Chương 113: Dựa vào đâu mà nói không thể bị trộm?

Thiên Sơn Tà Dương hoang mang không nói nên lời, trong lòng cảm thấy chuyện này hết sức hoang đường, thậm chí còn nghi ngờ hôm nay là ngày Cá Tháng Tư, nhưng một phần lý trí nhỏ nhoi lại nhắc nhở hắn rằng có thể mình đã sập một cái bẫy thật lớn, trái tim chùn xuống như đang rơi tự do vào hầm băng lạnh lẽo.


Hắn lập tức quay về trụ sở công hội, 6h sáng vẫn còn khá sớm nên công hội không có mấy người online, thế nhưng hầu hết những người đang trực tuyến đều đã tụ tập về trụ sở công hội. Cả đám vây quanh trước kho hàng công hội, lắp ba lắp bắp chỉ vào ổ khóa cài hờ trên cửa với vẻ mặt kinh hoàng.


Cửa kho hàng chỉ khép hờ nhưng không ai có can đảm đẩy nó ra, cả đám gần như đồng loạt theo bản năng nới lỏng khoảng cách vây quanh kho hàng thêm năm sáu mét. Không biết là ai tinh mắt nhìn thấy Thiên Sơn Tà Dương vừa trở về từ phía xa mà hét to: "Hội trưởng đến rồi.", tích tắc sau đám đông ăn ý tách ra tạo thành một con đường, tiếng hét ấy tựa như quả bom bất ngờ nổ tung khiến tất cả âm thanh khác biến mất ngay lập tức.


Thiên Sơn Tà Dương hầm hầm bước nhanh về phía kho hàng, đi thẳng xuyên qua đám đông từ con đường mới được tạo ban nãy. Lúc này Linh Hào Tỳ Sương cũng đã nhận được tin báo vội vã vào game, hắn từ xa nhìn thấy Thiên Sơn Tà Dương đang đi đến chỗ kho hàng liền nhanh nhanh bước theo.


Trong lòng các hội viên Linh Hào Tỳ Sương là một người khá thân thiện, hoàn toàn khác với Thiên Sơn Tà Dương lúc nào cũng trưng vẻ mặt nghiêm túc cao cao tại thượng, cho nên rất nhiều người vừa thấy anh ta đến liền nhỏ giọng chào hỏi, Linh Hào Tỳ Sương một bên vội vã gật đầu đáp lại, một bên tăng nhanh tốc độ chạy đến chỗ Thiên Sơn Tà Dương.


"Có chuyện gì thế Tà Dương?"
Linh Hào Tỳ Sương con chưa chạy đến nơi đã gấp gáp hỏi: "Lúc nãy mình đang ngủ nhận được điện thoại của Đạm Tử bảo là kho hàng công hội bị người ta đánh cướp. Có thật không?"


available on google playdownload on app store


Thiên Sơn Tà Dương đã mở cánh cửa kho hàng ra, hắn nhìn vào trong, vẻ mặt tối sầm như mực.
"Cậu đến mà xem." Hắn nhích người ra ý bảo Linh Hào Tỳ Sương tự bước vào trong kho hàng.


Các hội viên đang đứng vây xem thấy thế liền kiễng chân định nghe ngóng tin tức. Dù sao bình thường kho hàng công hội đâu phải là nơi công cộng ai muốn xem là xem, chỉ có những người được cấp quyền mới có thể ra vào, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy cánh cửa này mở ra.


Cả đám ùn ùn chen lấn dẫm đạp lên nhau, người rướn cổ kẻ nhón chân, cảnh tượng này không tránh khỏi tạo ra âm thanh ồn ào chói tai, Thiên Sơn Tà Dương vốn đang cố gắng kìm chế cơn giận dữ thế mà xung quanh còn ầm ĩ như thế, cuối cùng hắn cũng bộc phát cơn giận như núi lửa phun trào, hắn quay sang nhìn đám đông vây xem gầm lên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cả đám rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao mà đứng hết ở đây làm gì hả?"


Linh Hào Tỳ Sương thấy Thiên Sơn Tà Dương đùng đùng nổi giận, biết nếu bây giờ không giữ người kia lại thì chắn chắn sẽ lại sinh chuyện, hiện giờ dù tâm tư hắn cũng đang rối như tơ vò nhưng vẫn nhanh chóng kéo Thiên Sơn Tà Dương lại không cho nói thêm gì nữa. Sau đó hắn liền nhìn về phía nhóm hội viên vây xem tươi cười nói: "Được rồi được rồi, không có chuyện gì đâu, hôm nay không phải mọi người phải đánh phó bản hậu Phế Tích Rét Lạnh sao? Không cần chuẩn bị gì à? Sắp đến giờ tập trung rồi còn ở đây vây xem cái gì. Mọi chuyện đã có chúng tôi xử lý."


