Chương 22: Yến Hành (2)
Đao của Yến Hành tên là ‘Đoạn Thủy’, danh tự này không phải do hắn đặt.
Hắn cảm thấy rằng đao chính là đao, không cần có tên.
Cái tên này là do thế nhân đặt.
Năm đó, Yến Hành xuống núi không lâu, đến cánh đồng hoang ở Đông Địa, thấy dòng sông to lớn, nước xiết mạnh. Hắn muốn qua bên kia bờ, vì vậy thuận sông mà đi. Dọc theo đường đi khí tức liên tục tăng lên, đi tới giữa sông lớn, đã vào Tiểu Thừa cảnh.
Hắn phá cảnh quá mức dễ dàng, khí tức quá dày, cho nên khiến một vị trưởng bối vô tình gặp phải hắn rất không vui.
Vị kia là trưởng lão của Bão Phác tông, lệnh cho hạ nhân hạ liễn xuống, toàn thân quý khí ra khỏi liễn, cách con sông nói với Yến Hành, “Ngươi là hậu sinh nhà ai, quả là thô bỉ vô lễ, gặp tiền bối sao không thu liễm khí tức? Kẻ tự đại như ngươi, con đường tu hành chắc chắn không dài! Cần phải biết ‘Rút đao chém nước, nước càng chảy’, ‘Con đường đến trời như đường bùn, khổ cực không người nào vượt qua nổi’. Những người tuổi trẻ bây giờ! Có một chút sức mạnh thì coi mình làm được mọi thứ, chắc chắn sẽ có ngày té ngã!”
Lời này nghe như là lời trưởng bối răn dạy, nhưng lại tràn đầy nguyền rủa và oán giận.
Yến Hành nghĩ thầm, người này thật vô lý, cách một dòng sông, khí tức của ta coi như có lộ ra ngoài cũng không thể chạm đến người này, huống hồ cảnh giới của người này còn cao hơn ta.
Người này vừa không dạy dỗ hắn, cũng không nuôi dưỡng hắn, bây giờ lại trưng ra bộ dạng trưởng bối răn dạy hắn.
Điều này khiến cho hắn nhớ đến lời của sư phụ,
“Không phải tất cả các vị tiền bối có tu vi cao, sống lâu đều đúng mực. Luôn có những con người khác, bọn họ càng mạnh, lại càng tự đại. Sống càng lâu, lại càng sợ ch.ết. Người như thế không chịu nổi sự tài năng của người trẻ tuổi, chỉ cảm thấy lúc còn trẻ bọn họ quá thất bại.”
Sau đó nhìn hắn cảm thán, “Lão phu khi còn trẻ cũng gặp không ít, trong ba đồ đệ của lão phu, ngươi giống lão phu nhất, sau này chắc chắn cũng sẽ gặp không ít những kẻ như vậy. Tới lúc đó, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại cũng phải khiến kẻ đó tức ch.ết.”
Cuối cùng Kiếm Thánh tổng kết nói, “Người trẻ tuổi dù sao cũng nên bộc lộ tài năng.”
Đáng tiếc lúc này Đoàn Sùng Hiên còn chưa nhập môn, nếu không chỉ cần dăm ba câu cũng có thể khiến kẻ khác tức đến ch.ết.
Lúc này Yến Hành rất trẻ, cũng có cách riêng của hắn.
Đã là thiếu niên, nếu không thích, vậy thì rút đao.
Yến Hành rút đao chém thẳng!
Không phải chém kẻ bên kia dòng sông, mà là con sông chảy xiết!
Ba ngàn con sóng đứng thẳng hướng trời!
Bởi do chân nguyên tỏa ra từ trên người đứng ở bên bờ, sóng trên sông vỗ mạnh lên bờ sông!
Nước xông thẳng lên trời, cả một ngày không dứt. Hai bên bờ sông như có mưa to trút nước!
Khiến rất nhiều người đến cánh đồng hoang xem xét, thế nhưng trận chiến của Tiểu Thừa cảnh, mọi người chỉ có thể ngóng nhìn từ xa xa.
Đợi đến khi nước sông hạ xuống, những người kia khiếp sợ phát hiện, con sông đã tách ra, chia thành hai dòng.
