Chương 90: Lá trà, kiểm tra không có kết quả
Hàn Vân Tịch tự biết thư phòng rất hôi, nàng ngượng ngùng cười, "Điện hạ, mời ra bên ngoài, không khí nơi này hơi khó ngửi."
"Bên ngoài đều hôi như nhau." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
"Vậy chúng ta đi đến sân thôi." Hàn Vân Tịch nhún vai, không ngượng ngùng vì có chủ nhân ở đây, cũng không phải là nàng đã mời hắn qua đây.
Thân là bác sĩ, nàng cũng có một chút thói quen ở sạch, nhưng, phàm là khi nàng dốc lòng với nghiên cứu độc dược không quen thuộc, lập tức sẽ không chú ý đến sạch hay bẩn. Hiện tại, thư phòng này còn tính là chưa có trở ngại gì, nếu qua một hai ngày, phỏng chừng sẽ còn dơ loạn hơn cả đống rác.
Đương nhiên, chờ nàng nghiên cứu xong, lập tức sẽ thu dọn sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề.
"Ngươi đang chế độc?" Long Phi Dạ không có ý định rời đi.
"Nhàm chán chơi chơi mà thôi." Hàn Vân Tịch đáp, trên thực tế, trên bàn sách chính là mấy chén Vạn Xà Độc, buổi chiều ngày hôm qua nàng đã lấy ra từ hệ thống giải độc và để vào trong nước trong, qua một ngày liền biến thành như bây giờ.
"Đây là độc gì?" Long Phi Dạ lại hỏi.
"Vạn Xà Độc, lần trước đã thu thập một ít độc tố trong máu của thiếu tướng quân, nhàn rỗi không có việc gì nên nghiên cứu." Hàn Vân Tịch đáp, đó không phải là nói thật, nhưng cũng không phải là nói dối.
Nhưng mà, trong mắt Long Phi Dạ, nàng chính là đang nói dối.
Nhìn dáng vẻ nữ nhân này là đang bận rộn vì sự tình Mục Thanh Võ, nhưng, vì sao nàng lại muốn gạt hắn? Nghe Sở Tây Phong nói nàng đi tìm Cố Bắc Nguyệt hai lần, nhưng Cố Bắc Nguyệt đều không thể ra khỏi cung.
Long Phi Dạ cũng không vạch trần ngay tại chỗ, nhưng nằm ngoài dự đoán đó là tìm một vị trí ở một bên ngồi xuống, nhàn nhạt nói, "Vậy ngươi đang nghiên cứu cái gì?"
Hàn Vân Tịch liếc qua, phát hiện ngay cả khi hắn đang ở giữa đống dược liệu dơ loạn có mùi, vẫn đều cao quý sạch sẽ như vậy, giống như vị thần từ trên trời giáng xuống, không một tia bụi bặm có thể dính chạm vào người.
Hắn có ý tứ gì a? Liệu có phải muốn có một cuộc trò chuyện hay không?
"Còn chưa nghiên cứu ra được cái gì?" Hàn Vân Tịch nhàn nhạt trả lời, nàng nói, cũng không cho Long Phi Dạ cơ hội tiếp tục hỏi, hỏi ngược lại, "Điện hạ vừa mới nói còn có việc...... Là chuyện gì?"
Ai ngờ, Long Phi Dạ vừa mới ngồi xuống, lại đứng lên, giọng điệu lạnh băng không có một tia độ ấm, "Không có việc gì."
Hắn nói, liền đi qua bên cạnh nàng, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi Vân Nhàn Các.
Cứ như vậy, không có việc gì?
Hàn Vân Tịch thực sự buồn bực, đuổi tới cửa, chỉ thấy bóng dáng Long Phi Dạ sớm đã đi xa,
gia hỏa này rốt cuộc tới làm gì nha?
Mỗi lần đều không thể hiểu được như thế!
.........Dịch: Emily Ton.....
Long Phi Dạ bước đi nhìn như chậm rãi, kỳ thật thân ảnh không ngừng chuyển động, chớp mắt đã về đến cửa tẩm cung.
Sở Tây Phong đang chờ ở cửa mang vẻ mặt kinh ngạc, "Điện hạ, không phải ngươi sớm đã về tới sao?"
Phải biết rằng, hắn chính là đang có tin tình báo rất quan trọng để bẩm báo nha, dựa theo tính tình vị chủ tử này, như thế nào lại có khả năng đến trễ?
Hơn nữa, nhìn sắc mặt hắn, bộ dáng tâm tình tựa hồ không thông thuận lắm.
