Chương 87: Xà độc, bổn vương xử lý
Nếu đã xác định được người hạ độc có liên hệ chặt chẽ cùng Đại tướng quân phủ, như vậy, bọn họ cũng không thể bài trừ tình huống này nha!
Vừa nghe Hàn Vân Tịch nói như thế, lúc này Mục Thanh Võ mới hiểu được, “Tâm tư của Vương Phi nương nương quả nhiên rất kín đáo, vi thần minh bạch.”
Sau khi Hàn Vân Tịch lại cùng Mục Thanh Võ thương nghị một số chi tiết, mới rời khỏi phủ Đại tướng quân. Nhưng mà, nàng cũng không biết, chân trước nàng vừa rời đi, chân sau của Long Phi Dạ đã đến.
Đây là lần thứ hai Long Phi Dạ đến Mục tướng quân phủ vì chuyện tình nội gian của Bắc Lịch quốc.
Hắn mặc một bộ hắc y, khí phách ngồi trên vị trí chủ vị ở đại đường, mặt mày thanh lãnh, tự cao tự đại, tựa như vương giả thống ngự thế giới.
Toàn bộ đại đường an an tĩnh tĩnh, chỉ có Mục đại tướng quân đứng hầu bên trong.
Chỉ sau một lát, Mục Thanh Võ đã vội vàng chạy tới, vừa vào cửa, lập tức chào theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội, “Vi thần tham kiến Tần Vương điện hạ.”
Long Phi Dạ giơ tay ý bảo hắn miễn lễ, lạnh lùng chất vấn nói, “Hàn Vân Tịch vừa mới rời đi?”
Hàn Vân Tịch?
Không thể không nói, ba chữ này nói ra từ trong miệng Tần Vương điện hạ, đã khiến hai cha con Mục đại tướng quân cảm thấy thật kỳ quái, trong ấn tượng của bọn họ, Tần Vương chưa bao xưng hô thẳng tên bất kỳ nữ nhân nào như vậy.
Đương nhiên, hắn không có khả năng sẽ gọi Hàn Vân Tịch là ái phi, trước đây hắn đều giống như mọi người gọi nàng là Tần Vương phi. Kể từ khi nào thì hắn bắt đầu thay đổi thói quen của mình?
Tò mò thì tò mò, mặc kệ là Mục đại tướng quân hay là Mục Thanh Võ đều không có lá gan để hỏi, vị Tần Vương điện hạ trước mặt tại đây, áp lực so với ở trước mặt Thiên Huy hoàng đế còn lớn hơn.
“Vương Phi nương nương vừa mới rời đi, đây là manh mối mới nàng vừa đưa.” Mục Thanh Võ nói, vội vàng dâng lên đơn dược vừa mới có được, giải thích thêm, “Đây là ba vị Xà Độc trước kia Vương Phi nương nương chưa nói ra, nói là vật rất hiếm thấy, người trong đại lục Vân Không có thể có vật ấy, rất ít.”
Long Phi Dạ gật gật đầu, hỏi, “Kết quả điều tr.a người hiềm nghi trong quý phủ ra sao?”
Mục đại tướng quân thập phần xấu hổ, “Bẩm điện hạ, đến nay vẫn không có kết quả.””Mở rộng phạm vi người hiềm nghi, tiếp tục truy tra.” Long Phi Dạ nói, đáy mắt hiện lên một mạt ánh sao, thấp giọng nói, “Đặc biệt là nữ nhân.”
Vừa nghe lời này, Mục đại tướng quân cùng thiếu tướng quân đều kinh ngạc, Tần Vương phụng hoàng mệnh truy tr.a gian tế Bắc Lịch quốc, thế nhưng điều tr.a ra đến nay tất cả đều là nữ nhân nha.
Nếu nói như thế, Mục Thanh Võ trúng độc cùng chuyện này chắn chắn là có can hệ, nói cách khác, rất có khả năng mật thám Bắc Lịch sớm đã mai phục trong Đại tướng quân phủ.
Phải biết rằng, Đại tướng quân phủ chính là nơi rất mẫn cảm, không ít quân cơ mật đều xuất phát từ nơi này.
Sự tình, nghiêm trọng!
Lúc này, Mục đại tướng quân nơi nào còn lo lắng bênh vực Mục Lưu Nguyệt là người nhà mình nha, sớm đã đem đánh cuộc giữa Mục Lưu Nguyệt cùng Hàn Vân Tịch vứt ra sau não.
Hắn nhanh chóng quyết định, “Tần Vương điện hạ yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ mở rộng phạm vi điều tra, bất kể thân thích!”
