Quyển 3 - Chương 12: Nỗi sợ chôn giấu
Có lẽ bọn chúng ra tay hơi nhẹ nên dọc đường đi Tuyết Hồ đã tỉnh dậy.
Nàng nặng nhọc mở mắt, thông qua chút ánh sáng ít ỏi lọt qua lớp vải bố có thể nhận định thời gian ngất đi còn chưa quá lâu, chỉ thấy sau gáy vẫn ê ẩm đau nhức. Nàng không bị bịt miệng cũng không bị trói, chẳng qua bị nhốt kín trong bao vải. Cảm giác được bản thân đang ngồi trên một mặt cứng không ngừng lắc lư, hơn nữa xung quanh im lặng không hề có tiếng người, Tuyết Hồ biết cho dù bây giờ có kêu lên cũng không giải quyết được việc gì, chi bằng cứ giả vờ không biết gì rồi tìm cách giải quyết từ từ.
Tuyết Hồ không biết lúc trước thế nào, nhưng tính từ lúc nàng tỉnh dậy cho tới khi dừng lại rồi được vận chuyển qua lại thời gian rất ngắn. Nàng nhắm chặt mắt như chưa hề tỉnh lại, mặc kệ bọn chúng tháo bao vải ra khỏi người, lại chờ cho tới lúc tiếng động tắt hẳn rất lâu mới dám mở mắt ra, xung quanh đã lại không còn bóng người.
Cho tới lúc này trời vẫn còn sáng. Dù sao vẫn còn may mắn bởi bọn họ chưa hề làm gì hai chị em nàng, lại giam cả hai người ở cùng một chỗ. Tuyết Hồ tiến tới lay người Tuyết Liên, càng lúc càng dùng sức nhưng lại chẳng hề thấy có dấu hiệu tỉnh lại. Không dám lên tiếng gọi to, đành chấp nhận ngồi lặng một bên nặng nề suy nghĩ.
Hoàn cảnh hiện tại quả thực chưa một lần Tuyết Hồ từng nghĩ tới. Nàng rất sợ, đó là điều không thể chối cãi. Nhưng biết phải làm sao bây giờ? Hai bàn tay không ngừng run rẩy, nàng không thể nghĩ ra bất cứ một phương án nào. Chị gái không thể gọi được tỉnh dậy, Tuyết Hồ lặng lẽ nhìn ánh sáng trong căn phòng bẩn thỉu cũ nát nhạt dần, nỗi sợ hãi càng chồng chất tăng lên gấp bội. Đợi đến lúc tối hẳn, hai chị em nàng càng biết phải làm sao?
Tuyết Hồ cũng đã nghĩ tới việc thử tìm cách thoát ra, nhưng sau khi cố dồn can đảm rất lâu mới nuôi một chút ít ỏi hi vọng lay thử cánh cửa. Chẳng nằm ngoài dự đoán, chắc chắn đã bị khóa từ bên ngoài.
Nàng không hề nghe thấy bất cứ một tiếng nói chuyện hay đi lại nào bên ngoài nhưng lại không thể biết được rốt cuộc có ai đang canh giữ ở ngoài hay không. Trong lòng nóng như lửa đốt, mồ hôi lạnh từng lớp từng lớp thấm ướt cả hai bên thái dương.
Cuối cùng, ngay trong lúc Tuyết Hồ đang tìm cách nhẹ nhàng cậy thử một ô cửa sổ, cửa chính bị người ta mở tung ra bước vào.
Ở vào tình huống chẳng kịp phòng bị hay có thể suy nghĩ được gì trong hiện tại, nàng chỉ có thể trân trân nhìn thẳng vào người vừa bước vào. Nàng nhận ra hắn chẳng qua cũng chỉ là một người trong số năm kẻ lúc trước, chỉ không hiểu hắn đột nhiên xông vào làm gì.
Có lẽ lúc ấy bởi vì đầu óc trống rỗng không tỉnh táo, cũng có lẽ lúc ấy tự dưng có một luồng sức mạnh bí ẩn nào đó trong cơ thể bộc phát, Tuyết Hồ đột nhiên lao tới, chỉ có một tâm niệm duy nhất chính là tấn công người vừa xuất hiện. Đó dường như là cách duy nhất có cơ may giúp được cả nàng lẫn Tuyết Liên hiện tại.
Nhưng thực tế đã chứng minh, đó chỉ là một quyết định bồng bột trong giây phút hồ đồ. Bởi vì dù sao sức lực nam nữ cũng khác biệt, cũng bởi vì nàng hồ đồ tới mức không phát hiện ra trên tay kẻ đó lúc này còn đang cầm một con dao lưỡi dài!
Giằng co chưa đếm được tới năm, Tuyết Hồ rốt cuộc cũng thất thế. Hơn nữa còn là thất thế bởi vì bị con dao kia chém trúng.
Lúc cảm giác được điều này, không chỉ nàng mà gã kia cũng giật mình hoảng sợ. Gã lùi lại phía sau ba bước, hai mắt mở to nhìn thẳng. Tuyết Hồ cúi xuống nhìn chân mình, máu đỏ bắt đầu nhoen ra thấm qua lớp vải mỏng. Chỉ trong chốc lát vết máu đã lớn dần, màu đỏ cũng chuyển thành đậm sẫm.
