Chương 5
Biên tập: Mi Mi
Beta: Vũ Yên
An Bình Vương đi tới phủ Mạnh học sĩ hỏi thăm, chẳng hiểu vì sao một đêm không về, quản gia vương phủ vội vàng phái người đi dò hỏi, cuối cùng chỉ gặp được đám tùy tùng của Vương gia đang đứng trong sân Mạnh phủ chờ lệnh, về phần bản thân Vương gia cũng là thấy tiếng chứ không thấy người.
Lúc ấy, đám hạ nhân Vương phủ phái tới đứng ở ngoài cửa, nghe được thanh âm tràn ngập uy nghiêm của chủ nhân nhà mình: “Mạnh đại nhân thân thể không khỏe, bổn vương phụng chỉ Hoàng Thượng đến thăm nom, có thể xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nữa sẽ về, các ngươi hồi phủ đi, không cần nhiều chuyện.”
Người hầu lĩnh mệnh trở về, một hồi sợ bóng sợ gió nhanh chóng được dập tắt yên yên ổn ổn.
Trừ bỏ Mạnh học sĩ đại nhân, không một ai biết được, đằng sau cánh cửa kia An Bình Vương dùng bộ dáng như thế nào để đuổi gia nhân của mình.
Trên giường, một thân thể tràn đầy nam tính trần trụi nằm vắt ngang qua chăn đệm, hai tay bị mấy sợi dây thừng thô to trói chặt ở đầu giường, tóc dài đen bóng buông thả tán loạn, đôi mắt còn bị một cái đai lưng tối màu buộc vắt qua, chỉ có thể nhìn thấy hai vệt ươn ướt thấm đẫm trên vải dệt. Người nọ tứ chi thon dài với đường cong tuyệt mỹ, giờ phút này làn da màu mật ong phủ đầy những giọt mồ hôi tinh mịn cực kỳ, lớp cơ bắp rắn chắc trước ngực bởi vì thở dốc không ngừng mà phập phồng liên tục, tựa hồ đang trải qua một loại khổ hình.
Nhìn kỹ sẽ thấy, tính khí của nam tử nọ đang cương cứng dựng thẳng giữa cặp chân dài trơn bóng mượt mà. Thứ ấy căng đến tím tái, trên lỗ nhở ở đầu đỉnh còn hiển lộ một đoạn ngọc trâm tỏa sáng long lanh, có thể tưởng tượng được, cây trâm vừa tinh mỹ vừa thon dài kia đã tiến nhập cơ thể nam nhân ấy sâu đến thế nào.
Tất cả những điều này đều rơi vào đáy mắt nam nhân đang ngồi quan sát ở bên giường, so với người đang trần như nhộng kia, y phục của hắn không chỉnh tề hơn là mấy, vạt áo rộng mở thoải mái mà phô bày làn da trắng nõn với từng thớ cơ bắp trải qua thời gian dài rèn luyện. Mỗi một tấc đường cong trên thân thể đều sắc nét như dùng đao khắc mà thành, lại phối hợp cùng vẻ ngoài tuấn tú, khiến cho hắn hệt như một mãnh thú cường hãn mà lại tao nhã mê người, tràn ngập mị lực nhưng không hề phát ra lấy một tia nguy hiểm.
Mạnh Vân Khanh vươn ra một ngón tay, móc lấy cái nhũ hoàn trước ngực Lưu Giản rồi nhẹ nhàng kéo một cái, xấu xa nói: “Vương gia, người ở chỗ của ngươi đã đi rồi, sẽ không có ai tới cứu ngươi nữa, ngươi quyết định tiếp tục chơi mấy trò trong khuê phòng này cùng hạ quan, hay là ngoan ngoãn nhận sai đây, hửm?”
“Ưm a…” Lưu Giản nhịn không được rên rỉ một tiếng, mồ hôi đã sớm thầm đầy trên gương mặt kiên nghị, cánh môi mỏng manh chẳng biết đã bị bản thân cắn nát mấy lần, thế nhưng vẫn không chịu nhả ra một từ yếu thế.
Không có được đáp án thuyết phục, Mạnh Vân Khanh bực bội vô cùng, dùng sức ấn mạnh nhũ đầu bởi vì sưng đỏ mà dựng thẳng xuống, khiến cho Lưu Giản vặn vẹo không ngừng.
“Sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy! Đáng giận như vậy hả!”
Lưu Giản hòa hoãn hơi thở một hồi, hữu khí vô lực nói: “Ta… Ta lúc nào cũng nghe lời ngươi… Lần này… Ngươi nghe ta đi…”
“Không – có – khả – năng!” Biểu tình trầm lặng như nước, Mạnh Vân Khanh rành rọt nói ra từng chữ.
Đoạn đối thoại giữa hai người quanh đi quẩn lại vẫn vòng về điểm khởi đầu, cả thân lẫn tâm Lưu Giản đều lao lực quá độ, vì thế y dứt khoát quay mặt vào trong giường, không hề hé răng.
“Giản Nhi, hai người chúng ta ở bên nhau cả đời không tốt sao? Hoàng Thượng nói cái gì thì cũng chỉ là ý tứ của riêng mình hắn thôi, chỉ cần ta không nguyện ý, hắn cũng không thể bức ta đi thú Minh Nguyệt công chúa được.” Khẩu khí của Mạnh Vân Khanh mềm đi một chút, vừa nói hắn vừa gẩy gẩy đầu nhũ mẫn cảm của đối phương, muốn nhờ vào động thái chứa đầy tình sắc này mà giải quyết êm xuôi sự việc.
