Chương 84: Lập uy, trọng phạt đại thiếu (2)
Hách Liên Tuý Hương ch.ết ngất ở một bên cũng không biết tại thời điểm nào thì tỉnh lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn Từ phu nhân đánh chính nhi tử của mình, thẳng đến khi nhìn thấy Đại Lý Tự khanh Âu Dương đại nhân mới ít nhiều hiểu được những gì đã xảy ra.
Rốt cuộc, tay Từ phu nhân cũng không còn lực, mà mặt Hàn Ngọc Kỳ cũng sưng đỏ giống như mặt heo, Từ phu nhân ngã ngồi xuống dưới, "Vương Phi nương nương, ngươi xem...... sưng lên! Thật sự sưng lên......"
"Ngẩng đầu lên để ta nhìn xem." Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
Hàn Ngọc Kỳ dù sợ đau bao nhiêu, đều phải chịu đựng con đau, vội vàng ngẩng đầu lên, thấy đầu heo đỏ thẫm, Hàn Vân Tịch suýt cưcri ra tiếng, đưong nhiên, nàng vẫn là nhịn.
"Ân, xem như sưng lên đi." Nàng nhàn nhạt nói.
Vừa nghe lòi này, Từ phu nhân cùng Hàn Ngọc Kỳ song song ngã ngồi trở vê, cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hoi, nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch lại nói tiếp, "Một tội dĩ hạ phạm thượng, có thể tính quên đi, nhưng là, một tội uy hϊế͙p͙ bổn vưong phi "
Nàng không nói hết lòi, mà là nhìn về phía Âu Dưong đại nhân.
Cái gì?
Đều đã đánh thành như vậy rồi mà còn muốn tiếp tục vấn tội? Hơn nữa vẫn là uy hϊế͙p͙ hỏi tội.
Âu Dương đại nhân bất ngờ, tim đều đập lạc một nhịp, không nghĩ tới nữ nhân này lại khó chơi như thế.
Từ phu nhân cùng Hàn Ngọc Kỳ lập tức đều sửng sốt, chưa bình thường trở lại, vì sao lại như thế này, Hàn Vân Tịch rốt cuộc muốn làm gì nha?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong viện một mảnh yên tĩnh, tất cả những gã sai vặt đã sợ tới mức ngay cả hô hấp cũng dường như ngừng lại, không dám lớn tiếng.
Vừa mới đây tất cả mọi người đều nghe được chính miệng Âu Dương đại nhân nói qua, uy hϊế͙p͙ Tần Vương phi đó là tử tội!
"Âu Dương đại nhân, Hàn đại thiếu gia mang theo nhiều gã sai vặt uy hϊế͙p͙ bổn vương phi như vậy, còn muốn cướp đồ của bổn vương phi, đã đặt sự an toàn của bổn vương phi trong vòng nguy hiểm, một tội này, ấn luật nên phán như thế nào đây?" Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc hỏi.
Lời này vừa ra, tất cả những gã sai vặt có liên quan quanh mình đều "phù phù" quỳ xuống, xong rồi xong rồi, bọn họ củng muốn gặp nạnỉ
Mà lúc này, người nghe tin đã tói vây đầy quanh sân, cơ hồ tất cả hạ nhân đều đã tói, mà Tam di nương Lý thị cùng nữ nhi nàng là Hàn Nhược Tuyết cũng ẩn thân ở trong đó.
Lý thị khoảng 30 tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt, không thua gì thiếu phụ kiều mỹ, còn trẻ hơn so vói thiếu phụ, mà nữ nhi Hàn Nhược Tuyết của nàng lớn lên cũng đặc biệt tương tự nàng, một đôi mắt to ngập nước rất động lòng người.
Các nàng không nói nhiều lòi, bất động thanh sắc nhìn xem, so vói mẫu tử Từ thị, mẹ con Lý thị có vẻ trầm ổn thong dong hơn nhiều.
Trong viện, trong một mảnh yên tĩnh, Âu Dương đại nhân phi thường khó xử, "Vương Phi nương nương, điều này...... điều bày......"
Hắn còn chưa nói xong, Từ phu nhân đột nhiên hô to một tiếng, khóc lóc thảm thiết, "Vân Tịch a! Ngươi thật sự muốn nhẫn tâm như vậy hay sao?"
"Vân Tịch...... Ngọc Kỳ chính là trưởng tử Hàn gia a, là người thừa kế Hàn gia, hy vọng của Hàn gia a! Cha ngươi đã thành như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn huỷ hoại hy vọng cuối cùng của Hàn gia sao?"
