Chương 6: Bốn cái tát

Liễu Bảo Trân tỉnh lại và hồi phục rất nhanh, cô hiện tại đang dưỡng bệnh tại nhà, Hoa Thiên Tuyết với Dương Hạ Vũ có ghé qua thăm vài lần, nhưng cái cốt chính là họ muốn gặp được Dương Thiên Hải. Mà hắn lại thường xuyên vắng nhà, có tìm có gọi cũng chẳng gặp được, hai năm nay dường như hắn cứ muốn tránh mặt.


Ngày hôm nay Dương Thiên Hải trở về nhà ngoài dự đoán của Bảo Trân, cô đang rất vui vẻ ngồi tết tóc chính mình, chỉ mới hai năm thôi mà tóc đã dài thế này rồi. Mở cửa bước vào, hắn ngồi cạnh Trân Trân trên giường tiện tay ôm lấy cô vào lòng.


Mặt của Liễu Bảo Trân cau có lộ ra ngoài, vào được rồi có cần đụng chạm vậy không, cô đang tết tóc bị hắn phá hư cả rồi, cô đẩy hắn ra:
- Tránh xa một chút, cái mùi nước hoa đó làm tôi nghẹt mũi.


Cô đưa tay lên mũi, động tác như kiểu hít thở không thông, thật ra thì Trân cảm thấy chán ghét Dương Thiên Hải, cả cái mùi nước hoa nồng nặc của Tư Tố, có lẽ cô ta không tắm lâu ngày nên mới phung phí như thế.


Dương Thiên Hải ngửi lấy cổ tay áo, đúng là cái mùi này nó nồng thật, do Tư Tố cố tình để lại để làm Bảo Trân ghen đây mà, hắn cởi áo, quăng ra xa, từ tốn bước lại gần ôm cô vào lòng lần nữa.


Không ai có thể lì và dai như Thiên Hải, hắn không chịu bỏ cuộc, Bảo Trân cũng không thèm đôi co, cô lấy từ dưới gối lên một tờ giấy, gỡ tay hắn rồi đặt vào. Hắn nhìn thấy hai chữ "Ly hôn" rất to và hoành tráng, khóe môi hắn nhếch lên tựa ý cười như không:
- Anh sẽ không ký vào tờ giấy này.


available on google playdownload on app store


Bảo Trân nhún vai:
- Tùy anh, tôi chỉ đang thực hiện nguyện vọng của Tư Tố và cho anh tự do thôi.
Thiên Hải xếp tờ giấy thành ba nấc, sau đó từ tốn vò nát quăng vào thùng rác gần đó, hắn nắm lấy hai vai cô, xoay cô đối diện với hắn:
- Liễu Bảo Trân anh không thể mất em.


- Haha... Buồn cười, tôi hôn mê hai năm, anh có một lần nào chăm sóc đúng vai trò không? Không thể mất tôi, anh có tư cách sở hữu tôi à?.


Liễu Bảo Trân cay nghiến, đôi mắt to cô mở trừng giận dữ, đôi môi xinh xắn bị cô cắn đến bật máu. Thiên Hải lắc đầu, ngao ngán thở dài, hắn không nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén vô tình của cô, mà nhìn vào đôi môi đang rướm rỉ máu. Hắn đưa tay tách môi cô ra khỏi những chiếc răng căm phẫn:


- Trân, không phải như em nghĩ đâu. Tư Tố bao năm qua sống rất khó khăn, anh chỉ muốn bù đắp cho cô ấy một chút gì đó thôi. Em là vợ của anh, chúng ta còn cả đời mà.


Khó khăn? Bù đắp? Cười khinh cho cái dáng vẻ giả nhân giả nghĩa kia, bao năm qua Trân Trân cô không phải luôn sống rất khó khăn sao? Cô cực khổ để giành lấy tình yêu của Thiên Hải từ Tư Tố, cô vì hắn không than không trách, cái gì cũng nghĩ cho hắn trước cả.