Cảm giác tê dại từ trước ngực truyền đến đúng là Lưu Giản sợ không cách nào ngăn cản, y ưỡn ngực theo bản năng, đem khát vọng được ôn nhu vỗ về hiển lộ ra trước mắt Mạnh Vân Khanh, tựa hồ mong đợi đối phương sẽ mang cho y càng nhiều sung sướng.
“Được không?” Mạnh Vân Khanh nghiêng người ngậm lấy một đầu nhũ tròn tròn, vừa cắn vừa ʍút̼.
Lưu Giản vội vàng bắt lấy một tia tỉnh táo xẹt qua trong óc, khàn giọng đáp: “Không…”
Mạnh Vân Khanh nghe vậy đáy mắt dâng lên một tia buồn bã, song vẫn tận lực bảo trì ôn nhu, nói: “Vì sao lại không? Chẳng phải từ nhỏ Giản Nhi đã quyết sẽ gả cho Vân ca ca hay sao? Ngươi xem, từ khi mười ba tuổi ngươi đã trao tấm thân trong sạch cho ta, ta vẫn luôn coi đó là khoảnh khắc động phòng của chúng ta, nhiều năm như vậy, trong mắt ta, ngươi chính là thê tử. Mạnh Vân Khanh này cả đời chỉ có duy nhất một tình lữ, ngươi bảo ta thú Minh Nguyệt công chúa, chẳng lẽ muốn nàng vào Mạnh gia làm thiếp sao? Dù ngươi có thể để muội muội mình làm tiểu thiếp, nhưng Hoàng Thượng cũng chưa chắc đã chịu, đúng không?”
“Ta… Ta không phải…” Biết rõ người nọ đang cố ý đảo lộn suy nghĩ của mình, song Lưu Giản vẫn không cách nào phủ nhận.
“Sao lại không phải?” Mạnh Vân Khanh hôn lên gò má đối phương, thuận tiện liêm ɭϊếʍƈ mùi vị mồ hôi bám trên khóe miệng.
Lưu Giản lắc đầu, kiên định nói: “Ta không thể làm vợ ngươi… Minh Nguyệt, Minh Nguyệt thì có thể… nàng còn có thể vì ngươi lưu lại con nối dòng…”
“Vân ca ca có Giản Nhi là đủ rồi.” Mạnh Vân Khanh liếc mắt nhìn xuống tính khí sưng đỏ của đối phương một cái, nhẹ tay rút ngọc trâm ra ngoài một chút, rồi lại chậm rãi cắm vào. Như thể đáp lại động tác này, linh khẩu người kia tức thì rỉ ra không ít dịch thể trong suốt.
“Đừng… đừng như vậy…” Mắt không cách nào nhìn thấy, những giác quan khác trên thân thể trái lại đều linh mẫn đến dọa người, Lưu Giản vô pháp thừa nhận loại kích thích này, không biết bởi vì đau đớn hay sung sướng mà nước mắt liên tục chảy ra dưới lớp đai lưng.
Mạnh Vân Khanh ɭϊếʍƈ đi nước mắt chảy xuống dưới mặt y, dùng ngữ khí như thôi miên nói: “Phải, ngươi có thể, ngươi chính là thê tử của Vân ca ca, phải vì Vân ca ca mà sinh hài tử… Đúng rồi, đầu nhũ của Giản Nhi rất lớn, ngày sau sẽ rất nhiều sữa, có thể cho con chúng ta bú.”
Thanh âm mê hoặc kia còn chưa dứt, Lưu Giản đã cảm thấy một bàn tay to lớn mở rộng ra, tựa như xoa bóp mà xoay xoay mấy vòng tròn trên ***g ngực của mình, hình như người nào đó thật sự muốn bóp cho sữa chảy ra từ đầu nhũ của y vậy.
“Ưm a… Ta không… không có sữa…” Bởi những lời lẽ chọc ghẹo vẽ ra viễn cảnh mỹ lệ khó mà chịu nổi kia, toàn thân Lưu Giản nhất thời rung động. Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng ngôn từ quỷ dị của Mạnh Vân Khanh thực sự khiến cho y có cảm giác, giống như đối phương đích thực có năng lực khiến cho mình sinh nở.
Trong con mắt Mạnh Vân Khanh, ái nhân thân phận tôn quý lại toát ra một phong thái *** mỹ phóng túng cực kỳ quả thực đẹp không sao tả xiết. Hắn cong môi cười nhẹ, cố ý xuyên tạc lời của đối phương: “Ừm, bây giờ vẫn chưa có, chờ khi Giản nhi mang thai, bầu ngực sẽ lớn hơn, lúc ấy liền có.”
“Không, không, không…” Lưu Giản kháng cự mà lắc đầu nguầy nguậy. Động tác này quá mạnh, thậm chí tác động đến trên dây thừng trói ở cổ tay.
Trong cảm giác sợ hãi kinh hoàng, Lưu Giản cảm giác được hai bàn tay đang xoa nắm đầu nhũ của mình dần dần chậm rãi rời đi, chính là thần kinh căng thẳng vừa định thả lòng một hơi, y lại mẫn cảm mà phát hiện những chấn động rất nhỏ trên giường. Ngay giây tiếp theo, cặp chân đang tùy tiện duỗi dài của y liền bị một đôi tay dễ dàng mở rộng, người nọ nắm chặt mắt cá chân y, một phen gập chúng lên phía trước.
“Ưm ư…” Một ngón tay tựa như lông chim mơn trớn vào u huyệt phía sau, mang đến cho Lưu Giản một hồi run rẩy.
Chính là chờ đợi hồi lâu cũng không thấy hành động kế tiếp của đối phương, y biết, tên kia còn đang quan sát hạ thể mình, suy nghĩ này khiến Lưu Giản bất giác mà co rút huyệt khẩu.
