Chương 76: Công tử nhà ai thế vô song
Đổi ý?
Hàn Vân Tịch mắt lạnh nhìn Hàn Tòng An, cúi người lấy chìa khoá nhà kho trong tay hắn, "Ngươi suy nghĩ nhiều quá."
Nếu như nàng đã đáp ứng việc gì, nàng tất nhiên sẽ không đổi ý.
Hơn nữa, chuyện này cũng không phải là nhỏ, cứu Hàn gia, cùng cứu tam tộc Hàn thị kỳ thật là một đạo lý, Hàn gia từ trên xuống dưới ít cũng phải trăm người, mỗi người đều không phải là ác nhân, trong đó cũng không thiếu hạng người thiện lương vô tội, hơn nữa, y thuật Hàn gia cần phải có truyền thừa, để có thể cứu được nhiều người bệnh hơn.
Nhớ trước đây, Thiên Tâm phu nhân sở dĩ lựa chọn Hàn Tòng An, sợ là không phải nhìn trúng Hàn Tòng An, mà là nhìn trúng Hàn gia.
Hàn Vân Tịch sẽ không đem chuyện này đặt thành chuyện quan trọng nhất phải làm, nhưng là, nàng sẽ tận lực.
Thấy Hàn Vân Tịch nhận lấy chìa khoá nhà kho, Hàn Tòng An yên tâm hơn nhiều, hắn cũng rất rõ ràng mình phạm vào đại tội như vậy, tử tội có thể miễn, nhưng trừng phạt là khó thoát, đời này sợ là vĩnh viễn sẽ phải ở trong phòng giam.
Hàn Vân Tịch không nghĩ sẽ nói nhiều với người này nữa, xoay người rời đi, nhưng mà, Hàn Tòng An lại gọi lại, "Hàn Vân Tịch, ngươi từ từ!"
Hàn Vân Tịch dừng bước, đầu cũng không quay lại, "Có gì chỉ giáo?"
"Hàn Vân Tịch, bệnh của Thái tử......" Hàn Tòng An nói tới đây, dừng một chút, ngay sau đó ngữ khí kiên định, "Lão phu rất tin tưởng mình chẩn bệnh không sai!"
Hàn Vân Tịch nao nao, nghĩ thầm,
người này thật là đáng giận, nhưng y thuật vẫn rất khó lường.
Nhưng mà, nàng cũng không tính sẽ trả lời, tiếp tục đi về phía trước.
Hàn Tòng An lại truy vấn, ngăn ở cửa nhà lao, "Kết cục đã định, ta chỉ muốn biết chân tướng!"
Bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một mạt châm chọc, "Hàn thần y, ngươi hãy ngẫm lại thật kỹ đi, dựa vào thiên phú trác tuyệt của ngươi, ta tin tưởng rất nhanh ngươi sẽ hiểu ra!"
Hàn Vân Tịch nói, đẩy tay hắn ra, đi nhanh ra khỏi nhà lao, tự mình khoá cửa lại.
"Ta thật không rõ!" Giọng nói của Hàn Tòng An cao lên vài phần, rất kích động.
Hàn Vân Tịch với vẻ mặt thờ ơ, "Nếu không hiểu rõ, vậy thì tiếp tục ngẫm lại đi."
Nàng nói xong, dứt khoát xoay người rời đi, không nói chân tướng cho Hàn Tòng An, cũng coi như là một loại trừng phạt đối hắn đi, khiến hắn sẽ vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Hàn Vân Tịch cũng không có cảm giác áy náy, hết thảy này đều là trừng phạt Hàn Tòng An đúng tội, nếu hắn có thể lấy một trái tim biết ơn, đưa nàng trở thành nữ nhi mà nuôi dưỡng. Như vậy, hôm nay, cho dù nàng phải liều mạng, cũng nhất định phải cứu hắn ra ngoài.
Chỉ tiếc, trên thế giới này không có nếu, mà mới vừa rồi, nàng cũng không nhìn thấy sự áy náy ở đáy mắt Hàn Tòng An.
Đi qua hành lang dài âm u lạnh lẽo, Hàn Vân Tịch vòng tay quanh mình, cúi đầu, lâm vào trầm tư.
Mẫu thân ch.ết, chân tướng là gì? Phụ thân nàng lại là người ra sao?
Nhiều năm qua như vậy, nàng nên điều tr.a từ chỗ nào; biển người mênh mang, nàng nên bắt dầu từ chỗ nào để tìm?
Thiên Tâm phu nhân vì sao đã thụ thai, lại gả cho người khác?
Là bởi vì tuyệt vọng, hay là bất đắc dĩ?