Long Phi Dạ không nói tiếng nào, đẩy cửa vào nhà, Sở Tây Phong đi theo phía sau hắn, cũng không nhìn thấy hắn đang nhíu mày.
Đáng ch.ết
, rõ ràng đang vội vã muốn tới gặp Sở Tây Phong, nhưng ở trong sân nhìn đến nàng lại thả chậm bước chân, thậm chí còn đi vòng vòng chỗ đó của nàng. Hắn chán ghét loại hành vi vô ý thức, chán ghét loại cảm giá không thể khống chế này.
Thấy chủ tử dừng bước, Sở Tây Phong theo sau, thấp giọng nói, "Điện hạ, có tin tức."
Long Phi Dạ lúc này mới trở lại bình thường từ trong trầm tư, nghiêng đầu nhìn lại, sườn mặt hiện lên đường cong lạnh lùng mà thần bí, "Nhà ai?"
Hiệu suất làm việc của Long Phi Dạ, còn phải nói sao?
Ngày đó từ trên tay Mục Thanh Võ cầm đến đơn dược của Hàn Vân Tịch, hắn lập tức tự mình liên lạc người quen trong giới y dược, tiến hành âm thầm điều tra.
"Điện hạ, ba vị Xà Độc kia xác thật hiếm lạ, chỉ có ba gia đình có cả ba vị Xà Độc, nhưng trong nhà có dấu một hoặc hai vị trong đó, lại có mười mấy gia đình."
Sở Tây Phong đúng sự thật trả lời, có chút thất thần, tổng cảm thấy chủ tử hôm nay có chút không thích hợp, nhưng cũng không nói gì.
Long Phi Dạ đợi một lát, thấy Sở Tây Phong không nói nữa, lập tức xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú vốn bình tĩnh đã che một tầng sương lạnh, "Còn gì nữa?"
Sở Tây Phong nhịn không được rùng mình một cái, sợ hãi nói, "Ba gia đình có cả ba vị Xà Độc là: Lý gia ở Bắc Lịch quốc, ngự dược phòng của hoàng thất Tây Chu, nơi thứ ba chính là Dược Quỷ Cốc. Còn lại mười mấy gia đình khác, vẫn chưa điều tr.a được rõ ràng, thuộc hạ đã lệnh người tăng cường điều tr.a Lý gia ở Bắc Lịch quốc, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức cụ thể hơn."
Sau khi có bài học từ tâm trạng của Long Phi Dạ, Sở Tây Phong bẩm xong sự tình tìm dược, lập tức lại bẩm một sự kiện khác, "Điện hạ, mật thám bị nhốt tại bí lao có hai người đã ch.ết vì đói, hiện giờ chỉ còn lại hai người sống, theo thuộc hạ nhìn thấy, muốn các nàng mở miệng không phải là chuyện dễ dàng."
Long Phi Dạ gật gật đầu, "An bài đi, bổn vương tự mình thẩm vấn."
...........
Dịch: Emily Ton
.....
Trên gác Vân Nhàn Các, Hàn Vân Tịch lười biếng tựa ở bên cửa sổ nhìn toà cung điện thần bí cách đó không xa, cau mày, gã sai vặt còn chưa đem lá trà lại đây, tiểu Trầm Hương lại không có ở đây, nàng nhàn tới mức không có việc gì nên cũng không biết vì sao lại lên tới trên lầu dạo chơi, tựa cửa sổ phát ngốc.
Chỉ chốc lát sau, nàng đã nhìn thấy Sở Tây Phong đi ra từ tẩm cung, bước chân vội vàng rời đi, tựa hồ như có việc gấp gì đó.
Rốt cuộc Long Phi Dạ suốt ngày bận rộn gì đây?
Hắn quyền cao chức trọng ở Thiên Ninh quốc, hắt xì một cái đều có thể khuấy động cả triều đình Thiên Ninh phải đáp lại. Nhưng, hắn rất hiếm khi thượng triều nghị sự, càng rất hiếm khi tiến cung. Chẳng lẽ chuyện tình mật thám Bắc Lịch quốc vẫn chưa kết thúc?
Khi Hàn Vân Tịch còn đang suy ngẫm, lúc này, thị vệ đã đưa lá trà tới.
Trong vườn Phù Dung, tất cả hạ nhân đều là thị vệ của Long Phi Dạ, một tỳ nữ cũng đều không có, Long Phi Dạ chỉ cho nàng một tiểu Trầm Hương, tiểu Trầm Hương không có ở đây, nàng đương nhiên phải dùng chung thị vệ của Long Phi Dạ.
