Chương 3: Nếu em không thể có con?
Trời hôm nay trông tươi mát đấy, nhưng Liễu Bảo Trân lại vô cùng u ám, cả vầng mây xám xịt đang bao phủ trên đỉnh đầu cô, còn Lý Chử Thiên thì cứ luyên thuyên mãi, cậu không biết mỏi miệng hay khát nước thì phải:
- Trân Trân, em nghĩ như vậy có đúng không?.
Bảo Trân ngẩng đầu gật gật, dù nãy giờ chả nghe cái gì cả, Chử Thiên ngừng bước làm Trân cũng đứng yên theo, cô đang không hiểu gì nhìn khuôn mặt cậu hướng về phía trước. Cô theo hướng nhìn đó mà ngóng trông xem có chuyện gì, nhưng mọi thứ đều vô dụng, ngoài những con người xa lạ không quen biết xung quanh, thì chẳng còn gì để cậu chú ý đến vậy:
- Đang nhìn cái gì vậy?.
Chử Thiên mấp máy đôi môi như không tin:
- Lý Mẫn Hạo... Chính là Lý Mẫn Hạo...
Bảo Trân không hiểu Lý Mẫn Hạo là ai cả, cô khó hiểu đấm nhẹ vào vai Chử Thiên:
- Bác tên Lý Mẫn Hào chứ Hạo gì chứ? Cả tên cha mình cũng không nhớ rõ nữa hả?.
- Không, Mẫn Hạo là cha của em đó...
Liễu Bảo Trân buồn cười huýt nhẹ cù chỏ vào hông cậu:
- À! Ông ta đã ch.ết lâu rồi mà, đùa hoài!.
Nói rồi cô vô tâm dẫn đường đi trước, Lý Chử Thiên đuổi theo không quên gọi về báo với cha, nếu lỡ có chuyện gì khó tránh được tổn thất. Liễu Bảo Trân không phải không nhớ ra cái tên cha mình, mà có lẽ đã lâu rồi cô không nghĩ người cha ruột ấy từng tồn tại, những điều Dương Hạ Vũ kể cô nghe, cô đều khắc ghi hết.
Lý Mẫn Hạo là một người xấu xa, một ông bố tồi tệ, và là một người chồng vô nhân đạo không có tư cách để nhớ đến, với lại Hạ Vũ nói với cô là ông ta đã ch.ết từ lâu rồi. Không cần bận tâm làm gì, nếu giờ Mẫn Hạo có đứng trước mặt Bảo Trân gọi cô bằng con đi chăng nữa, cô cũng chẳng thèm nhận. Ông ta với cô có chung một họ à mà cha với con ở đây?
Báo cáo lại với Mẫn Hào xong Chử Thiên lo lắng bám sát lấy Bảo Trân cho an toàn, cậu cứ đi theo bước chân của cô đến khi cô ngừng lại, cậu mới sực tỉnh nhìn quanh. Đây là gian hàng quần áo con nít mà?:
- Này, em đừng nói em muốn mặc mấy bộ này nha? Em to xác lắm rồi!.
Bảo Trân hậm hực, gầm rừ với Chử Thiên, tâm trạng vui vẻ của cô trong phút chốc đã bị cậu xé nát rồi. Cầm một chiếc áo nhỏ nhắn màu xanh ngọc bích, họa tiết khá đơn giản chỉ có duy nhất một hình con mèo màu trắng, chiếc đuôi được đeo chuông đỏ trông đáng yêu cực.
Bỗng nhiên cô áp chiếc áo vào má cười buồn, nước mắt long lanh trong vô thức rơi xuống con mèo trắng ấy:
- Nếu em muốn mặc, anh sẽ mua cho em đừng có khóc.
Chử Thiên không biết dỗ ngọt con gái như thế nào đâu, hắn chỉ biết ôm, hôn luôn cái máy tính thân thương ở nhà thôi, thấy cô khóc trong phút chốc không biết phải làm thế nào, đành giật cái áo đi nhanh đến quầy tính tiền.
