Chương 20
Bệnh viện có rất nhiều cây cao tới ngang tầng hai, ánh nắng xiên qua những tán lá rọi vào bên má Bùi Tinh. Cô sửng sốt mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, mà Sơ Húc thì đã nhanh chóng ôm vai cô rời đi, để lại Hà Âm và hai cô gái kia đứng lặng người trên hành lang nhìn theo bóng họ.
“Âm Âm, chẳng phải cậu bảo… người đàn ông đến đón Bùi Tinh vừa béo vừa lùn sao?”
“Tôi thấy… không giống đâu…”
Đâu chỉ là không giống, mà phải là hoàn toàn khác biệt. Người đàn ông vừa rồi cao lớn, phong thái ngút trời, vừa nhìn đã biết không phải dạng người tầm thường.
Cả ba cùng ăn ý ngậm miệng không nói nữa.
Ở bên kia, Sơ Húc ôm lấy bả vai Bùi Tinh, đến đầu cầu thang cô mới hoàn hồn, mà trước lúc Bùi Tinh mở miệng nói thì Sơ Húc đã buông cô ra, đưa hộp cơm cho cô rồi bảo: “Canh gà cho em này.”
Bùi Tinh nhận lấy, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói kia của anh. Không hiểu sao trong lòng cô cứ cảm thấy là lạ.
Cô tóm chặt cái túi đựng hộp cơm, mí mắt cụp xuống, hàng mi khẽ chớp, vừa nhìn đã biết là có tâm sự.
Đương nhiên Sơ Húc biết cô đang nghĩ gì, anh xoa đầu cô, vuốt ve sợi tóc mềm mượt.
Bùi Tinh “chẹp” một cái, tóm lấy tay anh rồi nhỏ giọng nói: “Đừng có nghịch tóc tôi.”
Ôi, lại cáu rồi.
Sơ Húc không nhịn được, khẽ bật cười. Thấy anh cười, lại thấy cả đám bệnh nhân xung quanh đều nhìn về phía họ, Bùi Tinh bực bội, nhét hộp cơm vào lòng anh, “Không ăn.”
“Thôi nào, đừng ầm ĩ nữa.”, Sơ Húc cười, lại đưa hộp cơm cho cô.
Vừa động phải tay anh, Bùi Tinh bỗng nhớ đến lời Sơ Húc nói sáng nay, bây giờ cô vẫn còn hoài nghi.
Sơ Húc thấy cô như có chuyện muốn nói nhưng lại nhịn, khóe miệng anh cong lên, anh bèn hỏi: “Có chuyện gì muốn hỏi anh à?”
“Tối hôm qua anh…”, đôi mắt hoa đào của Bùi Tinh liếc lung tung chứ không nhìn Sơ Húc, cứ ấp a ấp úng.
Sơ Húc biết còn giả vờ hỏi, “Tối qua anh làm sao?”
Thấy anh như muốn cậy miệng mình, Bùi Tinh ủ rũ, xua xua tay, “Thôi, không có gì đâu.”
Sơ Húc nhoẻn miệng cười, anh chủ động lên tiếng, “Có phải em muốn hỏi anh là, tối qua tại sao em lại về giường ngủ được đúng không?”
Bùi Tinh trợn trừng mắt, “Không, không phải.”
Sơ Húc ɭϊếʍƈ môi cười, giơ tay xoa đầu cô, trầm giọng nói: “Ngoài anh bế em lên, còn ai vào đây được?”
Bùi Tinh: “…”
Sơ múi người ta mà anh vẫn nói như hợp tình hợp lý thế sao?
Sơ Húc nói: “Thôi không trêu em nữa, mau ăn đi, vừa hầm xong đấy.”
Nghĩ đến chuyện bị anh động chạm tối qua, Bùi Tinh không thèm nói gì nữa, ôm hộp cơm quay đầu bỏ đi luôn.
Sơ Húc đứng phía sau cô, mím môi cười.
…
Giữa trưa, sau khi ăn xong, bác sĩ Hà cầm một quyển bệnh án đi vào văn phòng.
Bùi Tinh ngồi trước máy tính, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ bàn phím, thấy ông ấy vào, cô liền chào, “Bác sĩ Hà, ngồi đi ạ.”
Bác sĩ Hà cười, không ngồi mà chỉ đưa cho Bùi Tinh một tờ giấy.
Bên trên viết thông tin bệnh nhân.
