Chương 15

Dưới sự giới thiệu của viện trưởng, Bùi Tinh được tham quan một vòng bệnh viện phục hồi chức năng Quảng An. Dọc đường đi, ông ta không ngừng nói: “Chỗ chúng tôi tuy không thể to bằng bệnh viện ở thành phố Thanh, nhưng lại là bệnh viện phục hồi chức năng tốt nhất cả nước đấy.”


Đôi mắt hoa đào của Bùi Tinh đảo quanh một lượt, đúng là không tồi thật.
Bắt gặp ánh mắt của cô, viện trưởng lấy làm tự hào ngay lập tức, “Bác sĩ Bùi, cô có biết chỗ chúng tôi giỏi nhất cái gì không?”
Bùi Tinh lắc đầu.


“Bệnh viện Quảng An của chúng tôi có tiếng là giỏi nhất khoản này đấy.”, viện trưởng hếch cằm vẻ kiêu hãnh, “Đó chính là, phục hồi dây thanh quản.”
Ấn đường của Bùi Tinh bỗng giần giật.


Viện trưởng còn líu ríu nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ ràng lắm. Ngay sau đó, bỗng có một tiếng nói quen thuộc vang lên, “Bùi Tinh?”
Bùi Tinh ngước mắt nhìn, Nghiêm Dẫn đang đứng ở phía đối diện.


Chợt hiểu ra câu nói “Ngày mai gặp” của anh ta là có ý gì, Bùi Tinh khẽ cười, gật đầu chào.
Viện trưởng đứng bên cạnh nhìn thấy cả, ông ta tỏ ra khá kinh ngạc, “Hai người quen nhau à?”


“Quen.”, Nghiêm Dẫn tiến đến, bắt tay với viện trưởng rồi cười nói: “Tôi với Bùi Tinh học cùng khoa, tôi là đàn anh của cô ấy.”


available on google playdownload on app store


Viện trưởng cười ha hả, “Thế thì hay rồi, hai người đều là đại diện được các bệnh viện cử đến, tôi còn tưởng phải mất thời gian làm quen, không ngờ hai người lại quen nhau, đỡ được bao nhiêu việc. Thế này đi, bây giờ tôi sẽ dẫn hai người đến văn phòng trước, ngày mai hai người chính thức vào làm việc nhé.”


Bùi Tinh và Nghiêm Dẫn cùng gật đầu.
“Phiền ông rồi.”
“Không phiền, không phiền.”, viện trưởng cười khà khà.


Thật ra Bùi Tinh rất ngại gặp Nghiêm Dẫn. Hồi đại học, anh ta rất hay lởn vởn trước mặt cô, lúc ra ngoài chơi cũng hay gặp anh ta, thế nên hiện tại, biết hai người sẽ ngồi chung trong một văn phòng, Bùi Tinh chán không để đâu cho hết.


Tuy nhiên, Nghiêm Dẫn thì lại cười hớn hở. Viện trưởng đi rồi, anh ta đi đến bên cạnh Bùi Tinh rồi nói: “Trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé?”
“Không cần.”, Bùi Tinh từ chối không chút do dự, “Trưa nay tôi muốn nghỉ ngơi.”


Nghiêm Dẫn cười, anh ta mặc áo blouse trắng, dựa vào cạnh bàn làm việc của Bùi Tinh, “Sao anh cảm giác là em vẫn không thích anh thế nhỉ?”
“Thế ư?”, Bùi Tinh nhìn anh ta, cô không kích động đến nỗi muốn xé toạc da mặt người khác, đặc biệt là với vị đồng nghiệp trong một tuần tới, “Anh nghĩ nhiều rồi.”


Nghiêm Dẫn nhún nhún vai, cười một cái.

Sơ Húc như một người đàn ông nội trợ, đánh xe đi siêu thị mua đồ ăn, mua xương hầm canh, lại mua thêm mấy cái cặp lồng, hộp giữ nhiệt. Làm xong cơm thì cũng vừa đến mười hai giờ, Sơ Húc xách theo cơm canh đi đến bệnh viện Quảng An.


Anh quen đường đi vào trong bệnh viện, vừa hay gặp phải bác sĩ Hà. Người kia nhìn cặp lồng cơm trong tay anh rồi lại nghĩ đến việc hôm nay gặp Bùi Tinh thì hiểu ngay lập tức, ông cười cười rồi nói: “Cậu cũng có ngày hôm nay cơ đấy?”


Sơ Húc nhướng mày, lần đầu tiên cảm thấy vui vẻ khi bị người khác cười nhạo.
“Này, Sơ Húc, nói một câu chính xác cho chú Hà nghe xem nào.”, bác sĩ Hà ghé vào gần anh, nhỏ giọng hỏi, “Có phải cháu thích cô bé kia không?”