Mạnh Vân Khanh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bộ vị giữa hai cánh mông Lưu Giản, dịch ruột non từ trong cơ thể tiết ra khiến cho huyệt khẩu và khe mông đều trở nên ẩm ướt cùng dính nhớp, thậm chí lớp đệm giường dưới thân y cũng không thoát được, rõ ràng lộ ra một mảnh bởi vì thấm nước mà trở nên sẫm màu.
Hầu kết tinh tế ở trên cần cổ trắng nõn thon dài tuyệt mỹ hung hăng động chuyển, Mạnh Vân Khanh dùng thanh âm khàn khàn đến dị thường, nói: “Giản nhi, ngươi nhất định không biết nơi này của mình mê người biết bao nhiêu, Vân ca ca thực sự vui mừng vì ngươi là người của ta, nơi này chỉ có ta, một mình Mạnh Vân Khanh ta được chạm vào!”
Có thể có được một tình yêu tràn đầy chiếm hữu như thế, trong lòng Lưu Giản đâu chỉ đơn giản là chấn động, y mở to đôi mắt muốn thấy rõ người trước mắt, song lại vô pháp nhìn rõ được – thứ chắn ngang ở giữa không phải chỉ có một tầng vải dệt, mà là một tương lai mà y căn bản không thể nhìn thấy của hai người.
Đặt cự vật cứng rắn nóng bỏng ở trước cửa huyệt của đối phương, Mạnh Vân Khanh lãnh tĩnh đến đáng sợ nói: “Vân ca ca sẽ hảo hảo lấp kín tiểu huyệt của Giản nhi, bắn vào trong đến tràn đầy, như vậy Giản nhi sẽ có mang hài tử của Vân ca ca, đến lúc ấy ta xem Giản nhi làm sao dám rời khỏi ta nữa.”
Lưu Giản không ngờ chính mình cư nhiên có thể bức cho nam nhân khiêm tốn ôn nhu nho nhã kia trở nên điên cuồng như vậy, nhất thời hốc mắt nóng lên, đau lòng đến rơi lệ đầy mặt.
“Vân Khanh… Vân Khanh…” Y vừa khóc vừa thốt ra cái tên đã khắc sâu vào tận tâm khảm của mình, không biết phải làm thế nào cho phải.
Lúc này, Mạnh Vân Khanh cứ một lần rồi lại một lần xỏ xuyên vào bộ vị chỉ thuộc về một mình mình ở trên thân thể người kia, triệt để đem Vương gia bi thương và bất lực này biến thành của riêng.
“Ngoan, ngoan, Vân ca ca yêu ngươi.” Mạnh Vân Khanh dán chặt bờ môi lên khuôn miệng Lưu Giản, vừa hôn, vừa nỉ non từng tiếng yêu thật ngọt ngào.
Trong lòng Lưu Giản có một ngàn một vạn lời yêu muốn đáp lại Mạnh Vân Khanh, thế nhưng y lại không thể, không thể…
“A! A! A!”
Dưới sự va chạm mãnh liệt của phân thân thô to nọ, Lưu Giản thả lỏng tâm tình mà kêu lên thành tiếng, y khao khát được Mạnh Vân Khanh ôm lấy với một phương thức kịch liệt trước này chưa từng có, cho dù là đau đớn, y cũng vui vẻ mà chịu đựng.
Thế nhưng, ngoài trừ những tiếng rên rỉ, y cũng không hề nói ra một chữ mà Mạnh Vân Khanh muốn nghe.
Mạnh Vân Khanh không ép hỏi thêm nữa, chỉ im lặng kích thích thân thể đối phương, thắt lưng vừa tiến vừa lùi, hết sức chuyên chú đẩy dục vọng của người dưới thân lên tới đỉnh điểm.
Thởi điểm đâm rút được chừng trăm cú, hắn vô thức cúi đầu vừa vặn nhìn thấy tính khí của Lưu Giản đã tím đen cực kỳ đáng sợ, nếu còn không phóng thích chỉ sợ sẽ lưu lại di chứng về sau. Nghĩ vậy, Mạnh Vân Khanh dừng lại, thật cẩn thận ngọc trâm ra khỏi niệu đạo đối phương.
“Ngô!” Lưu Giản chính là cảm thấy rất đau, bị bịt chặt một thời gian dài, muốn bắn cũng không bắn được, song tính khí vẫn duy trì tình trạng cương cứng lên.
Mạnh Vân Khanh nắm nắm lấy phân thân người nọ bắt đầu xoa nắn lên lên xuống xuống. Mặc dù hắn không dám dùng nhiều sức, chính là Lưu Giản vẫn đau đến ch.ết đi sống lại, bên trong niệu đạo bỏng rát từng hồi.
“Đừng xoa nữa… Ta không bắn…”
“Không được, phải bắn ra, bằng không liền hỏng luôn đó.” Mạnh Vân Khanh dùng tay còn lại đỡ hai khối cầu nhỏ bên dưới tính khí đối phương, khéo léo mà vuốt ve mơn trớn.
Qua một hồi lâu, đầu đỉnh phân thân của Lưu Giản mới chảy ra một chút dịch thể màu trắng đục, song lại không thể trực tiếp bắn ra như bình thường, mà phải nhờ Mạnh Vân Khanh chậm rãi đè ép mới chậm rãi rỉ ra.
Sau khi trút hết dịch thể tồn đọng trong cơ thể, toàn thân Lưu Giản đều ướt đẫm hệt như vừa được vớt từ dưới nước lên, phân thân ủ rũ cuộn mình dưới lớp lông mao đen mượt, mặc kệ Mạnh Vân Khanh ghì chặt hai chân y bắt đầu tiến quân một lần nữa, cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Đôi con ngươi đen láy dưới lớp đai lưng dần dần tan rả, hai hàng mi chậm rãi chậm rãi, nặng nề khép lại.