Bệnh nhân tên Nghiêm Dẫn, phía dưới có một hàng chữ: Xương tay trái gãy, mắt phải tụ máu, môi trái sưng tấy.
Bùi Tinh thẫn thờ nhìn một lúc rồi mới hỏi: “Bị đánh ạ?”
Bác sĩ Hà cười, “Nghe nói là bị ngã, hỏi bao nhiêu lần cậu ta cũng chỉ nói là bị ngã thôi.”
Bùi Tinh không hỏi lại, bác sĩ Hà lại nói tiếp: “Nhưng mà nghe nói bệnh viện bên thành phố Thanh cách chức cậu ta rồi, không biết là cậu ta đắc tội với ai nữa.”
Bàn tay đang gõ bàn phím của Bùi Tinh khựng lại.
Bác sĩ Hà đi ra ngoài, tập bệnh án kia vẫn nằm trên bàn, đúng lúc điện thoại đổ chuông báo, Bùi Tinh đưa mắt nhìn, là tin nhắn của Lâm Nhan.
Lâm: Một lúc nữa là lên xe rồi, về thành phố Thanh lại gặp nhau nhé!
Lâm Nhan vẫn luôn ghét Nghiêm Dẫn, mức độ ghét không kém Bùi Tinh là bao.
Tinh: Trước khi về báo cho bà một tin tốt, ông trời không nhìn nổi Nghiêm Dẫn nữa rồi, tối qua hắn bị ngã, giờ tay trái thì gãy, mắt mũi mồm miệng sưng phù hết cả lên, còn bê bết máu nữa.
Dựa theo sự hiểu biết của Bùi Tinh về Lâm Nhan, cô nàng sẽ nhanh chóng gọi điện lại, thậm chí còn dứt khoát không lên xe mà chạy thẳng đến đây để tận mắt chứng kiến. Có điều, Bùi Tinh đợi mãi mà vẫn không thấy cô nàng hồi âm.
Bùi Tinh không để ý, nghĩ bụng hẳn là Lâm Nhan đang vui quên trời đất rồi. Đang định tắt điện thoại thì cô lại nhận được tin nhắn của Lâm Nhan.
Lâm: Tinh à, xin lỗi nhé.
Lâm: Tối qua Sơ Húc gọi điện cho tôi, tôi kể hết chuyện của Nghiêm Dẫn cho anh ấy rồi.
…
Đứng cạnh cửa xe, Sơ Húc ngước mắt nhìn trời. Không biết đang nghĩ gì, mà ánh mắt của anh ngày càng sâu.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Sơ Húc cúi đầu nhìn, trên màn hình hiện ra tên liên lạc: Bố
“Bố.”, Sơ Húc trầm giọng đáp.
Sơ Tôn Tu nói: “Chuyện hôm qua con gọi điện nhờ bố đã xong, hôm nay cậu ta bị cách chức rồi.”
Đáy mắt Sơ Húc khẽ gợn sóng: “Vâng, con cảm ơn bố.”
“Phải rồi.”, Sơ Tôn Tu hỏi: “Con… có khỏe không?”
Sơ Húc nở một nụ cười hiếm thấy, đầu bên kia nghe thấy tiếng cười của anh thì tâm trạng cũng tốt lên theo, ông bảo: “Có vẻ là không chỉ thân thể khỏe, mà tâm trạng cũng tốt nhỉ?”
Sơ Húc giẫm lên phiến lá khô vừa bay tới chân anh, âm thanh “lép bép”, anh “vâng” một tiếng.
Sơ Tôn Tu lại hỏi: “Gặp chuyện gì vui à?”
Hai năm nay Sơ Húc luôn u buồn trầm mặc, đã lâu rồi không thấy anh trò chuyện ôn hòa như vậy qua điện thoại.
Sơ Húc ɭϊếʍƈ môi, anh thật thà nói: “Cũng không có gì ạ, chỉ là gặp lại được Tiểu Tinh thôi.”
Hiển nhiên ở đầu bên kia Sơ Tôn Tu rất sửng sốt, một lúc lâu sau ông mới hỏi: “Khi nào? Con bé đến Thang Khê à? Con gọi con bé đến ư?”
Ba câu hỏi liên tiếp, Sơ Húc bất đắc dĩ bật cười.
“Nghĩ gì vậy bố, cô ấy tự đến.”, Sơ Húc nói, “Cô ấy đến bệnh viện Quảng An giao lưu, bọn con tình cờ gặp lại nhau.”
