Chương 124: Trở về, đại sự không ổn

Sau khi Hàn Vân Tịch ăn sáu viên giải dược, sau khi dược hiệu xuất hiện, Long Phi Dạ đã rót ba luồng chân khí vào trong người nàng.


Mỗi một luồng chân khí trong nháy mắt được rót nhập vào, Hàn Vân Tịch đều có loại cảm giác thần thanh khí sảng, tựa hồ như máu đã lấp đầy ngay lập tức, đáng tiếc, chung quy nàng vẫn quá mệt mỏi, loại cảm giác này cũng chỉ giằng co một lát mà thôi.


Sau khi có ba luồng chân khí, mạch tượng của nàng không còn yếu nữa, mặc dù thân thể vẫn còn đang yếu. Nàng nằm liệt trong khuỷu tay của Long Phi Dạ, mí mắt cũng lười di chuyển, Long Phi Dạ cũng không nhúc nhích, chỉ dùng một cánh tay để nâng đỡ toàn bộ cân nặng của nàng.


Quanh mình một mảnh yên tĩnh, ngọn lửa nhảy lên trong đống lửa, gió dưới cây đại thụ cũng không lớn lắm, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng gió gào thét nơi xa.
Tối nay, có vẻ như phải qua đêm ở chỗ này.


Qua một lúc lâu, lông mày tuấn lãng của Long Phi Dạ khôi phục lại bình tĩnh thường có, hắn nhìn Hàn Vân Tịch đang nằm nghiêng trên khuỷu tay hắn, đáy mắt hiện lên một chút phức tạp, tựa hồ như đang nghĩ đến điều gì.


Trong khi đó, Hàn Vân Tịch sau khi giải độc trong cơ thể, an tâm thoải mái hoàn toàn giao mình cho Long Phi Dạ, lông mi nàng nhẹ nhàng run lên vài cái, chậm rãi khép mắt lại.
Ngủ......
Cả hai dường như đã quên đi sự tình với Cố Thất Thiếu, từ buổi chiều đến nay không ai chủ động nhắc tới.


available on google playdownload on app store


Khi đêm tối bắt đầu, Long Phi Dạ đã trở lại trong thế giới bình thường của mình, nhìn thấy Hàn Vân Tịch ngủ rất an tĩnh, hắn theo bản năng duỗi tay ra, muốn gạt sợi tóc vướng trên má nàng.


Chỉ là, khi chạm vào sợi tóc nàng, ngón tay hắn đột nhiên cứng lại, sau khi dừng lại một lúc lâu, chung quy là thu tay trở về mà không tiếp tục nữa.
Hắn không thích loại cảm giác xa lạ mất khống chế này.


Vừa thu hồi tay lại, hắn liền buông Hàn Vân Tịch ra, để nàng dựa vào trên thân cây mà ngủ. Hắn cũng buồn ngủ, nhưng không có thói quen ngủ chung cùng với nữ nhân!


Hắn đang muốn leo lên cây thì bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới một điều, hắn quay lại kiểm tr.a mắt cá chân của Hàn Vân Tịch, phát hiện trên băng gạc có vết máu khô.
"Phiền toái!"


Đêm nay cũng không biết đây là lần thứ mấy Long Phi Dạ nhíu mày lại, hắn lại đảo hết trong túi chữa bệnh để tìm thuốc chữa bong gân, hắn cầm đến, một lần nữa thật cẩn thận bôi dược giúp Hàn Vân Tịch.
Sau khi xử lý xong đã là nửa đêm, Hàn Vân Tịch được bọc trong áo choàng, ngủ rất ngon lành.


Thấy thế, Long Phi Dạ nhẹ nhàng cười, thật sự không biết nữ nhân này vì sao lại không có một chút cảnh giác nào cả? Nàng không sợ hắn sẽ bỏ lại nàng tại vùng hoang vu dã ngoại này sao?
Hắn không thể chấp nhận một nữ nhân không có nhận thức như thế!
.....
Dịch: Emily Ton......


Sáng sớm hôm sau, thời điểm khi Hàn Vân Tịch tỉnh lại, phát hiện chính mình đang dựa vào trên thân cây đại thụ, đống lửa phía trước sớm đã tắt, trên người nàng được khoác áo choàng của Long Phi Dạ, nhưng không thấy Long Phi Dạ đâu.
Người đâu?


Đầu nàng vẫn còn có chút mụ mị, tối hôm qua sau khi nôn ra sáu viên thuốc viên kia, cơ bản đã ở vào trạng thái nửa hôn mê, nhưng nàng vẫn nhớ rõ sau đó Long Phi Dạ đã truyền ba luồng chân khí cho nàng.