Cứ ngỡ hắn là người sáng suốt, thì ra hắn còn mù mờ hơn cả người ngoài cuộc. Thiên Hải ơi là Thiên Hải, hắn đang đề cao chính mình hay sao? Có người vợ nào để chồng mình hằng ngày đi "bù đắp" cho người phụ nữ khác, rồi khi hắn về liền bảo còn cả đời để yêu thương, chăm sóc vợ.


Đây chẳng phải cho Bảo Trân mọc sừng công khai?.
Viền môi nâng cao, cô bật cười khinh khỉnh:
- Cả đời cùng nhau ư? Anh nghĩ tôi sẽ cả đời chia sẻ chồng mình cho người khác?.
Hải lắc đầu, nhìn sâu vào đáy mắt đang tỏa ra ngọn lửa nóng rực đầy phẫn nộ, hắn khẳng định:


- Cho anh thời gian, khi nào sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Giữa anh và Tư Tố sẽ chẳng còn gì nữa.
- Hai năm qua vẫn chưa xếp xong? Hay đợi xếp thành đứa bé rồi mới xong?.


Dương Thiên Hải không biết phải nói sao cho Bảo Trân hiểu, hắn thật ra còn yêu Tư Tố nhưng trước giờ hắn luôn phân biệt rõ ràng giữa người cũ và vợ. Dù Tư Tố có quay trở về đi chăng nữa cô và hắn cũng chỉ có thể là bạn, một tình bạn thân thiết mà thôi. Thời gian qua Tư Tố đã chịu rất nhiều áp lực từ phía gia đình và xã hội, chẳng qua vào cái ngày rời đi là vì cô bị bệnh mới ra nước ngoài điều trị, ngậm đắng nuốt cay bỏ lại Thiên Hải, trái tim Tư Tố như tan nát.


Nhưng hiện tại Tư Tố đã khỏe mạnh, cô quay về muốn được chuộc lỗi, muốn được bên cạnh Thiên Hải như xưa, nhưng hắn và Bảo Trân đã làm giấy kết hôn, trên danh nghĩa vợ chồng.


Thiên Hải cũng không rõ lòng mình, hắn yêu Tư Tố, còn Bảo Trân là vợ hắn, từ bé cả hai đã lớn lên cùng nhau, bao nhiêu ngọt bùi cay đắng chỉ có đối phương hiểu và chia sẻ, nhưng hắn biết hắn không yêu Trân bằng tình yêu nam nữ. Thế mà tại sao hắn lại không thể buông tay.


Trong lúc hắn chần chừ, cúi đầu trầm tư gì đó, Trân Trân có ủy khuất cũng không thể biểu hiện ra ngoài, trái tim cô đã đóng băng rồi, tất cả cảm xúc dành cho hắn ngoài chán ghét ra thì chẳng thể yêu thương nổi nữa.
Cạch


Cánh cửa phòng mở tung, Thiên Hải và Bảo Trân đồng loạt nhìn ra liền thấy bóng dáng đằng đằng sát khí của Hoa Thiên Tuyết đi vào. Sau lưng là Dương Hạ Vũ, hắn vẫn còn rất trẻ dù độ tuổi xấp xỉ năm mươi, nhìn như vậy cứ đoán chừng ba mươi đó chứ, chắp tay sau lưng, bao năm trôi qua mà khuôn mặt ấy vẫn lạnh tanh như tiền mỗi lần đối diện với Hải, Trân, nhưng không phải hắn không cười. Chỉ là ít khi hoặc ở riêng với Thiên Tuyết hắn mới như đứa con nít cười không ngớt thôi.


Chát
Dương Thiên Hải chưa kịp đứng dậy đã ăn ngay cái tát như trời giáng của Hoa Thiên Tuyết.


Hoa Thiên Tuyết trước giờ cưng chiều Thiên Hải, cô chưa một lần mắng hắn huống chi là đánh, nhưng ngày hôm nay cô không thể nào nhắm mắt cho qua nữa. Liễu Bảo Trân hôn mê hai năm, trong suốt thời gian đó hắn phải chăm lo cho vợ mình nhưng không, hắn bận rồi, bận phải trêu hoa ghẹo nguyệt, đi ăn vụng bên ngoài. Không những vậy còn bắt Trân Trân chấp nhận. Thiên Tuyết là người từng trải, nỗi đau của Trân cô hiểu hơn ai khác, tại sao đứa con này lại giống cha nó như thế?.


