Chương 63: Phế vật muốn nghịch thiên
Nhìn Hàn Vân Tịch như vậy, tựa hồ không tính sẽ rời khỏi sân, trong lòng Dược quỷ đại nhân có quỷ nhịn không được nổi lên hoài nghi, chỉ là, hắn cuối cùng vẫn đều không tin Hàn Vân Tịch có thể tìm ra được ba vị dược liệu.
Ba vị dược liệu này nói thế nào cũng là hắn đã hao hết tâm tư mới nghĩ ra được, hơn nữa tất cả đều sinh trưởng ở trong cái viện này, dù là người thông minh cũng sẽ không nghĩ đến nhanh như thế, hơn nữa, ngay cả khi Hàn Vân Tịch hoài nghi dược thảo kia lớn lên ở trong cái viện này, nàng còn phải đi tìm đâu!
Dược quỷ đại nhân đang nghĩ, tầm mắt dừng ở tập dược thảo đồ trên tay Long Phi Dạ, đồ tập này Hàn Vân Tịch cũng chưa từng xem qua, cho dù nàng hoài nghi ba vị dược thảo ở trong cái viện này, cũng phải phí thời gian đi tìm, cũng chưa chắc có thể tìm ra.
Nghĩ như thế, dược quỷ đại nhân yên tâm hơn nhiều, đối với đề mục mình ra vẫn rất có tin tưởng.
Hắn liếc mắt nhìn Long Phi Dạ bất động thanh sắc đến nay mặt vẫn vô biểu tình, con ngươi yêu dã lộ ra một mạt cười tà ý, thầm nghĩ,
để xem tiểu tử này có thể kiêu ngạo đến khi nào, ít nhất sau ba ngày Hàn Vân Tịch không tìm ra dược thảo, đến lúc đó hắn đang vội vã cứu người còn không phải ngoan ngoãn tới cầu xin.
Ai ngờ, ngay thời điểm dược quỷ đại nhân đang khoe khoang, hắn đột nhiên có cảm giác lưng như bị kim chích, theo bản năng quay đầu nhìn lại, thế nhưng đón nhận ánh mắt Hàn Vân Tịch tràn ngập ý cười.
Dược quỷ đại nhân nao nao, đang buồn bực, ai ngờ, đôi mắt đẹp của Hàn Vân Tịch nhìn quanh, mắt đen lưu chuyển, nhìn về phía thềm đá bên phải ở sau lưng hắn.
Chỉ thấy dưới thềm đá kia mọc đầy rêu xanh, bên cạnh rêu xanh trải dài chính là một vòng cỏ đuôi chó.
Quỷ cốc đại nhân theo ánh mắt Hàn Vân Tịch nhìn lại, tầm mắt dừng lại ở trên đám cỏ đuôi chó kia, tức khắc, tim hắn đập lạc một chút, suýt nữa đã ngừng đập.
Phải biết rằng thất sát diên vĩ đã trà trộn bên trong một vòng cỏ đuôi chó ở đây nha!
Chẳng lẽ......
Nếu có thể nhìn thấy được mặt của Dược quỷ đại nhân, nhất định sẽ nhìn thấy mày hắn trói chặt thành ký tự "川",
không, đây nhất định chỉ là trùng hợp, Hàn Vân Tịch là một phế vật, làm sao có khả năng chưa nhìn tập dược thảo đồ đã nhận ra thất sát diên vĩ, phải biết rằng, rất nhiều dược sư cũng không biết thất sát diên vĩ trông như thế nào nha!
Dược quỷ đại nhân rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, đáy mắt hiện lên một mạt nham hiểm hung ác, tin tưởng vững chắc Hàn Vân Tịch sẽ không tìm thấy!
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại đứng dậy, tự mình đi qua, cái này, tầm mắt Dược quỷ đại nhân lập tức hướng theo qua, chỉ thấy Hàn Vân Tịch chuẩn xác chọn thất sát diên vĩ mà không hề cầm lầm cỏ đuôi chó, đang muốn nhổ tận gốc.
"Dừng tay!" Dược quỷ đại nhân thất kinh hô lên, thanh âm này, một chút âm dương quái khí đều không có, một chút thấp trầm già nua cũng không có, mà là rất hung hăng tàn ác, mơ hồ nghe được một tia âm sắc chân chính của hắn.
Hàn Vân Tịch không buông tay, cười nói, "Thất sát diên vĩ, đúng không?"
Tuy rằng nàng đã cầm trên tay, nhưng nghe chính miệng nàng nói ra, Dược quỷ đại nhân vẫn là có chút không thể nào tiếp thu.
Đây là trường hợp phế vật muốn nghịch thiên hay sao?
