Chương 6
Tầm nhá nhem, Lương Nhiễm nằm ngủ chập chờn trên sô pha.
Nó đến cũng được một thời gian rồi, ban đầu còn không dám tiếp xúc ai, đến khi hăm hở được chút dũng khí, thì người nó muốn tìm lại không có nhà.
Vốn dĩ nó muốn trò chuyện với cậu chứ không phải những người hầu giả câm giả điếc, cũng không phải những gã vệ sĩ mặt lạnh, lại càng không phải màn hình ti vi chỉ biết tự biên tự diễn… Sách cậu cho nó mượn, trải trên tay, nó vuốt một lần lại một lần, rốt cuộc thiếp đi mất.
Nó mơ thấy mình ngồi trong phòng ăn, vị trí nọ từng là cậu ngồi, nó như còn có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể cậu, hơi thở thanh khiết của cậu. “Anh Tiểu Diệp…” Muốn duỗi tay về phía cậu, thoắt cái gương mặt kia đã biến đổi, âm trầm mà dễ sợ, đè nghiến nó. Nó chống cự trong phạm vi nhỏ hẹp, chất giọng người kia như rắn độc, hỏi nó, “Cậu thích làm ở đâu? Trên sô pha, trên bàn, hay là…” Cả người nó run bần bật, đột nhiên thét chói tai, “Tránh ra… Tránh ra…” Tay trong không trung quơ loạn xà ngầu, chợt nhiên được ai cầm lấy, rót vào tai nó là giọng nó hiền hòa, “Đừng sợ, anh đây.”
Nó mở choàng mắt, thấy một người đang ngồi xổm trước mắt, con ngươi trong veo, dịu dàng nhìn nó. Cậu cười, kéo nó ngồi lên sô pha, cởi áo khoác đắp cho nó, lựa lời mà hỏi, “Gặp ác mộng à? Sao ra đây ngủ?”
Nó ú ớ không biết đáp sao, nhìn quanh, mới phát giác ti vi đã tắt, rèm đã buông.
“Anh Tiểu Diệp…” Nó gọi lí nhí. Quần áo Diệp Vân Sắc vẫn nghiêm trang, tựa hồ cậu mới về, sắc mặt phờ phạc, dưới mắt thâm quầng, vậy mà vẫn cười nhẹ nhàng như gió, nắm tay nó, chu đáo bảo, “Anh đưa em về phòng nhé, ngồi đây bị cảm mất.”
Cậu đi đằng trước dẫn đường, đèn hành lang đã tắt hơn nửa, đôi ba ngọn đèn còn lại kéo chiếc bóng họ dài ra miết mải, rung rung in cả trên tường. Bình sinh ngó mấy cảnh như phim kinh dị này, nó hãi lắm, thế nhưng hiện thời không sợ chút nào hết, ngược lại còn sinh ra cảm giác ấm cúng tự nhiên. Dù chỉ theo sau cậu, nhưng bóng họ tựa như đầu kề đầu, vai sát vai… Lương Nhiễm nhận ra giờ phút này nó gần sát cậu đến thế, dù chỉ là hai chiếc bóng gần sát, tim nó vẫn dâng trào một nỗi niềm hạnh phúc lạ.
Diệp Vân Sắc đưa nó về phòng ngủ, hỏi, “Anh để một đèn hay tắt hết cho em ngủ?” Lương Nhiễm đấu tranh nội tâm, vun vén hết dũng khí mới thốt, “Anh Tiểu Diệp… Anh ngủ cùng em… Được không?”
Nó nhìn ra được cậu sững sờ, nhưng rồi vẫn mỉm cười với nó, “Ừ, anh ngồi với em, em nằm đi.” Cậu đỡ nó nửa nằm trên giường, tém chăn cẩn thận. Nó trông có vẻ thất vọng, cậu bèn cười, “Sao nào? Nhớ nhà, hay sợ ma?”
Nó lắc quầy quậy, “Không ạ.”
“Thế ở một mình nên cô đơn hả?” Cậu đoán, “Hồi anh mới đến, còn nhát hơn em, phòng khách nhỏ cũng không dám vào. Ăn cơm ăn ngay trong phòng, bên ngoài có tiếng động gì cũng làm anh sợ hãi.”