Lúc này Mạnh Vân Khanh không gây sức ép thật lâu nữa mà liền tiết ra, mặc dù vậy, u huyệt chịu đủ chà đạp đã thê thảm vô cùng, ở ngay vết thương do bị xé rách, một dòng chất lỏng đỏ trắng đan xen chầm chậm chảy ra. Tất thảy đều đang lên án hành vi hung tàn của hắn lúc trước.
Cởi bỏ đai lưng trên mắt Lưu Giản, chỉ thấy người kia không biết đã ngất đi từ lúc nào, gương mặt ướt đẫm chẳng biết là do mồ hôi hay là nước mắt.
Mạnh Vân Khanh yêu thích không thôi mà vuốt ve khuôn mặt y, cẩn cẩn thận thận như đang nâng niu trân bảo. Cái mũi, khuôn miệng, đôi môi, tất cả những đường nét đoan đoan chính chính trên gương mặt y, hắn đều dùng đầu ngón tay cẩn thận lần theo, miêu tả lại.
Thương tổn y, người đau đớn nhất còn không phải là chính mình sao?
Có lẽ, mình đã quá sai rồi.
Rốt cục, ngày thứ ba sau khi An Bình Vương đến thăm, học sĩ đại nhân quyết định vào cung.
Thời điểm An Bình Vương tỉnh dậy vào sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót trong trẻo dễ nghe. Y không biết mình đã thiếp ngủ hoặc là đã bất tỉnh bao lâu, song trên cổ tay đã không còn trói buộc, chỉ đọng lại một vệt hồng ngân chỗ đậm chỗ mờ. Quần áo trên thân y đã được đổi mới, ngay cả bộ vị khó nói giữa hai cánh mông cũng được gột rửa sạch sẽ, còn tản mát một chút thanh lương của dược liệu.
Kỳ quái chính là, chủ nhân của căn phòng – người đã vì y mà làm tất cả những việc này, thế nhưng không hề hiện diện.
Xốc tấm chăn mềm mại lên, khẽ khàng vận động vài cái, Vương gia bỗng nhiên nhíu mày thật chặt. Vất vả mới đi xong giày, y vươn tay sờ lên cái trán, cư nhiên tất cả đều là mồ hôi.
Thời điểm khoác thêm ngoại bào, Lưu Giản nghe thấy một thanh âm cung kính từ ngoài cửa truyền vào, người nọ chắc là bị động tĩnh trong phòng gây chú ý.
“Vương gia, ngài đã dậy chưa?”
Nhận ra người vừa lên tiếng là quản gia Mạnh phủ, An Bình Vương liền lên tiếng gọi: “Vào đi.”
Giọng nói của y có chút khàn khàn, nhưng khí khái và uy nghiêm thì vẫn không hề giảm.
Ngay sau đó, một nam tử trung niên đẩy cửa bước vào, cúi gập thắt lưng không dám ngẩng đầu mở miệng nói: “Đại nhân đã căn dặn tiểu nhân, chờ Vương gia thức dậy sẽ giúp ngài chuẩn bị đồ ăn, trước tiên có cần gọi người vào hầu ngài rửa mặt chải đầu hay không?”
An Bình Vương sờ cằm, lại hỏi: “Mạnh đại nhân đâu?”
“Hôm qua đại nhân đã đi ra ngoài vần chưa quay về phủ.” Thanh âm của Mạnh quản gia có phần run rẩy.
Đã quen với việc người khác khúm núm lo sợ ở trước mặt mình, An Bình Vương cũng không khó dễ hắn, liền để thị nữ ngoài cửa tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, sau đó mới ăn một ít cháo trắng cho bữa sáng, cuối cùng lại gọi người pha một ấm Hoàng Sơn Mao Phong (), xem ra đang có ý tứ đợi người.
Lần chờ đợi này, bất tri bất giác đợi thẳng một lèo đến trưa, lúc này An Bình Vương mới cảm thấy có chút gì kỳ quái, vì thế lên tiếng gọi quản gia Mạnh phủ tiến vào.
“Nói thật đi, chủ tử của ngươi đi đâu?” An Bình Vương thoáng híp mắt, đôi ngươi đen láy bên trong cặp mắt hẹp dài tức thì bắn ra tinh quang phi thường lợi hại.
Quản gia cúi gằm mặt xuống, kinh sợ nói: “Tiểu… tiểu nhân không biết.”
“Nói bậy nói bạ!” Trong tình huống không hề báo trước, An Bình Vương ném mạnh chén trà xuống dưới chân của đối phương, khuôn mặt tuấn tú hiển lộ một tia rét lạnh, nói: “Ngay cả an nguy của chủ tử cũng không để vào trong mắt, nô tài như vậy lưu lại để làm gì?”
“Vương gia tha mạng!” Quản gia ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc lóc than thở với An Bình Vương: “Trước khi Đại nhân rời đi đã ngàn căn vạn dặn, bảo rằng nhất quyết không được nói cho Vương gia, nhưng tiểu nhân thật sự nhịn không được, hôm qua đại nhân đã vào cung, sau đó vẫn luôn không thấy trở về, nghe nói là bị Hoàng Thượng bắt lại rồi!”
“Cái gì!” An Bình Vương mãnh liệt nhảy dựng lên, thân ảnh cao lớn và rắn rỏi thế nhưng lại lại mơ hồ cho người ta cảm giác lao đao sắp đổ.