Dược quỷ đại nhân nheo hai tròng mắt lại, chậm rãi không trả lời.
Hàn Vân Tịch nhún vai, làm bộ muốn nhổ lên, Dược quỷ đại nhân khó thở, không thể không trả lời, "Đúng!"
Lời này vừa ra, Đoan Mộc Bạch Diệp một bên đột nhiên đứng lên, vẻ mặt không thể tin nổi, "Hàn Vân Tịch, ngươi......"
"Hàn Vân Tịch, ngươi là làm thế nào biết được thất sát diên vĩ ở trong sân, lại như thế nào tìm ra được?" Dược quỷ đại nhân cũng rất hiếu kì.
Nữ nhân này ngay cả đồ tập cũng chưa liếc mắt nhìn xem một cái đã tìm ra tới, thậm chí nàng cũng không thèm dành thời gian để tìm, tựa hồ chỉ liếc mắt một cái đã tìm ra.
"Bởi vì ta thông minh." Hàn Vân Tịch thả tay cười, cây thất sát diên vĩ này còn rất nhỏ, nàng là người yêu dược, sẽ không phí phạm của trời, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là nàng bồi không nổi Dược quỷ đại nhân.
"Thông minh? Ta thấy là gian lận đi! Ngươi rõ ràng là một phế vật như thế nào có thể nhận thức thất sát diên vĩ?" Đoan Mộc Bạch Diệp châm chọc mỉa mai nói.
"Vừa rồi có người chính miệng nói công bằng, như thế nào, hiện tại muốn chơi xấu hay sao? Diệp Thái tử, ta mới tìm được một gốc cây mà thôi, ngươi nên tin tưởng muội muội ngươi, không phải sao?." Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.
Một câu nói ra làm Đoan Mộc Bạch Diệp không lời nào để nói, nói thêm gì nữa, không thể nghi ngờ là đánh mất mặt chính mình cùng Dao Dao.
"A, bổn Thái tử cũng không tin ngươi có thể tìm ra cây thứ hai!" Đoan Mộc Bạch Diệp oán hận nói.
"Bản đại nhân cũng không tin ngươi có thể tìm ra cây thứ hai......"
Dược quỷ đại nhân híp mắt nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch, tầm mắt trước sau không rời đi, thanh âm sâu kín, ánh mắt âm trầm, cho dù Hàn Vân Tịch ngẫu nhiên thế nào mà nhận thức thất sát diên vĩ, không đến mức ngay cả đan bạch y mễ cũng nhận được đi.
Hắn cũng không tin cái loại gian tà này!
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch hơi mỉm cười, con ngươi linh động mà giảo hoạt lại một lần nữa lưu chuyển, nhìn xuống bụi cỏ phía trước hàng rào.
Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, ngay cả Đoan Mộc Bạch Diệp cũng khẩn trương theo ánh mắt nàng nhìn qua, Đoan Mộc Bạch Diệp nhìn qua nhìn lại, nhưng cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không thấy nguyên cớ vì sao.
Nhưng mà, Dược quỷ đại nhân lại trong nháy mắt hít vào một hơi khí lạnh, hai tròng híp lại trở nên nghiêm túc hơn, không cần nhìn theo ánh mắt Hàn Vân Tịch, hắn cũng biết dưới bụi cỏ phía trước hàng rào có vật gì.
Đó là một mảng cỏ có một ít hoa dại đã nở, trong đó cũng chỉ có một đóa màu trắng, không đáng để chú ý tới, lại chính là cỏ đan bạch y mễ giá trị liên thành!
Chẳng lẽ, Hàn Vân Tịch ngay cả đan bạch y mễ cũng nhận thức?
Hàn Vân Tịch thu hồi tầm mắt, nhìn bộ dáng thân thể Dược quỷ đại nhân cứng đờ, cười đến đặc biệt sáng lạn, "Đan bạch y mễ, còn muốn ta chỉ ra sao?"
Dược quỷ đại nhân không trả lời, tầm mắt gắt gao chăm chú nhìn nàng, giống như mắt hắn thật sự bị đóng đinh trên người nàng.
Dược quỷ đại nhân chưa từng thất thủ trong dược học thượng thừa, hôm nay tuy rằng không phải hắn tự mình tham gia tỷ thí, nhưng hắn chính là người đã ra đề mục nha. Hắn tính toán vốn là không người nào có thể tìm ra, nhưng không nghĩ rằng Hàn Vân Tịch còn chưa đến nửa canh giờ cư nhiên đã tìm ra hai cây, tuy rằng nói là tìm, kỳ thật nàng căn bản cũng chưa có tìm, được không!
