Chương 90: Gió nổi mây vần
Một tiếng sấm giật, đem Y Vân từ trong mộng bừng tỉnh. Mở to đôi mắt nhập nhèm, nhìn thấy ánh lửa trại bập bùng, tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn. Bên cạnh trống trơn, Lăng Thiên không có ở đây. Y Vân vừa định ngồi dậy, lại thấy cả người đau nhức khó chịu, chiếc chăn từ trên người trượt xuống, trên người chỉ có một chiếc áo lót mỏng manh, làn da trắng mịn nõn nà rải rác những dấu hôn. Y Vân ngượng ngùng giấu mặt vào trong chăn, khoảnh khắc triền miên kích tình kia hiện ra trong đầu nàng, may là hắn không có ở bên người, nếu không nàng thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, vậy mà nàng còn chủ động hấp dẫn hắn, nghĩ đến đây, hai gò má liền nóng bừng. Che mặt mội hồi lâu, Y Vân cũng chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy quần áo của mình đã chỉnh tề đặt ở bên gối, Y Vân vừa mặc quần áo vừa nghi hoặc không biết Quân Lăng Thiên đã đi đâu?Mặc xong quần áo, Y Vân từ trong lều đi ra, chầm chậm bước ra cửa động. Ngoài động bầu trời tối đen, mưa gió vẫn còn vần vũ, cảm giác mát lạnh truyền tới, làm nàng không kìm được liền rùng mình. Lăng Thiên hắn đi đâu? Trời đang mưa như vậy. “Lăng Thiên! Chàng ở đâu?” Y Vân hô to, cảm giác giọng nói của mình trong tiếng mưa gió thật là mỏng manh. Qua một lúc lâu, vẫn không thấy thân ảnh anh tuấn kia xuất hiện. Trong lòng Y Vân bỗng nhiên thoáng có cảm giác chẳng lành. “Phu nhân! Chúng ta có thể vào không? Chúng ta là thị vệ của người!” Không có người nàng chờ mong, chỉ nghe thấy giọng nói của thị vệ Quân Lăng Thiên không biết là từ nơi nào, hình như là từ sơn động bên cạnh. Phu nhân? Phu nhân!Là gọi nàng sao? Xưng hô thế này làm Y Vân có chút choáng váng!“Ngươi….
Các ngươi vào đi!”Y Vân vừa nói vừa nắm thật chặt quần áo của mình, sợ người khác sẽ nhìn thấy dấu hôn trên cổ nàng. Hai thị vệ bước đến, đều là hắc y, dáng người cường tráng cao ngất, diện mạo lạnh lùng. Thấy Y Vân liền thi lễ. Trong đó có một người Y Vân biết, là thị vệ Tật Vũ của Lăng Thiên, hắn nhìn Y Vân hành lễ, nói: “Phu nhân, chúa thượng căn dặn bọn thuộc hạ ở lại bảo vệ phu nhân.
Trong thôn phát pháo hiệu cầu cứu, có lẽ có người tấn công vào thôn, chúa thượng mang theo Phong Hành và Phong Lãnh trở về thôn trước. ”Dường như có một chậu nước lạnh lẽo tàn nhẫn giội lên đầu, cũng dập tắt đi ngọn lửa hạnh phúc.
Y Vân đắm chìm trong hạnh phúc, gần như đã quên đêm nay Long Mạc sẽ hành động. “Hắn, chỉ đem hai thị vệ trở về sao?” Long Mạc chắc đã có chuẩn bị, hắn đã thề phải cứu được phụ hoàng, binh mã được phái đi sẽ không ít, thân thủ cũng sẽ không tệ. Mà Lăng Thiên lại chỉ mang theo hai thị vệ trở về, nếu là song phương giao đấu, chẳng phải sẽ gặp điều bất trắc?Y Vân lo lắng nói, “Các ngươi vì sao không theo hắn trở về? Vì sao không mang theo nhiều người tới?”
“Phu nhân đừng vội, thôn của chúng ta rất bí mật, rất ít người có thể tìm tới, quân địch sẽ không quá mạnh, chúa thượng có thể giải quyết, xin phu nhân không cần phải lo lắng, sáng mai, chúa thượng sẽ tới đón người trở về!”Y Vân lắc đầu, nói : “Ta phải trở về! Ngay lập tức trở về.
Tật Vũ ngươi đi chuẩn bị xe ngựa!”
“Phu nhân, mưa lớn như thế, chúa thượng căn dặn chúng ta bảo vệ người!”