Nàng là một nữ tử truyền kỳ như vậy, trụ không tới một năm ở đế đô Thiên Ninh, đã mang đến kinh diễm cho một thời đại. Dưới tình huống nào mà nàng, chưa lập gia đình mà đã có hài tử đây? Hay là, thật ra trước khi tới Hàn gia, nàng đã thành hôn?
Phụ thân, vẫn còn ở trên nhân thế, có biết đến sự tồn tại của nàng sao?
Rất nhiều nghi vấn bối rối Hàn Vân Tịch, biết càng nhiều, nghi vấn lại càng nhiều.
Cuối cùng, nàng thở dài một tiếng, cất kỹ chìa khoá nhà kho tượng trưng cho gia chủ Hàn gia, nàng nghĩ, nếu có thời gian vẫn nên đến chốn cũ Hàn gia đi nhìn một chút.
Đương nhiên, Hàn gia lúc này chính là đang loạn, Hàn Vân Tịch tạm thời không có tâm tình đi xem náo nhiệt, quyết định trước để vài vị phu nhân chanh chua, âm hiểm ác độc trai cò đánh nhau một phen.
Ra khỏi thiên lao, Hàn Vân Tịch rầu rĩ không vui, đi lang thang trên đường cái không có mục tiêu, thẳng đến khi trời tối mới trở lại Tần Vương phủ.
............
Thiên Huy hoàng đế hạ lệnh ban bố đại xá thiên hạ, đồng thời cũng công khai tình hình thực tế căn bệnh kỳ lạ của Thái tử, ba ngày sau, Thái tử một lần nữa thượng triều, tham dự triều chính.
Thái tử chính là trữ quân, hắn vừa ra khỏi núi, chắc chắn sẽ gây nên một đợt sóng gió trong triều đình Thiên Ninh.
Tuy rằng sự tình Hàn Vân Tịch đã trị được bệnh cho Thái tử cũng không có công khai, nhưng sớm đã truyền khai trong tầng lớp trên cao, oán hận Hàn Vân Tịch muốn nhiều hơn so với cảm tạ. Đương nhiên, người lau mắt mà nhìn là nhiều nhất.
Những điều này, Hàn Vân Tịch cũng chưa cảm giác được, mấy ngày kế tiếp nàng đều dành thời gian ở trong Phù Dung Viên.
Long Phi Dạ mấy ngày nay đều không trở lại, Nghi thái phi phỏng chừng bị nàng làm cho tức giận cũng không nhẹ, nhưng cũng không tìm nàng phiền toái, mà bọn hạ nhân không một ai lại dám chậm trễ nàng, ngày của Hàn Vân Tịch cuối cùng là tốt hơn một ít so với trước đây.
Chỉ là, nàng chung quy vẫn vì sự tình của Thiên Tâm phu nhân mà tâm sự nặng nề, mỗi khi hỏi thăm sự tình Hàn gia, đều được báo lại rằng ai ai ai là người Hàn gia cùng ai ai ai lại đánh nhau một trận, ai ai ai lại mệt mỏi ôm đồ chạy trốn.
Đương nhiên, ba đại phu nhân Hàn gia là sẽ không trốn, một bên vì tranh giành địa vị gia chủ khiến đầu rơi máu chảy, một bên vừa tìm mọi cách muốn gặp Hàn Tòng An, đáng tiếc, bởi vì không có phương pháp cho dù dùng bạc cũng không thể thấy người.
Hôm nay, Hàn Vân Tịch đang ở lật xem phần giới thiệu về học viện y Vân Không, tiểu Trầm Hương tới báo, "Chủ tử, nghe nói người học viện y đã đến Hàn gia, thu hồi danh hiệu thành viên quản lý học viện y của gia chủ Hàn gia, họ cũng cầm đi lệnh bài quản lý."
Đây là sự tình đã sớm được đoán trước, Hàn Vân Tịch cố ý lật xem phần giới thiệu học viện Y, đúng là đang muốn tìm manh mối. Thiên Tâm phu nhân sở dĩ có thể giúp Hàn Tòng An lên làm quản lý, có lẽ có chút quan hệ ở học viện Y.
Vì chuyện này, nàng lại đi thiên lao một chuyến, bất đắc dĩ, Hàn Tòng An cũng chỉ nói Thiên Tâm phu nhân chỉ dạy hắn y thuật, gả cho hắn chưa đến một năm thì ch.ết, có thể lên làm quản lý học viện Y, nguyên nhân chủ yếu là do cá nhân hắn nỗ lực.
Hàn Vân Tịch tức giận đến nỗi không muốn lại nhìn đến hắn, muốn điều tr.a sự tình học viện Y, tìm Cố Bắc Nguyệt hỗ trợ hẳn là cũng giúp được.