Sao có thể… Chẳng lẽ…
Khả năng này rất có thể, chính là An Bình Vương căn bản không dám nghĩ tiếp nữa, vội vã chống mép bàn, vô thanh vô tức ổn định thân mình, trầm giọng phân phó: “Chuẩn bị kiệu, bổn vương phải vào cung ngay lập tức.”
Việc cấp bách chính là bảo đảm an toàn cho Mạnh Vân Khanh!
Vội vội vàng vàng vào cung, suốt dọc đường liên tục đi qua những bức tường cao lạnh tựa hàn băng, song An Bình Vương lại không thể nào tĩnh tâm được. Y tận lực kiềm chế nối lo âu như thiêu như đốt dưới đày lòng, để bày ra bộ dáng bình thản ung dung nhất có thể.
Vào khoảng thời gian này, Hoàng Thượng đang ở ngự thư phòng, nhưng là An Bình Vương còn chưa tới gần cung điện xa hoa kia, đã phi thường trùng hợp mà bắt gặp vị nội thị thiếp thân của Hoàng thượng.
Lão nội thị đi tới hành lễ, nói: “Vương gia hôm nay sao lại rảnh rỗi tiến cung? Ta sẽ đi bẩm báo với Hoàng Thượng ngay lập tức.”
An Bình Vương bị chặn đứng ở ngự hoa viên, đành phải đáp lời: “Làm phiền công công.”
Sau một lát, lão nội thị đã quay trở lại, khuôn mặt tràn ngập ý cười, nói: “Hoàng Thượng đang xử lý công vụ khẩn cấp, xin Vương gia chờ ở đây, trước hết để ta chuẩn bị điểm tâm và trà nước cho ngài.”
Nói cách khác, Hoàng Thượng hẳn là không định gặp mình trong một khoảng thời gian… Nghĩ tới điểm này, tâm tư An Bình Vương rối như tơ vò, chính là trước mắt, ngoại trừ ngoan ngoãn đợi chờ Hoàng Thượng triệu kiến ra, quả thật không còn cách khác.
Một ngày hôm nay, mọi người trong cung đều nhìn thấy An Bình Vương hiếm có mà ngồi thảnh thơi trong ngự hoa viên. Thân ảnh tuấn vĩ bất phàm kia cứ thế đứng lặng thật lâu trong gió lạnh cuối thu, song không một ai biết được đằng sau bộ dáng giả vờ nhàn hạ này, lại là một trái tim cơ hồ bởi vì bất an cùng sợ hãi mà gần như tan vỡ.
Hoàng hôn buông xuống, rang chiều rực rỡ tỏa lan, tuyên triệu của hoàng thượng cuối cùng cũng đến, An Bình Vương mang theo đôi con ngươi trầm tĩnh phản chiếu cảnh sắc nơi chân trời, một mảnh đỏ thẫm cực kỳ chói lọi.
Ngồi trên ngôi cao, vị quân chủ một thân hoàng bào nâng tầm mắt từ xấp tấy chương lên, gương tôn quý nghiêm nghị xuất ra một nét cười, dùng ngữ khí tựa hồ đã lường trước tất cả mọi việc, nói: “Thập tam đệ tới rồi.”
“Thần đệ xin thỉnh an hoàng huynh.” An Bình Vương trong lòng âm thầm kinh hãi, song cũng không dám để lộ một chút khác thường nào.
Hoàng đế cười cười: “Nếu đã đến rồi, vậy liền dùng một bữa cơm với trẫm đi.”
Di chuyển từ ngự thư phòng tới phòng bên của đến Dưỡng Tâm, hoàng đế và An Bình Vương một bên hưởng dụng rượu ngon mỹ thực, một bên tâm sự huynh đệ thâm tình.
Nhờ có Mạnh Vân Khanh vẫn luôn hòa giải ở giữa, tình cảm của hai huynh đệ này mặc dù không thể nói là thân mật khăng khít vô cùng, nhưng ở chung cũng coi như hòa thuận. Hơn nữa An Bình Vương làm người thanh bạch, từ nhỏ đến lớn đều không tranh chấp với ai, tình nguyện sinh tồn rất mực bình thường ở chốn hạu cung, cho nên hoàng đế cũng ôn hòa với y hơn một chút so với những huynh đệ khác.
Có điều, thái độ của hoàng đế hôm nay dường như hơi hơi bất thường, trong lòng An Bình Vương biết rõ, nhưng cũng chưa đến lúc nói toạc ra.
Quả nhiên, uống xong ba tuần rượu, hoàng đế nâng một chén rượu tinh xảo lên cao, liếc mắt nhìn về phía An Bình Vương đang ngồi thập phần nghiêm chỉnh một cái, nhàn nhạt cười nói: “Hôm nay thập tam đệ tiến cung, hẳn là không phải cố ý đến ăn cơm trò chuyện với trẫm.”
Nếu như đối phương đã mở miệng, An Bình Vương tự nhiên không cần giấu diếm nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Thần đệ nghe nói Mạnh Vân Khanh đã bị hoàng huynh bắt giữ, không biết hắn đã phạm phải tội gì?”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, trả lời: “Mạnh Vân Khanh chống lại thánh chỉ, khi quân phạm thượng, lần này nếu không trừng trị tới nơi tới chốn, sớm hay muộn hắn cũng sẽ trèo lên đầu trẫm cho xem!”
Tuy biết lời này không khỏi có vài phần nói quá, thế nhưng nghe vào, An Bình Vương vẫn là mồ hôi lạnh lặng lẽ tuôn rơi, chỉ sợ Mạnh Vân Khanh quả thật đã nói một vài lời khó lọt tai rồi.