"Ta cầu xin ngươi, tha hắn lần này đi!" Từ phu nhân chỉ có thể giả vờ đáng thương, liên tục gạt lệ, đều không rảnh lo lắng cho hình tượng của mình.
Mà Hàn Ngọc Kỳ cũng khóc thành tiếng, cầu xin, "Tỷ, ngươi muốn ta làm gì đều được, ngươi tạm tha ta lần này đi, lần sau ta cũng không dám nữa."
Không thể không nói, một màn này, làm địa vị mẫu tử Từ thị ở trong nhân tâm Hàn gia xuống dốc không phanh, mà Hàn Vân Tịch không thể nghi ngờ là đã lập hạ uy nghiêm!
Ngay cả mẫu tử Từ thị đều phải cầu nàng như thế, ngày sau từ trên xuống dưới Hàn thị, trong ngoài còn có người nào dám không đem nàng để vào mắt, không kiêng kị nàng đâu?
Hàn Vân Tịch trong lòng cười lạnh, nàng chỉ chờ những lời này của Hàn Ngọc Kỳ, bất quá nàng chỉ muốn hù dọa hai mẹ con này thôi, sao có thể sẽ thật sự đem sự tình nháo đến Đại Lý Tự, thật sự trị Hàn Ngọc Kỳ tử tội đây?
Nếu thật sự trị tội, không phải là nàng sẽ trở thành vô tình vô nghĩa trong mắt mọi người, là nữ nhân ác độc không niệm tình thủ túc hay sao?
Hon nữa, Hàn Tòng An xem như đã bị phế, dù sao Hàn gia cũng phải có người chống đỡ, mà nàng là một nữ nhi đã gả ra ngoài, quyền lực dù lớn, chung quy cũng là ngưòi ngoài.
Từ phu nhân có hậu thuẫn mạnh nhất, có nàng ở đây, ít nhất những nhóm thân tộc sẽ không mơ ước đến gia sản của Hàn gia, Thất di nương một phòng chung quy quá yếu, tạm thòi còn không có khả năng duy trì loạn trong giặc ngoài của Hàn gia.
Hàn Vân Tịch nhìn kỹ Hàn Ngọc Kỳ, thật lâu sau, mói lạnh lùng nói, "Được, vì mặt mũi phụ thân, tử tội có thê miễn, tội sống khó tha!"
Vừa nghe lời này, hai mẹ con Từ phu nhân như được đại xá, trái tim treo ở giữa không trung của Từ phu nhân cuối cùng là thu trở về, mà Hàn Ngọc Kỳ miệng cọp gan thỏ thế nhưng suýt nữa bị dọa ngất đi, may mắn mẫu thân hắn đúng lúc đỡ lấy, hung hăng nhéo trộm ở trên eo hắn một phen, mới làm hắn thanh tỉnh.
Đã đủ mất mặt, lúc này nếu còn bị dọa ngất xỉu, ngày sau làm sao có thể ngẩng đầu làm người ở Hàn gia nha!
"Đa tạ Vương Phi nương nương khai ân, đa tạ Vương Phi nương nương khai ân!"
Từ phu nhân liên tục tạ ơn, nhưng mà, thời điểm cúi đầu, đáy mắt lại hiện lên một tia hận ý.
Nàng sống trong nhung lụa, một ngưòi tâm cao khí ngạo, nàng là nữ chủ nhân toàn gia, hôm nay vì tánh mạng nhi tử, không thể không ăn nói khép nép, thậm chí trước mặt mọi người khóc lóc thảm thiết cầu xin Hàn Vân Tịch, nàng có thể không hận hay sao?
Dã nha đầu nàỹ có cha mà không có mẹ nuôi dưỡng, bay lên đầu liền thật sự xem mình là phượng hoàng hay sao?
Đừng tưởng rẳng cứu được một mạng của Thái tử, thái hậu cùng hoàng hậu sẽ buông tha nàngỉ đừng tưởng rằng vào đại môn Tần Vưong phủ, Nghỉ thái phỉ sẽ thừa nhận nàng; đừng tư&ng rằng mình là Tần Vưcmg phi, nàng liền có tư cách trở về quản sự tình Hàn giaỉ
Lần này, nàng cùng Ngọc Kỳ nhịn, ăn mệt chút ít, chỉ cần không có nhược điểm gì dừng ở trên tay nàng, nàng có thể lại làm gì bọn họ đây?
Tội sống khó tha vậy thì sẽ khó tránh thoát, chỉ cần không ch.ết, bất quá là chịu chút khổ da thịt, Hàn Vân Tịch còn có thể làm gì khác với Ngọc Kỳ đây?