Sơ Húc ɭϊếʍƈ môi cười, không đáp lời, nhưng vẻ mặt ôn hòa vô cùng.
Bác sĩ Hà còn cười tươi hơn cả anh, ông vỗ vỗ vai anh, “Được, cố gắng lên, chú Hà chờ uống rượu mừng của cháu.”
Lần này thì Sơ Húc đáp lời, “Đến lúc đấy chắc chắn sẽ mời chú.”


“Được rồi, được rồi.”, bác sĩ Hà thúc giục, “Nhanh đến chỗ con bé đi, con bé đang ở cùng với thằng khóa trên đấy.”
Ý cười trên mặt Sơ Húc nhạt đi, anh “vâng” một tiếng, “Cháu đi đây.”


Bác sĩ Hà chỉ vị trí văn phòng cho Sơ Húc, “Ở tầng ba ấy. Cháu biết đường đúng không?”
Sơ Húc “vâng” một tiếng nữa rồi quen đường quen lối, đi thẳng tới khu bệnh nhân nội trú.
Cửa văn phòng khép hờ.


Sơ Húc đứng ngoài cửa, đang định giơ tay gõ cửa thì dừng lại vì tiếng nói vọng ra.
“Bùi Tinh, anh nghe nói em vừa xin viện trưởng cho ở nội trú à?”, Nghiêm Dẫn hỏi.
Hơi thở của Sơ Húc như đông lại.
Giọng nói lãnh đạm của Bùi Tinh truyền qua khe cửa, cô nói: “Ừ.”


Sơ Húc đứng ngoài cửa, trong lòng buồn bã không nói lên lời, cô vừa đi làm ngày đầu tiên đã vội vàng hỏi phòng kí túc xá, không phải muốn dọn ra ngoài thì là gì.
Sơ Húc đặt cặp lồng cơm lên bàn của bác sĩ Hà rồi lẳng lặng lái xe rời đi.
Trong xe phát bài “Ngôi sao nhỏ”.


Sơ Húc lái xe đến bờ biển. Cửa sổ hạ xuống, anh trầm mặc châm một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ trong xe, phủ một tầng mông lung lên khuôn mặt anh. Anh hút liên tục bốn năm điếu, cho đến khi cổ họng không chịu nổi, anh mới dụi tắt điếu thuốc, ho khan liên tục.


Trong xe nồng nặc mùi thuốc lá, nồng đến mức khiến người ta sặc chảy nước mắt.
Đầu giờ chiều, Sơ Húc yên lặng bần thần, bỗng nhiên lại nhớ về lúc Bùi Tinh còn nhỏ.
Cô thường đi theo sau anh, chốc chốc lại cất giọng ngọt ngào gọi anh, “Sơ Húc ơi, Sơ Húc ơi.”


Dường như cô không biết mệt mỏi, ba năm Trung học, cô từng ám chỉ vô số lần rằng cô thích anh, nhưng cũng chỉ từng viết đúng một lá thư tình. Lá thư ấy, cho đến giờ anh vẫn còn giữ, lúc nào cũng đặt cạnh gối như một bảo bối được anh nâng niu.


Nhiều năm trước, khi anh làm xong nhiệm vụ, việc đầu tiên anh làm chính là vội vã trở về để gặp cô. Có điều, chờ đón anh chỉ còn tin tức cô đã thay mặt bệnh viện sang nước ngoài giao lưu.


Sơ Húc ngẫm nghĩ, bỗng nhiên hai mắt ửng đỏ, anh đập mạnh vào vô lăng. Cách đó không xa là bờ biển, tầng tầng lớp lớp sóng xô, giống hệt như cảm xúc nơi đáy mắt anh, mịt mù vô định.


Sơ Húc xuống xe, đi tới quán bar ngay gần bờ biển. Nhân viên quán bar tiến tới, anh chọn rượu. Sau khi nhân viên phục vụ đặt rượu xuống, còn chưa kịp quay người đi, Sơ Húc đã một ngụm uống hết cốc.


Sơ Húc uống liên tục mấy cốc liền, độ cồn cao, hun cháy cổ họng anh, vậy mà anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt biển.
Gió biển thổi tới, trong đầu anh hiện lên rất nhiều hình ảnh, có sinh ly, có tử biệt.


Sơ Húc tự nhận anh đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng lại chẳng chuyện gì khiến anh đau lòng bằng lúc này.
Rốt cuộc cô ghét anh đến mức nào mới có thể chọn ở lại bệnh viện?