“Tại sao ạ?” Lương Nhiễm có điểm tò mò. Diệp Vân Sắc trong lòng nó không khác gì một sự hiện hữu của thần linh, nó không thể tưởng tượng ra cậu mà cũng có những cảm xúc của người trần mắt thịt như này.
“Tại sao à?” Cậu lặp lại câu hỏi, âm giọng buông lơi, như gần như xa, như là không thực, “Bởi chưa từng gặp nếp sống tương tự. Trước đó, anh ở ký túc xá, hai người một phòng, bỗng dưng vào một nơi hoành tráng như này, nội phòng khách đã chiếm 70, 80 m², nhà cũ của anh chỉ là mấy người chen chúc trong một gian phòng 40 m² là cùng.”
“Chuẩn chuẩn.” Nó giữ chặt tay cậu, “Em còn không dám ra cổng cơ, hễ đi được một nửa tim cứ đập như trống. Cả lầu trên nữa, cầu thang y hệt con mãnh thú ngoác mồm, ai đi lên cứ như sẽ bị nó nuốt chửng. Anh Tiểu Diệp, có cảm thấy thế không?”
Cậu hạ tầm mắt, nhè nhẹ nở nụ cười, “Lầu trên thuộc về anh Thần, đương nhiên anh cũng không được tùy tiện lên. Nhưng mà cầu thang thì, có lần anh từng ngã từ trên đó xuống.”
“Á?” Nó giật mình, “Anh học võ mà? Thế mà cũng bị ngã?”
Cậu mỉm cười, “Ai bảo học võ thì không bị ngã chứ? Lúc mới nhập môn, thầy anh dạy, trước khi học đánh người, phải học bị người đánh đã. Nên anh võ vẽ không giỏi lắm đâu, nhưng công phu bị đánh thì thứ thiệt luôn.”
Nó tò tò dòm thân hình gầy yếu của cậu, buột miệng thốt, “A à~”
Hai người hàn huyên qua lại vài câu, Diệp Vân Sắc đứng lên, “Tán gẫu cùng em vui lắm. Mỗi tội hôm nay muộn rồi, mai anh nhờ người dẫn em dạo phố nhé.”
Lương Nhiễm vui vẻ nói, “Thật thế ạ, thích quá!”
Cậu căn vặn, “Anh ngủ ngay phòng bên cạnh, tối có gì cứ gõ tường là anh nghe thấy. Nhớ đừng có đạp chăn nha, mùa này vẫn lạnh, cẩn thận không cảm.”
“Dạ. Dạ.” Lương Nhiễm gật như giã tỏi, lời quan tâm của cậu làm nó sung sướng lắm. Nó hớn hở hỏi thêm, “Đúng rồi anh Tiểu Diệp, sao mấy nay không thấy anh Thần đâu? Ảnh bận đi làm sao?”
“Anh ấy?” Cậu hơi ngơ ra, sau đó đáp, “Anh ấy có chút việc, nhưng sắp về rồi, em sẽ được gặp lại anh ấy sớm thôi.”
“Sớm?” Nó dò hỏi, “Sớm là bao lâu?”
“Chừng hai ngày nữa đi.” Cậu cười, trả lời.
Hai ngày sau, Ân Thần Bắc về nhà thật. Rất nhiều anh em trong bang đều có mặt đón tiếp y, rộn ràng không tả xiết.
Trong số đó lại không thấy mặt mũi Diệp Vân Sắc đâu, y gọi người hỏi, được biết cậu đang ở trên lầu nghe điện của Toudou Kei. Y lấy làm khó chịu. Cô Toudou này càng ngày càng thân cận cậu, hoàn toàn không thèm để chồng chưa cưới của mình vào mắt. Y cũng không rõ rốt cuộc mình đang ghen với Toudou hay đang ghen với Tiểu Diệp, nhưng tựu trung là thấy hai người này ríu ra ríu rít với nhau, y cực kỳ không thích.
