Chương 13: Võ Diệu Nhi
Lăng Vĩ Dạ ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế bọc da màu đen bóng loáng, anh âm trầm ngồi nghịch chiếc nhẫn ngọc đeo ở ngón tay giữa, viên ngọc màu đen lấp lánh, huyền ảo dần chuyển màu sang đỏ, sau đó lại mềm mượt, lưu ly chuyển thành từng tia khói màu trắng trong viên ngọc trong suốt. Qua khóe mi anh thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, đáng yêu pha chút tinh nghịch nhảy chân sáo chạy đến choàng tay ôm cổ anh, giọng nũng nịu:
- Anh Dạ ơi! Diệu Nhi muốn đi chơi.
Diệu Nhi nhìn thoáng hay kỹ cũng chỉ tầm mười ba hay mười bốn tuổi thôi, thân hình bé tí con, lại mủm mỉm như đứa con nít, mặt mày ngây thơ, tươi tắn, khéo điều búng ra cả sữa. Cổ tay nho nhỏ đeo chiếc vòng thạch chuyển màu lưu ly, nó tựa như chiếc nhẫn trên tay Vĩ Dạ. Đôi chân trắng ngần phóng từng bước dài, mà khi mỗi bước chân di chuyển lại phát ra tiếng leng keng êm tai. Chiếc chuông bằng vàng óng ánh dưới chân Diệu Nhi đung đưa, cô thích thú nghịch, lắc lắc chân và cúi đầu nhìn. Lăng Vĩ Dạ đưa tay đón cô, yêu chiều trách mắng:
- Đi đứng đàng hoàng chứ Diệu Nhi, lỡ ngã rồi sao?.
Diệu Nhi thè lưỡi, hai mắt cong vút híp chặt, môi tủm tỉm phát ra tiếng cười lảnh lót, cô nhấc người, ngồi trọn trong lòng anh:
- Có anh Dạ đỡ Nhi rồi mà, Nhi không sợ ngã đâu.
Lăng Vĩ Dạ sủng nịnh đưa tay gõ nhẹ lên trán Diệu Nhi, không đôi co với cô bé bướng bỉnh nữa, anh để cô trong lòng, mặc cô đung đưa chân, còn nhún nhảy trên đùi anh nữa. Nhi không chịu ở Lăng gia nữa, chán ch.ết đi đường, bao năm qua luôn được đi chơi khắp nơi, có bao giờ bị nhốt yên một chỗ đâu. Sau một lúc cô đuối sức, anh vẫn cứ ngồi chống cằm nhìn cô, cô chịu thua tựa vào ngực Vĩ Dạ, bất ngờ giang hai tay ra...
- AAAA...
Cái giang tay mạnh vô tình trúng vào khuy cổ tay áo của anh, vì chiếc khuy nút được thiết kế tinh tế bằng bạc lấp lánh, các cạnh vuông vức không phải quá bén nhọn, cũng chẳng đến nỗi làm tổn thương ai. Chỉ là da của Diệu Nhi vốn rất mỏng, mềm nên dễ bị tổn thương. Mu bàn tay Diệu Nhi bị trầy một đường nhỏ, nhưng máu đã bắt đầu tuôn ra. Lăng Vĩ Dạ giật thót người, nhanh chóng cởi áo quẳng sang một bên, lấy từ túi quần một chiếc khăn lụa trắng mềm mỏng còn hơn làn da của Nhi. Anh kỹ càng quấn chặt lấy mu bàn tay của Diệu Nhi, hết sức thương xót xuýt xoa đặt vào ngực. Diệu Nhi mắt lưng chừng những giọt lệ, đôi mày thanh tú khẽ chau:
- Em xin lỗi! Tay anh có sao không?.
Lăng Vĩ Dạ mỉm cười ngọt ngào, anh lắc đầu hôn lên bờ môi mọng đỏ đang bặm chặt lại của cô, giọng pha chút bông đùa:
- Chỉ là một vết sướt nhẹ thôi mà.
Trên mu bàn tay Vĩ Dạ xuất hiện một vết trầy rướm máu, nó không quá sâu. Anh không hiểu vì sao thân thể này lại chảy máu được? Vốn cái xác này đâu phải của anh, chắc có lẽ hiện tại anh đang trị vì bên trong thân xác này, nên nó với anh mới hợp nhất lại.
Diệu Nhi lau mắt, gật đầu, không nghịch ngợm nữa ngồi ngay ngắn trong lòng anh.
Lúc Hậu Vương hạ sinh Vĩ Dạ, bà đau buồn khi biết con trai mình chẳng thể sống nổi quá một trăm năm. Vì lý do rất đơn giản, Hậu Vương và Diêm Vương vốn dĩ là hai chị em cùng mẹ khác cha, con người loạn luân sinh con ra dị tật, thì thần cũng như vậy mà thôi. Thấy thế Diêm Vương mới dùng đến phép cấm của trời đất, dùng một ngàn linh hồn thuần khiết kết thành hai bảo ngọc, chiếc nhẫn và vòng tay. Tất nhiên phải cần một vật chủ, mà vật chủ lại phải là ba giọt máu của Thiên Đế và nước mắt Dương Mẫu Nương Nương, năm đó Diêm Vương đã phải xuống nước, quỳ khấn trước cửa Nam Thiên Môn gần hai mươi ngày.
Máu và nước mắt tạo thành một nữ tử được đặt tên là Diệu Nhi, sinh mệnh của Diệu Nhi và Lăng Vĩ Dạ được kết lại qua hai bảo ngọc đó, chỉ cần Diệu Nhi bị thương, anh đương nhiên cũng sẽ bị thương. Chẳng may cô mấy mạng, theo đó anh cũng biến mất, vì thần vốn không có linh hồn.