"Bẩm Vương phi, đây là do gã sai vặt ở hỏa phòng bên kia đưa lại đây." Thị vệ mang đến một đống lá trà lớn, cung cung kính kính hầu ở ngoài sân, cũng không dám vào cửa.
"Giúp ta đưa nó tới thư phòng." Hàn Vân Tịch hét lên từ trên lầu.
Ai ngờ, thị vệ lại nghiêm túc nói, "Bẩm Vương Phi nương nương, Tần Vương điện hạ có lệnh, không cho bất luận kẻ nào bước vào Vân Nhàn Các nửa bước."
Hàn Vân Tịch sửng sốt, cho rằng chính mình nghe lầm, "Cái gì?"
"Bẩm Vương Phi nương nương, Tần Vương điện hạ có lệnh, không cho bất luận kẻ nào bước vào Vân Nhàn Các nửa bước."
Lần này, Hàn Vân Tịch mới nghe minh bạch, căm giận buột miệng thốt ra, "Vì cái gì nha?"
Thị vệ nào biết đâu rằng, mệnh lệnh này đã được Sở Tây Phong hạ xuống không lâu trước đây, ngày đó thật ra không chỉ có Sở Tây Phong, nhiều người đều nhìn thấy điện hạ ngồi trên nóc nhà ở tẩm cung, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với điện hạ.
"Thuộc hạ không biết, thỉnh cầu Vương Phi nương nương tự mình tới lấy." Thị vệ nói xong liền đem đồ đặt ở cửa, xoay người rời đi.
Hàn Vân Tịch đảo mắt liên tục,
Long Phi Dạ đúng là quỷ hẹp hòi!
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể tự mình xuống lầu để lấy lá trà, lá trà không nặng, nhưng rất nhiều chủng loại, nàng phải dọn ba chuyến mới xong.
Gã sai vặt ở hỏa phòng làm việc thực đáng tin cậy, cơ bản đã tìm đủ hết tất cả các chủng loại lá trà có thể uống, hơn nữa phân loại theo từng chủng loại rất rõ ràng.
Bốn chủng loại phổ biến: hồng trà, trà xanh, bạch trà, hắc trà. Phía dưới mỗi một chủng loại đều căn cứ vào nơi sản xuất khác nhau mà phân ra không ít chủng loại, thêm vào cũng có 50 vại.
Những chủng loại trà có thể khác nhau, bởi vì thổ nhưỡng (đất trồng), nước tưới, khí hậu, trình độ hong khô. Sự biến đổi về thời gian cùng với phương pháp bảo quản khác nhau, thành phần trong lá trà đều không giống nhau, vì vậy khi uống lên vị cũng hoàn toàn không giống nhau.
Đương nhiên, chỉ những quỷ tài có thâm niên với trà mới có thể nhấm nháp ra được, Hàn Vân Tịch cũng yêu trà, nhưng cũng không phải là cấp cao thủ, đương nhiên không có khả năng nhấm nháp ra tới.
Nhưng, nàng có hệ thống giải độc nha! Hệ thống giải độc được chế tạo có thể phân biệt được tất cả các loại dược và phân giải ra tất cả các thành phần có trong chúng.
Y dược Trung cổ gọi là các loại thảo mộc, bao gồm các loại dược thực vật (rễ, thân, lá, quả), dược động vật (nội tạng, da, xương...) cùng các dược khoáng vật tạo thành.
Lá trà tự nhiên cũng được xem như là một loại trong dược thực vật.
Hàn Vân Tịch lấy từng mẫu từ trong năm mươi loại trà, pha ra 50 chén nước trà, sau khi để vào hệ thống giải độc để phân tích, nàng liền đi ngủ.
Thời điểm khi đang ngủ, ý thức đều được thả lỏng nhất, không có quấy nhiễu nhất, cũng là thời điểm hệ thống giải độc làm việc có hiệu suất tối cao nhất.
Có lẽ là lượng công việc quá lớn, thẳng đến sáng sớm hôm sau Hàn Vân Tịch mới thanh tỉnh lại.
Kết quả như thế nào?
Hàn Vân Tịch rất thất vọng, không nghĩ tới cho dù là nhằm vào lá trà, hay là nhằm vào nước trà, các loại thành phần được phân tích ra đều không tương thích với Vạn Xà Độc.
Nói cách khác, chính là nếu muốn đem Vạn Xà Độc trà trộn ở trong lá trà, hoặc là nước trà, căn bản đều không có khả năng. Một khi trộn lẫn vào: hoặc là độc tính lập tức hiện ra, nước trà sẽ biến chất; hoặc là độc tính sẽ chịu ảnh hưởng, sau khi người dùng một thời gian và kết quả kiểm tr.a phân tích ra sẽ không phải là Vạn Xà Độc.