Sự tình Hàn gia, còn phải dựa vào phu nhân nàng cùng trưởng tử Ngọc Kỳ đứng ra làm chủ. Hàn Vân Tịch muốn lấy đi một phân một hào từ Hàn gia, đều là mơ tưởng, muốn bảo vệ một phòng Thất di nương, càng là không có cửa!
Âu Dương đại nhân trả lời không nổi, lúc này cũng có bậc thang đi xuống, vội vàng nịnh hót, "Vương Phi nương nương khoan dung đại lượng, là phúc của Hàn gia a!"
Hàn Vân Tịch cười cười, "Vậy Âu Dương đại nhân cảm thấy định tội sống như thế nào đây?"
Điều này......
Từ phu nhân cùng Hàn Ngọc Kỳ trao đổi ánh mắt nhìn qua, Âu Dưong đại nhân quyết đoán là nếu không tìm đường ch.ết thì sẽ không phải ch.ết, hắn rất muốn trả lòi mặt đều đã bị đánh sưng lên, tội sống nên xử lý nhẹ đi, chỉ là, nhìn biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười của Hàn Vân Tịch, hắn nào dám nói, chỉ có thể xấu hổ cười cười, "Tất nhiên là nghe Vưong Phi nưong nưong."
Lòi này vừa ra, ánh mắt hai mẹ con Từ phu nhân kêu lên một câu ai oán.
"Tiểu Trầm Hưong, ngưoi cảm thấy sao?" Hàn Vân Tịch lười nhác hỏi.
"Chủ tử, tử tội có thể miễn, nhưng tội sống thì phải đánh 100 trượng." Tiểu Trầm Hưong tùy ý đáp, giống như đang nói về thời tiết.
Lời này vừa ra, Hàn Ngọc Kỳ liền trừng lớn mắt, Từ phu nhân chịu đựng tức giận, giữ nguyên giọng lạnh lùng, "Tiểu cô nương này thật biết nói giỡn......"
"Như thế nào là nói giỡn, ta xem chủ ý này cũng không tồi." Hàn Vân Tịch thuận miệng vừa nói như thế, cũng như là đang nói về thời tiết.
Giờ này, khuôn mặt mọi người đều hoàn toàn trắng bệch, ngay cả sắc mặt của Từ phu nhân cũng hoàn toàn đen, nàng nhịn không đưực nữa, Âu Dưong đại nhân cũng thiếu kiên nhẫn, vội vàng khuyên, "Vưcmg Phi nưong nưong, đánh 100 trượng sẽ đánh ch.ết ngưòi, lúc nãy vừa mói đánh qua, hạ quan xem ra, tội sống này liền xử nhẹ đi.”
Hàn Vân Tịch đưong nhiên biết đánh 100 trượng sẽ ch.ết người, nàng bất quá là hù dọa Từ phu nhân, phải biết rằng có thể nhìn thấy vị đại tiểu thư Lại bộ thượng thư hoa dung thất sắc (mất màu trên khuôn mặt), cũng không phải là sự dễ dàng.
Nàng lón lên trong một ngôi nhà áp bức, bị hành hạ cho đến khi trưởng thành, ba ngày một lần mắng, năm ngày một lần đánh, vài lần dùng roi trúc đánh nàng đến nỗi hai tay cơ hồ bong da.
Hết thảy này phần lớn đều do Từ phu nhân ban tặng, tính tình Từ phu nhân nàng còn không rõ ràng hay sao?
Nữ nhân này, mặc kệ là ôn tồn khuyên can, hay là kêu trời khóc đất cầu xin, tâm nàng đều rất ác độc, giống như luôn ẩn giấu một nọc rắn độc, tùy lúc tùy thời sẽ cắn ngược lại.
Mà duy nhất có thể chế trụ nàng, không thể nghi ngờ chính là nhi tử bảo bối của nàng.
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn Từ phu nhân một cái, biểu tình như suy tư điều gì, "Xử lý nhẹ nha? Điều này......"
Thấy thế, mọi người đều rất khẩn trương, Từ phu nhân vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Âu Dương đại nhân, Âu Dương đại nhân chần chờ một lát, thật cẩn thận khuyên, "Vương Phi nương nương, không
bằng không bằng ấn theo gia quy của Hàn gia,
như thế nào?"
Gia quy của Hàn gia cũng nghiêm khắc không kém, nhưng, mặc kệ thế nào cũng đều nhẹ hơn nhiều so vói đánh 100 trượng.