Tên bắt cóc sợ hãi, mặc kệ nàng quay người khóa cửa bỏ chạy.
Tuyết Hồ lùi lại ngồi tựa vào cột gỗ giữa căn phòng, nơi mà Tuyết Liên vẫn còn đang nằm bất tỉnh. Nàng nén nhịn đau đớn, kéo ống quần lụa rộng đã bị cứa rách thành một vệt dài lên kiểm tr.a vết thương.
Vết cứa ở đùi, dài khoảng một ngón tay, hơn nữa lại khá sâu đang không ngừng chảy máu. Bản thân Tuyết Hồ từ nhỏ tới giờ làm sao đã từng một lần trải qua hoàn cảnh như hiện tại, luống cuống rất lâu mà không biết phải giải quyết thế nào. Vết thương vì không được ai giữ chặt nên rất nhanh chảy ra nhiều máu, từ miệng vết thương thành nhiều dòng dài xuôi xuống cẳng chân, nổi bật trên nền da trắng xanh nhợt nhạt.
Tuyết Hồ làm theo bản năng, chỉ còn biết cách đưa cả hai bàn tay tới giữ chặt tại miệng vết thương. Dù sao vết chém vẫn còn mới, phần miệng lại không biết cách giữ cho khép lại nên bị tay ôm chặt rất đau. Tới lúc này, máu lại bắt đầu len vào kẽ tay chảy xuống, càng khiến Tuyết Hồ sợ hãi không biết phải làm sao.
Nàng quay đầu gọi Tuyết Liên, một tiếng, hai tiếng vẫn không hề có phản ứng. Bản thân Tuyết Hồ sức khỏe rất yếu, khi thường đã dễ đau ốm. Bây giờ lại một lúc để chảy ra nhiều máu như vậy thật sự khó mà chịu nổi.
Nàng cúi người thấp xuống, cởi áo khoác mỏng bên ngoài ra ấn toàn bộ vào miệng vết thương. Ban đầu vừa mới ấn vào quả thực rất đau, nhưng vì Tuyết Hồ sợ máu vẫn chảy ra nên càng dùng sức ấn mạnh. Nhưng dữ chặt như vậy một lát, cảm giác từ đau đã chuyển thành tê nhức, nàng he hé cuộn áo ra nhìn cuối cùng cũng thở phào thấy máu không còn thấm ra nhiều. Cứ như thế tiếp tục giữ chặt áo ở đùi, một khắc cũng không dám buông lỏng.
Tuyết Hồ loay hoay một hồi lâu, trên người ít áo tuy cảm giác được gai lạnh nhưng mồ hôi vấn ướt ra. Nàng trơ mắt nhìn ra phía cửa, để mặc cơ thể mình càng lúc càng chìm vào bóng tối. Một ngày cuối tháng không thắp nến, nơi đâu cũng chỉ là một màu đen rộng lớn không hi vọng.
Sức yếu dần, từ sáng tới tận giờ này vẫn còn chưa hề được ăn gì vào bụng. Nàng yếu ớt quay đầu nhìn thấp thoáng bóng dáng Tuyết Liên trong bóng tối, đầu nặng dần, trước mắt đen tối quay cuồng. Một người sức khỏe vốn yếu lại mất nhiều máu thì có thể trụ vững tỉnh táo trong bao lâu? Tuyết Hồ cuối cùng cũng ngất đi, cả người dựa vào cột gỗ lớn, hai bàn tay vẫn được ý thức duy trì giữ chặt nơi đùi.
Cho tới khi một tiếng động chói tai đột ngột vang lên khiến Tuyết Hồ giật nảy người, hai mắt nặng nề mở ra tìm kiếm. Trong lờ mờ đen tối của bóng đêm cùng lèm nhèm nhấp nhoáng của hai mắt một người đuối sức vừa tỉnh dậy, Tuyết Hồ không nhìn được, chỉ có thể nghe thấy có tiếng bước chân đang lại gần.
Tiếng đi nhẹ như vậy hẳn là chỉ có một người, thế nhưng là ai mới được? Không lẽ lại là gã vừa chém một nhát vào chân nàng khi trước bây giờ quay lại kiểm tr.a xem nàng có tự biết băng bó hay để máu chảy tới ch.ết rồi? Tuyết Hồ bỗng dưng cảm thấy nực cười thầm nghĩ, cái ch.ết kì thực lại dễ dàng như vậy. Nàng chẳng dám ước ao sống tốt gì, vì sao chỉ đơn giản là muốn sống thôi cũng thật khó khăn?
Tuyết Hồ mệt mỏi, rũ người nhắm mắt dựa vào chỗ cũ, cảm giác được bóng đen càng lúc càng tới gần. Chí ít muốn kiểm tr.a thì cũng phải đem theo một cây nến chứ?
- Tuyết Liên?