Hàn Vân Tịch ngồi ở thư phòng nghiên cứu lá trà, đôi mày tú lệ đan chéo nhau,
chẳng lẽ nàng lại sai rồi, độc cũng không phải được hạ thông qua lá trà?
Không phải nước, cũng không phải lá trà, vậy còn có vật gì đây?
Lúc trước nàng từng hỏi qua Mục Thanh Võ, Mục Thanh Võ xưa nay trừ bỏ ngày ba bữa cơm bình thường, cũng không ăn gì đặc biệt hay dùng điểm tâm gì, tất cả những gì hắn uống cũng chỉ có hai loại là nước trong cùng trà.
Đương nhiên, ngày ấy khi đi kiểm tr.a tướng quân phủ, nàng đã kiểm tr.a hết đồ vật của Mục Thanh Võ, lá trà trong quý phủ cùng lá trà trong quân đều đã kiểm tr.a qua, cũng không có gì khác thường.
Ngủ lâu, đầu nặng nề, nhìn trên bàn sách một đống đồ vật hỗn độn, Hàn Vân Tịch không khỏi thêm phiền muộn.
Rốt cuộc, rốt cuộc đã bị lỗi nơi nào, để sót chi tiết nào đây?
Tính đến hôm nay, chỉ còn 14 ngày nữa sẽ tròn một tháng, đã nhiều ngày qua phía bên Mục Thanh Võ cũng không có tin tức gì.
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch càng nhăn mày khẩn trương, khóe mắt hạ xuống, nhìn chằm chằm vào án thư hồi lâu, cả người bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc, trên mặt viết người sống chớ gần.
Đúng vậy, tâm tình...... không tốt!
Cũng không biết qua bao lâu, nàng đột ngột đứng lên xoay người rời đi, nàng quyết định đi ra ngoài hít thở không khí, đến Hàn gia để thăm Hàn Vân Dật......
..........
Trong Vân Thủy các Hàn gia, tiểu Trầm Hương đang cùng Thất di nương làm công việc thủ công trong sân, cho dù Hàn Tòng An có ở đây hay không, tất cả tài chính đều do Từ thị quản trướng, tiền lệ mỗi tháng chia cho các phòng đều là hữu hạn, bên Thất di nương càng là bị cắt xén đến lợi hại, Thất di nương không thể không trộm làm chút thủ công để trợ cấp chi phí.
Thất di nương tuy rằng được Hàn Tòng An sủng ái, nhưng vẫn luôn chịu đựng mà không phàn nàn, chỉ có thể nhún nhường. Trên thực tế, Hàn Tòng An vẫn luôn biết rằng Từ thị bất công, bất đắc dĩ kiêng kị quyền thế nhà mẹ đẻ Từ thị, cũng chỉ có thể ủy khuất Thất di nương.
Có lẽ, cũng đúng là bởi vì Thất di nương không tranh, Hàn Tòng An mới nguyện ý thường đến nơi này của nàng.
"Thất di nương, chỉ cần ngươi chờ đợi, Vương Phi nương nương sẽ nâng đỡ tiểu thiếu gia chúng ta lên dòng chính, đến lúc đó nơi này sẽ do ngươi đảm đương, phong thuỷ thay chuyển theo thời gian, ta nhất định nghĩ cách giúp ngươi dọn dẹp Từ phu nhân thật tốt một chút!"
Tiểu Trầm Hương nói rất nghiêm túc, Thất di nương lại mang vẻ mặt sợ hãi, "
Phù*
...... Trầm Hương, ngươi nói gì vậy, nhỏ giọng một chút!"
*tiếng hà hơi, thở dài.
Tiểu Trầm Hương bất đắc dĩ nhìn trời, cảm giác như bị tan vỡ a!
Mấy ngày qua, nàng vẫn luôn khuyên bảo Thất di nương, cố gắng tạo cho nàng ấy niềm tin, nhưng ai biết Thất di nương vẫn luôn mang đức hạnh này, rất cẩn thận, dù nói một câu đều sợ đắc tội Từ thị, chọc phải phiền toái.
Tiểu Trầm Hương buông tay xuống, hít sâu một hơi, đứng lên nghiêm túc nói, "Thất di nương, chìa khóa nhà kho đều đang nằm trên tay chủ tử nhà ta, ngươi còn sợ gì đây? Ngày đó chủ tử nhà ta thu thập đại thiếu gia, ngươi cũng chính mắt nhìn thấy, phải không?"