Mục Thanh Võ vẫn luôn rất rõ ràng phụ thân sẽ thiên vị Lưu Nguyệt, thấy cơ hội này, hắn nghiêm túc nói, “Phụ thân, Tần Vương phi hoài nghi người hạ độc khả năng chính là mượn tay người khác, theo ý hài nhi, vài vị đường huynh muội thường xuyên lui tới, cũng không thể bỏ qua.”
Hắn nói, chần chờ một lát, lại bổ sung, “Đương nhiên, bên phía Lưu Nguyệt cũng đều phải tr.a một tra.”
Nếu đây là ngày khác, khi Mục Thanh Võ nói ra như vậy, Mục đại tướng quân nhất định sẽ tức giận mà mắng hắn hồ đồ, thân muội muội hắn như thế làm sao có khả năng sinh lòng xấu xa, như thế nào sẽ bất cẩn như thế.
Nhưng, hiện tại dưới tình huống thế này, lại đang ở trước mặt Tần Vương điện hạ, Mục đại tướng quân không dám đánh mất sự bình tĩnh của mình, nhìn Tần Vương, nói, “Vương Phi nương nương nói rất có đạo lý.”
Long Phi Dạ như suy tư điều gì, rất nhanh đã gật gật đầu, thu hồi đơn dược, “Ba vị Xà Độc này bổn vương sẽ tự mình xử lý, sự việc còn lại, cần phải đẩy nhanh tốc độ hơn.”
“Rõ!” Hai cha con Mục đại tướng quân cùng nhau hô lên, cung kính lĩnh mệnh.
Long Phi Dạ đứng dậy rời đi, chính là, khi đã đi tới cửa, lại đột nhiên dừng bước, hắn không quay đầu lại, giọng điệu trước sau như một lạnh băng, “Bổn Vương nghe nói...... Hàn Vân Tịch cùng Mục đại tiểu thư đánh cuộc?”
Cái gì?
Sự tình Hàn Vân Tịch cùng Mục Lưu Nguyệt đánh đố, Tần Vương điện hạ cư nhiên cũng biết.
Mục đại tướng quân vì để giảm bớt ảnh hưởng, đã sớm hạ lệnh cấm khẩu, tất cả những hạ nhân biết được việc này đều không được loạn truyền.
Tần Vương điện hạ như thế nào biết đến?
“Bẩm điện hạ, xác thật là có việc này, tiểu nữ không hiểu chuyện, cả gan làm loạn, mạt tướng nhất định sẽ giáo huấn nàng thật tốt.” Mục đại tướng quân vội vàng giải thích.Mặc kệ như thế nào, hắn đều sẽ toàn lực ngăn cản chuyện này phát sinh, nếu như không được, dù phải bức bách hắn cũng phải buộc Lưu Nguyệt đi xin lỗi, loại kết quả lưỡng bại câu thương, hắn gánh không nổi nha.
“Thỉnh điện hạ hãy tin tưởng, mạt tướng nhất định sẽ......”
Tuy nhiên, lời này của Mục đại tướng quân còn chưa nói xong, Long Phi Dạ đã ngắt lời, nhàn nhạt nói, “Bổn vương thật ra rất chờ mong kết quả.”
Hắn nói xong, cũng không hỏi thêm gì nhiều liền nhanh chóng rời đi, thân ảnh rất nhanh đã biến mất trong sân.
Đây là......
Mục đại tướng quân sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới bình thường trở lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mục Thanh Võ, “Ngươi...... ngươi vừa mới nghe...... nghe được Tần Vương điện hạ nói gì sao?”
Mục Thanh Võ cũng rất ngoài ý muốn, lẩm bẩm nói, “Điện hạ nói, hắn thật ra rất chờ mong kết quả.”
Sắc mặt Mục đại tướng quân trắng nhợt, nóng nảy, “Đây là...... đây là ý tứ gì?”
Chẳng lẽ Tần Vương điện hạ cũng muốn nhìn thấy Lưu Nguyệt cởi áo ngoài chạy một vòng trên đường cái Huyền Vũ hay sao? Nghĩ đến điều này, Mục đại tướng quân lập tức phủ định ý nghĩ của mình, hắn tuyệt đối là suy nghĩ quá nhiều, vô duyên vô cớ, Tần Vương điện hạ sao có thể nhàn hạ thoải mái làm khó dễ một tiểu nữ tử như Lưu Nguyệt nha!
Chẳng lẽ...... hắn muốn nhìn thấy Tần Vương phi thua, cởi áo ngoài ra chạy một vòng?
Không không không!
Mục đại tướng quân tát một cái trên trán mình, điều này càng là không thể đi, Tần Vương phi nếu thật sự phải chạy như thế, đó chính là tát vào mặt Tần Vương điện hạ nha!