“Thập tam đệ, trẫm biết ngươi và Mạnh Vân Khanh không ít giao tình, nhưng việc này ngươi đừng nhúng tay vào thì hơn.” Ngữ khí của Hoàng đế rất bình thường, thế nhưng ánh mắt lại đậm chất cảnh cáo: ‘không được chõ mũi vào’. Dứt lời, hắn còn vỗ vỗ lên mu bàn tay đã cứng đờ của An Bình Vương, xem như trấn an một chút.
An Bình Vương cảm thấy trái tim đau đớn như muốn nứt ra, nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh định trừng trị Mạnh Vân Khanh như thế nào?”
“Hừ, trẫm vốn là nhớ tới tình xưa, muốn gả Minh Nguyệt cho hắn, hắn thế nhưng dám nói không cần, còn bịa đặt đã có ý trung nhân này nọ, lời nói và hành vi cuồng vọng như thế, trẫm tất nhiên không thể xử nhẹ rồi.” Nói xong, vẻ mặt hoàng đế bỗng nhiên trầm xuống, vô cùng tức giận vỗ một cái xuống mặt bàn.
Trái tim An Bình Vương theo tiếng vang không lớn kia mà kịch liệt nảy lên một cái, giờ khắc này, y không còn là một Vương gia lạnh lung sắt đá như lời đồn, mà chỉ là Lưu Giản, một Lưu Giản yêu sâu sắc Mạnh Vân Khanh. Trong suốt thời thơ ấu bị xem như một món đồ chơi ở trong kỹ viện, ngày ngày đêm đêm gánh chịu đòn hiểm cùng đùa bỡn *** ô, y cũng chưa từng sợ hãi như hiện tại.
Ái nhân bị giam cầm trong tù ngục, y thế nhưng lại bất lực không thể làm gì, vậy thì thân phận Vương gia cao quý còn có giá trị gì đâu?
Lưu Giản bất động thanh sắc mà xiết chặt nắm tay bên dưới mặt bàn, nói: “Hoàng huynh bớt giận, Mạnh Vân Khanh chắc chắn là nhất thời hồ đồ thôi, nếu không ngại xin háy để thần đệ gặp hắn một lần, khuyên nhủ hắn một câi, nhất định hắn sẽ hiểu ra, biết sai sửa lỗi…”
Lời còn chưa dứt, hoàng đế cong môi mỉm cười, hỏi: “Thập tam đệ là đang đau lòng?”
Chính là, cặp mắt kia sắc bén không gì sánh được kia của hoàng đế lại không có lấy nửa tia tiếu ý.
Trong lúc nhất thời, Lưu Giản chỉ cảm thấy chính mình như một con mồi bị hãm sâu vào mánh lưới giăng ra bởi ánh mắt bễ nghễ thấu triệt chúng sinh kia, mỗi một câu nói, mỗi một hành vi cũng chỉ là giãy dụa vô vọng trước khi hấp hối.
Hoàng đế hẳn đã biết, tư tình của y với Mạnh Vân Khanh, trước mặt thiên tử căn bản không thể có bí mật, đối phương chính là đang đợi y tự chui đầu vào lưới!
Không… Không! Y tuyệt không thể để Mạnh Vân Khanh thừa nhận tất cả chuyện này! Rõ ràng là lỗi của y, nếu không phải năm đó y thừa dịp Mạnh Vân Khanh say rượu thần chí mơ hồ, chẳng biết xấu hổ mà câu dẫn hắn, vậy thì Mạnh Vân Khanh sao có thể rơi vào tình cảnh hiện nay!
Vân ca ca của y, vốn nên có chỗ đứng ở trong triều đình, hăng hái hớn hở, tiền đồ vô hạn, chứ không thể là một tù nhân sa sút chán trường…
Nếu nhất định phải có người gánh chịu hậu quả thì, người đó nhất định phải là y!
Chuyện đã đến nước này, Lưu Giản trái lại không còn lo lắng về tương lai nữa, dứt khoát quỳ gối trước mặt hoàng đế, rung giọng nói: “Hoàng huynh thứ tội, tất cả đều là chủ ý của thần đệ, Mạnh Vân Khanh chẳng qua không thể làm trái mà thôi.”
Nghe thấy thanh âm ngay thẳng của đối phương, hoàng đế cũng lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Các ngươi một người là thần tử đắc lực của trẫm, một người là hoàng đệ của trẫm, giống như tay trái với vai phải của trẫm vậy, cư nhiên lén lút dây dưa, như thế còn ra cái thể thống gì.”
“Thần đệ biết tội.”
Hoàng đế bày ra vẻ mặt đau lòng, thở dài nói: “Tập tam đệ a thâp tam đệ, vốn dĩ trẫm cũng không muốn đâm thủng lớp giấy che chắn mỏng manh này đâu, ngươi ngẫm lại mà xem, mấy năm nay, trẫm có từng nói một câu chưa? Bảo ngươi đi thuyết phục Mạnh Vân Khanh thú Minh Nguyệt, là muốn để hai ngươi dứt khoát gọn gàng, ngươi đường đường là một Vương gia, tại sao ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng không làm được? Nếu không phải Mạnh Vân Khanh có tài khiến trẫm thương tiếc thì, trẫm đã sớm đầy hắn đi thật xa rồi, làm sao còn để cho các ngươi cả ngày tằng tịu ngay dưới mi mắt trẫm, hủy đi toàn bộ danh dự của hoàng thất ta!”