“Các ngươi có biết, là ai tấn công thôn trang không? Đây không phải chỉ là những thổ phỉ bình thường trên thảo nguyên, là Long Mạc! Là hoàng tử Nam Long Quốc! Chúa thượng các ngươi gặp nguy hiểm! Ta phải đi cứu hắn!” Giọng nói Y Vân như xé gió. Nàng chưa một lần nghĩ sự tình sẽ trở nên thế này, cứ tưởng rằng Long Mạc sẽ lặng lẽ cứu hoàng thượng, nàng sẽ từ từ giải thích cho Lăng Thiên, khuyên hắn từ bỏ kế hoạch báo thù phục quốc, nhưng mà, mọi chuyện sao lại thế này?!Sắc mặt hai tên thị vệ trầm xuống, ánh mắt ngưng đọng. Tật Vũ không nói gì, nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị xe ngựa. Tiếng sấm ở phương xa ầm ầm nổ vang, xe ngựa lướt đi trong cơn mưa rét buốt, giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi trên mặt biển.
Thảo nguyên đen kịt như bị nhuộm bởi mực, nhìn không thấy một tia sáng. Xe đã đi rất lâu, lâu đến nỗi Y Vân không thể chịu được sự nóng lòng trong người, lại một lần nữa vém rèm xe lên, hỏi Tật Vũ, còn xa không. Ở trong bóng tối vô biên, có ánh sáng loé lên, đó là cửa thôn nhỏ bé. Cuối cùng đã tới, chỉ mong, không có chuyện gì xảy ra. Lều trại một mảnh tối tăm, chỉ có trong một căn lều hình như có ánh sáng phát ra. Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại. Y Vân nghe thấy giọng nói lo lắng của Tật Vũ: “Không khí ở đây thật kì lạ, chúa thượng có lẽ đã gặp chuyện, chúng ta không được tuỳ tiện hành động.
Nếu chúa thượng bị bắt, chúng ta đi vào cũng chỉ là chui đầu vào lưới.
Ta nghĩ phải lưu lại trên núi, triệu tập các huynh đệ tới cứu chúa thượng. ”Y Vân từ trong xe bước xuống, đứng ở trong mưa. Bọn họ nhìn không thấy vẻ mặt của nàng, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt, đó là cái nhìn vô cùng kiên quyết, xuyên qua màn mưa mù mịt và bóng tối u ám, truyền tới bọn họ. Nàng nói: “Ta sẽ cứu hắn, ta nhất định sẽ cứu hắn ra.
Các ngươi không cần đi, ta đi. ”Chỉ mong, Lăng Thiên có thể bỏ xuống thù nhà nợ nước, chỉ mong Long Mạc có thể nghe theo lời nói của nàng, chỉ mong, chỉ mong tất cả những chuyện này không phải là sự thật. Y Vân suy tư, chầm chậm đi tới phía ánh sáng le lói đó. Ánh sáng, trong bóng tối này, vốn phải là ánh sáng của hy vọng, nhưng, lúc này, nó là tuyệt vọng, cũng là ánh sáng của địa ngục. “Ta muốn gặp Nhị hoàng tử của các ngươi!” Y Vân nhìn tên thị vệ gác cửa nói. Thị vệ kia đi vào thông báo, sau khi trở ra, gật đầu. Y Vân vén rèm lên, chậm rãi đi vào. Trong lều, vô số ngọn đèn được đốt lên, làm cả căn lều sáng bừng như ban ngày. Nàng thấy ngồi ở chính giữa, là hoàng đế Nam Long Quốc, Long Đằng. Hắn mặc y phục bình thường, vẻ mặt được ánh đèn sáng rực soi rọi, ánh mắt phát ra cái nhìn thấu xương, bên cạnh hắn là Long Mạc bạch y như tuyết cùng thái giám Kha Quý. Bọn họ cuối cùng đã được cứu ra. Lăng Thiên đâu?Một bóng lưng cao ngất quay lưng về phía cửa, mái tóc rối tung xoã xuống sau đầu. Là Lăng Thiên!Y Vân không biết, hắn là lọt vào mai phục hay là bị vây công mà bị bắt. Đáy lòng đau nhói, thật giống như bị siết chặt, đau đến khó chịu.
Nước mắt không thể rơi, trái tim lại như đang nhỏ máu. Quần áo Y Vân mỏng manh, bị mưa làm ướt, dính sát vào người, mái tóc rối loạn, hạt mưa theo sợi tóc tí tách rơi. “Vân nhi? Ngươi đã đến rồi!”Trong mắt Long Mạc lộ ra nét ngạc nhiên mừng rỡ, vội bước đến, đỡ cả người Y Vân đang ướt sũng, hắn vốn định sau khi cứu phụ hoàng sẽ nghĩ cách cứu Y Vân.
