Chương 23
Có thể ngăn cản trận nội chiến vô nghĩa này hay không tất cả đều trông cậy vào duy nhất một động tác này thôi!
Cầu cho trời đất phù hộ!
Nương theo ngọn gió lớn, cộng thêm cả lực tay mạnh mẽ mà trước giờ tôi vẫn hằng tự hào, cuộn tranh cứ thế vẽ nên một vòng cung trong không trung, trực chỉ hướng chỗ của Vu Kính và Tiểu Hắc mà bay! Mang theo tất cả mọi hi vọng trong tôi, lao đi vun vút, bỗng đâu vang lên một tiếng ‘bốp’!
Sự thật đã chứng minh, ông trời lại một lần nữa bỏ rơi tôi rồi.
Cuộn tranh đang bay ngon trớn, đùng một cái lại bị một cái cây dị hợm ngang nhiên chắn ngang! Một nhánh cây vô duyên thò ra giữa đường khiến cho cái nút buộc bị vướng vào sợi dây treo của bức tranh rối thành một nùi!
Là trời muốn đẩy bọn họ đến đường cùng! Chứ không phải tôi!
Vân Trâm quay đầu lại, trừng tôi một cái. Tuy rằng cái mặt cau có của anh chàng trông cũng rất có nét, nhưng rõ ràng là có ai đó bắt đầu bực bội rồi, giọng nói cũng không khỏi có phần hậm hực: “Cậu ném cái gì sang bên đó vậy?”
“…”
“Dám phớt lờ tôi à, cũng gan quá ta!” Vân Trâm quay đi không thèm nhìn tôi nữa. Tôi đảo tròng mắt, nào phải tôi làm lơ anh đâu, ai biểu hồi nãy anh động tay động chân khiến tôi không nói được làm chi.
Vân Trâm săm soi cuộn tranh đang treo trên cành cây đong đưa theo gió kia một hồi, tự lẩm bẩm một mình: “Hình như kia là một bảo bối có phép thì phải. Hơn nữa pháp thuật trong đó còn tương đối cao cường.” Anh ta nghi ngờ liếc về phía tôi, “Tôi nhất quyết không để cậu phá hỏng trận đấu này đâu!”
Lời vừa dứt, Vân Trâm đã búng người bay lên, âm thầm lặng lẽ men theo một lối đi quanh co khúc khuỷu, thận trọng nép mình vào sau khóm hoa ngay dưới gốc cái cây kia, hai người bên kia vẫn chưa phát hiện ra anh ta.
Tôi hiểu rồi, dễ chừng là Vân Trâm cho rằng cuộn tranh tôi vừa ném qua có chứa một loại phép thuật đặc biệt nào đó, cho nên mới dự tính cướp nó trở về.
Tôi không khỏi thở dài trong lòng, cuộn tranh đó đích thực là rất đặc biệt, có điều cũng không giống những gì mà anh nghĩ đâu.
Tôi nhìn theo cái bóng trắng của anh chàng thoăn thoắt di chuyển dưới tán cây, nhẹ nhàng linh hoạt như bướm vờn hoa, lại không vương hạt bụi nào. Thân pháp uyển chuyển nhanh nhẹn, như thể đang trình diễn một điệu vũ tuyệt đẹp.
Con người thanh thoát như tiên giáng trần này, cớ sao lại tọc mạch thế này không biết…
Đúng là rừng lớn thì chim gà loại gì cũng có.
Lại dời mắt sang bên kia, tình huống đã có chuyển biến, tuy rằng không rõ thực hư ra sao, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được cả hai như thể đang bị bao vây trong một chiều thời không riêng biệt, một người trông cực kì dị dạng, người kia lại tiêu điều xác xơ, thật là khó lường!
Cứ tiếp tục thế này, nói không chừng sẽ có thể dọn dẹp một lượt hết hai tên ăn hại luôn!