- Hải, con đã là chồng mà có thể đối xử với vợ mình như vậy, còn có phải là đấng nam nhi hay không?.


Câu nói của Thiên Tuyết hơi bị nhột, Dương Hạ Vũ tằng hắng, chạm nhẹ và tay Thiên Tuyết, hình như cô đang nói hắn thì phải? Hoa Thiên Tuyết đang tiết chế rất kinh khủng, cô bị chạm vào ngứa ngáy nên đã mắng con thì thừa cơ hội nói cha luôn:


- Cả anh nữa đấy, ho cái gì? Khều cái gì? Đứng qua một bên cho tôi dạy con.
Dương Hạ Vũ chấp hành ngay và luôn, im phăng phắt ngồi xuống tràng kỷ nhắm mắt chữa nhục.
- Mẹ con sai rồi.
Chát
Thêm một bạt tay như trời giáng xuống bên má Thiên Hải.
Chát
Lại một bạt tay tiếp tục giáng xuống.
Chát


Cái tát chua chát lại vang lên, Liễu Bảo Trân đưa mắt nhìn nãy giờ cũng phải đứng dậy vỗ ngọt Thiên Tuyết, đúng là Tuyết tát Hải thì Trân rất khoái chí nhưng từ bé đến giờ hắn đâu phải chịu cái mắng hay tát nào. Bốn bạt tay in hằn trên hai má Thiên Hải đỏ ửng lên, Trân thấy cũng tội lỗi, lòng mẫu tử nổi dậy ôm lấy Thiên Tuyết:


- Đừng đánh Thiên Hải nữa mẹ, con không sao đâu. Mẹ nói vợ chồng cãi vã làm hòa mới hiểu nhau hơn mà, tụi con tự đóng cửa phòng một chút nữa sẽ ổn thôi.


Lời của Bảo Trân mập mờ làm Thiên Tuyết đang tức giận cũng phải nguôi ngoai cười rộ lên, Thiên Tuyết bẹo lấy đôi má nhợt nhạt của Bảo Trân, trông thấy nụ cười ngây thơ, hiền lành của Trân làm Tuyết thở hắt ra một hơi rầu rĩ:
- Được rồi, con ráng mà giữ gìn sức khỏe, hôm khác cha mẹ lại đến.


Nói xong Hoa Thiên Tuyết liếc xéo Dương Thiên Hải đang cúi đầu không dám nói ra tiếng nào, cô bỏ đi ngoài thật nhanh, Dương Hạ Vũ nhìn quý tử lần đầu bị mẹ đánh mà lắc đầu bỏ đi.


Bóng dáng Hoa Thiên Tuyết khuất dần cũng là lúc đôi môi Bảo Trân trở lại như lúc nãy, lâu ngày không cười nên thớ thịt hơi bị đơ cứng nhưng may mà Tuyết không nhìn ra được vẻ gượng gạo ấy. Bảo Trân đóng cửa đi đến bên cạnh Dương Thiên Hải cúi thấp đầu, cô không nhìn được vẻ mặt của hắn, nhưng có thể đoán được hơn nửa phần. Dương Thiên Hải đã sốc cỡ nào khi được mẹ yêu "tặng" cho bốn cái tát đau rát ấy.


Năm dấu tay hai bên má đỏ ửng hiện lên rõ ràng, Bảo Trân không còn thương nhưng không phải bội bạc đến nổi thấy kẻ bị hành hung mà không cứu giúp. Cô đi tìm chai thuốc tan máu bầm trong tủ, thoa một chút lên má hắn. Thiên Hải nắm lấy cổ tay cô, giọng nói hắn vẫn trầm thấp êm tai:


- Mẹ anh trút giận dùm em rồi, vậy thì hãy cho anh thời gian đi.
Ơ! Vẫn chưa chịu bỏ ý định ư? Mẹ đánh chứ có phải tôi đâu mà được trút giận dùm. Xàm ngôn!.






Truyện liên quan