Đao của thiếu niên đã trở về vỏ, quần áo hoàn toàn bị nước sông làm ướt, nước chảy dọc theo tóc đen trên trán.
Lúc này đám người nhìn hắn, không cảm thấy hắn chật vật, ngược lại, trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
“Gia sư Vệ Kinh phong.”
Câu này là trả lời câu hỏi lúc trước của kẻ kia, ‘Ngươi là hậu sinh nhà ai?’
“Cái gì mà ‘Rút đao chém nước, nước càng chảy’, ta không hiểu những thứ này.”
Ý chưa nói ra là, ta chém cho ngươi xem.
Chuyện này được đồn khắp nơi, bởi vì chuyện này quá đặc sắc, khiến cho một người thanh niên thành danh.
Hắn dùng một đao chém đứt nước.
Khiến một con sông từ đây thay đổi dòng chảy.
Vì vậy đao của hắn gọi là ‘Đoạn Thủy’.
Một vị nhân vật như vậy, đối mặt trưởng lão Bão Phác tông nửa bước Đại Thừa, cũng dám rút đao chém nước.
Lúc này lại trốn ở khu rừng phía Bắc Diệp thành, dùng trận pháp mà chẳng quá rành, cẩn thận tránh né một thanh niên cảnh giới thấp hơn hắn.
Không thể không nói, đây là một câu chuyện rất thảm, thảm đến hài hước.
Không chỉ là Đoàn Sùng Hiên, mà ngay cả Ân Bích Việt cũng bắt đầu có chút ngạc nhiên, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Yến Hành rất không tình nguyện kể ra ân oán của hắn và Thiếu môn chủ Thanh Lộc kiếm phái.
Nửa năm trước, Yến Hành đi đến Nam Địa, vì hầm rượu ‘Túy Lưu Tiên’ ở Dung thành.
Hắn đi du lịch đã lâu, bạn rượu nào của hắn cũng đều biết, Yến Hành càng say, ánh mắt lại càng tỉnh táo. Vẻ say rượu hoàn toàn không có, ngoại trừ cái miệng nói đầy lời say.
Hắn uống từ buổi trưa uống đến tối khi tửu quán đóng cửa, không dùng chân nguyên chuyển hóa rượu, hắn đã say lắm rồi. Thế nhưng bước đi lại trầm ổn, ai cũng nhìn không ra, lúc này hắn đã không phân biệt được nam nữ, cũng chẳng rõ đâu là người đâu là vật.
Vừa vặn lại gặp phải Tống Đường của Thanh Lộc kiếm phái.
Tống Đường mang theo một đám đệ tử trong môn phái, từ núi Thanh Lộc tới Diệp thành, đi ngang qua nơi này. Thấy người cản đường là tu sĩ Tiểu Thừa cảnh, tuy rằng trang phục lôi thôi lếch thếch, y vẫn quyết định nhường đường. Lại bị đối phương ngăn cản.
“Ngươi tên gì?”
Theo lễ phép, Tống Đường tự giới thiệu, “Thanh Lộc kiếm phái, Tống Đường, đạo hữu có gì chỉ giáo?”
Ai biết Yến Hành nghe xong thì cười ha ha,
“Tặng Đường? Mỹ nhân, tên của cưng thật ngọt!” (Tống và Tặng cùng âm)
Lúc này là nửa đêm, trên đường không có người nào. Tống Đường tức giận trực tiếp cầm kiếm đánh tới Yến Hành.
Yến Hành đã say, suy nghĩ hỗn loạn vô cùng, cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn đùa giỡn cô nương nhà người ta, để cho cô nương đánh một chút cũng không có gì.
… Ầy, cô nương này sức lực rất lớn.
Tống Đường không ngờ tới đối phương căn bản không có ý ngăn cản, một đòn này, đánh gãy luôn chân của người nọ.
Nhưng y cũng không thể xin lỗi, may là tu sĩ Tiểu Thừa cảnh, loại vết thương này nuôi mấy ngày là khỏe. Vì vậy cuối cùng chỉ để lại bình đan dược thì đi.
Theo lý thuyết chuyện này tới đây là kết thúc.
Tống Thiếu môn chủ người cũng đã đánh, cũng hết tức.
