Chương 18: Ân tình nghĩa đoạn
Y Vân giống như một con ong mật nhỏ, một mực bận rộn. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn " Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn " Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Hết bồi Lão phu nhân chơi cờ, đến bồi Nguyệt Thanh Huy dạo hoa viên, lại bồi Hoa Ảnh nói chuyện phiếm.
Y Vân bận rộn cả ngày làm tâm tình nàng yên tĩnh hẳn, dường như đã quên đi hết thảy mọi chuyện đã xảy ra, quên đi việc nàng từng bị bắt, quên đi tên ác ma kia, quên đi Long Mạc, quên đi tất cả những đau xót mà hắn mang đến cho nàng.
Mọi việc cứ như vậy bình yên trôi qua, nàng hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại thời khắc này, nhưng mà, có người cố tình không muốn nàng như ý nguyện.
Dùng qua bữa tối, Nguyệt lão phu nhân ngồi ở trên ghế dài, Nguyệt Thanh Huy được nha hoàn triệu về.
Vừa mới rãnh rỗi, Nguyệt Hạ Hương liền phái nha hoàn Lục nhi đến tìm Y Vân.
Khinh Hương Viên, Nguyệt Hạ Hương nhìn thấy Y Vân, tựa như hồ điệp nhè nhàng bước tới, nàng ôm lấy Y Vân, thì thào nói: “Y Vân, ngươi đã trở lại, đã nhiều ngày qua ta vẫn phái người đi tìm ngươi, ngày ngày e sợ ngươi là xảy ra chuyện gì. Bây giờ đã trở lại thì tốt rồi, ta cũng yên tâm. Đã khiến ngươi thay ta chịu khổ.”
Y Vân yên lặng nhìn nàng hư tình giả ý, ở nơi này diễn trò.
Sau một lúc sau, nhẹ nhàng đẩy Nguyệt Hạ Hương ra, nói: “Y Vân tạ tiểu thư quan tâm, Y Vân mệnh tốt, có thể gặp dữ hoá lành, tiểu thư không cần lo lắng cho Y Vân.”
“Y Vân, ta và ngươi tình như tỷ muội, ta có thể không lo lắng cho ngươi sao? Đến ngồi xuống đây.” Nguyệt Hạ Hương vừa nói vừa lau lệ nơi khoé mắt, thật không biết nàng có khóc thật hay không.
“Y Vân không dám, tiểu thư hôm nay gọi Y Vân đến, không biết là có chuyện gì, thỉnh tiểu thư phân phó, Y Vân thật sự còn muốn trở về chiếu cố Lão phu nhân.” Y Vân lạnh lùng nói.
Đến hôm nay Y Vân mới biết, tâm cơ tiểu thư thâm sâu không lường, khả năng giả tạo thật tốt. Nếu không phải nàng đã biết những việc tiểu thư đã làm, có lẽ đã bị nàng lừa.
Nhưng chỉ mấy ngày không thấy, nàng càng xinh đẹp hơn, có lẽ là hao tâm tẩm bổ, khuôn mặt tròn đầy ngày càng mượt mà, sáng tỏ như Minh Nguyệt. Đôi má lúm đồng tiền e ấp trên gương mặt, chứa đầy nhu tình mật ý. Chỉ là đôi mắt của nàng, tựa hồ ẩn dấu rất nhiều suy tư, không như trước kia trong suốt như sao.
Nàng trước đây chưa từng mặc y phục sắc bạch, nhưng hôm nay lại mặc một kiện bạch y.
Chú ý tới ánh mắt Y Vân, Nguyệt Hạ Hương cười nói: “Long Mạc nói ta mặc bạch y rất xinh đẹp. Ngươi xem có phải không?” Nhắc tới Long Mạc, ánh mắt nàng trở nên dịu dàng, thanh âm cũng theo đó trầm thấp, nhu thuận hơn.
Kỳ thật, bạch y cũng không thích hợp lắm với Nguyệt Hạ Hương, cái đẹp của nàng lung linh, sáng lạng như ánh bình minh mà lại mờ ảo như tà dương. Nhưng bị bạch y che lấp, liền mất đi phong thái.
“Tất nhiên là xinh đẹp.” Y Vân cũng chẳng muốn nói nhiều, cho dù lời của nàng là thiên ngôn vạn ngữ cũng không sánh bằng một câu xinh đẹp của Long Mạc.
“Ta nghe Lục nhi cùng Thanh nhi nói, tại Hội hoa xuân ngày ấy, Long Mạc cho ngươi một chiếc sáo ngọc, có phải có việc này?” Nguyệt Hạ Hương hỏi.
“Không sai, là có việc này. Tiểu thư chính là kêu Y Vân giao ra sáo ngọc kia?”