Lương Nhiễm cũng có mặt, mặc bộ đồ Tây Diệp Vân Sắc chọn cho, cà vạt sọc kẻ, nom xinh đẹp hết mực. Ân Thần Bắc rất nhanh trông thấy nó, thoáng chốc ngây người, còn cười, “Nhóc con, được đấy chứ.” Lương Nhiễm đỏ mặt, cũng có chút hả hê nho nhỏ. Hôm nay nó đều là được Diệp Vân Sắc “xì tai” cho, được ở chung với cậu một tiếng đồng hồ, đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy lâng lâng.
Sau cùng Diệp Vân Sắc cũng xuất hiện, quần trắng, áo len trắng, nhã nhặn, thanh thuần, đứng nơi đầu cầu thang. Ánh mắt Ân Thần Bắc tự động lia tới, rõ ràng cậu gầy đi hẳn so với trước khi y đi, thoạt nhìn cũng ổn, nhưng đi đường cứ nghiêng ngả, biết ngay là do không ngủ đủ giấc.
Cậu tới gần y, cười cười vươn tay, “Anh Thần, mừng anh trở về.” Y lẳng lặng nhìn cậu, choàng tay ôm cậu.
Cái ôm rất bất ngờ, nhưng cũng lại rất tự nhiên, chẳng ai thấy y làm vậy không đúng chỗ nào. Y cười mỉm, “Vất vả rồi, Tiểu Diệp.”
Cậu khẽ khàng đáp, “Anh Thần trở về, các anh em cũng yên tâm hơn.”
Màn tiếp theo đương nhiên là tiệc tùng, đối với Lương Nhiễm mà nói, chính là một hồi ức suốt đời khó quên. Chưa bao giờ nó chứng kiến đông người uống say ngật ngưỡng đến mất cả hình tượng, rống rít gào thét, ngã phải ngả trái như vậy. Ai ai cũng đôn đáo mời rượu, cụng rượu, toàn đại sảnh nhộn nhịp âm thanh ăn uống linh đình. Bản thân nó cũng không biết đã uống bao nhiêu ly, mắt say lờ đờ, đầu óc chếnh choáng.
Nhưng nó vẫn không để tâm, mọi sự chú ý của nó chỉ là cẩn thận tránh cho rượu không bị dây lên quần áo và tìm kiếm người kia giữa đám đông mà thôi. Diệp Vân Sắc bị bu vây đông nghẹt, mọi người rót đủ loại rượu vời cậu uống, cậu năm lần bảy lượt từ chối, còn phải kéo ghế đứng dậy.
Ngay phía sau cậu là Ân Thần Bắc. Một tay y giữ vai cậu, ghé bên tai thì thầm câu gì đó, bàn tay còn đang từ chối của cậu bỗng sựng lại. Một thoáng tạm dừng, cậu cúi đầu, lặng lẽ nở nụ cười…
Nụ cười mỹ lệ biết bao nhiêu, và thấm đượm sự u buồn tới chừng nào… Lương Nhiễm muốn qua chỗ cậu, nhưng hai chân trì trệ không chịu nghe lời nó.
Tiếp đó, nó thấy Ân Thần Bắc hài lòng vỗ vai cậu, nhận một ly rượu từ thuộc hạ, rồi nửa ôm cậu trong tư thế ám muội rót rượu vào miệng cậu. Cậu bắt đầu ho sù sụ, vài giọt rượu màu hổ phách rớt trên tấm áo len trắng tinh, gương mặt tái nhợt ửng hồng, con ngươi trong trẻo như phủ một tầng nước loang loáng. Cậu say rồi, ai cũng nhìn ra là cậu say. Cần cổ thon dài của cậu tựa trên bả vai Ân Thần Bắc, một tư thế mềm yếu vô lực nhường vậy.
Ân Thần Bắc chợt nhiên cúi xuống hôn cậu.
Lương Nhiễm cảm giác trong não có gì đó vừa nổ tung, thế giới như xoay tròn, đất trời lộn đảo. Nó trống bàn, lại va phải trống rỗng, ba bốn chai rượu rơi liểng xiểng, vỡ tung tóe trên nền đất. Nhưng đã không còn ai lưu tâm đến nó, tiêu điểm lúc này chỉ có Ân Thần Bắc và Diệp Vân Sắc, họ đang ôm hôn nhau trước mặt mọi người.