Xấu chính là ở chỗ, sau một tháng Yến Hành ngẫu nhiên gặp bạn rượu ở Diệp thành, lại uống một đống rượu.
Có người hỏi hắn, “Nghe nói ngươi chạy đến ngay trước mặt Tống Đường nói tên của y rất ngọt?”
Yến Hành khoát tay, “Ha ha ha! Người còn ngọt hơn!”
Hôm đó hắn ở quán rượu, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không tới nửa ngày, chuyện này liền truyền khắp Diệp thành.
Chuyện đã xảy ra, không thể ngăn cản nên truyền khắp Diệp thành.
Từ đó về sau, ở Nam Địa khi người ta nhắc đến tên Tống Thiếu môn chủ, người ta nhớ tới không phải là Thanh Lộc kiếm phái, cũng không phải Kinh Hồng kiếm cùng Vũ Y quyết, mà là…
—— Người còn ngọt hơn.
Vì vậy Tặng Đường, à không, Tống Đường lần này thật sự rất tức giận. Thề phải tìm được Yến Hành đánh một trận.
Cho dù có chênh lệch cảnh giới, y cũng không cho là mình nhất định thắng không nổi Yến Hành.
Ân Bích Việt cảm thấy cũng hiểu, lại như hắn tên là Ân Bích Việt, ai dám nói tên hắn thành kiểu ‘Hoa nhường nguyệt thẹn’, Ân Bích Việt cũng sẽ rút kiếm dạy tên đó nên người! (Hoa nhường nguyệt thẹn = Bế nguyệt tu hoa. Sau này từ Bế Nguyệt được tác giả đặt thành nickname cho Ân sư huynh)
Trọng tâm của Đoạn Lải Nhải để ý đương nhiên là lệch, cười đến không có ý tốt,
“Lúc trước người ta đánh gãy cái chân nào của huynh?”
Yến Hành ngẩn ra, phản ứng lại, “Chân phải! Đệ nghĩ bậy cái gì đó!!” (Có một thứ gọi là chân giữa cho người nào không hiểu.)
Yến Hành tự nhận đuối lý, không muốn động thủ với Tống Đường. Dự định rời Nam Địa.
Hắn thở dài nói, “Yến Hành huynh lớn như vậy, ngay cả tay của cô nương nhà người ta còn chưa nắm, cũng bởi vì một câu nói này, bây giờ bị toàn bộ Nam Địa nói thành kẻ xấu xa! Đều do uống rượu hỏng việc!”
Sau đó hắn cởi xuống bầu rượu bên hông uống ực một hớp.
Ân Bích Việt lặng lẽ nhìn ba người bọn họ một chút.
Rất tốt, ba người, gu rất dị.
Sư phụ!
Lão nhân gia ngài thật sự có nghiêm túc mà thu đồ đệ không vậy!
Ba đồ đệ này là quà tặng kèm của chương trình khuyến mãi tăng tỉ lệ tiêu thụ – “Mua bảo kiếm tặng đệ tử” đi!!
Nói xong chuyện của hắn, Yến Hành đột nhiên nhớ đến mục đích đến đây của bọn họ, “Tứ sư đệ, Chiết Hoa hội bỏ đi, đừng tham gia! Không ai có thể thắng đệ!”
Trời má!
Sư huynh, cái niềm tin mù quáng của huynh vào tui là đào ở đâu ra vậy!!
Yến Hành uống rượu xong, cũng không thèm thu kỳ trận trên đất, vung vung tay, “Không cẩn thận thì họ Tống kia lại tìm tới nữa… Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, còn ngày gặp lại! Lần sau huynh mời rượu!”
Lời còn chưa dứt, người đã cách ba trượng.
Nhìn bóng lưng Yến Hành, Ân Bích Việt rất nhanh nhận ra một vấn đề còn nghiêm trọng hơn.
Hề Hoa phong vốn không hợp với Bão Phác tông, nhất định sẽ có ác chiến.
Hơn nữa tam sư huynh lại đắc tội Thanh Lộc kiếm môn. Thanh Lộc kiếm môn còn có Chung Sơn.
Chiết Hoa hội lần này, đánh như thế nào?!