Mục đại tướng quân khó thở, mày rậm mắt giận trừng lớn nhìn Mục Thanh Võ, “Điện hạ đang kỳ vọng vào cái gì đây?”
“Kết quả đánh đố......” Mục Thanh Võ sợ hãi nói.
“Kết quả của ai!” Mục đại tướng quân lại hỏi.
Mục Thanh Võ không có câu trả lời cho câu hỏi đó, Mục đại tướng quân giận dữ bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác, rút roi ra hung hăng quất một cái trong trong khí, “Mục Lưu Nguyệt! Nha đầu thúi này khi nào mới có thể không gây thêm chuyện a!”
Tần Vương điện hạ nếu đã nói như thế, mặc kệ ý tứ của hắn là gì, dù sao Mục đại tướng quân là không thể nào buộc Mục Lưu Nguyệt đi xin lỗi, cũng không thể cầu Tần Vương phi hủy bỏ đánh cuộc.
Đến lúc đó, thật sự không biết làm sao để thu thập tàn cục đây!
Mục Thanh Võ thấy phụ thân tức giận như vậy, hắn nghiêm túc nói, “Phụ thân, Lưu Nguyệt cũng đã lớn, tự mình gây ra sự tình gì thì hãy để nàng tự mình phụ trách đi. Sự tình một chuyện nội gian rất quan trọng, vạn nhất thật sự là gian tế của Bắc Lịch quốc, Hoàng Thượng trách tội xuống dưới, chúng ta đều không thể giải thích.”
Sự tình nếu đã phát triển thành như vậy, Mục đại tướng quân còn có thể nói gì, hắn bực bội nhìn Mục Thanh Võ liếc mắt một cái, “Lập tức đem danh sách ra tới, tr.a xét từng người một! Nếu như thật sự là người của quý phủ, bản tướng quân tuyệt đối sẽ không tha!“........Edit & Dịch: Wattpad@Emily Ton......
Lúc này, Mục Lưu Nguyệt hoàn toàn không biết gì về sự tức giận của phụ thân nàng nha.
Nàng đang cùng bằng hữu ở trong một quán trà nổi danh nhất vùng ngoại ô đế đô, Thiên Hương Trà Viên. Nàng đương nhiên quan tâm đến tiến triển của cuộc điều tra, đáng tiếc phụ thân cùng ca ca đều không nói. Nhưng là, nàng nhìn thấy bộ dáng phụ thân cả ngày mặt ủ mày ê, cũng đại khái đoán ra được điều tr.a không có tiến triển gì.
Đã 10 ngày qua đi, chỉ còn lại 18 ngày, xem tình huống trước mắt, Hàn Vân Tịch chính là dữ nhiều lành ít nha!
Hơn nữa, cho dù có tiến triển mới trong 18 ngày tới, nàng cũng không sợ, dù sao phụ thân cùng ca ca đều đang hỗ trợ tr.a án, nàng không tin ngay cả phụ thân cùng ca ca sẽ mặc kệ sống ch.ết của nàng.
Dù nói như thế nào, cũng sẽ có biện pháp kéo dài hơn một tháng.
Lần này, nàng không chỉ muốn Hàn Vân Tịch tự ăn ác quả*, mà còn phải dùng một đạo lý thật tàn nhẫn nói cho Hàn Vân Tịch: uổng cho cái danh vị trống rỗng Tần Vương phi, còn không bằng kẻ có nền tảng gia đình tốt! Nàng có thể gả vào Tần Vương phủ cũng không có gì để cao ngạo!
*Tự thực ác quả (自食恶果: zhishi eguo): tự ăn ác quả, nghĩa là chịu đựng những hậu quả của hành động do mình gây ra. (eat her own bitter fruit: meaning to suffer the consequences of one"s own actions, to stew in one"s own juice @EmilyTon)
Nghĩ đến điều này, Mục Lưu Nguyệt cười ha hả.
Lúc này, Hàn Nhược Tuyết đang tự mình mang một ấm trà đi tới, thấy thế, cười nói, “Đại tiểu thư của ta, đang nghĩ đến sự tình gì, khiến ngươi vui vẻ như vậy, nói ra để muội muội ta cũng vui cùng đi.”
Nàng nói, đem ấm trà đặt ở bên cạnh bàn, ngồi bắt chéo chân, đôi tay chống cằm, dùng tư thái ngồi chờ Mục Lưu Nguyệt nói.
Mục Lưu Nguyệt nhìn nàng một cái, lại ha hả cười vài tiếng mới bình tĩnh trở lại, “Không có, sao có thể có sự tình gì?”
Hàn Nhược Tuyết ái muội nhìn nàng một cái “Trên mặt đều cười như hoa nở, không phải là nghĩ đến nhà ai......”
