăng tình cảm đôi bên.
Chỉ có một mình nàng vẫn còn lo lắng băn khoăn. Liệu hắn vui vẻ chấp nhận một cô em vợ ghê gớm, hay chẳng qua chỉ là chưa nhớ ra mà thôi?
Đối với sự việc lần này, Tuyết Hồ vốn định bỏ trốn. Thế nhưng ý đồ còn chưa kịp thực hiện đã bị mẹ kéo tay lôi lại, giọng quở trách:
- Tuyết Nhỏ, con phải biết giữ thể diện cho gia đình, cho chị con chứ! Mau về phòng thay quần áo đẹp rồi đi cùng mọi người nhanh lên.
Nàng than ngắn thở dài, nặng nề phản bác:
- Mẹ ơi! Nhưng quần áo đẹp vì ngày hôm qua mới thay nên đã hết rồi.
- Con bé này sao lại nói nhăng cuội như vậy, làm gì có chuyện con lại chỉ có mấy bộ quần áo?
- Vậy phải cho con mang Chân đi theo!
Nàng mặt dày tìm cách chống đối nhưng chỉ nhận lại được sự áp chế nghiêm khắc của cha:
- Không được, mới ngày đầu làm sao dọa để người ta chạy mất như vậy!
- Cha à, đâu đâu sau này về làm rể nhà mình rồi hắn ta cũng sẽ biết mà!
- Hắn ta cái gì, không biết tốt xấu gì cả. Phải gọi là anh nghe chưa? Anh Phạm Kiên.
Lần này là mẹ nàng lên tiếng, không ai phát hiện ra khuôn mặt của Tuyết Liên lại đỏ ửng lên một mảng.
Hết cách phản kháng, Tuyết Hồ ngậm ngùi chấp nhận quay trở về phòng thay bộ quần áo mặc ra đường. Trước lúc đi còn không quên lưu luyến dặn dò con sư tử vẫn đang nhắm mắt nằm im mấy câu:
- Chân ở nhà phải ngoan nhé! Chị chỉ đi một loáng, hai ngày sẽ về.
Trước khi rời khỏi còn ôm chặt lấy cổ nó áp nhẹ mặt vào bộ lông dày mềm mại như chăn bông, không biết ngượng mà khẽ giọng thủ thỉ:
- Nhớ chị thì cũng đừng buồn nhé!
Chẳng qua Tuyết Hồ không biết, lúc nàng cuối cùng cũng bước lên xe ngựa rời khỏi, tấm lưng dài của nó rung nhẹ lên một cái, hai lỗ mũi thở ra một hơi, giống như là thở phào nhẹ nhõm vậy.