Ưu điểm lớn nhất của Linh Hào Tỳ Sương là khả năng thay đổi cảm xúc vô cùng linh hoạt, so với diễn viên này nọ chỉ có hơn chứ không kém, bất kể là trong tình huống nào hắn cũng đều có thể không chút lúng túng tươi cười hòa giải.


Các hội viên nghe Linh Hào Tỳ Sương nói thế liền đưa mắt nhìn nhau rồi dần dần tản ra, thậm chí có một số người khó chịu vì bị Thiên Sơn Tà Dương nạt nộ cũng hừ một tiếng quay đi.


Linh Hào Tỳ Sương thấy đám đông đã giải tán mới kéo Thiên Sơn Tà Dương lại thở dài nói: "Cậu có bực bội cũng đừng trút lên người hội viên của mình chứ."


"Có gì mà không được? Cả đám ăn hại chỉ biết đến tháng lĩnh tiền, nhận tiền của mình mà còn thái độ là ông đây đập ch.ết hết." Lúc này Thiên Sơn Tà Dương đầu đang bốc hỏa, bất kể là ai khuyên can hắn cũng sẽ không nể mặt mà mắng cho một trận.


Linh Hào Tỳ Sương hơi nhíu mày, hắn vốn định nói thêm chút nữa nhưng cuối cùng im lặng xoay người bước vào kho hàng, cẩn thận kiểm tra. Quả thật là bị đánh cướp, không những thế mà còn cướp sạch sành sanh, trừ một đồng trong tủ bảo hiểm thì chẳng sót lại gì nữa.


Gần hai trăm vạn đồng vàng đó trời ạ. Đây là số tiền mà Thiết Huyết Chiến Mâu đã bỏ ra từ lúc bắt đầu đến giờ, vậy mà lúc này mất sạch không còn gì nữa. Linh Hào Tỳ Sương càng nghĩ càng đau lòng, đầu óc choáng vàng, hắn đưa tay dựa vào vách tường đỡ lấy cơ thể rồi đứng đó một lúc lâu mới có thể đẩy cái cảm giác vô cùng khó chịu kia đi mất.


Nếu chỉ là tiền bạc không còn đỡ, đằng này bao nhiêu thứ quý hiếm chỉ có thể ngộ không thể cầu như tài liệu, phối phương, sách kỹ năng, trang bị... có tiền cũng khó mua được cũng bị lấy mất Linh Hào Tỳ Sương tưởng chừng như nhìn thấy được con đường trước mặt thoáng cái trở nên u ám.


"Kho hàng công hội làm sao bị đánh cướp được, chuyện này có gì đó không đúng." Linh Hào Tỳ Sương khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh lập tức đặt ra nghi vấn, hắn ngẩng đầu lên nói với Thiên Sơn Tà Dương vẫn còn đang tức giận đứng trước cửa.


Nghe Linh Hào Tỳ Sương nói xong Thiên Sơn Tà Dương cũng giật mình tỉnh ngộ: "Đúng đúng, kho hàng công hội hẳn là cũng giống kho hàng cá nhân, làm sao có thể bị đánh cướp, cái này nhất định là bug, game bị lỗi rồi."
"Cậu nhanh đi hỏi GM đi." Linh Hào Tỳ Sương lập tức đưa ra giải pháp.


Thiên Sơn Tà Dương không nói thêm gì liền liên hệ với GM, tích tắc sau GM đã lên tiếng trả lời. Có điều Thiên Sơn Tà Dương vừa nghe thấy GM lên tiếng bỗng nhiên bộc phát cơn giận, luôn mồm chỉ trích, trọng tâm vấn đề lại không hề nhắc đến khiến cho Linh Hào Tỳ Sương lại một lần nữa phải ngăn hắn lại, tự đi liên lạc với GM.


Lần này GM cũng hồi đáp rất nhanh nhưng không biết có phải là người vừa rồi hay không, nói chung là giọng nói rất dễ nghe. Linh Hào Tỳ Sương đầu tiên chào hỏi xã giao vài câu sau đó từ tốn thuật lại đầu đuôi câu chuyện một cách mạch lạc, cuối cùng còn kết luận: "Kho hàng công hội từ trước đến giờ đều hết sức an toàn nhưng hôm nay công hội chúng tôi lại phát hiện tình trạng bị đánh cướp, tôi nghĩ chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra, mong các bạn có thể cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng."