Dở khóc với Chử Thiên, Bảo Trân chân ngắn đuổi theo giật lại cái áo, nước mắt vẫn còn chưa lạnh đi, nhưng nơi khóe môi đã nâng cao đến nổi muốn rách toạc:
- Làm cái gì vậy? Tôi làm sao mặc vừa mà đi mua.
Lý Chử Thiên thấy bản thân hơi bị lố, cậu gãi sồn sột sau óc, cười huề:
- Em khóc làm chi? Anh tưởng em muốn một vé quay về tuổi thơ chứ!.
- Không ai rảnh hơi như anh đâu.
- Ha... Em chịu kêu bằng anh rồi nha.
Cậu nhảy đỏng lên, vỗ tay như đứa con nít tự khen thưởng chính mình, Bảo Trân lườm Thiên, thở dài, lớn xác thế này rồi mà đầu óc vẫn chưa chịu trưởng thành, cứ nhoi nhoi như vậy hèn gì hai mươi mốt tuổi chưa có mối tình vắt vai nào.
Xem ra Lý Chử Thiên cũng đẹp trai lắm chứ bộ, lúc đi học không phải cậu luôn được nhận sự ngưỡng mộ từ các bạn nữ sao? Biết bao người bám lấy mà không ai được lọt vào mắt xanh cậu ngoại trừ cái máy vi tính mang tên "Marry" ở nhà.
Trên trán Bảo Trân nổi rất nhiều vạch đen, cô đang nghĩ đến một vấn đề vô cùng nhạy cảm, đó chính là Chử Thiên thông minh, thiên tài từ mười ba tuổi đã đậu đại học, mười lăm tuổi nhận bằng tiến sĩ. Có khi nào cậu ta đã chế ra được một người tình ảo hoàn hảo đến từng mi-li-mét, cái đó còn tầm thường, có khi còn như thật, chạm được, ăn được... Ăn được?.
Nghĩ đến thôi mà Bảo Trân đã nổi hết lông tơ lên, đánh mắt không thiện cảm đến Chử Thiên, còn cậu chẳng biết Trân đương nghĩ gì, cứ đưa tay lên cao bẹo má Trân.
Đi cả một buổi trời mà Liễu Bảo Trân không hề nhận được cuộc gọi nào của Dương Thiên Hải, đúng là cô với Thiên là anh em, những cũng là nam nữ mà.
Cô tự đánh vào má mình một cái cho tỉnh.
Không lẽ anh em lại đi yêu nhau?
Lúc về nhà trời đã vào chiều, thời tiết dịu mát, những áng mây xanh biển nhạt vẫn tiếp tục lửng lờ, lười biếng trôi nhẹ. Căn nhà màu trắng tinh tế nằm giữa những hàng cây xanh tươi um tùm, trông nó lãnh đạm với khung cảnh xinh đẹp, trơ trội, cô độc uy nghiêm mà vươn người.
Liễu Bảo Trân chán chườn, lúc nào cũng vậy, ngôi nhà to thế này mà chỉ có vài người ở, cô lúc nào cũng ru rú trong phòng, khóa chặt cửa tách biệt mình với mọi người xung quanh. Chợt nhớ đến Tư Tố, đã lâu rồi không gặp, hôm qua lại mơ thấy cô ấy, mơ về cái thời hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp đi xem Thiên Hải biểu diễn, chỉ khác là ngày trước cô không có thảm hại đến làm người ở cho Thiên Hải đâu.
- Về rồi sao?.
Giọng nói trầm ổn vang lên trên chiếc ghế dài bọc da mềm mại trong phòng khác, hắn ngồi tựa lưng vào ghế mệt nhoài, đôi mắt vẫn nhắm chặt vô tâm ấy. Liễu Bảo Trân đi đến bên cạnh hắn, cô tìm vị trí thoải mái nhất rồi chui tọt vào.