Hai chữ ngắn ngủi đem toàn bộ cơn mệt mỏi của Tuyết Hồ đánh bay biến. Nàng bật người ngồi thẳng dậy, trái tim kích động đập mạnh từng hồi, trong miệng hô lên thành những tiếng khàn khàn:
- Phạm Kiên! Phạm Kiên!
- Tuyết Nhỏ?
Tuyết Hồ mừng rỡ nhận ra người vừa tới. Cảm giác thật đúng như tìm thấy một sợi dây dài vững chắc giữa dòng nước xoáy. Nàng cuống quýt nói:
- Mau! Mau đưa bọn tôi trở về!
Trong bóng tối nàng cảm nhận được nhịp thở của người đối diện cũng dồn dập nóng vội. Hắn hỏi, giọng nói cất chứa lo lắng:
- Tuyết Liên đâu rồi?
Tuyết Hồ vội vã mò mẫm sang bên cạnh tìm kiếm chị gái, tim càng lúc càng đập mạnh, bàn tay cũng đều đã run lên lẩy bẩy.
- Đây, ở ngay bên cạnh.
Nhưng chưa cần nàng nói hết câu hắn đã tự tìm được.
Phạm Kiên lay lay người Tuyết Liên, gọi lên mấy câu nhưng không thấy đáp lời. Hắn nôn nóng ôm nàng vào người, càng lúc càng gọi lớn tiếng.
- Chị không sao cả, ban nãy chỉ bị đánh ngất đi thôi!
Tuyết Hồ cuống quýt giải thích, nhưng hắn đâu để ý được nhiều như vậy. Nháy mắt ôm nàng trong lòng đứng thẳng dậy, một bên dặn dò Tuyết Hồ:
- Em ở đây chờ một lát, người trong nhà sắp tới nơi rồi.
Hắn nói chưa hết câu đã vội vã quay người định đi. Tuyết Hồ sợ hãi, hoảng hốt vươn tay nắm vội, bắt được một mảnh quần áo, có lẽ là gấu áo chùng khoác ngoài của hắn.
- Anh về trước sao?
Phạm Kiên đang rất nóng vội, nhưng vì bị giữ lại nên vẫn kiên trì quay đầu trấn an:
- Em cố chờ một lát thôi, tôi phải đưa Tuyết Liên về trước xem tình hình thế nào.
- Nhưng…
- Hay em có tự đi được không?
Nàng còn chưa kịp nói thành câu đã bị hắn ngắt lời. Tuyết Hồ luống cuống đáp:
- Được, được.
- Vậy nếu không chờ được thì có thể tự đi về cũng được. Nơi này là kho thóc bỏ hoang trong trấn, rất gần nhà.
Phạm Kiên dứt lời liền bỏ đi, ngay cả một mảnh gấu áo đang nắm trong tay Tuyết Hồ cũng vội vã tuột mất. Nỗi sợ hãi, kích động trong người Tuyết Hồ cũng không thể lấn át được cảm giác hẫng hụt đang trào dâng. Nàng lặng người đi, cảm giác xung quanh lại một lần nữa chìm vào bóng tối im lặng tới rợn ngợp.
Gió từ cửa chính mở toang đang không ngừng lùa vào, lúc này Tuyết Hồ mới có thể cảm nhận được cơn rét lạnh. Nàng nắm chặt hai tay, mò mẫm trong bóng đêm tìm cách đứng dậy. Một bàn tay bám chặt lấy cột gỗ, một bàn tay kéo ra chướng ngại níu lấy dưới bàn chân. Nhưng cho tới lúc đứng được thẳng người dậy, Tuyết Hồ mới nhận ra được cảm giác đau đớn.
Bên đùi đang truyền tới cơn đau. Mà thứ vừa rồi vướng víu ở chân cũng chẳng phải là thứ gì khác ngoài cuộn áo bị vo lại che miệng vết thương của nàng lúc trước.
Tuyết Hồ ngẩn người.
Niềm vui ngắn ngủi khiến nàng quên đi cơn đau nhức nơi chân. Nhưng bây giờ, vào chính lúc này, khi mà chỉ còn lại một mình cùng nỗi sợ hãi và lạnh lẽo, cơn đau lại bất chợt ùa về, rõ ràng nhức nhối như chưa từng một khắc nào ngơi nghỉ.
Nhịp thở dồn dập khi trước đã trở nên mỏng dần, cho tới khi bình ổn lại nhịp điệu vốn có của nó. Tuyết Hồ lại dựa vào cột gỗ trượt dọc xuống dưới, ngồi ngửa đầu dựa cả vào. Có một thứ cảm xúc không rõ tên nào đó đang le lói trong lòng nàng, đem đến mây mù giữa bầu trời quang vắng. Nàng không biết phải làm gì, trong đầu vẫn vang lại câu nói lúc trước:
- Vậy nếu không chờ được thì có thể tự đi về cũng được. Nơi này là kho thóc bỏ hoang trong trấn, rất gần nhà… Nơi này là kho thóc bỏ hoang trong trấn, rất gần nhà… Kho thóc bỏ hoang trong trấn…
Tuyết Hồ há hốc miệng mở lớn hai mắt. Đây… chính là kho thóc bỏ hoang trong trấn?