Sơ Húc uống hết mấy lượt, cho đến khi Trần Tư gọi điện hỏi anh đang ở đâu thì anh mới để ý nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều rồi.
“Cậu đi đón Bùi Tinh đi.”, Sơ Húc nói, giọng không nghe ra cảm xúc gì.
Trần Tư không hoài nghi, vội nói “Được!”.


Vừa đến giờ tan ca, Bùi Tinh đang thu dọn đồ đạc thì Nghiêm Dẫn lại đi tới, “Ăn tối cùng nhau đi?”, Nghiêm Dẫn hỏi.
“Không đi.”, Bùi Tinh thu dọn đống tài liệu trên mặt bàn, “Về trước đây.”


Vừa ra đến cổng bệnh viện, không phải đợi, cô đã thấy một chiếc xe jeep dừng lại bên cạnh mình. Cửa xe hạ xuống, gương mặt Trần Tư xuất hiện.
“Nữ thần!”, Trần Tư cười, “Hôm nay lão đại có việc, tôi đến đón cô.”
Bùi Tinh cười, “Phiền anh rồi.”


“Có gì đâu.”, Trần Tư cười hì hì, “Nhờ phúc của cô mà tôi mới được chạy con xe của lão đại đấy.”
Bùi Tinh ngồi vào xe, bâng quơ hỏi: “Sơ Húc đâu?”


“Lão đại ấy à.”, Trần Tư vừa tập trung lái xe vừa nói, “Không biết nữa, tôi gọi điện cho anh ấy thì anh ấy bảo tôi đến đón cô.”
Bùi Tinh không đáp lời.
Mãi cho đến tối Sơ Húc vẫn chưa về. Trần Tư sốt ruột gọi điện nhưng không ai nghe.


Bùi Tinh cũng thử gọi, được vài hồi chuông thì có người bắt máy.
“A lô, chào chị.”, đầu bên kia không phải là giọng Sơ Húc, mà là giọng của một cô gái.


Bàn tay cầm điện thoại của Bùi Tinh siết chặt lại, người bên kia cười, “Chị đừng hiểu lầm, em là nhân viên phục vụ ở quán bar ngoài biển, bạn trai chị uống rượu suốt từ chiều nay, đến giờ say nằm gục ở bàn đây này. Nếu chị tiện thì qua đây đón anh ấy được không?”


“Em nói gì cơ?”, Bùi Tinh bỗng cao giọng, “Anh ấy say?”
Bùi Tinh nhận ra mình thất thố nên vội nói: “Được, phiền em cho chị địa chỉ với.”, Bùi Tinh mở loa ngoài, Trần Tư đứng bên cạnh sốt ruột nhớ kĩ địa chỉ.
Cuộc gọi kết thúc.


“Tôi đi đón Sơ đội.”, Trần Tư nhìn Bùi Tinh, “Cô ở nhà trông chừng Trần An hộ tôi nhé?”
Bùi Tinh vốn định xin đi theo, nhưng nghe thấy thế thì gật đầu.
“Được, anh đi đi.”


Trần Tư không dám chậm trễ, dựa theo địa chỉ người phục vụ cho mà đi tới quán bar ven biển. Vừa vào đã trông thấy Sơ Húc nằm rạp xuống mặt bàn.
Bên cạnh anh là một người phục vụ. Vừa thấy Trần Tư, anh ta lập tức đưa hóa đơn ra, như thể chỉ sợ cả hai sẽ bỏ đi mất.


Trần Tư cúi đầu nhìn, ôi trời đất ơi! Uống hết hơn một vạn liền!
Trần Tư hằm hằm đi thanh toán, đến lúc đỡ Sơ Húc dậy thì lại bị anh đẩy ra, anh lẩm bẩm: “Cút, mang rượu lên đây, tôi uống tiếp.”


“Ôi giời ơi!”, Trần Tư đỡ anh đứng dậy, “Đừng uống nữa, đừng uống nữa. Ở nhà còn có người đang đợi anh đấy.”


Vừa lúc cô bé phục vụ đi ra giúp Trần Tư đỡ Sơ Húc, nghe thấy thế, cô bé liền cười nói: “Không nói em cũng quên mất, lúc nãy anh ấy say mà cứ lẩm bẩm cái gì tinh với cái gì tổ tông ý, đúng lúc có cuộc gọi của người tên là “Tiểu tổ tông”, em đoán ngay là bạn gái anh ấy nên mới bắt máy.”


Nói đến đây, cô bé lại cười, “Phải rồi, anh ơi, lúc về anh nhớ giải thích giúp em nhé, bọn em chỉ là nhân viên phục vụ thôi, đừng để hai người họ hiểu nhầm gì rồi lại không hay ra.”
Trần Tư gật đầu, “Hiểu rồi, em yên tâm.”


