Chương 1-3: Phần mở đầu
Tiến sĩ Coulter khi mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở ghế sau của ô tô. Nếu như không phải vì mặc cái áo choàng lông dê dày thì ở vùng núi giá rét này hắn đã sớm đông cứng như que kem. Đánh thức hắn là một cảnh sát trong trang phục màu đen, mặc một bộ áo lót chống đạn màu xanh lam, súng đạn sẵn sàng, tầm vóc vạm vỡ, giơ nắm đấm gõ vào cửa kính của xe. Viên cảnh sát tỏ ý muốn hắn xuất trình giấy tờ, biểu hiện trên mặt vô cùng nghiêm túc, tựa như đang xử lý hiện trường phạm tội.
“Ngài Coulter, ông uống nhiều rồi?” Xuyên thấu qua cửa kính xe có thể nhìn thấy trên chỗ ngồi gần vô lăng có hai lon bia đã bật nắp. Viên cảnh sát xem xét bằng lái, “Tài xế đâu?”
“Là tiến sĩ Coulter”. Coulter sửa lại một chút, ngay sau đó xoa xoa mắt. Hắn còn chưa hết tỉnh ngủ, ba ngày ba đêm liên tục làm việc để cho một cơ thể cao 1m93, nặng 81.5 kg này nhiệt tình trượt tuyết, tinh lực dư thừa khiến cho người khỏe mạnh cũng cảm thấy lực bất tòng tâm. Trời đã sáng choang, xa xa sương trắng lượn lờ trên núi Alps (AnPơ), lúc này hắn mới ý thức được trong xe chỉ có mỗi mình hắn.
Mình đã convert từ 180 pound (đơn vị đo lường của Anh)
“Mike chưa trở lại sao?” Hắn hỏi.
“Mike?” Viên cảnh sát khẽ nhíu mày, “Mike là ai?”
“Mike, Tiến sĩ Harland, đồng nghiệp của tôi. Tối hôm qua, chúng tôi thảo luận công việc đến rạng sáng hai giờ, cậu ấy lái xe đưa tôi về nhà…” Một cơn gió lạnh thổi vào, Coulter hắt hơi liên tục 5 cái, hắn móc ra một xấp giấy ăn, xì mũi to như sấm, qua một lúc lâu mới tiếp tục, “Lái tới nơi đây, đột nhiên dừng lại nói ánh trăng ở ngọn núi này rất đẹp, hỏi tôi có để ý không nếu cậu ấy ra ngoài tản bộ mấy phút.”
“Đêm hôm khuya khoắt lại ra ngoài tản bộ?” Viên cảnh sát hừ một tiếng, mặt đầy hoài nghi, “Khu vực này không có đèn đường, tất cả lại đều là đường núi, ông không lo lắng đến an toàn cho cậu ấy sao?”
“Cậu nói như vậy, tôi bắt đầu lo lắng rồi.”
Quái nhân trong giới khoa học rất nhiều, ví dụ như tiến sĩ Luman ông chủ của Coulter là một nhà vật lý học ngạo mạn, ai ở trước mặt ông ta cũng không nói hết nổi cả một câu, nhất định đều bị thô bạo ngắt lời. Ví dụ như Mike Harland, từ lúc đi học đã bắt đầu hình thành duy trì thói quen ban ngày ngủ, tối làm việc, thầy hướng dẫn trọng tài năng nên liều mạng xúc phạm cả một đống giáo sư người Đức, đem chuyển buổi phản biện luận văn xuống buổi tối. Sau này công tác tại phòng thí nghiệm, Mike trở thành phụ tá của Luman, giá phải trả cho thói quen bấy lâu là hắn đã bỏ lỡ tất cả các hội nghị, buổi thảo luận vào ban ngày. Luman chỉ cần nhắc tới hắn mặt liền đen lại, nhưng cũng không có khai trừ cậu ta, ngược lại bị buộc hình thành thói quen giao phó công việc thông qua thư báo.
Không có cách nào khác, nhà vật lý học thường thấy không thoải mái với nhà toán học. Có một lần Luman cho nhân viên dưới quyền đưa ra một biểu thức số học, bốn người hợp sức sáu tháng mới tính ra mà vẫn còn sai. Mike buổi tối hôm đó liền cho ra câu trả lời chính xác.
Trừ việc thời gian làm việc hơi cổ quái ra, so sánh với các nhà khoa học khác, tính khí của Mike coi như bình thường, ôn hòa, khiêm tốn, thông minh tuyệt đỉnh nhưng không có tính công kích. Bởi vì Coulter cũng thích làm việc ban đêm, phòng làm việc thì ở cách vách nhau, hai người mới dần dần trở nên thân quen.
Ở phòng thí nghiệm nơi các nhà khoa học tụ hội lại, cái gọi là “thân quen” cũng không có nghĩa là biết hết gốc rễ của nhau. Ý nghĩa vừa vặn là hắn có thể dùng tên “Mike” mà không phải là “Harland” để gọi cậu ta.