Nguyên tưởng rằng Cố Bắc Nguyệt là người bận rộn, muốn gặp thì cần phải hẹn trước, ai ngờ, buổi sáng Hàn Vân Tịch sai người đi truyền tin tới Cố phủ, buổi chiều Cố Bắc Nguyệt đã có thể gặp nàng.
Hai người ước định ở trà lâu lớn nhất đế đô Thiên Ninh, Trà Tiên Lâu*.
*Minh Tiên Lâu (
茗仙楼)
:
茗
Minh nghĩa là chè, trà;
仙
Tiên trong thần tiên;
楼
Lâu: lầu, quán, tầng, gác. {Người dịch: @EmilyTon}
Vừa nhìn thấy Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch rất kinh ngạc, nhịn không được nhớ tới một câu thơ:
mạch thượng thiếu niên nhan như ngọc, thuỳ gia công tử thế vô song*.
*
陌上少年颜如玉,谁家公子世无双
: Tạm dịch: Trên đường thiếu niên dáng như ngọc (đẹp), công tử nhà ai thế vô song (tuấn tú).
Không nghĩ tới Cố Bắc Nguyệt đơn giản bỏ đi một thân sam y bó tay bó chân, một bộ bạch y không dính bụi trần, lại đẹp như thế, nếu không nhìn đến đáy mắt hắn một mạt đạm nhiên thong dong, Hàn Vân Tịch thật hoài nghi chính mình đã nhận sai người.
Bạch y làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của hắn, khí chất sạch sẽ, xuất trần phiêu dật.
Hắn ấm áp, không phải là mềm mại, không nữ tính, mà là một loại hương vị nam nhân nói không nên lời, như là nước hoa, lệnh người ngửi một ngửi, liền cảm thấy đặc biệt an tâm, sẽ khó có thể quên.
Hàn Vân Tịch đã từng nói đùa, Cố Bắc Nguyệt cho người ta cảm giác giống như là Phật, Cố Bắc Nguyệt đều cười, lắc lắc đầu nói chính mình không mập.
Nữ dung mạo khuynh thành, nam tuấn mỹ vô song, hướng một toà trà lâu, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt, đương nhiên, không ai biết được thân phận bọn họ.
Hai người bọn họ thế nhưng thật ra rất ăn ý bình tĩnh tự nhiên, đặc biệt là Cố Bắc Nguyệt.
Hàn Vân Tịch chần chờ hồi lâu, chung quy vẫn là giấu đi bí mật về thân thế, chỉ hỏi Cố Bắc Nguyệt một ít về sự tình học viện y Vân Không, rồi mới bắt đầu chất vấn về quá trình Hàn Tòng An lên làm quản lý.
Từ nơi Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch biết được người được đề cử có tư cách trở thành quản lý học viện Y là trực tiếp tuyển chọn ra, và quản lý học viện Y sẽ được chọn ra từ những người được đề cử này.
Ba năm sau khi Thiên Tâm phu nhân mất, Hàn Tòng An bởi vì đã là một gia tộc có danh vọng, nhờ vào y thuật cá nhân mà được người đề cử vào vị trí quản lý của học viện Y, sáu năm sau, chính thức trở thành quản lý.
Thiên Tâm phu nhân đã nói với hắn trong vòng mười năm, thật sự là mười năm sau thì hắn lên làm quản lý.
"Thời điểm hắn lên làm quản lý, ta cùng với gia gia đều rời khỏi học viện Y, cũng không biết tình huống cụ thể, nhưng hắn là ứng cử viên trẻ tuổi nhất của học viện Y, cũng là người quản lý trẻ tuổi nhất."
Cố Bắc Nguyệt dừng một lát, lại bổ sung, "Sự cạnh tranh về quyền quản lý rất kịch liệt, mặc dù người đã được đề cử nhưng để lên làm quản lý, mười năm hai mươi năm, thậm chí cả đời đều tranh cử mà không thể nào trở thành quản lý. Đó là trường hợp chỗ nào cũng có."
Tuy rằng lời không nói toạc ra, nhưng Hàn Vân Tịch hiểu, tuy rằng y thuật của Hàn Tòng An rất lợi hại, nhưng nếu gặp phải một cao thủ cùng nhau so tài, cũng không tính là xuất chúng nhất.
Quản lý học viện Y phần đa đều là các lão tiền bối trên trăm tuổi, cho dù là được đề cử cũng không ít người tóc đã trắng xoá, Hàn Tòng An một đường đi được như thế không khỏi quá thông thuận?
"Lúc trước đề bạt hắn, là người nào?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.
Cố Bắc Nguyệt chỉ có thể lắc đầu, "Đây là bí mật, sợ là chính Hàn Tòng An cũng không biết."