Lại không ngờ có thể bắt được Lăng Thiên, còn Y Vân thì trở về. Lăng Thiên nghe thấy Y Vân đến, bóng lưng run lên, nhưng cũng không quay đầu lại, hắn như cũ đứng bất động ở nơi đó. Long Mạc cởi xuống áo khoác trên người, định choàng lên người Y Vân. Nhưng bị Y Vân ngăn lại. Y Vân chỉ mải miết nhìn vào bóng lưng Lăng Thiên, giống như gặp phải ma. Hắn có ổn không? Hắn không bị thương chứ? Hắn có phải rất hận nàng, hắn có phải không còn tin tưởng nàng, vì sao ngay cả quay đầu liếc nhìn nàng mà hắn cũng không làm? Hắn đang suy nghĩ gì?Long Đằng nhìn thấy Y Vân đến, không biết có phải vì nghĩ đến Nguyệt Như Thuỷ mà ánh mắt thâm sâu chợt loé lên. “Người đâu! Xiềng tên ác tặc này lại!” Giọng nói hắn bỗng nhiên căm hận nói. Có người cầm một cái xích sắt rất dài, đi về phía Lăng Thiên. Sợi dây xích rất dày, Y Vân nhìn thấy người nọ quấn sợi xích qua xương quai xanh của Lăng Thiên, giống như nữ nhân xe chỉ luồn kim, sau đó lại vòng đến sau lưng, khoá lại hai tay Lăng Thiên. “Không ngờ hoàng đế của một nước lớn, hôm nay, lại đối xử như vậy với một tù binh? Thật là làm cho Quân mỗ mở mang tầm mắt nha, nhớ ngày đó, khi các ngươi ở trong tay Quân mỗ thì ta cũng chưa từng động đến một đầu ngón tay của các ngươi!” Lăng Thiên khẽ cười, lạnh lùng nói. Y Vân thấy có máu từ trên bả vai Lăng Thiên uốn lượn chảy xuống. Nàng nhắm lại đôi mắt, máu trong người nàng gần như đông lại, sợi xích kia như ghim vào trong người nàng, đau đớn, nàng tưởng như đã bất tỉnh, nhưng, nàng tự nói với mình là không thể. Nàng đã quên, nơi này còn có một hoàng thượng, nếu muốn cứu Lăng Thiên, xem ra không đơn giản như nàng tưởng tượng.
Tên hoàng thượng kia, có vẻ rất giận dữ, hơn nữa còn là vô cùng nổi giận. Y Vân tự nói với mình cần phải nhẫn nại, nàng nhất định phải cứu hắn. Long Mạc kinh ngạc nhìn Y Vân. Khi nhìn thấy Y Vân mở mắt, hắn không nhịn được liền run lên. Trong đôi mắt như nước ấy, hiện ra nét lãnh liệt, quật cường, lại cứng cỏi, khiến hắn không dám nhìn vào.
Nàng xinh đẹp nhưng lại thê thương kỳ lạ. Nàng đang nghĩ gì?Hắn bỗng nhiên không rõ, đây có còn là nữ tử đã từng đồng ý lời cầu hôn của hắn hay không? Sao lại xa lạ như vậy?“Vân nhi, ngươi……. .
vẫn khỏe chứ?” Long Mạc cầm lấy tay Y Vân, phát hiện tay nàng lạnh như hàn băng. “Phụ hoàng, chúng ta vẫn là nhân lúc trời mưa, nhanh rời khỏi đây, tránh cho đêm dài lắm mộng!” Long Mạc nhìn hoàng thượng nói. “Trong tay chúng ta đã có hai người bọn họ, còn sợ người khác hay sao?” Ánh mắt Long Đằng từ Quân Lăng Thiên nhìn đến Y Vân. Y Vân chợt hiểu rõ, Long Đằng cũng xem nàng là con tin. Long Đằng, hắn không chỉ hận Lăng Thiên đã cầm tù hắn, mà còn có phụ hoàng của nàng nha.
Bọn họ đã đối đầu với nhau mấy chục năm.
Hôm nay chỉ sợ nàng nói điều gì cũng không thể cứu được Lăng Thiên. “Nghe nói người này chính là con rể tương lai của Nhan Hạo, Nhan Hạo, ta thật sự muốn gặp lại hắn nha!”Long Đằng nói.