Sơ Tôn Tu không thể nói ra cảm nhận trong lòng mình, một lát sau ông hỏi: “Thế con…”
Ông còn chưa dứt lời thì Sơ Húc đã chặn ngang.
“Bố.”, Sơ Húc nói, tầm mắt liếc lên vòng sáng trên đầu ngọn cây, yết hầu nhấp nhô, anh nghẹn giọng nói: “Con muốn ở bên cô ấy, muốn rất lâu rồi, có lúc nằm mơ cũng mong như vậy.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Sơ Tôn Tu im lặng không nói. Một lát sau, ông mới hỏi: “Con có nói cho con bé chuyện kia không?”
Sơ Húc ɭϊếʍƈ môi, “Không ạ.”
Sơ Tôn Tu không nói nữa. Cả hai cùng rơi vào trầm mặc.
…
Đến chiều, để tránh cho Bùi Tinh lại bị bắt nạt, Sơ Húc quyết định đến văn phòng của cô, lại vừa hay gặp được bác sĩ Hà ở hành lang.
Sơ Húc: “Bác sĩ Hà.”
Bác sĩ Hà nhìn Sơ Húc, ông cười hì hì: “Hôm nay lại tới à? Chú nghe mấy cô bé trong văn phòng cứ thảo luận về một anh chàng đẹp trai, người đầu tiên chú nghĩ đến là cháu đấy.”
“Chắc thế ạ.”, Sơ Húc không khiêm tốn, ngẫm nghĩ một lát, anh lại nói với bác sĩ Hà, “Nhưng mà, cháu cảm thấy tin đồn trong bệnh viện nên một vừa hai phải thôi.”
Nói đến đây, bác sĩ Hà im lặng, một lúc sau mới vỗ vai Sơ Húc, “Là chú sơ suất, để cô bé kia chịu ấm ức rồi.”
“Cũng không đến nỗi ấm ức.”, Sơ Húc nói: “Tiểu Tinh không đến mức yếu đuối thế đâu. Từ trước đến nay, cô ấy không thích tham gia vào mấy chuyện thị phi, nhưng bất kể cô ấy nghĩ như thế nào, người của cháu, cháu không muốn thấy cô ấy chịu thiệt.”
Lời nói đến đây, ý ngầm là cho dù cô không chịu ấm ức, không quan tâm đến những chuyện đó, nhưng anh thì không, cô là người của anh, thế nên cô không thể chịu thiệt thòi được.
“Ấy.”, bác sĩ Hà sửng sốt vì câu nói của anh, ông cười, “Tiến tới thật đấy à?”
Ông biết Sơ Húc đối xử với Bùi Tinh không bình thường, nhưng không ngờ Sơ Húc lại quan tâm Bùi Tinh đến mức đó.
Sơ Húc “vâng” một tiếng, “Đang theo đuổi ạ.”
Bác sĩ Hà cười, “Lại phải nói, chuyện lần trước cháu vẫn chưa trả lời đâu đấy.”
“Dạ?”
“Năm đấy cháu chạy ra khỏi bệnh viện để đi gặp con bé đúng không?”, bác sĩ Hà hỏi, “Hồi 2017 ấy.”
Yết hầu trượt lên trượt xuống, một lúc lâu sau Sơ Húc mới “vâng” một tiếng, giọng nói trầm thấp, nồng như rượu ủ lâu năm. Anh nói, “Ngoài cô ấy ra, không có ai đáng để cháu lặn lội vạn dặm xa xôi cả.”
Bác sĩ Hà im lặng, trong lòng ngổn ngang đủ thứ cảm xúc.
Trước khi đi, bác sĩ Hà chợt nhớ ra liền bảo: “Trưa nay chú nói chuyện Nghiêm Dẫn bị thương với con bé, chắc là giờ đang ở chỗ Nghiêm Dẫn đấy. Nếu cháu muốn tìm con bé thì sang đấy thử xem.”
…
Bùi Tinh đứng trước giường Nghiêm Dẫn, hai tay ôm lấy khuỷu tay, mí mắt hơi cụp, nhìn về phía hắn ta.
Cánh tay trái của hắn bị bó bột cố định, có vẻ chân phải cũng bị thương, băng gạc quấn chằng chịt, khóe mắt khóe miệng đều có vết bầm, vừa nhìn đã biết Sơ Húc xuống tay không hề nhẹ.