Động tác của Ân Thần Bắc vô cùng kịch liệt, nụ hôn tựa hồ đã trở thành bước dạo đầu của cuộc làʍ ȶìиɦ, mà Diệp Vân Sắc lại chỉ xuội lơ đón nhận. Mắt cậu nhắm nghiền, tay ủ rũ buông hờ xuống dưới.
Đâu đó bắt đầu huýt lên những tiếng rú và gõ trống bùm bùm. Ân Thần Bắc hôn đủ, vòng tay qua hai chân cậu, bế thốc lên. Đường cong cơ thể duyên dáng của cậu nâng trên cánh tay hắn tựa thể một con chim xinh đẹp hấp hối.
Các anh em bang chúng vỗ tay nồng nhiệt, hò reo một vài ngôn từ ô uế làm vui. Trong cơn đắc chí, Ân Thần Bắc cũng không hề tức giận, giữa tràng tung hô mỗi lúc một rầm rộ hơn, y bế Diệp Vân Sắc lên lầu.
Diễn viên đã đi, tiệc tùng vẫn bù khú, làn sóng náo nhiệt như sắp bật tung cả nóc nhà.
Lương Nhiễm ngẩn ngơ ngồi trên ghế.
Không còn gì có thể đả động đến nó nữa, dù là tưng bừng, dù là nguội lạnh, dù là nóng cháy… Chả sao hết… Bộ quần áo nó tỉ mỉ gìn giữ cũng đã bị người ta sánh rượu, lem luốc, ướt sũng. Nhưng vẫn chẳng hề chi… Bây giờ, thứ mà nó có thể nghĩ, chỉ mỗi Diệp Vân Sắc thôi…
Mày đen, mi dày, da tuyết trắng…
“Anh Tiểu Diệp…” Nó thê lương gọi tên, thống khổ gục xuống bàn.
Khi Diệp Vân Sắc thức giấc, trời đã sáng bảnh, chất cồn váng vất làm cậu mê ly một chốc. Cậu cố nhớ lại chuyện hồi tối qua, tới tấp người mời rượu cậu… Cậu định từ chối, lui ra, lại đụng Ân Thần Bắc đứng sau.
Y chạm vai cậu, kề bên lỗ tai nói một câu dịu dàng, giọng rất nhẹ, nhưng cũng rất uy lực.
“Còn nhớ hôm ở Đêm Tuyết em nói gì không? Nếu anh muốn thấy em uống rượu, em sẽ uống một lần cho anh xem…”
Khí lực toàn thân cậu như bị câu nói ấy rút cạn. Muốn nhìn thấy cậu uống rượu ư?
Say rồi thì sao? Bất tỉnh nhân sự? Mất hình tượng? Hay là… Cậu chầm chậm bụm mặt, ngăn không để hình ảnh đẫm máu trong trí nhớ tràn về. Y muốn cậu say, thì cậu cứ say đi, sao cũng được, không phải thật lâu trước kia đã lập lời thề rồi ư? Sẽ không phản kháng người đàn ông này. Dẫu là chuyện gì cũng sẽ không phản kháng.
Cậu chống tay định bụng xuống giường. Đây là phòng anh Thần, nhìn sơ qua là biết ngay. Có lẽ, không ai quen thuộc nơi này bằng cậu được. Cậu tự cho mình một cái cười chế nhạo, thân thể bủn rủn nhắc nhở sự buông thả đêm qua, còn đỡ chán so với cơn đau ngày xưa. Cậu không nhớ rõ điểm này lắm. Cậu muốn đi tắm, rồi tặng mình một ngày nghỉ. Thế nhưng… Từ sau có người cầm tay cậu, vừa kéo mạnh một xíu, cậu đã ngã về giường.
“Chào buổi sáng.” Khuôn mặt tươi cười của Ân Thần Bắc phóng đại trước mắt cậu, nom thần thái sáng láng vô cùng, không nhận ra là y mới vừa ngồi tù ra. Cậu nghĩ thầm, dịu dàng trao y một nụ cười, “Chào anh.” Cậu trả lời.
