Chương 7: Ngày ồn ào
"Tiêu Mỹ, nhìn thấy tao không?"
Trong mơ hồ, Tiêu Mỹ trông thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo trước mắt, nhưng dựa vào giọng nói, cô đoán chắc bóng dáng đó là của Thanh Huyền.
Tiêu Mỹ nặng nhọc mở mắt, sao cô thấy cơ thể mệt mỏi thế nhỉ? Cô hoàn toàn không nhấc người dậy được!
- Thanh Huyền...
Bây giờ thì đến cả gọi Tiêu Mỹ cũng không đủ sức. Chắc chắn cô ốm mất rồi! Tiêu Mỹ rất ít khi ốm, nhưng một khi đã ốm là phải ốm cho ra trò: nằm liệt giường cả tuần mới khỏi được! Rất đáng sợ!
- Tao đây tao đây, thấy sao rồi? - Thanh Huyền sốt sắng hỏi.
- Ốm rồi... - Giọng yếu ớt vô vàn, Tiêu Mỹ bật ra hai chữ như vậy.
- Lại mất cả tuần nằm giường rồi, sướng nhé, cả tuần được nghỉ làm! - Hải Long từ ngoài cửa bưng bát cháo vào, thản nhiên nói.
Thanh Huyền trợn tròn mắt, lập tức vớ con thỏ bông trên giường quăng vào mặt Hải Long:
- Mày không nói không ai nghĩ mày bị câm đâu! Nói năng bậy bạ, ngứa mồm à
- Này, đây chẳng có ý xấu nào đâu nhớ, đây chỉ làm cho Tiêu Mỹ nó vui thôi!
Hải Long cứng cổ cãi lại, Thanh Huyền vẫn nhìn cậu ta bằng đôi mắt tóe lửa.
Tiêu Mỹ nãy giờ thều thào nói cái gì đó, nhưng "chiến tranh" của Thanh Huyền và Hải Long ban nãy khiến lời nói của cô tựa gió cuốn mây trôi...
- Mày định nói gì thế? - Hải Long tinh ý nhận ra liền hỏi.
Tiêu Mỹ nhìn Thanh Huyền, cô nàng biết ý liền ghé sát lại gần, lập tức nghe được cái giọng yếu ớt nhưng như gằn lên của Tiêu Mỹ:
- Nhặt ngay em gấu bông yêu quý của tao lên! Tao khỏi mày ch.ết với tao!
Thanh Huyền giật nảy mình, lập tức cúi xuống đất nhặt con gấu bông mình vừa ném lên, vuốt vuốt lại lông nó, rồi ôm lại vào lòng, sau để lại ngay ngắn bên cạnh Tiêu Mỹ, ăn năn:
- Hí hí hí, tại hạ không cố ý, xin lỗi cô nương...
- Tiêu Mỹ, dậy tao đút cháo cho!
Hải Long cầm sẵn bát cháo trên tay, Thanh Huyền nhẹ nhàng đỡ Tiêu Mỹ ngồi dậy.
- Đưa đây tao đút cho nó! - Thanh Huyền giật lấy bát cháo trên tay Hải Long.
- Ơ, tao muốn tự tay chăm sóc nó, tự tay đút cho nó cơ. - Hải Long gắt lên.
(Đừng hiểu nhầm Hải Long thích Tiêu Mỹ, chỉ là họ chơi rất thân với nhau, nên quan tâm tới mức như vậy cũng là bình thường thôi.)
- Mày là bố nó à?
- Thế mày là mẹ nó chắc?
- Con trai con đứa biết đút cháo cho người khác cơ đấy! Dịu dàng gớm!
- Con gái như mày mà cũng biết đút cơ! Nhẹ nhàng gớm!
- Rồi mày lại cho nó đớp cả thìa cháo to đùng cho xem!
- Mày suy bụng ta ra bụng người đấy à
-....