Đối với việc ăn vào sáu viên giải dược như thế nào, sau đó lại ngủ như thế nào, nàng cơ bản đều không thể nhớ nổi.
Nàng thử duỗi hai tay, lúc này mới phát hiện miệng vết thương trên cánh tay mình đã được xử lý, còn xử lý rất tốt.
Tốt thôi


, sự tình trước khi uống thuốc, nàng tựa hồ không nhớ rõ lắm.
Thân thể của nàng khôi phục khá tốt, nhìn có vẻ như ba luồng chân khí đêm qua khá là hữu dụng, có điều là hiệu lực đến tương đối hơi chậm.


Vừa đứng lên hoạt động gân cốt, vừa quan sát xung quanh mình, cũng không hề chú ý tới mắt cá chân của mình lúc trước còn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này đã hoàn toàn lành lặn, dẫm như thế nào cũng không hề đau.


Long Phi Dạ gối hai tay sau đầu, nằm nghiêng ở trên thân cây, nữ nhân này nằm ngủ phía dưới tàng cây nơi rừng núi hoang vắng, hắn làm sao có thể an ổn mà ngủ được?
Hắn đã không ngủ cả một đêm, chỉ vừa mới nhắm mắt nghỉ một lát liền bị đánh thức.


Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn xuống dưới, nhưng vẫn không lên tiếng.
Hàn Vân Tịch hoạt động gân cốt xong, sau khi xác định mình không có việc gì, phản ứng đầu tiên chính là ngẩng đầu nhìn xem trên cây, lập tức liền nhìn thấy Long Phi Dạ đang nhìn chằm chằm xem nàng.


Nữ nhân này làm sao mà biết hắn đang ở trên cây?
Long Phi Dạ bất ngờ, cũng nhìn nàng một lát, lúc này mới lạnh lùng nói, "Tỉnh?"


Hàn Vân Tịch gật gật đầu, nàng chắc chắn là gia hỏa này sẽ không ném nàng một mình ở đây, nếu hắn không phải ở trên cây, chính là đang ở đâu đó gần đây.
"Đêm qua...... cảm tạ."
Tuy rằng đã bị hành hạ muốn ch.ết, nhưng là, chung quy người này vẫn đã cứu nàng.


Long Phi Dạ cũng không để ý tới lời đáp tạ của nàng, nhẹ nhàng rơi xuống từ trên cây, lạnh lùng nói, "Trở về đế đô."
Đúng là nên trở về đế đô.
Tuy rằng lần này không thể tìm thấy hang ổ của nội gian, nhưng ít nhất cũng đã thẩm vấn ra một vại lá trà ở trà trang Thiên Hương.


Long Phi Dạ vẫn rất chờ mong kết quả kiểm tra.
Những lời này đã nhắc nhở Hàn Vân Tịch, nàng đột nhiên kinh hãi, kích động nhéo Long Phi Dạ, "Hôm nay là ngày gì?"
Thiên a!
Sao nàng có thể quên mất vụ đánh cuộc?


Nàng cũng không biết mình đã hôn mê ở trong sơn động bao lâu, càng không nhớ rõ mình đã bị bắt cóc mấy ngày.


Ngày ấy nàng cùng với Mục Thanh Võ đi trà trang Thiên Hương, cách khoảng 12 ngày là tới hẹn đánh cuộc với Mục Lưu Nguyệt, hiện giờ rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu ngày, nàng sẽ không thể thua bởi vì lỡ hẹn chứ?
Long Phi Dạ nhíu mày nhìn về phía tay Hàn Vân Tịch, đột nhiên lạnh giọng, "Buông ra!"


Thật là hung hăng!
Hàn Vân Tịch lập tức buông tay, nàng cũng không thích lôi lôi kéo kéo cùng với người này, nàng chỉ là quá sốt ruột, nhất thời tiện tay.
"Hôm nay là 14." Long Phi Dạ vẫn trả lời nàng.
Vừa nghe là ngày 14, Hàn Vân Tịch liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, 


may mắn thật là may mắn, sắp hù ch.ết nàng.
Ngày cuối cùng đánh cuộc với Mục Lưu Nguyệt chính là ngày 19, hôm nay mới 14, tính đầu tính đuôi, vẫn còn có 6 ngày nữa.


Ngày hôm qua Long Phi Dạ đã cấp tốc xuyên qua núi rừng giống như điên, dựa vào tốc độ của hắn, một hai ngày hẳn là có thể trở lại đế đô.
Hàn Vân Tịch yên lặng tính thời gian, Long Phi Dạ không còn kiên nhẫn nói, "Ngươi có đi hay không?"
"Đi!" Hàn Vân Tịch lập tức trả lời.