Vị trí mà Trân Trân tìm chính là trên đùi hắn, cô chiễm chệ ngồi như vậy đấy, lưng áp vào lòng ngực hắn, tay tìm cái điều khiển tivi. Dương Thiên Hải choàng tay ôm lấy cô siết chặt trong lòng, trên người cô có mùi hương của tên Chử Thiên đáng ch.ết kia, Hải mở to mắt quan sát từ trên đỉnh đầu cô xuống tận ngón chân, thấy chưa bị hư hại gì mới an tâm ngửa đầu nghỉ tiếp. Bảo Trân bật ngay phóc kênh ca nhạc quốc tế, hình ảnh Dương Thiên Hải soái mị đứng trên sân khấu, giọng hát bay bổng kết hợp với cảnh sắc mờ mờ ảo ảo làm người ta bị cuốn vào, say đắm lắng nghe và thưởng thức:
- Em tìm được việc làm rồi, em được mời đi đóng phim đấy.
Thiên Hải mím môi thành đường dài, hơi thở hắn hơi đứt quãng nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường:
- Ừ.
Đôi tay hắn vẫn tiếp tục ôm siết cô trong lòng.
Dương Thiên Hải cứ nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Liễu Bảo Trân thì mê mẩn ngắm Thiên Hải trong tivi hát, trong khi đó hắn ở ngay sau lưng, da thịt chạm nhau vậy đấy mà không thèm sờ.
- Dương Thiên Hải nếu em sinh con không được, anh có đi tìm người phụ nữ khác không?.
Thiên Hải rất lười, thật sự làm biếng trả lời những câu hỏi con nít vô vị của Trân, hắn im lặng không nói.
Bảo Trân chờ đợi, hy vọng câu trả lời của hắn, nhưng mà hắn đã không trả lời, vậy nó có nghĩa là có tìm hay không tìm đây?.
Cô xoay người, hai chân quắp ngang hông hắn, sóng mũi cô khẽ chạm vào chóp mũi cao ráo của hắn, mùi hương nam tính làm cô nóng bừng cả người, đôi má ửng hồng khác thường, giọng cũng lạc đi vài nấc:
- Hải... Trả lời em đi.
Dương Thiên Hải đang mặc chiếc quần thun ngắn màu xám không khoác áo, hắn bị cô khiêu khích, hơi thở hắn nặng nhọc hơn, mở mắt nhìn xoáy vào đôi ngươi cô:
- Không lấy thêm ai cả. Nhưng hiện tại em đang đùa với lửa đấy, em có muốn phỏng tay không?.
Bảo Trân hài lòng chu môi hôn khẽ lên trán hắn, bật người đứng dậy nhảy chân sáo về phòng. Dương Thiên Hải chống cằm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, đáng yêu chạy về phòng mà cong nhẹ khóe môi, hắn không phải muốn lấy thêm ai khác nữa, thứ nhất là vì phiền phức, thứ hai là một mình Bảo Trân đã đủ đau đầu rồi, thứ ba hắn trước giờ không thích nuôi quá nhiều sủng vật, chúng mà ranh tỵ lại cắn nhau, con ch.ết con bị thương lại khiến hắn tốn sức, tốn công chăm sóc nữa.
- Thiên Hải.
Tiếng la chói tai của Bảo Trân trên lầu vọng xuống làm Thiên Hải thoát khỏi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên hành lang. Hắn ngước lên liền chạm vào ánh mắt ngượng ngùng của Trân Trân, hắn điềm đạm hỏi:
- Việc gì?.
- Em tới...
- Chút anh mua.
Dương Thiên Hải xoa nhẹ hai bên thái dương, Liễu Bảo Trân đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ tới kì là bẩm báo, và hắn có nhiệm vụ phải đi mua "bánh mì" về cho cô. Nếu người khác mua thì cô nhất quyết không mang mới đau. Thiên Hải vừa nói vừa khó nhọc đứng dậy, Trân Trân trên lầu cười toe chạy thẳng vào phòng đóng sập cửa, cánh cửa to đóng mạnh phát lên âm thanh lớn đến điếc tai:
- Liễu Bảo Trân.
Em không biết mình đang bị cái gì à? Mạnh bạo như thế lỡ có gì rồi sao?.