Nguyên lai là như thế, vậy thì xem ra, nàng cũng không cách gì hỏi ra được điều gì từ trong miệng Hàn Tòng An.
Thấy nàng nhíu mày, bên môi Cố Bắc Nguyệt xẹt qua ý cười mà không ai nhận thấy được, hắn nhàn nhạt nói, "Ta thử nhờ người tr.a xem, chỉ là, chưa chắc có thể tr.a ra được."
Di, gia hỏa này thật sự có phương pháp.
Lần này, Hàn Vân Tịch tươi cười, đặt chén trà ở trên bàn, sảng khoái thẳng thắn, "Trước cảm tạ ngươi, một ngày khác nhất định sẽ mời ngươi uống rượu."
Cố Bắc Nguyệt có chút không quen với ngữ khí này của Hàn Vân Tịch, chỉ cảm thấy điều này không giống Vương phi, một chút ưu nhã và tôn quý của chính cung nương nương nên có cũng đều không có, nhưng mà, trên người nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những điều này, lại hấp dẫn hắn.
Cố Bắc Nguyệt nghĩ,
nếu như Hàn Vân Tịch không phải sinh ra ở Hàn gia, không phải là Tần Vương phi, nàng nhất định có thể bay cao hơn,
nhưng chúng đều được giấu ở trong lòng hắn, hắn chỉ cười hứa hẹn, không nói gì.
Khó được có cơ hội gặp mặt ở bên ngoài, hai người ngồi xuống an vị tới khi trời chạng vạng, Hàn Vân Tịch phát hiện Cố Bắc Nguyệt thoạt nhìn rất ít nói nhưng cũng có nói chuyện mà không im lặng lúng túng.
Bọn họ hàn huyên về y thuật, hàn huyên về dược học, còn hàn huyên không ít về các ca bệnh, Hàn Vân Tịch khi thì nghiêm túc suy tư, khi thì cười ha ha, nhưng mà, Cố Bắc Nguyệt lại trước sau chỉ nhàn nhạt cười, đặc biệt nho nhã.
Thẳng đến khi tiểu Trầm Hương chạy tới nhắc nhở, Hàn Vân Tịch mới phát hiện thời gian đã nhanh chóng trôi qua, trời đang trở nên đen tối.
"Ngày khác lại hẹn đi, ca bệnh kia ta còn muốn thỉnh giáo cùng ngươi." Hàn Vân Tịch tinh thông Độc Thuật, nhưng y thuật lại không đủ, nàng hiếu học lại bắt được Cố Bắc Nguyệt, vì thế không nghĩ sẽ buông tay, hận không thể mang về nhà làm giáo viên dạy kèm.
"Vương Phi nương nương, kỳ thật là đã vượt qua quy củ." Cố Bắc Nguyệt không thể không thấp giọng nhắc nhở.
Rời khỏi Tần Vương phủ, hết thảy có quy củ hay không có quy củ đối Hàn Vân Tịch mà nói đều là vô nghĩa. Người càng thẳng thắn, càng không sợ ái muội, mà người càng để ý, trong lòng càng có quỷ.
Hai tròng mắt trong sáng của nàng hiện lên một tia giảo hoạt, thấp giọng, "Ngày 15 mỗi tháng, liền hẹn ở chỗ này, ngươi không phải Cố thái y, ta không phải Tần Vương phi, chúng ta như bạn đồng hành, luận bàn y thuật, như thế nào?"
Luận bàn y thuật, nha đầu này là muốn học y cùng hắn, muốn cùng hắn học y mà không muốn tiết lộ về Độc Thuật, Cố Bắc Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhưng cũng không nói ra.
Ngày 15 hàng tháng, quên hết thân phận, ước hẹn nói về y thuật, đây là sự tình tốt đẹp cỡ nào nha, chỉ tiếc, Cố Bắc Nguyệt ôn nhu vĩnh viễn vẫn rất có lý trí.
Hắn cười ấm áp, "Vương Phi nương nương thật biết cách nói giỡn, không còn sớm nữa, trở về đi."
"Cố Bắc Nguyệt." Hàn Vân Tịch đột nhiên nhíu mày, nguyên tưởng rằng hắn sẽ đáp ứng, không nghĩ tới gia hỏa này cư nhiên cự tuyệt.
"Vương Phi nương nương, vi thần cũng không phải có thể tùy tiện ra khỏi cung, trở về đi." Cố Bắc Nguyệt vẫn cười.
Tươi cười kia, nhìn như ấm áp, nhưng mang theo một loại kiên định, làm mọi người nhìn thấy đều không có biện pháp, Hàn Vân Tịch mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ, tùy ý phất phất tay xem như lời cáo biệt.