Tiêu Mỹ ong hết cả đầu khi chứng kiến trận cãi vã chỉ vì một tô cháo. Định nói: "Thôi để tao tự ăn" thì ngoài cửa đã vang lên một giọng nói nhanh hơn.
- Chúng mày không cần tranh nhau, vì tao sẽ là người cho Tiêu Mỹ ăn!
Trận cãi vã dừng lại, Hải Long và Thanh Huyền cùng đưa mắt nhìn về phía Minh Vũ đang đứng ngoài cửa kia.
Tiêu Mỹ nghe giọng Minh Vũ, lại nhớ tới tối hôm qua, liền bỗng giác đỏ mặt. Cậu ta cứu cô, sau đó như trong cơn mơ, cô cảm nhận được cậu ta ôm mình vào lòng. Tiêu Mỹ không chắc chắn rằng cái ôm ấy có phải là thật hay không, nhưng nghĩ tới nó lại làm cô thấy ngại và khó xử vô cùng.
- Này, thế đút cho nó đi!
Thanh Huyền đưa bát cháo cho Minh Vũ, nhưng Hải Long lập tức giằng lấy:
- Không, tao không cho phép!
Hải Long vẫn còn giận Minh Vũ chuyện ở rạp chiếu phim lần trước. Bởi vậy mà từ đó tới giờ, cậu luôn dè chừng, mắt căng ra tinh như đại bàng để tránh cho Minh Vũ và Tiêu Mỹ đụng mặt nhau, chỉ là cậu chẳng thể ngờ, Tiêu Mỹ lại là thư ký của ông sếp già kia...
Minh Vũ chẳng phải dạng vừa, ánh mắt liếc Hải Long như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống. Dám không đưa bát cháo đấy cho cậu? Tên này hôm này gan lớn!
- Mau đưa cho tao! - Minh Vũ gằn từng chữ.
- No! - Hải Long giữ chặt bát cháo trên tay gằn lại.
Tiêu Mỹ ngửi thấy mùi "thuốc súng", vội kéo vạt áo Thanh Huyền:
- Tống cổ hai người họ ra ngoài hết giùm tao.
Thanh Huyền lập tức làm ngay, cầm lấy bát cháo Hải Long đang giữ, rồi xua Hải Long và Minh Vũ ra ngoài như xua chó ra khỏi chuồng vậy. Tống cổ họ xong, cô nàng hớn hở quay lại, nhưng rồi lại hờn dỗi đóng cửa bước ra khi chính cô cũng bị Tiêu Mỹ đuổi ra ngoài…
Ba người bọn họ đi hết, Tiêu Mỹ một mình trong phòng bấy giờ mới thấy thoải mái để chớp mắt một lúc, nhưng không lâu sau, tiếng ồn phía dưới nhà vang lên làm cô nhăn mày khó chịu.
Tiêu Mỹ nghe tiếng xoong nồi va chạm, tiếng “cạch” của tủ đồ mở ra đóng vào, tiếng dao đang cắt thái gì đó, kế tiếp là tiếng “xì xèo” của đồ rán, và đi cùng với đó là một đống hợp âm la hét khác:
- A mẹ, cái đống thịt này cắt như thế nào
- Auuu, dầu bắn vào tay tao rồi!!!
- Ê, cái đống gia vị đâu
- Ơ ơ ơ mày đang làm cái quái gì thế Lợn ăn cũng ch.ết ngất vì cái đống đồ mày làm! Tiêu Mỹ ăn vào thì có mà ngồi sau đít gà luộc!
- Lạy chúa cứu tao, cái này không lật được!!! Cháy rồi!!!
- ….
Và bạn biết đấy, ngày hôm ấy trở thành cái ngày bị ốm đáng sợ nhất của Tiêu Mỹ từ trước tới giờ. Ngoài trời kia đang rất nóng, nhưng trong căn phòng kia, trên chiếc giường kia, có con người dáng vẻ khổ sở trùm chăn kín mít lên trên đầu…