Nàng ngay cả đan bạch y mễ đều nhận thức, nói nàng là phế vật đâu?
Ngay cả một dược sư cực kỳ lợi hại, cũng khó mà nhận thức được thất sát diên vĩ, đan bạch y mễ so với thất sát diên vĩ càng là dược hiếm lạ hơn a, lại còn là độc dược.
"Dược quỷ đại nhân, đóa hoa trắng nhỏ kia chính là đan bạch y mễ, muốn ta đi qua chỉ ra hay sao? Màu trắng kia, cũng chỉ có một đóa." Hàn Vân Tịch cố ý nói ra thật tỉ mỉ kỹ càng.
Dược quỷ đại nhân hít sâu một hơi, hắn vắt hết óc để ra đề mục a, cư nhiên bị người phá giải dễ dàng như thế, còn có một mặt độc thảo quỷ đả tường cuối cùng, chẳng lẽ nàng cũng đã sớm tìm thấy?
Dược quỷ đại nhân vẫn không có câu trả lời, Đoan Mộc Bạch Diệp lại đột nhiên lấy đồ tập dược thảo đặt ở trên bàn trà của Long Phi Dạ, lật vài tờ đến khi tìm ra ký hiệu trên văn đồ giải thích về đan bạch y mễ.
Hắn cố ý đối chiếu qua lại nhiều lần, một đối chiếu này, Đoan Mộc Bạch Diệp liền choáng váng ngay tại chỗ, quả thật là đan bạch y mễ!
"Diệp Thái tử, không sai chứ?." Hàn Vân Tịch cười hỏi.
Đồ tập rơi xuống đất, Đoan Mộc Bạch Diệp chậm rãi đứng lên, sắc mặt đen đến dọa người, "Một mặt dược cuối cùng là quỷ đả tường ngươi cũng đã tìm được rồi?"
Hàn Vân Tịch đáy mắt hiện lên một mạt giảo hoạt, đột nhiên nhìn sang bên phải.
Đoan Mộc Bạch Diệp giống như phản xạ có điều kiện, lập tức cũng nhìn theo về phía bên phải, ngay sau đó Hàn Vân Tịch lại quay sang nhìn bên trái, Đoan Mộc Bạch Diệp lại quay đầu hướng sang trái.
"Ha ha ha, nó nằm ngay dưới chân ngươi!" Hàn Vân Tịch cười to.
Đoan Mộc Bạch Diệp thế nhưng thật sự cúi đầu, thấy thế, Hàn Vân Tịch cười nghiêng ngả, suýt nữa té ngã, dưới chân Đoan Mộc Bạch Diệp rỗng tuếch, cái gì cũng đều không có.
Ách...... Cư nhiên bị lừa!
Sắc mặt Đoan Mộc Bạch Diệp vừa trắng vừa hồng, hai tay đều nắm thành nắm đấm.
Mà đáy mắt Dược quỷ đại nhân lại ảm đạm đen tối, một mảnh phức tạp, quỷ đả tường là loại mà đích thân hắn trồng trên nóc nhà, nhìn qua không khác gì cỏ dại, đừng nói là dược sư, ngay cả không ít đỉnh cấp độc sư tới nơi này của hắn, cũng đều không nhìn ra đâu!
Hàn Vân Tịch lừa Đoan Mộc Bạch Diệp như thế, phỏng chừng cũng không thể tìm ra đi?
Nghĩ đến điều này, Dược quỷ đại nhân lấy lại được một chút tự tin, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, kỳ dị nhắc nhở, "Hàn Vân Tịch, thất sát diên vĩ cùng đan bạch y mễ ngươi đã tìm được rồi, nhưng là, tìm không thấy quỷ đả tường, ngươi cũng không thắng được."
Ai ngờ, tiếng nói của hắn vừa dứt, ánh mắt của Hàn Vân Tịch lập tức trở nên ý vị thâm trường, thấy thế, Dược quỷ đại nhân trong lòng có chút luống cuống, chỉ là, ý vị thâm trường này rất nhanh liền biến mất, Hàn Vân Tịch như lơ đãng hướng lên nóc nhà liếc mắt một cái.
Phân lơ đãng này, so với ý vị thâm trường vừa rồi lại làm cho Dược quỷ đại nhân hãi hùng khiếp vía nha!
Chẳng lẽ ngay cả quỷ đả tường nàng đều tìm được rồi? Nàng là thiên tài hay sao?
Phải biết rằng, Dược quỷ đại nhân vì tìm cây quỷ đả tường này mang về gieo trồng, đã phải trèo đèo lội suối tìm suốt ba ngày ba đêm!
Thấy Dược quỷ đại nhân khẩn trương, Hàn Vân Tịch cười, đặc biệt thờ ơ, cái gì cũng chưa nói.