Lưu Giản chấn động toàn thân, đầu cúi gằm xuống, cả người như rớt vào hầm băng. Thì ra từ ngay từ đầu hoàng đế đã biết rõ tất cả, như vậy, đoạn đời cơ cực không tưởng của mình lúc ấu thơ, hắn cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Buồn cười chính mình nhiều năm như vậy trong tâm vẫn tưởng bản thân may mắn…
Hoàng đế vươn tay nâng Lưu Giản dậy, thấm thía nói: “Mạnh Vân Khanh từ nhỏ đã ở bên trẫm, làm sao trẫm nhẫn tâm trị tội hắn, chính là ngươi cứ chấp mê bất ngộ như thế, trẫm chỉ có thể khai đao với hắn mà thôi.”
Lưu Giản đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu, đáy mắt ngập tràn quyết ý, nói: “Thần đệ thật sự biết sai rồi, sau này tuyệt không qua lại với Mạnh Vân Khanh nữa!”
“Từ đầu mà nghĩ như vậy có phải đã tốt rồi không?” Hoàng đế vỗ vỗ mấy đầu ngón tay đã phát lạnh của y, ý bảo y ngồi xuống, lại nói: “Trẫm đã rất khổ tâm, ngươi đừng nên oán hận.”
Lưu Giản vội đáp lời: “Nghe hoàng huynh giáo huấn, thần đệ như được xối nước thánh lên đầu, trong lòng vô cùng cảm kích.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng đế vừa ý gật gật đầu.
Mặc dù trong lòng còn lo lắng cho an nguy của Mạnh Vân Khanh, song Lưu Giản tinh tường hiểu được, nếu như chính mình còn mở miệng xin xỏ một câu, sự tình chắc chắn sẽ chuyển biến theo chiều hướng xấu. Vì thế, y không khỏi khẽ cắn đầu lưỡi một cái, dùng đau đớn cảnh tỉnh lý trí của mình.
Dùng xong bữa tối, hoàng đế cũng không để Lưu Giản rời đi, sai người mang tới bàn cờ tiến vào, muốn chơi cùng Lưu Giản. Lưu Giản vẻ mặt trấn định cực kỳ, song trên thực tế ruột gan nóng như lửa đốt, chờ khi y hồi phục tinh thần, thắng bại trên bàn cờ đã rõ, toàn bộ quân trắng của mình đã bị đối phương triệt để bao vây.
Hoàng đế cười vang, nói: “Thập tam đệ tâm không yên ổn, trẫm không đánh cũng thắng rồi.”
Lưu Giản lắc đầu: “Hoàng huynh kỳ nghệ cao siêu, thần đệ nguyện cam bái hạ phong.”
Hoàng đế chỉ cười không nói, nâng chén trà nội thị mới đưa lên uống một ngụm, rồi nói: “Đã không còn sớm, thập tam đệ trở về đi thôi.”
Lưu Giản đứng dậy,dùng vẻ mặt muốn nói lại thôi mà nhìn đối phương, câu cáo từ cứ do dự mãi không thốt ra khỏi miệng.
“A, đúng rồi.” Hoàng đế vân vê một quân cờ đen trong đầu ngón tay, lơ đễnh nhìn ngắm, tùy tiện mở miệng khiến cho trái tim Lưu Giản suýt nữa thì bật ra ngoài cổ họng: “Mạnh Vân Khanh… Trẫm còn phải nhốt lại vài ngày, xem như cho hắn một chút giáo huấn, thập tam đệ không có ý kiến chứ?”
“Tủy hoàng huynh xử trí.” Lưu Giản chỉ có thể xác nhận, bắt giam mấy ngày đã là hậu quả nhẹ nhất rồi, căn cứ vào miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng, Mạnh Vân Khanh sẽ không phải chịu nỗi đau da thịt.
Thấp thỏm lo âu suốt một ngày đến giờ khắc này mới có phần giảm bớt, chỉ cần có thể bảo đảm Mạnh Vân Khanh bình yên, cho dù đời này không thể bên nhau, y cũng cam lòng.
“Còn có, trẫm mới vừa nghĩ ra, chuyện thành thân…” Dừng một chút, hoàng đế mỉm cười, có vẻ thập phần khoan dung độ lượng: “Mạnh Vân Khanh không thú, vậy thì ngươi thú.”
Lưu Giản chấn động toàn thân, hệt như nghe thấy sấm sét giáng xuống giữa đỉnh đầu.
Hoàng đế tùy tiện ném quân cờ đen trong tay đi, nói: “Khi nào ngươi thành thân, khi đó trẫm liền thả Mạnh Vân Khanh ra, một công đôi việc, tránh cho ngày sau các ngươi ngày lại dây dưa không dứt.”
“Nhưng, nhưng thần đệ hiện nay không chọn người phối hôn.” Đừng nói chọn người, Lưu Giản cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân — y căn bản vô pháp làm chuyện kia với nữ tử!
“Nếu ngươi muốn kết hôn, người nào mà không tuyển được? Lúc bằng tuổi ngươi trẫm đã thú phi tử thứ ba, Vương phủ của ngươi thế nhưng một chủ mẫu cũng không có.” Hoàng đế không tán thành mà nhìn y, lại nói: “Nếu ngươi chưa muốn chọn Vương phi, vậy trước tiên nạp thiếp đi, không cần gióng trống khua chiêng làm gì, cứ đơn giản một chút.”
Ngụ ý chính là, mặc kệ chính thê hay tiểu thiếp, chỉ cần y nhanh chóng thành thân, Mạnh Vân Khanh liền có thể thoát khỏi tai ương tù ngục.
Lưu Giản không khỏi nhìn vị huynh trưởng chính mình vẫn luôn kính trọng vài lần, giờ khắc này y mới cảm thấy vị Thái tử năm xưa, cũng là đương kim Thánh Thượng hiện giờ lòng dạ quả thực rất sâu xa.