Vất vả lắm mới nhét được Sơ Húc vào xe. Đi ngang qua tiệm thuốc, Trần Tư vào mua cho anh ít thuốc giải rượu. Men rượu tan bớt một chút, Sơ Húc nằm vật ra hàng ghế sau.
Xe chạy thẳng một đường, nửa tiếng sau thì về đến nhà Sơ Húc.


Không đợi Trần Tư mở cửa, Sơ Húc đã lao xuống, miệng lẩm bẩm cái gì đó mà Trần Tư nghe không ra.
Mới chớp mắt một cái mà Sơ Húc đã mở cổng ra rồi.
Bùi Tinh nhận được điện thoại, Trần An được cô đưa đi ngủ rồi, cô ra sân, trên màn hình là số máy lạ, cô ấn nút nghe, “A lô?”


Người ở đầu bên kia không lên tiếng.
“Sao không nói gì?”, Bùi Tinh nói: “Tôi cúp máy đây.”
Đầu bên kia cười, là giọng nam, người kia báo tên.
Bùi Tinh hỏi lại đầu dây bên kia: “Nghiêm Dẫn?”


Phía sau bỗng vang lên một tràng âm thanh ồn ào, Bùi Tinh quay đầu lại, Sơ Húc đứng ngay ở lối vào, vẻ mặt sầm sì, u ám.
Thấy anh sầm mặt, Bùi Tinh chợt nghĩ đến chuyện hôm qua anh cứ dặn đi dặn lại cô phải cách Nghiêm Dẫn xa ra một chút, thoáng chột dạ, cô bịt kín loa di động.


Sơ Húc đứng ngay ở cửa, thấy động tác của cô, anh tự giễu cười một cái. Không biết có phải do rượu làm cho đầu óc nóng lên, hay vốn dĩ luôn muốn nói với cô, cũng có lẽ là nên nói với cô từ rất lâu trước kia rồi, khoảnh khắc này, những lời ấy cứ cuồn cuộn xông lên não như lũ bão kéo về.


Bùi Tinh nhìn anh từng bước đi về phía mình, khuôn mặt không thấy nụ cười, hốc mắt đỏ bừng. Gương mặt lạnh lùng ngày thường không còn nữa, giờ phút này, anh như một con mãnh thú bị thương, cảm giác rất khó miêu tả.


Mãnh thú bị thương thì vẫn là mãnh thú, Bùi Tinh nuốt nước miếng lùi lại phía sau. Ngay sau đó, Sơ Húc sải hai ba bước đi đến cạnh cô, cánh tay duỗi ra, anh trầm giọng gọi: “Tiểu Tinh.”
Kiểu gọi này khiến Bùi Tinh phải nín thở.


“Không phải anh đã nói rồi sao? Hả?”, bàn tay anh nắm lấy gáy cô, giọng nói trầm thấp khản đặc, ánh mắt đầy vẻ dữ dằn, “Đã bảo em đừng dính dáng đến hắn nữa, tại sao em còn gọi điện cho hắn hả?”
Bùi Tinh đang định nói…


Nghĩ đến đêm hôm đó, cánh tay Sơ Húc thu lại, kéo cả người cô sát vào anh. Anh gần như nghiến răng nghiến lợi chặn ngang lời cô, “Em không để ý đến anh thế cơ à? Hả? Người khác hỏi anh từng có phụ nữ chưa mà em cũng không quan tâm ư? Hả?”


Đồng tử trong mắt Bùi Tinh co lại, cô sợ hãi đến mức muốn lui về phía sau.


Đầu lưỡi Sơ Húc ɭϊếʍƈ qua mặt trong răng, anh tự giễu nhếch khóe miệng, bàn tay đặt sau gáy cô dùng sức. Bùi Tinh cảm nhận được cơn đau, cô hoàn hồn, liều mạng gạt tay anh ra, giọng nói không giấu nổi sự run rẩy: “Anh làm gì đấy! Sơ Húc! Anh điên rồi!”


Dưới ánh trăng, hốc mắt anh đỏ bừng, mùi rượu hăng nồng, mùi thuốc lá cũng thế.
Anh cúi đầu, khản giọng gào lên.
“Đúng!… Anh điên rồi!”
Sơ Húc tóm lấy gáy cô, để cho cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn nụ cười đáng sợ nhưng cũng đầy đáng thương.


Biểu cảm dữ dằn của anh khiến mắt Bùi Tinh co lại, cô thật sự muốn giãy ra khỏi anh.
Thái độ của anh dần dịu lại, anh khẽ thở dài, giọng nói như gằn từng chữ một: “Bùi Tinh, ông đây đúng là không nhìn nổi em ở bên thằng đàn ông khác đấy.”






Truyện liên quan