“Bây giờ là mười giờ, mười phút sáng.” Viên Cảnh sát nhìn đồng hồ, “Tiến sĩ Harland đã ra ngoài ngắm trăng hai giờ đồng hồ đến bây giờ vẫn chưa trở lại?”
“Thật xin lỗi, tôi không biết, uống một chút rượu nên ngủ mất.” Coulter khua tay, biểu hiện không ngạc nhiên lắm, “Có lẽ cậu ấy đi mà quên mất là có xe, trực tiếp đi bộ về nhà?”
Nhà khoa học khi đang suy tư thì mức độ nguy hiểm không thua kém gì tên tội phạm bị truy nã số một. Do quá sức chuyên tâm nên họ như sống trong khoảng không gian và thời gian khác, hoàn toàn quên mất những gì đang xảy ra xung quanh. Có người tùy ý ném tàn thuốc vào sọt rác thiêu hủy cả một tòa cao ốc, có người lái xe vượt đèn đỏ đâm bị thương một người đi đường, có người thực hiện thí nghiệm thì thất thần, làm nổ hư hỏng mấy triệu thiết bị.
Viên cảnh sát ánh mắt ngày càng hoài nghi, giọng hết lần này đến lần khác chậm rãi, không sợ hãi, tựa hồ như muốn dẫn dụ đối tượng tình nghi nói ra nhiều sự thật hơn. Ở thời điểm này, Khoa Đặc cảm thấy tốt nhất lời gì cũng không nên nói, tránh cho bị hiểu lầm, lại trở thành bằng chứng trước tòa. Đúng lúc ấy, một chiếc xe cảnh sát lại tới, một người đàn ông tóc bạc khoảng năm mươi tuổi, chính là giám đốc phòng thí nghiệm, tiến sĩ Luman.
“Chúng ta không tìm được Mike.” Luman lo lắng nói, “Nghe nói hai người cùng nhau tan làm?”
“Không ở phòng thí nghiệm sao? Trong đầu Coulter hiện lên đường hầm vòng tròn ẩn dưới độ sâu 100m dưới mặt đất, chỗ đó có một cái máy khổng lồ. Mỗi lần vận hành trong không gian nhỏ hẹp, có thể sản sinh ra nhiệt độ cao hơn hàng triệu lần nhiệt độ dưới 10cm của mặt trời.
“Ngày hôm qua, thí nghiệm xảy ra chút vấn đề.”
“Oh My God.” Coulter lẩm bẩm.
Tiến sĩ Luman tính khí nóng nảy, đối đãi với người ngạo mạn, nhưng khi làm việc thì nổi danh nghiêm túc, cẩn thận, khiêm tốn. Nếu như ông ấy nói xảy ra chút vấn đề, có nghĩa là xảy ra vấn đề lớn.
“Tôi cho rằng Mike có liên quan, cần phải mau chóng tìm được cậu ấy.”
Coulter trầm mặc một chút, hắn là tiến sĩ vật lý, chỉ biết tìm hạt nguyên tử, việc tìm người là chuyện của thám tử chứ? Nhìn trong ánh mắt của Luman không che giấu nổi lo âu, hắn cúi đầu bực bội suy nghĩ mấy giây rồi nói, “Cậu ấy thích đồ ăn Trung Quốc, thường xuyên đi vào phố người Hoa chơi cờ vây…Ông có thể phái người hỏi thăm chút.”
“Biết tên tiếng Trung của cậu ấy viết như thế nào không?”
Hiển nhiên, ngoài lĩnh vực học thuật, giám đốc phòng thí nghiệm chẳng biết gì về người mà mình đã thuê cả. Chỉ biết Mike là người gốc Hoa, từ nhỏ được đôi vợ chồng người Anh nuôi, tất cả chương trình giáo dục đều được hoàn thành ở Châu Âu.
Coulter móc ra một cái máy tính xách tay nhăn nhúm, trong đó nhảy ra một trang trình duyệt, phía trên bất ngờ viết ba chữ Hán: “Hạ Lan Huy”.
Đây là lúc đầu tiên gặp mặt Mike viết cho hắn. Coulter không tới Trung Quốc, cũng không nhận ra chữ Hán, ba chữ “Hạ Lan Huy” hắn nhìn cùng lắm giống như một đống đường cong viết ẩu. Cho tới bây giờ, hắn mới ý thức được chuyện, mình và người này thường xuyên ngày ngày gặp mặt, thường xuyên uống rượu, ăn cơm, ở chung với nhau cảm thấy cao hứng có thể trò chuyện về chủ đề vật lý thật vui vẻ… Nhưng ngôn ngữ chủ yếu bọn họ trao đổi ở đây phần lớn giữa các nhà khoa học với nhau: Từng tờ giấy trắng một, phía trên viết đầy những biểu thức toán…
Hắn chỉ nhớ lúc đó chủ đề là khai triển khảo sát của Galileo. Còn lại, đối với con người Hạ Lan Huy này, hắn không biết gì cả.
~Hết chương 1~