Hàn Vân Tịch từ nhỏ chính là không ít lần chịu qua gia quy, hơn một trăm gia quy, trong lòng nàng đều hiểu rõ. Nhìn dáng vẻ thì dường như Âu Dương đại nhân cùng Từ phu nhân đến nay vẫn còn đang ôm hi vọng nha.
Rất nhanh, nàng rốt cuộc đã khiến cho bọn họ tuyệt vọng, nàng lạnh lùng nói, "Bổn vương phi hiện tại trị hắn chính là tội uy hϊế͙p͙, Âu Dương đại nhân, ngươi đừng kết hợp mọi thứ!"
Âu Dương đại nhân trong lòng ngẩn ra, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, nhìn có vẻ như Hàn Ngọc Kỳ bất quá là không thể trốn thoát một kiếp này.
Từ phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn khuyên ngăn, Hàn Vân Tịch lại lạnh lùng nói, "Đánh 50 trượng, còn có ai vì hắn cầu tình, cùng nhau đánh!"
Lời này vừa ra, toàn trường một mảnh yên tĩnh, Từ phu nhân không thể tin nổi nhìn Hàn Vân Tịch, không nghĩ tới tiện nha đầu này còn dám làm thật.
Đánh 50 trượng, cho dù không bị đánh cho tàn phế, thì cũng phải một hai tháng không xuống giường được. Tại thời điểm quan trọng này khi mọi người đang tranh đấu cho vị trí gia chủ, thân là đại thiếu gia Hàn Ngọc Kỳ ngay cả giường đều xuống không được, như thế nào còn tranh cùng Tam di nương và Thất di nương a?
Đây không phải là có ý định khiến đại thiếu gia bị loại trừ trước tiên sao?
Từ phu nhân gắt gao nắm chặt nắm tay, đang muốn bùng nổ, ai biết Hàn Ngọc Kỳ đã không chịu nổi trước, thình lình vọt tới trước mặt Hàn Vân Tịch, "Hàn Vân Tịch, ngươi đừng cho mặt lại không cần! Bổn thiếu gia chịu đủ rồi, bổn thiếu gia nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi dám......"
Lời này còn chưa nói xong, Âu Dương đại nhân liền vội vàng tiến lên giữ chặt, "Đại thiếu gia, không được vô lễ!"
Hàn Ngọc Kỳ đột nhiên tránh thoát, còn muốn tiếp tục mắng, Âu Dương đại nhân vội vàng đi qua, thấp giọng nhắc nhở, "Từ phu nhân, không được không được! Nếu sự tình cứ đi xuống như thế nhất định sẽ không thể vãn hồi, phải biết rằng, đại thiếu gia mạo phạm Vương Phi nương nương trước, mặc kệ địa vị Vương Phi nương nương hiện tại trong Vương phủ như thế nào...... Ài, nàng chung quy vẫn là mặt mũi của Tần Vương phủ, sự tình nháo lớn, cho dù Thượng Thư đại nhân ra mặt cũng chưa chắc......"
Âu Dương đại nhân còn chưa nói xong, Từ phu nhân cũng hiểu được đạo lý này, nàng dù rất không tình nguyện, cũng không thể không lập tức giữ chặt nhi tử, "Ngọc Kỳ, ngươi đây là bị đánh nên hồ đồ rồi sao? Ngươi còn không......"
Hàn Ngọc Kỳ đã quen với việc khi dễ người khác, hôm nay lại bị khi dễ thảm hại như vậy, làm sao mà giữ được bình tĩnh, tức giận đối Từ phu nhân nói, "Mẫu thân, ngươi sợ nàng làm gì? Không phải ngươi đã nói, cho dù nàng là Vương phi cũng không thể đối với chúng ta muốn làm gì thì làm hay sao, chúng ta còn có ông ngoại chống lưng! Ông ngoại cũng không phải là người ăn chay!"
Từ phu nhân đương nhiên đã từng nói qua như vậy, thậm chí nhiều điều còn quá thái hơn như thế, nhưng, không thể làm trò nói trước mặt Hàn Vân Tịch nha!
Nàng không thể không hung hăng nhéo xuống trên cánh tay Hàn Ngọc Kỳ, làm hắn câm miệng.
"Đủ rồi! Ngươi nếu lại nổi điên nói hươu nói vưựn, ngươi liền cút khỏi Hàn gia cho ta!" Từ phu nhân chỉ có thể cảnh cáo như thế.
Hàn Ngọc Kỳ sợ nhất chung quy vẫn là mẫu thân hắn, vừa nghe lời này, chỉ có thể hậm hực trầm mặc xuống