“Rức đầu không? Mi mày nhíu tít tịt thế này?” Y vò vò mái tóc rối bù của cậu, “Chịu thua em luôn. Một ly mà cũng say.” Cậu cười ảm đạm, “Em báo sớm rồi mà, em không uống được rượu, anh tin rồi chứ?”
Cậu trở mình ngồi dậy, nhặt nhạnh quần áo rơi bên giường. Ân Thần Bắc nằm sau cậu thong thả nói, “Hôm qua anh hôn em trước mặt toàn thể, em cũng không nhớ?”
Cậu chấn động, nhưng rất nhanh đã cười thản nhiên, hồi đáp y bằng một giọng điệu như trần thuật chuyện đó không can hệ đến cậu, “Không nhớ. Anh Thần vui là được.”
Vẫn là cái dáng vẻ dửng dưng hờ hững?! Ân Thần Bắc hơi thoái chí, đan xen với cảm giác không cam lòng mãnh liệt. Y cũng nhổm dậy, dán sát vào vành tai cậu, rì rầm, “Biết không, lúc em say cũng có phản ứng đấy, còn rên rỉ được…” Tay y trượt theo mảng lưng trơn láng, dạo chơi xuống dưới, lời nói nhả ra như thể đang ác ý trêu đùa, “Em yêu, em đã không cao trào nhiêu lâu rồi? Một năm, hay hai năm? Em có nên cảm kích anh không đây?”
Y dùng một tay ấn cậu xuống giường.
Sắc mặt cậu trắng bệch, nhưng nét mặt vẫn bình thản, có vẻ đã nghe trọn những gì y nói, hoặc giả cậu không phản ứng gì trước những lời đó, chỉ có hông eo thoang thoáng run rẩy đã bán đứng cậu.
Ân Thần Bắc mơn trớn xương đòn và bờ ngực cậu, cười tủm tỉm, “Em quả là yêu tinh, anh tự hỏi có phải em đã không còn là đàn ông không, em lại cho anh đáp án nhanh thế. Sao hửm, em vẫn có cảm giác nhỉ? Trước đây đều do em cố dằn nén, nhất quyết không để anh vừa lòng?”
Y bắt đầu khiêu khích cậu, mà cậu đã sợ đến nhũn như chi chi, để mặc y trêu ghẹo. Chân tay cậu tê liệt, mồ hôi lạnh toát ra, ngay khi y cúi xuống gặm cắn da thịt cậu, cậu không kiềm chế được, khép chặt mắt, nhốt hết thảy Ân Thần Bắc và những gì y làm ở bên ngoài tầm nhìn. Nhưng chẳng chóng thì chầy, một cái tát vang dội giáng trên má cậu, mặt cậu bị đánh lệch sang một bên, hai mắt nhắm kín bưng bị bức bách mở ra.
Ân Thần Bắc ác nghiệt quát, “Còn để tôi thấy cái bộ dạng này nữa, báo cho em hay, em còn dám giả ch.ết, tôi trút hết rượu trong tủ ép em uống, làm đến khi em rên rỉ dưới thân tôi thì thôi!”
Y nói được là làm được, ngóc dậy định gọi người mang rượu tới, cuối cùng cậu phải yếu ớt mở miệng, giọng nói thều thào không thua con mèo là bao…
“Đừng, đừng bắt em uống rượu… Em… theo ý anh…”
Ân Thần Bắc dừng động tác, gần như là kinh hỷ vì nắm bắt được sự mềm yếu của cậu, tuy cậu thường thường vẫn luôn răm rắp vâng lời y, song Ân Thần Bắc ngầm hiểu lần này khác, thực tình rất khác.
“Chớ nói với anh rằng, chỉ vì em từng giết người sau khi uống rượu mà tự xây dựng một rào cản tâm lý choáng ngợp như vậy cho mình đấy nhé?” Y trở lại giường, đè cậu, hôn lên da dẻ trần trụi và hai nốt đỏ trước khung ngực, “Phối hợp anh.” Y đanh thép ra lệnh.