Nghiêm Dẫn không thể động đậy, cổ cũng đau nhức, thấy cô tới, hắn bực tức nói, “Cô đến đây làm gì? Đến để cười vào mặt tôi à?”
“Đúng đấy.”, Bùi Tinh đáp vô cùng dứt khoát.
Nghiêm Dẫn đầy một bụng tức mà không xả ra được, muốn mắng chửi cũng không mắng chửi được, bàn tay không bị thương chỉ thẳng ra cửa, “Cút, nếu không phải là cô thì tôi đã chẳng ra nông nỗi này.”
Nghe thấy thế, Bùi Tinh như bị chọc cười, cô hất tay hắn ta ra rồi cười lạnh một tiếng, “Trách tôi ư? Tự anh làm chuyện gì, trong lòng anh không rõ sao?”
Nghiêm Dẫn gắt lên: “Chẳng lẽ không phải cô? Lúc trước cô đã bảo là sẽ không nói cho người khác…”
Đến đây thì Bùi Tinh tức điên lên, lớn tiếng gọi tên hắn, chặn lời không cho hắn nói hết.
Nghiêm Dẫn ngước mắt nhìn cô.
Một tay Bùi Tinh nắm lấy cây cột sắt cạnh đầu giường hắn, cô cúi đầu, một tay khác tóm cằm hắn, đôi mắt hoa đào rực lửa giận, cô hít sâu một hơi rồi lạnh giọng nói: “Hồi trước vì sao tôi không truy cứu chuyện này, chẳng lẽ anh không hiểu sao?”
Ánh mắt Nghiêm Dẫn dại ra, Bùi Tinh nắm chặt cằm hắn, không có chút đồng tình nào với hắn.
“Anh đúng là khiến người ta ghê tởm.”, Bùi Tinh buông tay ra, rút mấy tờ giấy ăn rồi lau mạnh mấy đầu ngón tay mình, sau đó ném vào thùng rác, hé miệng cười lạnh, “Nếu không vì Thẩm Nhạn, hồi đấy chắc chắn tôi không tha cho anh đâu.”
Nghiêm Dẫn liên tục nuốt nước miếng, không dám ho he nửa lời.
Mà Bùi Tinh hiển nhiên không muốn buông tha cho hắn, cô hừ lạnh, “Bỗng dưng tôi nhớ đến một câu, nữ đê tiện, nam hèn hạ, xứng đôi thiên trường địa cửu… Anh với Thẩm Nhạn thật sự rất xứng đôi, vô cùng xứng đôi.”
Nghiêm Dẫn tức không nhịn nổi nữa, “Bùi Tinh, cô đừng có ăn nói bậy bạ…”
“Tôi ăn nói bậy bạ?”, Bùi Tinh khinh miệt nhìn hắn, “Hồi đó tôi đã định truy cứu anh rồi, nhưng anh thấy tôi chơi thân với Thẩm Nhạn, mà Thẩm Nhạn lại thích anh, thế nên mới chơi chiêu với Thẩm Nhạn, nói anh có ảnh khỏa thân của cô ta, tôi không truy cứu nữa thì anh mới chịu xóa đi… Vì tôi chơi với cô ta, thông cảm cho cô ta nên mới đồng ý. Nhưng mà thế nào, cô ta lại lợi dụng tôi. Đến tận năm ngoái gặp lại ở bệnh viện, tôi mới biết cô ta chẳng hề bị chụp ảnh gì cả. Thế nên tôi mới nói hai người xứng đôi, đúng là nữ đê tiện, nam hèn hạ, xứng đôi thiên trường địa cửu.”
Phòng bệnh chỉ có Nghiêm Dẫn, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng hít thở của hai người.
Bùi Tinh xoay người, đang định rời đi thì chợt nhìn thấy Sơ Húc.
Anh đứng ngoài cửa, tóc mái rủ xuống trán, thần sắc không rõ, hai tay buông thõng bên sườn, bàn tay nắm thành quyền, hàm dưới căng cứng.
Bùi Tinh nín thở.
Mà phía sau cô, Nghiêm Dẫn không nhìn thấy nên mới nói: “Thế cô với Sơ Húc thì tốt đẹp đấy? Nếu không phải tại hắn, thì tôi thành ra như thế này à?… Mà cũng phải nói, bây giờ hắn đang theo đuổi cô thì mới đối xử tốt đủ đường với cô thôi, đến một ngày hắn chán cô rồi, cô sẽ biết con người hắn tàn nhẫn đến mức nào.”