Nàng hoảng loạn quay đầu nhìn khắp phía xung quanh, cảm giác được bóng tối vô tận đang bao trùm che lấp đi tất cả. Hai mắt không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Trong tĩnh lặng kinh người chỉ có tiếng gió đang rít lên từng cơn.
Tuyết Hồ cảm giác được rõ ràng tiếng trống ngực đang đập thình thịch. Nỗi sợ hãi dâng lên như thủy triều, nhanh chóng không ngừng, đang bóp nghẹt lấy cả cổ họng lẫn trí não nàng. Không thể thở, cũng không thể giữ được lí trí. Trong đầu vẽ lên muôn vạn tưởng tượng.
Trước mắt, giữa bóng tối phủ kín không có ranh giới dường như đang có những đốm sáng lập lòe, những bóng trắng vờn quanh, những tiếng kêu khóc, những tiếng rên rỉ… Tràn lan, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dữ tợn. Tất cả đang vây lấy nàng, muốn chôn vùi nàng xuống vực sâu địa ngục với hàng trăm hình phạt tr.a tấn thảm khốc.
Nơi này hơn mười bảy năm trước, thây chất như núi. Nửa ch.ết vì đói, nửa ch.ết vì tranh cướp nhau những hạt thóc cuối cùng…
Bọn họ nói nàng là người có tội. Bọn họ nói nàng sẽ phải trả giá, cái giá tàn khốc của một kẻ gây ra bao nhiêu cái ch.ết…
Không!
Tuyết Hồ bật vùng đứng dậy, cơn sợ hãi xua tan đi toàn bộ đau đớn. Nàng quay người chạy thẳng ra ngoài. Trong bóng tối đường đi đều chìm khuất, nàng va người vào cánh cửa gỗ cứng, không sao, nàng không cảm thấy đau đớn. Bậc cửa như một bàn tay giữ lấy bàn chân khiến nàng vấp ngã. Tuyết Hồ bỏ mặc tất cả, cố chấp đứng dậy một lần nữa, nương theo chút ít ánh sáng nhỏ nhoi từ một nơi rất xa nào đó hắt lại, không ngừng lao người chạy về phía trước.
Nàng nghe được mình đang bật khóc, tiếng khóc não nề thê lương như lấn át cả không gian tĩnh lặng. Cuộc đời hơn mười bảy năm của nàng chưa một lần khóc thương tâm đến thế. Cổ họng khàn đi, hai mắt nhạt nhòa. Có một bức đê kiên cố trong lòng nàng vừa vỡ vụn, mặc cho nước lũ dâng trào cuốn phăng đi tất cả.
Biết chạy về đâu bây giờ? Thời khắc này, ai có thể cho nàng một nơi để dựa dẫm?
Tuyết Hồ vấp ngã, hai tay cào xuống mặt đất lởm chởm gồ ghề. Nàng sững người nằm trên nền đất, tim đập mạnh, nước mắt chảy không ngừng. Không phát hiện từ phía xa đang có một bóng đen to lớn vội vã lao lại. Cũng không nhận ra tiếng bước chân nện xuống nền đất thành những tiếng vang lớn đầy nóng vội.
Một bộ lông xù xì mềm mại áp tới da nàng. Tuyết Hồ sững sờ nhổm dậy, bằng tia sáng hắt ra từ hai mắt như hai vầng trăng rằm nhỏ ngẩn người nhận ra. Chân của nàng, vì sao lại quên mất Chân của nàng?
…
Bằng thời gian của một cái chớp mắt, nàng vòng hai tay ôm chặt lấy thân hình đang đứng gần sát, bằng cảm nhận quen thuộc mà dựa mặt vào một bên má của Chân. Nước mắt vẫn không ngừng rơi, chảy xuôi xuống thấm ướt bộ lông mềm mại.
Nhưng Chân lại tìm cách rũ khỏi vòng ôm của nàng, cố chấp di chuyển đầu cúi xuống dưới. Tuyết Hồ cảm nhận được, bên đùi của nàng có thứ gì đó đang sấn lại. Mà thân hình vừa sượt qua lòng nàng cũng lặng lẽ run lên.
Cũng vào lúc ấy, nàng lại bàng hoàng nhận ra cảm giác dinh dính nhớp nháp của máu. Vết thương trên đùi, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà lại lần thứ hai quên mất.
Sự xuất hiện của Chân giống như một thang thuốc an thần của thần tiên, hiệu quả mạnh mẽ chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cơn sợ hãi hoảng loạn trong nháy mắt bị đánh chìm ở một nơi rất sâu dưới đáy sông, không còn có thể lặng lẽ gợn sóng. Tuyết Hồ bình tĩnh trở lại, dần dần cảm nhận được những cơn đau nhức đang truyền tới từ khắp cơ thể.
Một lần vấp ngã là một lần bớt dại, lần này Tuyết Hồ đã biết cách khiến cho vết thương không còn chảy máu.