Lời này còn chưa nói xong, Mục Lưu Nguyệt liền cầm lấy chén trà trước mắt muốn đập vỡ nó, Hàn Nhược Tuyết vội vàng ngăn lại, “Được được được, ta không hỏi là được! Ta tự mình vả miệng!”
Hàn Nhược Tuyết làm bộ nhẹ nhàng đánh vài cái vào miệng mình, trước khi nàng tới, còn tưởng rằng vị đại tiểu thư này sẽ bởi vì sự tình của Hàn Vân Tịch mà không thích nàng đâu, không nghĩ tới thái độ trước sau vẫn như một.
Bất quá, nghĩ đến cũng là chuyện bình thường, trước đây Mục Lưu Nguyệt sở dĩ nguyện ý kết giao cùng nàng, không chỉ bởi vì nàng đã tặng không ít hậu lễ, mà càng là bởi vì từ nơi nàng có thể nghe được không ít tin tức về Hàn Vân Tịch.
Mục Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nàng một cái, lại cười, “Cũng không khác nhau nhiều lắm.”
Thấy tâm tình của Mục Lưu Nguyệt không tồi, Hàn Nhược Tuyết kín đáo nghĩ, hôm nay xem như đúng thời điểm để gặp.
“Tới tới tới, nô tỳ lại pha thêm một ấm trà ngon, bồi tội với đại tiểu thư.” Hàn Nhược Tuyết giả vờ bắt chước giọng hạ nhân nói.
Mục Lưu Nguyệt nhướng mày, “Tốt thôi, bổn tiểu thư chờ.”
Vừa nói, hai người vừa cười, Hàn Nhược Tuyết mở hộp đựng lá trà ra, đưa qua, “Ngửi ngửi, xem nó có mùi hương thế nào.”
Người Thiên Ninh rất nghiện trà, đặc biệt là những người ở đế đô. Bên trong thành đế đô Thiên Ninh đều là trà lâu lớn lớn bé bé, trong khi những vùng ngoại ô phần lớn đều là trang trại trà. Những người như Mục Lưu Nguyệt và nàng đây chính là loại người thập phần chú ý đến trà đạo, đều sẽ không đi trà lâu, lá trà cùng nước suối của bọn họ so với trà lâu muốn tốt hơn rất nhiều.
Nếu bọn họ nhàn hạ thoải mái, hoặc là có việc không tiện thương nghị ở trong nhà, phần lớn các nàng sẽ hẹn ước đến vùng ngoại ô tới trang trại trà, lựa chọn lá trà vừa mới ngắt đã được hong khô, sau đó lấy nước suối trong núi, dùng để pha trà, màu sắc và hương vị lại đạt tới một cảnh giới cao hơn so với trà nhà.
Nghiêm túc mà nói, Mục Lưu Nguyệt cùng Hàn Nhược Tuyết cũng xem như bạn trà. Bất cứ khi nào hai người hẹn gặp nhau, luôn luôn là trang trại trà, Hàn Nhược Tuyết đã tặng rất nhiều loại trà có giá trị liên thành cho Mục Lưu Nguyệt.
Mục Lưu Nguyệt nhẹ nhàng ngửi ngửi, hương trà thâm nhập vào mũi, thấy nó rất trong và tươi mát, nàng nhắm mắt lại vừa thưởng thức mùi thơm, vừa ra dấu ý bảo Hàn Nhược Tuyết pha trà.
Ngay cả khi có cùng một loại lá trà, nước, ấm trà, cũng có thể pha được một ấm trà khác nhau dưới tay của những người khác nhau. Hàn Nhược Tuyết là cao thủ trong phương diện này, vì vậy Mục Lưu Nguyệt rất thích uống trà do chính tự tay nàng ta pha.
Nhưng mà, nàng cũng không biết được rằng, trà đạo của Hàn Nhược Tuyết là học được từ mẫu thân nàng ta, Lý thị.
Rất nhanh, một tách trà nhẹ được đưa đến trước mặt Mục Lưu Nguyệt, Mục Lưu Nguyệt trước tiên ngửi hương trà, lại nhâm nhi nếm thử vị trà một chút, sau đó mới chân chính uống xuống.
Sau khi nếm trải dư vị một lát, liền liên tục khen ngợi, “Kỳ diệu thay! Kỳ diệu thay! Ta nghĩ lần sau phải mời Trường Bình công chúa cùng đi theo, để nàng nếm thử.”
Vừa nghe lời này, trong lòng Hàn Nhược Tuyết mừng thầm, từ lâu nàng đã sớm muốn kết thân với Trường Bình thông qua Mục Lưu Nguyệt.