Còn chưa nói hết, Nghiêm Dẫn cố nghển cổ ra, vừa lúc nhìn thấy Sơ Húc. Gương mặt hắn lập tức tái đi, ánh mắt hiện đầy vẻ sợ hãi. Hắn hoảng hốt nuốt mấy ngụm nước bọt, miệng lẩm bẩm: “Anh… Anh… Anh…”
Bùi Tinh khinh miệt liếc Nghiêm Dẫn một cái, trước lúc Sơ Húc bùng lửa giận, cô kéo anh rời đi. Mà trước khi đi, Sơ Húc quay sang tặng Nghiêm Dẫn một ánh mắt cảnh cáo.
…
Đầu ngón tay Bùi Tinh bám chặt lấy cánh tay cơ bắp của Sơ Húc, tay cô lành lạnh, lại như có ma lực. Cảm xúc lạnh lẽo xuyên qua làn da đi vào mạch máu rồi luồn tới trái tim anh, xoa dịu đi cơn tức giận hừng hực ban nãy, chỉ còn lại một trái tim loạn nhịp vì sự chủ động của cô.
Bùi Tinh đi trước, kéo anh tới chỗ ngoặt ở cầu thang.
Ở đây hơi tối, Bùi Tinh xoay người, buông cánh tay anh ra, “Anh làm hả?”
Cô đi thẳng vào vấn đề.
Sơ Húc trấn định lại trái tim đang nhảy nhót điên cuồng, anh “ừ” một tiếng.
“Anh biết hết rồi.”, Sơ Húc nói, “Tối qua vừa biết xong, anh tự đi hỏi Lâm Nhan, đừng trách cô ấy.”
“Tôi biết.”, Bùi Tinh nói, cô cúi đầu, “Trưa nay Lâm Nhan bảo tôi rồi, tôi không trách cô ấy.”
Cô cứ cúi đầu mãi, nhìn không ra cảm xúc, Sơ Húc còn tưởng cô giận bèn hỏi: “Em giận à?”
Không chờ cô trả lời, anh hỏi tiếp: “Đang trách anh lắm chuyện xen vào việc của em ư?”
Thấy anh hiểu sai, Bùi Tinh liền giải thích: “Không phải.”
“Thế thì làm sao?”
“Chỉ cảm thấy…”, Bùi Tinh nói: “Cảm thấy ra tay còn chưa đủ mạnh.”
“…”
“Thế em chờ anh một chút, anh đi đánh tiếp.”, Sơ Húc xoay người định đi.
Bùi Tinh vội vàng tóm lấy tay anh, “Anh làm gì đấy! Tôi nói đùa anh thôi mà.”
Vậy mà anh lại coi là thật.
Hiện tại Nghiêm Dẫn đã thảm hại lắm rồi, phải nằm liệt giường trong bệnh viện, công việc kiếm cơm cũng mất luôn.
Cảm giác lành lạnh, mềm mại thấm lên cánh tay, Sơ Húc xoay người lại, đưa mắt nhìn cô. Bùi Tinh bị cái nhìn chăm chú của anh làm cho bối rối, vừa định rút tay về thì Sơ Húc bỗng tiến lại gần, cánh tay dài duỗi ra.
Khoảnh khắc đôi mắt hoa đào mở to, chóp mũi Bùi Tinh bỗng tràn ngập mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.
Cô được anh ôm gọn vào lòng.
Tầm mắt cô chỉ còn vòm ngực rộng lớn của anh, xung quanh cũng chỉ còn mùi hương của anh.
Nghe thấy nhịp tim vững vàng của anh, Bùi Tinh có chút hoảng hốt. Ngay lúc cô định tránh khỏi vòng tay anh, thì anh bỗng tì cằm lên đỉnh đầu cô, cô nghe thấy anh cất giọng trầm thấp.
“Tiểu Tinh, có chuyện này anh muốn nói với em.”, anh ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Muốn nói lâu lắm rồi.”
Bùi Tinh còn chưa kịp hỏi là chuyện gì thì anh đã tiếp lời.
“Anh muốn theo đuổi em. Có cho không?”, Sơ Húc hỏi.
Nép trong lòng anh, Bùi Tinh như ngây dại.