Trong lòng Chân đau đớn như có hàng ngàn vết dao cứa nặng nề, chỉ biết cách đứng bên cạnh nhìn nàng xé một mảnh gấu áo tự băng lại đùi. Hắn chỉ có thể lần theo mùi máu tanh phát hiện từng vết thương trên người nàng, lặng lẽ ɭϊếʍƈ nhẹ gần sát nơi đó, lại lặng lẽ theo dõi nàng dựa theo chỉ dẫn của hắn mà phủi đi bụi bẩn quanh vết thương.
Rốt cuộc trên người nàng là bao nhiêu vết xước? Hắn đã không thể đếm nổi.
Từ sáng lúc nàng cùng Tuyết Liên rời khỏi nhà, trong lòng hắn đã nóng nảy không yên. Đợi tới hết bữa cơm, lại đợi tới chiều tà vẫn chẳng hề có bóng người quay trở lại, hắn bắt đầu đứng ngồi không yên. Dưới chân, mặt đất như nung lửa.
Rồi hắn nghe được chuyện nàng bị bắt cóc, lại nghe được đã tìm ra nơi giam giữ. Lúc ấy, trong đầu hắn chẳng còn suy nghĩ nào khác ngoài gặp nàng.
Từ ngoài sảnh phòng khách một mạch chạy khỏi cổng nhà, sự nhanh nhẹn của dã thú chưa một lần dùng tới đều lôi ra toàn bộ. Người trong nhà không có ai kịp ngăn cản hắn, mà đám người suốt dọc đường đi cũng đều hoảng hốt sợ hãi bỏ chạy.
Chân lần theo dấu hơi của Phạm Kiên tìm tới căn nhà hoang bỏ trống. Không ai có thể hiểu được tâm trạng của hắn khi phát hiện ra hơi máu của nàng, thế nhưng lại chẳng hề thấy được bóng dáng!
Hắn giống như đã phát điên, vội vã xoay người lần theo vết máu. Chỉ vừa chạy một đoạn rất ngắn đã thấy được nàng giữa bóng tối. Tuyết Hồ ngã nằm trên đất. Nàng khóc, nức nở như một đứa trẻ. Hắn những tưởng ngày trước đã là lần nàng khóc thương tâm nhất nhưng sai lầm rồi, không thể nghĩ tới lúc này hắn còn phải thấy dáng vẻ vật vã thê lương hơn gấp bội.
Tiếng khóc của nàng cào xé tim gan hắn, khiến cho bước chân càng vội vã nện xuống nền đất thình thịch. Cho tới khi chạm vào nàng, cho tới khi vòng tay của nàng ôm lấy cổ hắn, trái tim vẫn đang treo lơ lửng trên sợi dây chỉ mỏng manh mới được từ từ hạ xuống.
Bóng tối trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Trong bóng đêm Chân vẫn nhìn được rất rõ khuôn mặt của Tuyết Hồ. Hai mắt sưng đỏ vẫn còn đọng nước. Trên khuôn mặt xanh xao hiện lên mấy vết trầy xước. Mái tóc đen của nàng xõa tung rối bời, bị gió đêm thổi quấn quýt lấy khắp thân người hắn.
Tuyết Hồ đã rất mệt, hắn nghe được hơi thở yếu ớt của nàng. Toàn thân nàng như lả ra dựa sát vào hắn. Chân nóng ruột, cúi người nằm thấp xuống đất. Cái đầu len qua giữa hai cánh tay của nàng dụi nhè nhẹ.
Tuyết Hồ vẫn ngơ ngác chưa hiểu ý, cất giọng suy yếu:
- Chân, sao vậy?
Lần này hắn dụi mạnh hơn, áp sát thân thể vào người nàng. Cả người Tuyết Hồ gần như đều đang nằm trọn trên lưng hắn, hai tay bám lấy lớp lông dày trên cổ. Đầu nàng dựa sát bên má hắn, thở ra từng hơi nhè nhẹ nóng hổi bên da thịt.
Tuyết Hồ chậm chạp rất lâu mới hiểu ý, không lẽ Chân muốn cõng nàng trở về hay sao?
- Chân, nhưng chị rất nặng. Em làm sao mà cõng nổi?
Nó vẫn cố chấp duy trì tư thế nằm sấp trên mặt đất. Cả người nàng yếu ớt dựa cả trên lưng Chân, rốt cuộc cũng không thể tranh cãi giằng co được lâu.
Tuyết Hồ vòng tay ôm chặt lấy cổ nó, cả người cố hết sức nhẹ nhàng leo lên, vòng hai chân cặp chặt lấy ngang bụng.
Ngay lúc này, nàng nằm trọn vẹn trên lưng Chân, cả hai tay hai chân đều ôm sát lấy người nó, khuôn mặt áp xuống lớp lông mịn màng trên đầu. Tuyết Hồ cảm nhận được toàn bộ mềm mại êm ái của thứ đang ôm trong lòng. Hơi ấm không ngừng tỏa ra sưởi ấm thân thể nàng, giống như có một lớp không khí trong lành bao phủ toàn bộ hai cơ thể đang sát lại thành một. Những đau nhức đều được làm mờ nhạt đi, chỉ còn lại một cảm giác an toàn dễ chịu.