Vân Trâm đã trèo lên trên cái cây xấu xí như ma lem kia, bởi vì khoảng cách tương đối gần, nên tôi có thể trông thấy anh ta đang hết sức nhẹ nhàng, từ tốn thò tay ra, toan lấy lại cuộn tranh kia.
Cánh tay vươn dài ra bị nhành cây che khuất, ngón tay sắp sửa chạm tới cuộn tranh rồi! May thay sợi dây treo của cuộn tranh hình như bị gút rất chặt, Vân Trâm khều hai ba cái, cũng chỉ có thể làm nó lắc lư qua lại mà thôi.
Coi mòi ra tay từ bên dưới không có kết quả rồi, với cỡ nào cũng không tới được mà. Cậu chàng lại nhìn lên trên, rồi trèo lên một cành cây cao hơn, tôi vừa xem đã hiểu, anh ta dự định từ bên trên nhoài người xuống gỡ cái nút thắt kia ra.
Vân Trâm bám người dọc theo nhánh cây chìa ra, giấu mình hoàn hảo ở phía sau, sau đó thân thể từ từ chúi xuống, chuẩn bị lôi cuộn tranh lên.
Nói không chừng, vẫn còn một biện pháp khác!
Tôi vẫn chưa bỏ cuộc, lại cho tay vào trong vạt áo trước lục lọi, lấy ra món bảo vật mà tôi cất giấu kĩ càng bao nhiêu lâu nay, dùng hết sức bình sinh nhắm ngay mục tiêu mà ném qua.
Tất cả đều dựa vào mày cả đấy!
Bánh màn thầu!
Dưới sức ảnh hưởng của trọng lượng, cái màn thầu bay như xé gió về phía trước, đáp trúng ngay đầu Vân Trâm, phát ra tiếng ‘cốp’ thật lớn!
Anh chàng hoảng hồn, suýt thì mất thăng bằng, động tác tay vốn chỉ là định khều nhẹ sợi dây trên cuộn tranh rốt cục lại thành ra giật phăng lấy nó, cái nút thắt đó ban đầu tôi cũng chỉ cột hờ lại cho có mà thôi, nay lại bị kéo cái roẹt làm cho tuột hẳn ra luôn! Trục dưới của cuộn tranh tương đối nặng, giờ đây không có sợi dây giữ lại, thế là ‘xoạch’ một cái mở bung ra tung bay đón gió! Vân Trâm trông thấy người ở trong tranh thì giật mình “A!” lên một tiếng!
Tiếng kêu không to không nhỏ, đủ để cả Vu Kính lẫn Tiểu Hắc đều quay đầu sang nhìn. Liền nhìn thấy bức tranh, rồi tới người trong tranh, cuối cùng mới đến cái đứa đang đứng đằng sau là tôi…
Cả hai đều biến sắc, rồi thi nhau phi thẳng về phía này.
Mấy người mà có thấy được cái cảnh hai người bọn họ mang theo khí thế hừng hực bổ nhào sang đây bằng tốc độ tương đương ánh sáng, mới hiểu được vì sao tôi lại cho rằng dùng cụm từ ‘mãnh hổ hạ sơn” để mà miêu tả cái hành động ‘bổ nhào’ thì nông cạn biết bao nhiêu.
Vị trí lúc đầu của Vu Kính so ra thì gần với bên này hơn một chút, nhờ vậy mới chiếm được ưu thế tuy cực nhỏ nhưng cũng đủ để giành được cuộn tranh về tay mình. Tiểu Hắc vì vướng một thoáng sững người, lại thêm cả bất lợi về vị trí xuất phát, cho nên chậm tay hơn chút xíu, đành phải nghiến răng nghiến lợi mà bỏ qua cuộn tranh, lập tức chuyển hướng mục tiêu về phía tôi mà phóng qua!
Một phần nghìn giây sau đó, một âm thanh trong trẻo vang lên, là tiếng trang giấy bị xé rách.
Động tác của Tiểu Hắc khựng lại ngay tức khắc.
Anh ta chỉ cách tôi có mấy bước chân mà thôi, nên tôi có thể thấy rõ xúc cảm hiện diện trên khuôn mặt ấy, nhưng lại không cách nào miêu tả được vẻ mặt ấy.