Náo loạn đến tận nước này, Mạnh Vân Khanh hiển nhiên là khuyên nhủ không được, thế nhưng chỉ cần y thành thân, Mạnh Vân Khanh sẽ cảm thấy chính mình bị phản bội, nản lòng thoái chí mà đoạn tuyệt nghiệt duyên này. Bất luận như thế nào, để cứu Mạnh Vân Khanh thì đây chính là biện pháp nhanh chóng nhất, chẳng qua, đến lúc đối phương biết được chân tướng, chỉ sợ cả đời cũng không tha thứ cho y.
Bên tai dường như còn có thể nghe thấy lời nói hôm nào của Mạnh Vân Khanh: “Cuộc đời này tiếc nuối duy nhất đó chính là không thể danh chính ngôn thuận kết thành phu phụ với ngươi”. Cuối cùng, chính mình lại cô phụ chân tình của hắn, khuyên hắn cùng người khác thành thân, nghĩ đến đây, Lưu Giản liền cảm thấy đau đớn đến tê tâm liệt phế —
Vân Khanh, chuyện này đối với ta mà nói, sao lại không phải tiếc nuối lớn nhất cơ chứ! Thế nhưng vì ngươi, ta tình nguyện cõng trên lưng cái danh bạc tình, chỉ cần là ngươi có thể yên ổn, tốt lành…
Tâm tư thay đổi thật nhanh, Lưu Giản cuối cùng đưa ra quyết định, thản nhiên nói: “Hoàng huynh yên tâm, thần đệ liền bắt tay chuẩn bị nạp thiếp.”
Thời điểm trở lại An Bình Vương phủ, bộ dáng Lưu Giản tựa hồ mất đi hồn vía như thê chỉ trong một đêm đã vì thương tâm mà già đi rất nhiều, ngay cả giọng nói cũng mang vài phần khẳn đặc.
Y gọi quản gia tới, phân phó: “Bổn vương muốn nạp thiếp, càng nhanh càng tốt.”
“… Vương gia?” Quản gia kinh ngạc không thôi, Vương gia nhà hắn tính tình lãnh đạm, chưa bao giờ gần gũi nữ nhân, trong lúc nhất thời hắn không khỏi hoài nghi mình đã nghe lầm.
Lưu Giản mệt mỏi khép mắt, nói: “Đi lo liệu đi.”
Lúc ấy, quản gia mới gật gật đầu, lại hỏi: “Không biết Vương gia coi trọng tiểu thư nhà nào?”
“Ai cũng được, ngươi tự xem rồi quyết định đi.” Lưu Giản không muốn hao tâm tốn sức vào loại chuyện này, nói xong liền khoát khoát tay.
Quản gia là người đáng tin cậy, đối với Lưu Giản cũng cực trung tâm, thấy Vương gia nhà mình như thế, liền không có hai lời, đáp ứng rồi chuẩn bị cáo lui.
Chính là, thời điểm hắn xoay người rời đi lại nghe Vương gia “Ộc” một tiếng mà phun ra một búng máu, vì thế quản gia kinh hãi tức tốc bổ nhào qua.
“Vương gia!”
Lưu Giản chao đảo thân mình, mấy lần muốn ngã nhào xuống đất, vội vàng vịn vào tay ghế. Chỉ thấy y một tay ôm lấy ngực, sắc mặt tái xanh, bờ môi và cằm tất cả đều là vết máu, mặt đất phía trước cũng có một đống chất lỏng đỏ tươi.
Quản gia nhanh chóng đỡ lấy y, khẩn cấp nói: “Tiểu nhân lập tức đi mời thái y!”
“Không cần.” Lưu Giản cẩm khăn lau miệng, suy yếu nói: “Bổn vương không có việc gì.”
Quản gia lo lắng vô cùng, Vương gia xưa nay thân cường thể kiện, tại sao vô duyên vô cớ hộc máu cho được? Hơn nữa, hắn ở trong vương phủ đã nhiều năm, vẫn là chưa từng thấy Vương gia tiều tụy cùng chật vật như thế, nhịn không được nhíu chặt mi tâm thành một đường rãnh sâu thật là sâu.
“Vương gia bảo trọng thân thể, nếu không gọi thái y, vậy để tiểu nhân căn dặn trù phòng chuẩn bị vài món an thần bổ khí.”
“Cũng được.” Dứt lời, Lưu Giản liền để hắn đi.
Không bao lâu sau, An Bình Vương phủ bắt đầu giăng đèn kết hoa, đèn ***g đỏ thẫm cùng với chữ ‘Hỉ’ được dán ở khắp mọi nơi. Dù gì cũng là lần đầu Vương gia thú thê, tuy chỉ là thị thiếp, song mọi người cũng không dám xem thường.
Thêm nũa, cũng không phải tiểu thư một nhà nào đó sắp sửa nhập phủ, mặc dù Lưu Giản đã nói để quản gia toàn quyền làm chủ, nhưng sau đó lại cảm thấy không ổn, cho nên dứt khoát chọn ra một thị nữ nhu thuận hiểu chuyện bên người của mình. Nữ nhân này bộ dạng cũng thanh tú hơn người, bởi vậy, cứ đơn giản tuyên bố với ngoại nhân là chủ tớ lâu ngày này sinh tình cảm, không gì đột ngột cả.
Thị nữ được lựa chọn đương nhiên vui mừng khôn xiết, trộm nhìn Vương gia anh tuấn cao to, trong lòng không khỏi dấy lên hạnh phúc ngọt ngào, lại không hề hay biết phu quân mà nàng sắp được gả cho, đã chẳng khác gì một cái xác không hồn.