“Nga, ngày ấy ngươi vốn là lấy thân phận của ta, sáo ngọc kia tự nhiên là Long Mạc tặng ta. Hôm qua hắn còn hỏi ta sáo ngọc ở đâu, ta lừa hắn nói đã cất ở trong phòng. Sáo ngọc nếu ngươi còn giữ, liền đưa cho ta đi, bằng không ngày mai hắn muốn ta thổi sáo, cũng không thể vẫn nói là giữ trong phòng.”
Y Vân từ trên cổ lấy sáo ngọc xuống, đôi tay nhẹ nhàng giữ lấy, nhưng bàn tay đều trắng bệch.
Nhẹ nhàng đưa tới, sớm đã biết Nguyệt Hạ Hương sẽ nhanh bảo nàng giao ra sáo ngọc, bây giờ chỉ còn lại một tia luyến tiếc.
Thế là, chính nàng có lẽ ngay cả một món đồ tín vật chứng minh nàng cùng Long Mạc từng quen biết nhau cũng sẽ không có.
Nhưng là Y Vân không để ý.
Nếu Long Mạc bởi vì nàng là ân nhân cứu mạng hắn mà miễn cưỡng yêu nàng, nàng tình nguyện không cần.
Nếu Long Mạc trong lòng nhớ kỹ nàng của mấy năm trước nhưng hiện tại lại khinh thường nàng, cho dù chân tướng rõ ràng, thì đã sao nào.
Nàng chính là muốn Long Mạc yêu nàng của ngày hôm nay.
Nguyệt Hạ Hương yêu thích không buông ngắm nghía sáo ngọc. Bỗng nhiêu mâu trung có hàn quang chợt loé: “Y Vân, chuyện ngươi thay ta đánh đàn, và chuyện người bị cướp đi chính là ngươi mà không phải là ta, cũng không thể tiết lộ ra ngoài, biết không. Nếu ta vì vậy mà mất đi vị trí Vương Phi, rồi cả Nguyệt phủ cũng sẽ phải chịu trừng phạt. Chức quan của phụ thân có thể khó giữ được, nãi nãi hội tức giận mà phát bệnh, có lẽ Hoàng Thượng còn có thể giáng tội. Việc lợi và hại thế nào ngươi tất hiểu rõ?” Nàng chính là đang uy hϊế͙p͙ Y Vân, Nguyệt Hạ Hương đem cả sinh cơ Nguyệt phủ ra, nhất là sự an nguy của Nguyệt lão phu nhân, nàng biết lão phu nhân trong lòng Y Vân thật quan trọng.
“ Y Vân đương nhiên sẽ không nói ra.” Việc lợi, hại thế nào nàng tự nhiên hiểu rõ. Nếu là muốn nói, nàng đã sớm nói ra, chẳng phải là nàng mới từ Vương phủ trở về, nếu đã muốn nói, nàng cũng sẽ không giao sáo ngọc ra.
“Còn có, Y Vân ngươi tìm lấy cái cớ từ trong phủ rời đi, mang theo mẫu thân ngươi cao chạy xa bay, ta sẽ cho ngươi bạc, cũng đủ cho các ngươi sống cả đời.” Nói xong khẽ nhìn về sau, nha hoàn Lục nhi hiểu ý bày ra một cái khay, trên đó là hai kim bảo chứa đầy bạc.
Mọi chuyện thật không nghĩ tới sẽ phải đi đến bước cuối cùng này. Tiểu thư vẫn là lo lắng nàng, nên hội đuổi nàng đi.
Y Vân nhìn Nguyệt Hạ Hương, lúm đồng tiền như hoa. Ai có thể biết được ẩn dấu bên dưới vẻ tươi cười này là một biểu tình như thế nào, Y Vân cơ hồ cảm thấy bản thân chưa từng hiểu được nàng.
Giữa lúc hoang mang, nàng nhớ về những ngày trước đây, khi đó một chủ một tỳ, hai tiểu nữ tử từng bên nhau như tỷ muội.
Cùng nhau du ngoạn, cùng học cầm, cùng học hoạ, tình thân chẳng phân biệt chủ tớ.
Chính là không biết từ khi nào, tiểu thư nhìn nàng trong ánh mắt dần dần chứa đầy nghi kị. Tuy tiểu thư không biểu hiện ra ngoài, người không hề xem nhẹ hay lạnh lùng với nàng. Nhưng ngày tháng dần trôi qua, tình cảm tỷ muội kia mỗi lúc mỗi mất dần đi.
Y Vân không phải là không muốn rời đi, nhưng vừa nghĩ tới việc phải ly khai lão phu nhân liền trong lòng vạn phần không muốn.
“Bạc ta sẽ không nhận, yên tâm, bí mật của tiểu thư chính là bí mật của ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra. Ta sẽ đi, chính là thỉnh cho phép ta ở lại một ngày hảo hảo hầu hạ lão phu nhân.”
Nói xong Y Vân xoay người rời đi.
Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt, trước đây là tình tỷ muội, hiện tại nghĩa chủ tớ, tất cả hết thảy đều không còn.
Trong lòng chỉ sót lại một mảnh cô tịch