Vô số xúc cảm lẫn lộn trong ánh mắt hút hồn ấy, dù rằng Tiểu Hắc đang nhìn tôi, nhưng trong đôi đồng tử ấy lại như chẳng hề có tôi. Mà tôi thì lại nhìn thấy anh ta rất rõ, thấy được anh ta đang cắn chặt môi, bờ vai run rẩy, thấy được nét hoang mang cùng tuyệt vọng ùa về trên gương mặt hoàn hảo ấy, thấy được anh ta từ từ xoay người sang đối mặt với Vu Kính.
Lồng ngực Vu Kính phập phồng, dễ thấy anh ấy cũng đang rất kích động, đôi tay giữ chặt hai rìa của bức tranh, cả tôi lẫn Tiểu Hắc đều có thể dễ dàng thấy được chính giữa bức tranh đã bị rách một đường, may mà vẫn chưa phạm tới chỗ của sư phụ. Vu Kính chậm rãi lên tiếng: “Cậu đừng nên manh động, cũng đừng cố kháng cự làm gì. Chỉ cần có một động tác thừa thãi nào thôi, tôi sẽ xé ngay bức tranh này cho cậu xem. Hậu quả của việc này chắc hẳn cậu rõ hơn tôi mà đúng không, đó là từ nay về sau hồn tiêu phách tán, suốt đời không thể tìm lại được.”
Tiểu Hắc nghe xong những lời này thì cứng đờ cả người, gió rét không ngừng ào ạt thổi tới, tuy rằng mắt tôi không thấy gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lũ quỷ đang ùn ùn kéo đến, anh ta bị nhốt ở giữa không cách nào nhúc nhích được.
Khóe miệng Vu Kính vẽ thành một nụ cười bí hiểm: “Tốt lắm, tốt lắm.” Nói rồi cuộn bức tranh lại, khoan thai bước đến bên cạnh tôi.
Tôi vẫn chưa thể cử động được, nhưng trong lòng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh búng một phát lên trán tôi, cả người tôi bỗng được thả lỏng, suýt nữa thì khuỵ xuống tại chỗ. Vu Kính lấy cuộn tranh trên tay khõ khõ đầu tôi: “Ranh con này, bữa giờ trốn trong xó xỉnh nào thế hả?!”
“Đừng!” Tôi cùng Tiểu Hắc đồng thanh kêu lên ngăn anh ta lại, tôi bật vội người dậy, định đoạt lại bức tranh có sư phụ bên trong kia.
Vu Kính khẽ lách người qua một cái, không để tôi chạm được vào. Anh ta thoáng trầm ngâm: “Thì ra là thế, Điển Mặc ắt là đã đem em giấu vào trong tranh này, rồi để ở trong phòng của Lý Sơ, sau lại khiêu khích để anh phải đốt nhà, muốn dựng nên một vở bi kịch tự tay anh giết ch.ết em.” Ánh mắt anh bỗng trở nên nham hiểm khác thường, “Sau đó hẳn là Lý Sơ đã đến cứu em, phải không?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc, Tiểu Hắc kinh ngạc nhìn tôi!
“Kế đó nữa Lý Sơ và em cùng nhau tìm nơi lẩn trốn… Nơi mà Lý Sơ cho rằng có thể làm chỗ ẩn nấp… Chính là phòng nghỉ trưa của anh, nói đúng chứ?”
*Gật đầu*
“Quan hệ giữa mi với Lý Sơ là thế nào hả?!” Tiểu Hắc chen ngang vào một câu, tuy rằng anh ta đang lâm vào tình thế hiểm nghèo, nhưng vẫn không chút nản lòng, trong đôi mắt đen láy vẫn ánh lên nét ngạo nghễ.