Chân mặc dù là một con sư tử to lớn, nhưng để cõng trên lưng một thiếu nữ trưởng thành như nàng hẳn cũng chẳng phải việc dễ dàng gì. Tuyết Hồ thậm chí còn cảm giác được bốn chân nó lún sâu xuống nền đất, từng bước từng bước đều thật cẩn thận chậm chạp. Nhưng nàng cũng biết, đó đều là những bước chân vững chãi nhất trên đời!
Tuyết Hồ nằm trên người hắn, hơi thở suy yếu đứt quãng. Hắn nghe được giọng nàng thủ thỉ khe khẽ, giống như tự nói với chính bản thân mình bởi có lẽ, nàng vốn nghĩ hắn nghe chẳng hiểu được. Mỗi lời, mỗi chữ rót vào tai hắn đều nặng như đá tảng nhưng lại ngọt ngào êm ái như vậy, khiến lòng hắn đều tan ra thành nước.
- Chân, cuối cùng em đã tới rồi. Trên đời này, có lẽ chỉ có một mình em có thể tìm được chị mà thôi!
Nàng ngả vào đầu hắn, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Trái tim hắn âm thầm run rẩy.
Suốt cuộc đời dài tựa như bất tận, nàng là người trước tiên vô tình tìm thấy hắn. Nhưng giữa trời biển ngàn vạn con người này, hắn sẽ luôn tìm kiếm nàng, cũng sẽ mãi mãi tìm được nàng. Chân vẫn luôn tin là như vậy.
***
Lúc Chân đi tới con phố dẫn thẳng về nhà rốt cuộc mới thấy bọn người được cử đi đón nàng chạy tới nơi. Bọn chúng thấy hắn cõng nàng đều kinh sợ mở to mắt nhưng không dám bén mảng lại gần. Có lẽ bọn chúng đều thấy được tia sáng nguy hiểm đang phát ra từ hai mắt sắc bén của hắn.
Nếu Tuyết Hồ của hắn chỉ dựa vào sự cứu trợ của bọn người này, chưa nói tới việc bọn chúng sẽ không biết cách giúp nàng đỡ đi đau đớn trên cơ thể, mà ngay cả nơi nàng đang ở chắc chắn cũng chẳng thể tìm ra. Hắn không biết nhà họ Đặng nuôi nhiều người như vậy để làm gì, ngay cả một việc đã được chỉ sẵn đích đến cũng chẳng thể hoàn thành được yêu cầu. Nếu như trên lưng hắn không có nàng, nếu như hắn không tự buộc mình phải kiềm chế tức giận, có lẽ với bộ dạng vô dụng đang bày ra trước mắt này, hắn nhất định sẽ xông lên cắn nát bộ mặt của bọn chúng.
Đám dân chúng dọc đường lúc trước bởi vì thấy Chân vội vã phóng qua đều đã sớm bỏ chạy bán mạng, mà lúc này nhìn thấy hắn trở lại, trên lưng còn cõng theo một người mà trong mắt của bọn họ vẫn là một yêu quái hại người thì càng có một vẻ sợ hãi kì lạ. Giống như cả hai người đó đều là những sinh vật không thực.
Phải, từ hai người bọn họ tỏa ra một phong thái thần thánh bí ẩn nào đó mà bọn họ chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được mà không thể nào nhận biết được rõ ràng bằng năm giác quan.
***
Tuyết Hồ tỉnh lại, nhấp nhoáng trong tầm mắt mơ hồ có một bóng màu trắng quen thuộc. Nàng hít một hơi sâu, chớp mắt mấy lần cho rõ ràng rồi mới một lần nữa quay mặt nhìn ra. Đây là phòng của nàng, còn trước mắt chính là Chân. Nó ngồi ngay sát bên giường, hai chân trước dựng thẳng, cái đầu tròn ghé lên gối trên cạnh giường. Lúc vừa thấy nàng tỉnh dậy thì vội vã ngẩng lên nhìn thẳng nàng.
Tuyết Hồ cười tươi, cảm giác trong người khỏe lắm. Một bàn tay rời khỏi chăn đưa lên vuốt nhè nhẹ trên đầu nó, hắng giọng mấy lần mới nói xong một câu:
- Em ngồi đây đợi chị dậy sao?
Chân không trả lời được nàng, nó nghiêng đầu đi để tay nàng trượt xuống lớp chăn đệm, sau đó dùng một bên má đầy lông dày mịn dụi dụi lên đó, sau lại vươn lưỡi ɭϊếʍƈ nhẹ. Cảm giác ướt lạnh trên mu bàn tay khiến trong lòng cũng thấy ngứa. Nàng bật cười, giọng khàn khàn:
- Chân của chị dạo này rất là tình cảm nhé!
Nó dựa đầu lên bàn tay nàng, ngồi im không động đậy. Hai mắt đen trong sáng nhìn chăm chú về phía nàng, vẻ sắc bén thường ngày đều biến mất, chỉ còn lại nét ấm áp, hiền lành giống như một con thú nuôi bình thường. Tuyết Hồ thậm chí còn cảm thấy, đó dường như không phải là ánh mắt của một con thú nữa.