Chỉ là Diệp Vân Sắc không biết phải phối hợp ra làm sao, kinh nghiệm chuyện phòng the của cậu chỉ có hai năm, trong đấy, khoảng nửa năm đầu là chống cự sự xâm phạm của Ân Thần Bắc, một năm rưỡi còn lại là sau khi Ân Thần Bắc chuốc thuốc cậu, mỗi lần lên giường cậu đều xuội lơ, quả tình mà nói không khác gì xác ch.ết.
Cậu muốn thân cận y bằng cách ôm y, nhưng cánh tay rã rời lại không tài nào nhúc nhích. Ân Thần Bắc hết kiên nhẫn nổi, y mở rộng chân cậu, bắt đầu tiến công cơ thể cậu, “Tiểu Diệp.” Y hổn hển thở, “Em mà dám xỉu, xem anh trừng trị em thế nào.” Rồi dốc toàn lực đâm vào.
Gương mặt tái xanh mà vẫn đang cố sức giữ mình thanh tỉnh ấy như liều thuốc hun tình liều mạnh nhất thẩm thấu từng tế bào trong y. Y ưng ý, ấn nụ hôn xuống môi cậu, giọng điệu mềm nhẹ, “Em yêu, em biết mà, anh rất yêu em…”
Chót cùng cậu vẫn nhắm mắt.
Từng giết người, sau khi uống rượu. So với bất kỳ ai, cậu đều nhớ rõ hơn bao giờ hết, không phải lần đầu tiên cậu nổ súng, nhưng nhất định là lần khiến cậu thống khổ nhất. Bởi lẽ người mà cậu giết, chính là đồng nghiệp tốt nhất, cũng là người anh em tốt nhất cậu có.
Ngày cậu còn ở đại lục, công việc của cậu bị người ném đá giấu tay. Đơn vị buộc cậu từ chức, người nhà sống ch.ết cũng đòi cậu phải khai thật giới tính. Áp lực bốn phương tám hướng này từ đâu mà ra cậu cũng không biết, cứ một mình cắn răng chịu đựng, đến khi khổ sở quá mới chạy đến quán cơm, mượn rượu giải sầu.
Tửu lượng cậu không quá cao, làm mấy chén rượu trắng lót bụng, ý thức tuy vẫn còn nhưng ánh mắt đã muội mê, cộng thêm đầu đau như chưa bao giờ được đau. Mãi khi cậu gục xuống bàn, Phùng Nhiễm xông lên cản cậu, “Cậu uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa.”
Cậu bàng quan, gạt phắt anh ta ra, “Khỏi lo cho tôi! Tránh ra! Cậu đi về đi!”
Cậu ra nông nỗi này làm Phùng Nhiễm đớn đau chẳng kém, anh ta kêu to, “Cậu xem xem mình uống thành cái quỷ gì rồi? Thôi uống đi được không?”
“Không, không được…” Cậu oặt oẹo tựa vào ghế, cố chắp vá câu chữ, “Họ nói tôi là… đồng… tính… Cậu đừng có sán… vô đây… Không thì… không thì…”
“Vân Sắc!” Phùng Nhiễm nóng ruột, “Não cậu ngập úng nước rồi nên mới nghe mấy lời lẽ thối hoắc ấy. Dậy dậy, theo tôi về ký túc xá đã, có gì để mai nói sau.” Anh ta giật cốc cậu, lại bị cậu đẩy mạnh đi. Cậu rút khẩu súng bên hông, ném mạnh xuống bàn, “Tiểu Nhiễm, nếu cậu… còn lèo nhèo nữa… tôi… sẽ không khách khí đâu…” Lời còn chưa hoàn chỉnh, súng đã rít lên.
Phùng Nhiễm run kịch liệt, bàng hoàng nhìn khẩu súng bằng cặp mắt không thể tin, rồi sau, chuyển mắt qua nhìn Diệp Vân Sắc, “Cậu…” Còn cậu, hiển nhiên tù mù tình huống trước mắt, và rồi chứng kiến máu trào xối xả từ bụng Phùng Nhiễm, cậu rùng mình, lẩm bẩm như mê, “Không, không, không phải tôi…”
Chất cồn vẫn chưa lui hẳn trong cậu, Phùng Nhiễm trong mắt nhập nhòe hóa thành hai, thành ba người, người nào cũng đầm đìa máu, đỏ đến gay mắt, tanh tươi dữ dội. Không, không… Cậu gào, tôi chưa mở chốt bảo hiểm, súng không phải tôi bắn… Nhưng thân mình Phùng Nhiễm đã đổ nhào về hướng cậu, theo phản xạ cậu đỡ anh ta, tay nhuộm thẫm máu.