Long Phi Dạ không vui liếc mắt nhìn nàng một cái, một phen ôm lấy vòng eo nàng, giống như hôm qua, một lần nữa mang theo nàng xuyên qua núi rừng.


Hàn Vân Tịch cảm giác được vòng tay ôm ở trên eo khá mạnh mẽ, nàng không thể nào lý giải, gia hỏa này một khắc trước còn chán ghét ra lệnh nàng buông tay, giờ khắc này lại ôm chặt lấy nàng như thế.
Hắn có thói ở sạch cổ quái thế nào?


Nàng nhớ lại tối hôm qua, trong mơ mơ màng màng, dường như hắn cũng không hung dữ như vậy?
Thật đúng là một khối băng khổng lồ không thể nào đoán trước!


Trộm liếc mắt ngắm hắn một cái, thấy sườn mặt Long Phi Dạ rất nghiêm nghị lạnh lùng, Hàn Vân Tịch không nhịn được cắn môi, liệu nàng có nên nhắc đến sự tình Cố Thất Thiếu?
Ngày hôm qua đến nay, hắn đều không cãi cọ cùng nàng nữa, vậy hắn có ý gì đây?


Là kiên trì giáng tội trà trang Thiên Hương, hay là thuận theo ý của nàng?
Nếu như vẫn kiên trì giáng tội trà trang Thiên Hương, hắn hẳn là sẽ nói vài câu tàn nhẫn với nàng trước, rốt cuộc cách nói lúc trước của nàng quả thật đã uy hϊế͙p͙ hắn.
Nếu như thuận theo ý của nàng, 
được rồi


, ý niệm này một khi nổi lên đầu lập tức liền bị Hàn Vân Tịch bỏ đi.
Nàng thà rằng tin tưởng mặt trời sẽ mọc ở phía tây, cũng không muốn tin tưởng gia hỏa này sẽ bị nàng uy hϊế͙p͙, còn thuận theo ý nàng.
Tuy rằng...... dường như hắn từng thuận theo nàng một hai lần, nhưng, tình huống lần này lại khác.


Thái độ của gia hỏa này rốt cuộc là gì?
Sau khi hắn bị uy hϊế͙p͙, không nói một lời đã đưa nàng rời đi, hắn có ý gì?
Mặc kệ hắn có thái độ gì đối trà trang Thiên Hương, nhưng một chuyện nàng lấy Thiên Huy hoàng đế ra uy hϊế͙p͙ hắn trước mặt mọi người, cũng đủ khiến nàng 


ăn không hết gói mang đi*.
*Ăn không hết gói mang đi (nguyên văn: 
吃不了兜著走
): chịu hậu quả. (if you can"t eat it all, you"ll have to take it home; you"ll have to take the consequences) {Dịch: Emily Ton}
Gia hỏa này không có lý do không tính sổ với nàng?


Thật ra, hôm qua Hàn Vân Tịch tức giận bất quá là bởi vì hắn đã dùng nàng để làm mồi nhử mà thôi. Thông minh như nàng, đương nhiên cũng nhìn ra được Cố Thất Thiếu cũng không phải là thật sự muốn cứu nàng, mà là cũng dùng nàng để làm mồi nhử muốn bắt được chính chủ phía sau.


Nếu không, ngay tại trong sơn động, Cố Thất Thiếu đã ra tay cứu giúp, không phải sao?
Hiện giờ hết giận, ngẫm lại uy hϊế͙p͙ hôm qua giống như điên rồi, Hàn Vân Tịch không chỉ có sợ mà còn có hối hận.


Nàng rối rắm, lại trộm nhìn về phía Long Phi Dạ lần nữa, cảm giác được hình dáng bộ mặt nghiêm nghị tản ra hơi thở lạnh lẽo, chung quy nàng vẫn cúi đầu xuống.
Chuyện này, hắn đã không đề cập tới, nàng có thể coi như đã qua rồi hay không?


Đối với trà trang Thiên Hương, Cố Thất Thiếu đành phải tự cầu thêm phúc đi thôi.
.........
Tốc độ của Long Phi Dạ thật sự rất nhanh. Buổi chiều hai ngày sau, bọn họ đã về tới đế đô Thiên Ninh, xe ngựa vào thành từ phía cửa Tây.


Long Phi Dạ híp mắt nghỉ ngơi, Hàn Vân Tịch lười biếng cuộn người lại, thầm nghĩ sau khi trở về sẽ mặc kệ hết mọi sự tình, trước hết phải ăn một bữa cơm thật nóng, sau đó ngâm mình trong nước ấm cho thoải mái dễ chịu, tẩy đi một thân xui xẻo.