“Em ấy là chính người thân thiết nhất với Lý Sơ trong suốt những năm qua.” Vu Kính chọt vào một câu, đành rằng đó là sự thật, nhưng lại châm ngòi lửa giận của Tiểu Hắc mất rồi, thái độ thù địch của anh ta đối với tôi rõ ràng đến mức gần như có thể sờ được ấy! Lần đầu tiên mới thấy đó nha, anh chàng một mực trừng mắt nhìn tôi kiểu đó, ánh mắt hệt như muốn băm tôi ra thành trăm mảnh, bên trong chất chứa đầy sự căm tức cùng với… ghen tuông ư?
Vu Kính chẳng thèm bận tâm tới màn đấu mắt giữa tôi với Tiểu Hắc, mà tiếp tục tr.a hỏi: “Sau đó thì sao? Chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu Hắc đột nhiên lên tiếng: “Còn có thể thế nào nữa, cái ông thầy Lý Sơ ngốc nghếch ấy, khái niệm cứu người đối với ổng chính là thả người ta ra khỏi bức tranh. Cậu ta bị nhốt trong tranh suốt bảy hôm có lẻ, đến khi ra ngoài tất sẽ thấy rã rời tay chân, thế là thầy ấy đành phải đợi cho cậu ta bình phục, cũng không nghĩ đến việc nhốt cậu nhóc lại vào trong tranh. Mà trong lúc chờ đợi như thế, tên này lại táy máy tay chân để bức tranh bị mở ra, hậu quả là Lý Sơ bị nhốt vào trong trỏng luôn chứ gì.”
Vu Kính tiếp lời: “Lý Sơ biết thừa ở Bình Tâm Nhai hiện nay cũng chỉ có ba người chúng ta là cứu được cậu ấy, chẳng qua lấy tính tình của cậu ấy như vậy, nhất định là có ch.ết không thèm tới cầu cứu cậu đâu ha.” Rõ ràng mới nói có đến ba người, thế nhưng lại cố tình nhấn mạnh là ‘không thèm tới cầu cứu cậu’, dễ thấy là anh ấy đang muốn sinh sự với Tiểu Hắc rồi.
Tiểu Hắc cũng không hổ là Tiểu Hắc, anh ta hít một hơi thật sâu, đốp lại ngay: “Cũng đúng, mà chẳng phải nhóc hồ ly cũng thà ch.ết chứ nhất quyết không chịu đến gặp anh đó thôi, nên phải đành chịu chứ biết làm sao đây nhỉ.”
Sắc mặt Vu Kính tối sầm lại.
Tiểu Hắc lại nói tiếp: “Sau đó bởi vì hai ta ở đây gây náo loạn, nếu để đám người trong Bình Tâm Nhai biết chắc chắn sẽ bàn ra tán vào lung tung, nên nhóc hồ ly tốt bụng mới phải xuất hiện để ngăn cản lại đây mà.”
Vu Kính lúc này đã hơi bình tĩnh lại: “Chẳng qua, cái đứa lắm mồm nhất lại vẫn đang ở đây,” Ánh mắt anh nhanh chóng lia tới chỗ Vân Trâm đang ung dung ngồi vắt vẻo trên cây, “Chính là cái hạng người này.”
Trúng phóc, hai người này sao mà đoán tài quá vậy, làm tôi không có cơ hội chêm vào được câu nào luôn.
Hai hàng lông mày của Vu Kính giãn ra: “Hoá ra là như vậy, làm anh phải một phen lo lắng vì em cả thôi.” Những ngọn tay dịu dàng lướt trên đôi gò má tôi, mang theo hơi ấm dễ chịu vô cùng, rồi anh khẽ thầm thì: “Anh tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ nào dám hãm hại em đâu, thù mới nợ cũ giữa anh và Tiểu Hắc, sẽ nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ ngay thôi.”
Tôi nhìn Vu Kính, không rõ ý anh là gì.
Vu Kính mỉm cười: “Không ngờ Điển Mặc lại muốn thiêu ch.ết em, thật độc ác có phải không?”
Tôi nghi lắm, nếu tôi nhớ không lầm thì, trận hoả hoạn đó, là do tự tay anh châm lửa mà.