Tiểu Nhiễm… Tiểu Nhiễm… Cậu thảng thốt ôm bạn, mùi lưu huỳnh của thuốc súng hẵng còn gai gai trong không khí. Từng tiếng thét xé toang màng nhĩ “Giết người kìa!” luân phiên nhau ré lên, cậu cúi nhìn Phùng Nhiễm đang bị cơn đau giày vò, máu chảy từ từ ướt chân, khoanh cậu và anh ta lại cùng một chỗ. Tôi không giết người… Tiểu Nhiễm, cậu nói với họ tôi không giết người đi… Cậu cảm thụ Phùng Nhiễm trong lòng mỗi lúc một lạnh… Cho đến sau cùng, cứng ngắc.
Phút chốc kia cậu mở mắt, lớp sương mù khổng lồ đỏ ối chớp tắt trước mắt liên tục. Cậu hãi hùng, muốn gạt ra… nhưng cậu lại không thể động đậy.
Vật rắn đanh của Ân Thần Bắc vẫn đang chuyển động trong thân thể cậu, vì đợt co thít hiếm có của cậu mà sảng khoái đến thở dài, “Tuyệt quá Tiểu Diệp.” Y hôn má cậu. Cậu kinh ngạc trông lớp sương đỏ quạch kia, tuyệt vọng nháng qua đáy mắt.
Phùng Nhiễm đã ch.ết. Kể từ đó cậu không thể uống rượu nữa. Bởi vì uống một ngụm cũng sẽ say, say rồi sẽ lại gặp Phùng Nhiễm ướt đẫm máu nằm lặng trong lòng cậu. Vân Sắc… Vân Sắc… Cậu giết tôi… Anh ta không ngừng kề vào lỗ tai cậu, lào thào.
Cậu vùng vẫy muốn chạy thoát khỏi mộng mị, lại xui xẻo bị Ân Thần Bắc biết bí mật. Từ một khắc y lấy làm hứng thú với nó, y luôn thích ghé sát lỗ tai cậu mà rằng, anh muốn được nhìn em uống rượu một lần…
Thực chất, nhiều hơn là y muốn nhìn cậu sụp đổ một lần.
Lần đầu tiên gặp Lương Nhiễm, có người gọi “Tiểu Nhiễm”, cậu đứng hình, chợt bật thốt, đứa bé ấy cũng tên là Tiểu Nhiễm… Giây phút ấy cậu đã biểu lộ mọi cảm xúc thê lương không rõ hình hài và cả những khắc khoải ghi nhớ. Ân Thần Bắc nhận ra, bảo với cậu, em thích, anh có thể tặng nó cho em. Cậu lắc đầu, không, em chỉ muốn đưa nó ra Đêm Tuyết.
Vì thế Lương Nhiễm tới đây. Trực giác cậu muốn bồi thường chút gì đó cho nó.
Nhưng cách bồi thường của cậu lại đẩy nó xuống dưới thân Ân Thần Bắc.
Hình như cậu chỉ luôn làm tổn thương người khác, hết Phùng Nhiễm, lại đến Lương Nhiễm. Cậu luôn gây ra lỗi lầm với bọn họ, nhưng lại không biết làm sao để cứu vãn.
Có lẽ, chỉ có ngày nào đó cậu ch.ết… Mà trước khi mọi chuyện kết thúc, ngay cả ch.ết, cậu cũng đâu có tư cách.
“Tiểu Diệp!” Một cú thúc mạnh của Ân Thần Bắc kéo đường nhìn của cậu dời lại về y, y hằm hè đe nạt, “Có giỏi thì em thử thất thần lần nữa cho anh xem!”
Cậu lặng câm tự nở nụ cười dành cho mình.