"Cám ơn bạn, trường hợp của bạn đã được chúng tôi ghi nhận. Trong vòng 30" nữa chúng tôi sẽ cho các bạn một câu trả lời thuyết phục, xin tắt máy chờ trong giây lát."


Linh Hào Tỳ Sương tắt liên lạc, thở dài một hơi rồi bước ra khỏi kho hàng, tiện tay khóa luôn cửa lại. Hắn vỗ vai Thiên Sơn Tà Dương nói: "Xong rồi, chúng ta về phòng họp chờ một chút, bọn họ nói nửa tiếng nữa sẽ cho chúng ta câu trả lời thuyết phục."


Thiên Sơn Tà Dương vừa rồi đã trút giận được một chút, tuy gương mặt vẫn  hầm hầm nhưng không còn tối sầm như lúc nãy nữa. Hắn gật đầu bước theo sau Linh Hào Tỳ Sương vào phòng họp. Thế nhưng hai người đến nơi còn chưa kịp ngồi xuống đã nhận được liên lạc từ GM.


"Xin chào, bạn có phải là Linh Hào Tỳ Sương không? Tôi là GM số 197."
Linh Hào Tỳ Sương có thể xem là người tin tức nhanh nhạy, thông minh sáng suốt, vừa nghe đã biết GM số 197 này không phải là GM bình thường mà nhất định là một thành viên thuộc tổ kế hoạch. "Vâng, là tôi."


"Trường hợp các bạn vừa phản ánh sẽ do tôi trực tiếp giải quyết. Vấn đề kho hàng bị đánh cướp hoàn toàn phù hợp với quy định của trò chơi, chuyện này là bình thường, không liên quan gì đến lỗi game cả." GM 197 nói chuyện vô cùng đơn giản, vào thẳng vấn đề, mở đầu đã lập tức khẳng định trường hợp này không phải là bug.


"Anh nói cái vớ vẩn gì đấy? Gì mà không phải bug? Kho hàng công hội chúng tôi bị người ta cướp sạch trống rỗng hết rồi."
"Theo lý thuyết mà nói, chuyện này chính xác đâu có vấn đề gì."


Đến lúc này thì một người trầm tính như Linh Hào Tỳ Sương cũng phải tức giận mắng to: "Ý của các người là cái quái gì? Sao hồi đầu không thông báo cho chúng tôi biết chuyện này? Chuyện xảy ra không chịu giải quyết mà ăn ngang nói ngược là sao? Có điên mới đi tin các người."


GM 197 có lẽ đã quen đối phó với các khách hàng thế này nên hắn chỉ khẽ cười rồi từ tốn đẩy ngược quả bóng về phía Linh Hào Tỳ Sương: "Game Vận Mệnh được khẳng định là trò chơi mô phòng với độ chân thật gần 100%, thế nên kho hàng công hội tại sao không thể bị đánh cướp? Ngay cả ngân hàng của Mỹ còn bị trộm thì dựa vào đâu bảo rằng kho hàng công hội không thể bị cướp ghé thăm?"


Linh Hào Tỳ Sương bị các câu hỏi dồn dập của GM 197 làm cho cứng lưỡi sững sờ hết mấy giây mới giật mình giận dữ nói: "Nếu có chuyện này tại sao từ đầu không thông báo rõ ràng với người chơi? Các người không cảnh báo trước thì chuyện này trò chơi phải chịu trách nhiệm."


"Vấn đề này chúng tôi cũng đã từng nói rồi, phần giới thiệu ở trang chủ chỉ là 5% nội dung, 95% còn lại và cách chơi như thế nào thì người chơi phải tự tìm hiểu. Về phần kho hàng các bạn bị đánh cướp chúng tôi quả thật xin chia buồn, tuy nhiên chúng tôi cũng chúc mừng các bạn đã tìm ra được một sự kiện mới của trò chơi, tôi sẽ đề xuất tổ kế hoạch sắp xếp trao tặng các bạn một phần thành tựu đặc biệt."


"Anh..." Linh Hào Tỳ Sương gần như bị GM làm tức đến nói không nên lời. "Tôi sẽ khiếu nại anh."
Lời này làm GM 197 cảm thấy thực uất ức, hắn thở dài: "Anh bạn à, trường hợp của bạn tôi đã giải đáp hết rồi, không biết bạn còn thắc mắc gì nữa không?"


Linh Hào Tỳ Sương tức muốn phun máu, bàn tay không ngừng run lên, một lúc lâu sau mới nói: "Hết rồi."
"Được rồi, vậy chúc bạn chơi game vui vẻ, nếu có vấn đề đừng ngại liên lạc với chúng tôi."






Truyện liên quan