Trong phòng lặng thinh không có một tiếng động, ngay cả tiếng gió thổi cành lá dập dìu ngoài sân cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nhưng Chân đột nhiên đứng cả hai chân sau dậy, đi hai bước về phía đầu giường rồi lại tiếp tục ngồi xuống. Dáng vẻ giống như một tên lính canh gác thực thụ đầy trách nhiệm.
Hắn nghe thấy có tiếng chân người bước lại gần, hơn nữa cũng nghe ra được người đó là ai.
Không quá mấy khắc, cánh cửa phòng đã được đẩy ra. Tuyết Hồ bị ánh sáng làm cho lóa mắt, nheo lại không nhìn rõ được. Phải đợi đến khi ánh sáng trong phòng dịu trở lại, lúc đó Tuyết Liên đã ngồi xuống một bên giường rồi.
Tuyết Liên đưa mắt nhìn con sư tử ngồi canh ở đầu giường, lại nhìn tới dáng vẻ vẫn còn suy yếu của Tuyết Hồ, nhẹ giọng nói:
- Tuyết Nhỏ, em đã tỉnh rồi à?
Tuyết Hồ chớp mắt thở dài một tiếng, hỏi:
- Em lại ốm đúng không? Mấy ngày rồi?
- Bệnh của em lại tái phát, hơn nữa hôm trước lại mất nhiều máu. Nhưng lần này tiến triển rất khá, em cũng mới ngủ mê hai ngày mà thôi. Đợi một lát chị gọi thầy lang tới khám lại, kê cho em ít thuốc bổ.
Vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ lên sợi tóc trên mặt nàng, mỉm cười:
- Dạo trước đã hồng hào lên được một chút rồi, hiếm khi mới thấy em khỏe mạnh như vậy. Thế nhưng lần này…
Tuyết Liên thở dài, buông tay xuống giọng buồn rầu:
- Cũng tại chị nhát gan quá, mới thế mà đã ngất đi, để em một mình phải sợ hãi.
Chuyện lúc trước nghĩ lại vẫn khiến Tuyết Liên tự trách mình.
Còn bản thân Tuyết Hồ lúc nhớ tới chuyện hôm đó cảm giác bây giờ đã vô cùng khác biệt. Đã sợ hãi như vậy, đã đau đớn như vậy, rốt cuộc chẳng qua cũng là do tự mình tạo ra. Nếu như không đa nghĩ nữa, cũng không bao giờ ôm ấp hi vọng nữa thì tốt rồi, sẽ chẳng còn thứ gì gây được tổn thương thêm nữa.
- Chị hôm đó bất tỉnh có lâu không?
- Sau khi Phạm Kiên đưa chị về tới nhà, thầy lang cũng bắt mạch kê thuốc ngay. Ngủ thêm tới nửa đêm thì tỉnh lại.
- Vậy bây giờ chị cảm thấy thế nào rồi?
- Chẳng qua cũng là sợ hãi mà thành thôi, bây giờ thì còn làm sao được nữa kia chứ?
- Vậy thì tốt rồi!
Tuyết Hồ thở dài, giọng nhẹ nhõm.
Tuyết Liên ngồi thêm một lúc thì rời đi. Lại thêm một lát sau thì lần lượt từng người trong nhà tới thăm nàng, kể cả thầy lang cũng tới đủ một lượt. Chỉ có điều, ngay cả Phạm Kiên cũng tới.
Hắn hỏi thăm nàng mấy câu, nhìn chung cũng không có gì quá khó xử. Hẳn là hắn cũng không thể ngờ được tình trạng của Tuyết Hồ ngày đó.
Thầy lang bắt mạch kê thuốc một lúc, sau mọi người cũng đều rời đi, căn phòng đã được trả lại yên tĩnh.
Chân lại đi tới bên cạnh giường gác đầu lên lớp chăn đệm bên người Tuyết Hồ. Suốt cả ngày nay nó đều ngồi lì trong phòng nàng, lúc có mọi người tới thì ngồi gọn một góc ở đầu giường, chờ lúc mọi người đi cả thì lui tới sát giường. Bộ dạng luôn luôn duy trì vẻ hiền lành, dễ gần.
Tuyết Hồ cười cười xoa đầu nó:
- Chờ chị có mệt không? Đợi tới ngày mai ngày kia là chắc chị lại có thể ra vườn chơi được rồi.
Đối với quá trình thương lượng cụ thể giữa bọn bắt cóc và gia đình, cùng với nguyên nhân khiến bọn họ được tìm ra và cứu nhanh tới vậy, Tuyết Hồ không nghĩ nhiều, cũng không muốn hỏi rõ. Kỳ thực thông qua vài tiếp xúc ngắn ngủi ngày hôm ấy, Tuyết Hồ cũng thấy rõ bọn chúng vốn chẳng phải dạng chuyên nghiệp gì.
Còn về phần xử lý hậu quả ra sao, Tuyết Hồ lại càng chẳng bận tâm nhiều, việc cần thiết nhất chỉ có bồi bổ sức khoẻ.