Nhưng mà, Đoan Mộc Bạch Diệp một bên thấy nàng cùng Dược quỷ đại nhân ý vị mắt đi mày lại, lập tức minh bạch, quỷ đả tường cũng ở trong cái viện này!
Sao có thể như vậy!
Đây đều là dược liệu rất hiếm lạ, Dược quỷ đại nhân vừa rồi còn nói quỷ đả tường cũng chỉ có một gốc cây, chính điều này làm cho Dao Dao lập tức đã sớm lao đi, bây giờ chạy đi đâu mà tìm nha!
Đoan Mộc Bạch Diệp làm gì còn tâm trạng để lo lắng cây dược thảo thứ ba nằm ở nơi nào nha, hắn hiện tại quan tâm nhất chính là thân muội tử của hắn, tuy rằng là người có thủ đoạn tàn nhẫn, âm hiểm, nhưng hắn đối với cái thân muội muội này vẫn là đau đến trong xương cốt đi, không thể khiến nàng chịu một chút ủy khuất.
"Dược quỷ, ngươi ra đề rất tốt!"
Đoan Mộc Bạch Diệp tức giận xoay người muốn rời đi, thân ảnh Long Phi Dạ lại chợt lóe lên ngăn cản trước mặt hắn, âm thanh lạnh lùng nói, "Vừa mới định ra quy củ, người khác không thể tương trợ, ngươi đừng quên."
Đoan Mộc Bạch Diệp khó thở, nhưng cũng không có lý do gì để rời đi, Dược quỷ lão nhân ở đây, hắn không dám chơi xấu, chỉ có thể hung hăng phất tay áo ngồi xuống một bên hờn dỗi.
Lần này, bọn họ nhất định là thua rồi.
Dược quỷ đại nhân không có tâm tình quản Đoan Mộc Bạch Diệp, lúc này, tất cả lực chú ý của hắn nằm tại trên người Hàn Vân Tịch, ánh mắt thẳng lăng lăng không hề rời đi.
Hắn rất muốn biết, Hàn Vân Tịch rốt cuộc có nhận ra quỷ đả tường hay không, hắn đang chờ Hàn Vân Tịch nói ra.
Mà Đoan Mộc Bạch Diệp cũng chỉ có thể chờ, chờ Hàn Vân Tịch công bố đáp án rồi mới đem Dao Dao tìm trở về, chính là, Hàn Vân Tịch lại cố tình ngồi, cái gì cũng không nói, mắt cũng không loạn chuyển.
........
Người dịch: Emily Ton.......
Trong khi đó, Đoan Mộc Dao Dao đã đi khắp sơn cốc tìm kiếm thất sát diên vĩ, nàng nhìn tập dược thảo đồ ba bốn lần về hình ảnh và mô tả của nó, trước khi khéo léo quyết định đầu tiên tìm một mảng cỏ đuôi chó, vì thế, khi nàng phi hành qua sơn cốc, vừa nhìn thấy một tảng lớn cỏ đuôi chó liền hạ xuống, đối chiếu với tập dược thảo đồ, cẩn thận so sánh từng cây với hình ảnh trong đồ tập.
Nàng nơi nào biết được hết thảy phát sinh trong viện Dược quỷ đại nhân nha? Vừa tìm kiếm, vừa không quên nhớ thương Hàn Vân Tịch, nàng nghĩ,
Hàn Vân Tịch có thể sẽ phải dành thời gian cả đời chỉ để tìm một đám cỏ đuôi chó đi!
Sau khi loại bỏ một tảng lớn cỏ đuôi chó, Đoan Mộc Dao Dao điểm nhẹ mũi chân, tiếp tục bay đi tới nơi tiếp theo, tuy rằng nhiệm vụ hơi gian nan một chút, nhưng nàng vẫn rất có niềm tin.
Rất nhanh, trời đã bắt đầu tối dần......
Trời tối, Hàn Vân Tịch vẫn chưa tìm được quỷ đả tường, đương nhiên, nàng trước sau cũng không hề rời khỏi sân.
Những ngọn đèn dầu được thắp sáng trong sân Dược Quỷ cốc. Đoan Mộc Bạch Diệp dạo bước tới tới lui lui ở cửa sân, sắc mặt trắng bệch, lòng nóng như lửa đốt, lại không thể đi ra ngoài. Dược quỷ đại nhân ngồi trên một chiếc giường có hoa nở bên cạnh, thỉnh thoảng ngắm nóc nhà một cái, thỉnh thoảng lại ngắm Hàn Vân Tịch một cái, nhẫn nại chờ đợi như vậy.