- Diệu Nhi không muốn đi chơi nữa, muốn đi ngủ.
Thấy Diệu Nhi bé nhỏ lại ngu ngơ thế thôi, thật ra tuổi cô cũng gần một ngàn tuổi rồi. Tính theo thần tiên, cô thua anh hai mươi ngày, tính theo lịch người, cô nhỏ hơn anh tận hai mươi tuổi.
- Đi ngủ? Hay muốn cái khác.
Lăng Vĩ Dạ cười rộ lên, anh nhìn cô đầy ma mị, còn Diệu Nhi thì cười huề, tiếp tục sờ mó bờ ngực dày vạm vỡ của anh. Chưa dừng lại đó, Nhi nhảy khỏi ghế, điêu luyện thoát luôn chiếc quần tây của anh. Trên người anh chẳng còn gì cả, bờ ngực rộng, đôi chân dài, bờ vai rắn rỏi, cậu bé ngẩng đầu hiếu chiến. Diệu Nhi quỳ hai chân dưới sàn, đôi tay búp măng xòe ra nắm lấy cậu bé to lớn trong tay, đùa nghịch một chút. Mân mê chán chê, cô cúi gần cho vào miệng, ngậm chặt lấy cậu bé của Vĩ Dạ, nhẹ nhàng thưởng thức hương vị quen thuộc đầy nam tính. Anh ngửa cổ ra sau, miệng không ngừng phát ra từng tiếng rên rỉ sung sướng, anh đưa tay để lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nhấp lên xuống không để cô bị nghẹt thở hay khó chịu.
Diệu Nhi ngẩng đầu nhìn anh cười tươi toe, cô tốc váy ngồi lên đùi anh, Vĩ Dạ nhấc bổng eo cô lên cao, Nhi phối hợp nắm lấy cậu bé cho vào bên trong đang rất ẩm ướt, thèm thuồng đến khó chịu. Dạ từ từ hạ cô xuống, đến khi cậu bé đã bình yên nằm gọn bên trong u cốc của Diệu Nhi. Cả hai cũng rên lên một tiếng rõ lớn.
- Em muốn lắm rồi! Anh Dạ ơi, em muốn.
Cô đung đưa hai chân buông thỏng, cựa quậy trên đùi anh. Vĩ Dạ bị khiêu gợi đến nỗi mụ mị, bên tai như được rót vào thìa mật ong thơm ngon. Anh nhẹ nhàng nâng eo cô lên, rồi lại hạ xuống, nhấp lên xuống một cách đều đặn. Diệu Nhi khàn giọng gọi tên anh, cô ôm lấy cổ anh không ngừng thở dốc. Lăng Vĩ Dạ cảm nhận được sự chặt hẹp, bó sát mềm mại bên trong, khoái cảm càng tăng cao khi tên anh ngân nga trong đôi môi kia. Đôi tay anh nhanh hơn nữa, Vĩ Dạ như đem Diệu Nhi hòa nhập làm một với anh, thét lên tên cô, anh gồng người, nắm chặt bờ eo nhỏ. Siết chặt tay hơn cùng nhịp đẩy dồn dập hơn, anh ngừng lại, thúc mạnh và rống to. Tất cả những gì của anh đều được chuyển nhượng sang cho Diệu Nhi.
Hơi thở đứt quãng chưa ổn định lại, hương hoan ái vẫn còn thoang thoảng bên trong căn phòng, cô ôm anh như đứa trẻ nhỏ tựa vào vai người lớn ngủ say. Lăng Vĩ Dạ thích giao cấu mạnh bạo, thỏa mãn được thú tính bên trong anh, nhưng đối với Diệu Nhi, anh chỉ muốn làʍ ȶìиɦ theo đúng nghĩa. Mệt rã người, anh ôm cô di chuyển về chiếc giường nhỏ dùng để nghỉ ngơi, đặt cô xuống giường, yêu chiều vén những sợi tóc mai rũ rượi hai bên, cô nhỏ như đứa con nít, người khác nhìn rồi có khi lại nghi ngờ anh thích luyến đồng.
Cốc Cốc Cốc
- Giám đốc Lăng, lịch hẹn với chủ tịch Hạ đã đến giờ rồi ạ!.
Tiếng nói dịu dàng bên ngoài cánh cửa kính kia làm anh bừng tỉnh, từ tốn mặc lại quần áo lúc nãy, như khi nhìn tới chiếc áo, anh tức giận quăng nó ra xa, lớn giọng:
- Tìm một chiếc áo sơ mi khác cho tôi.
- Vâng.
Bên ngoài ngừng một chút mới trả lời, tiếng gót nhọn nện xuống sàn nhà nghe thánh thót dần nhỏ đi và tắt lịm. Lăng Vĩ Dạ ngồi xuống bên cạnh Diệu Nhi ngủ mê mệt, xoa nhẹ đôi tay chảy máu của cô.
- Tôi phải làm sao với em đây?.
Lăng Vĩ Dạ cau mày, đôi mắt đượm buồn rũ xuống, anh chưa bao giờ yêu Diệu Nhi cả, người trong lòng anh có lẽ chính là Liễu Bảo Trân, người xuất hiện vào hai năm trước, đúng hơn là hai ngày trước lại làm anh có cảm giác muốn chiếm hữu cho riêng mình. Thế nhưng, Diệu Nhi yêu anh, cô phải bên anh cả đời, bởi vì sinh mạng cả hai là một, nên anh không thể để cô rời đi được.