***
Quả thực tới ngày thứ hai Tuyết Hồ đã có thể ra khỏi phòng.
Thầy lang nói tiến triển của nàng rất tốt, mầm bệnh trong người tuy không trị được, nhưng bệnh trạng cơ thể lại có khởi sắc. Lần này tuy sức khỏe gặp nhiều vấn đề nhưng vẫn có thể nhanh tỉnh lại, cũng nhanh vận động bình thường. Ông ta cũng khuyên nàng nên cố gắng giữ tình trạng tốt đẹp thế này, cũng dặn gia đình chú ý chăm sóc cho nàng.
Tuyết Hồ vỗ vỗ đầu Chân khen ngợi:
- Chắc là nhờ cả vào Chân của chị đây mà, đúng không?
Chân vui vẻ dụi đầu vào người nàng, bước từng bước theo sát nàng đi tới vườn hoa.
Nắng sớm đậm dần. Tuy Tuyết Hồ đã có thể vận động nhưng vẫn không thể đi được nhanh. Phải qua nửa tuần hương rốt cuộc mới tới bãi cỏ rộng giữa vườn hoa.
Nàng kéo Chân cùng ngồi xuống thảm cỏ, ngửa đầu hứng ánh nắng mặt trời đang rực rỡ soi xuống, hai mắt nhắm lại nửa như tránh đi ánh sáng chói mắt lại nửa như thả lỏng hưởng thụ.
Chân ngây ngẩn nhìn trước mặt. Nàng ngồi đó, khuôn mặt sáng bừng giữa ánh nắng. Phong cảnh đẹp đẽ tựa như chốn thần tiên mà hắn chưa từng một lần dám nghĩ tới. Những tia nắng rơi xuống mặt nàng, tinh nghịch nhảy nhót bay tới mắt hắn, dường như lúc chạm vào đôi đồng tử còn đem theo hơi ấm của nàng, đem theo một hương vị riêng biệt mà chỉ ở nàng mới có, thứ hương vị khiến cho trái tim hắn run rẩy ngất ngây.
Chân cứ đứng như vậy, bốn chân thẳng tắp, ánh mắt chăm chú dần trở nên sâu thẳm.
Nàng bất chợt nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng thấp thoáng cười. Giọng nói trong trẻo như sợi dây vô hình dẫn dắt hắn về với thực tại:
- Chân, mau ngồi xuống đây nào!
Nàng nói, bàn tay vươn ra túm lấy đám lông trên cổ hắn, vẫn như ngày nào ương ngạnh kéo xuống sát bên cạnh người. Nàng thỏa mãn ngồi chắp bằng, thân hình nhè nhẹ nhún nhẩy nhìn quanh quất.
Thế rồi nàng lại bất chợt đổi ý, ấn hai vai hắn nằm thấp xuống, vừa luôn tay vừa dỗ dành:
- Nằm xuống nào, nằm xuống nào! Để cho chị dựa nhờ lên một lát nhá, tự dưng lại mỏi lưng quá.
Hắn ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của nàng, nằm rạp xuống mặt đất. Cái bụng trắng trẻo áp xuống nền cỏ xanh tươi mơn mởn. Đầu cũng cúi thấp gối lên hai chân trước. Chân cuộn người thành gần một nửa vòng tròn, nằm im lìm ngắm những hành động tiếp theo của Tuyết Hồ.
Nàng hứng thú đưa tay vuốt nhè nhẹ lên lớp lông mịn ngay sườn lưng của hắn, lại khe khẽ ấn xuống thử độ lún, kĩ càng rất lâu mới ngả người nằm xuống. Hai chân vốn đang khoanh co lại một chỗ cũng duỗi thẳng ra phía trước.
Tuyết Hồ nằm ngửa, hai tay đặt trên bụng, mắt nhắm chặt, đầu gối lên người Chân. Khuôn mặt nàng dưới ánh nắng giãn ra, vẻ vô cùng thư thái dễ chịu. Khóe miệng còn thấp thoáng như đang có nét cười.
Cảnh tượng mĩ nhân say ngủ trước mặt này lại một lần nữa khiến cho Chân toàn thân đều đông cứng. Hắn ngoại trừ ngẩn người cũng chỉ còn biết lặng ngắm. Từ ngày bước chân vào nhà họ Đặng cho tới giờ, chưa một lần hắn từng thấy qua dáng vẻ Tuyết Hồ thư thái, vui vẻ tới vậy.
Đã từng một lần nghĩ qua muốn trở thành tiên để làm gì?
Ngay lúc này, hắn hận không thể có được hình người. Dáng vẻ mềm mại uyển chuyển kia, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu này… Hắn thật sự muốn được một lần ôm chặt lấy nàng vào lòng, cảm nhận những xúc giác chân thật của một con người. Thế nhưng sự thực hắn chỉ có thể nằm nguyên như vậy, trơ mắt nhìn nàng ngả người dựa đầu vào thân thể hắn, cảm nhận hương vị của riêng nàng hòa vào với từng nhịp trái tim mạnh mẽ xao động.
Sư tử tinh thì ích gì? Cho tới cùng vẫn chẳng phải là một con người…