Nhưng ai biết, xe ngựa còn chưa tới trước cổng lớn Tần Vương phủ, đã lập tức dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Long Phi Dạ lập tức trợn mắt.
Cách tấm rèm buông, giọng điệu của xa phu có chút nôn nóng, "Điện hạ, hình như phía trước đã xảy ra chuyện, có một đám người đang chạy về phía trước."


"Đi đường vòng, từ mặt sau." Long Phi Dạ ghét nhất chính là náo nhiệt, hắn dứt lời thì lập tức lại nhắm mắt lại, cho dù thân thể hắn làm bằng sắt, cũng sẽ mệt mỏi.
Xa phu vội vàng quay xe ngựa lại, đi đường vòng về phía 
hậu môn (cửa sau) 
của Tần Vương phủ.


Hàn Vân Tịch nhấc màn xe lên và nhìn thoáng qua ở phía bên ngoài, chỉ thấy dân chúng đều rất hưng phấn chạy về phía trước ở trên đường cái, rõ ràng là đang đi xem náo nhiệt.


Nàng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để ở trong lòng, trộm liếc mắt ngắm nhìn Long Phi Dạ một cái, tiếp tục cuộn tròn lười biếng.
Tuy nhiên, thời điểm khi bọn họ tới hậu môn Tần Vương phủ, mới phát hiện chuyện xảy ra đúng là đến từ Tần Vương phủ!


Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch vừa mới vào cửa, Hạ quản gia lập tức đi tới.
"Điện hạ và Vương Phi nương nương cuối cùng đã trở lại! Đã xảy ra chuyện! Xảy ra đại sự!"
Hạ quản gia mang bộ dáng nôn nóng như bị lửa đốt, khiến trái tim Hàn Vân Tịch bỗng nhiên đập thình thịch.


"Chuyện gì, nói cho rõ ràng." Long Phi Dạ rất bình tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mình.


Hạ quản gia nhìn Hàn Vân Tịch, tuy rằng thực sự khó xử, nhưng vẫn vội vàng mở miệng, "Từ thị Từ phu nhân Hàn gia tới cửa cầu kiến Vương Phi nương nương, nô tài nói Vương Phi nương nương không có ở quý phủ, nói nàng ngày khác lại đến. Nhưng ai biết nàng lại làm ầm ĩ ở cửa trước, nói hôm nay nhất định phải nhìn thấy Vương Phi nương nương, như thế nào cũng không chịu đi, còn nói Vương Phi nương nương......"


Hạ quản gia còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, không nói câu nào lập tức phóng đi về phía cửa trước!
Nàng biết chuyện gì đang xảy ra!
Đáng ch.ết!


 Lần này bị bắt cóc, thể xác và tinh thần đều mệt, ngay cả sự tình đánh cuộc cũng suýt nữa là quên, làm sao sẽ nhớ rõ hẹn ước 10 ngày với Từ phu nhân?


Lúc trước nàng tới Hàn gia, bọn người Từ phu nhân không tin Hàn Tòng An giao chìa khoá nhà kho cho nàng bảo quản, để nàng tuyển ra người thừa kế gia chủ. Một đám người đã buộc nàng phải giao chìa khoá nhà kho ra, nàng đã đáp ứng bọn họ, sau 10 ngày sẽ cho bọn họ gặp Hàn Tòng An.


Thật ra, gặp Hàn Tòng An là sự tình dễ như trở bàn tay, chỉ là lúc trước nàng muốn để Từ phu nhân và những người đó chờ đợi lâu hơn, ai biết, nàng sẽ bị bắt cóc?
Hôm nay là 16, đã qua ngày hẹn ước một ngày, nàng đã lỡ hẹn!


Chỉ là, đừng nói một Từ phu nhân hèn mọn, ngay cả phụ thân nàng ta là Lại bộ thượng thư cũng không dám chạy đến cửa Tần Vương phủ để nháo. Lần này nhất định là có đại nhân vật chống lưng ở phía sau nàng ta, nếu không nàng ta sẽ không kiêu ngạo như vậy.


Trong lúc nhất thời, Hàn Vân Tịch cũng không rảnh để nghĩ nhiều về người phía sau là ai, nàng cần thiết phải lập tức đi gặp Từ phu nhân, nếu không sự tình nếu còn tiếp tục, sẽ khiến dư luận xôn xao.


Ai ngờ, Hàn Vân Tịch vừa mới ra khỏi viện và muốn đi về phía cửa trước, đã nhìn thấy Mộ Dung Uyển Như và Nghi thái phi đi tới từ đầu bên kia. Khuôn mặt của Nghi thái phi vẫn được bảo dưỡng rất tốt, thậm chí còn muốn kéo dài hơn cả mặt ngựa......






Truyện liên quan