Chương 93: Thật ra cũng không khó như thế

Chung Sơn lúc này đã ở ngàn dặm bên ngoài.
Gió lạnh còn thấu xương hơn là ở núi Thanh Lộc, bóng đêm dày đặc như mực, cách đó không xa là cái bóng dãy núi trập trùng kéo dài liên miên, như là thú lớn ngủ đông trong bóng tối.


Hắn ngẩng đầu nhìn lại không thấy mặt trăng, mây tuyết rất dày, che đậy ánh sao yếu ớt.
Chung Sơn nghĩ, tối nay nhất định là tuyết sẽ rơi.
Tám đệ tử mặc áo bào bát mặc sơn thủy trên người đứng ở phía sau hắn, trong gió Bắc gào thét, không có ai nói chuyện.


Khác với Trung Địa đồng bằng phì nhiêu, đất đai bằng phẳng. Nam Địa có nhiều núi, thế đất Đông cao Tây bằng, sau khi ma tu vượt biển, phải đi qua mấy thành trấn trống không gần biển, còn phải vượt núi băng đèo.
Kế hoạch của Thanh Lộc kiếm phái rất đơn giản.


Nếu dùng ít địch nhiều, dùng yếu địch cường, không thể không mượn thế đất hiểm yếu, mai phục rồi tập kích bất ngờ. Trước khi đại quân ma tu đến trung tâm Nam Địa, thì phải dần dần làm yếu đi sức chiến đấu, bào mòn ý chí của bọn chúng.


Ngoại trừ trận pháp trên bờ biển, cạm bẫy dọc theo đường đi. Nơi đầu tiên cần dùng nhân lực để phục kích chính là ‘Cửa Lưỡng Nan’.


Cửa Lưỡng Nan không phải tường thành, mà là một đường núi hiểm trở ở Nam Địa, hai bên là vách đá dựng đứng kiên cố, cao vút tận mây, không chỗ bám víu. Nơi hẹp nhất của đường núi chỉ cho phép bốn người đi song song nhau.
Nếu không băng qua nơi này, thì phải đi đường vòng dài nghìn dặm.


available on google playdownload on app store


Môn chủ kế nhiệm Tống Đường, quyết ý sắp xếp trận pháp, ẩn nấp trên vách đá. Khi ma tu vào đường núi thì kích hoạt trận pháp nổ tung, đất rung núi chuyển, ngọn núi sụp xuống, ít nhất cũng có thể chôn hơn ngàn kẻ địch.


Chỉ là quy mô lớn như thế, muốn kích hoạt trận pháp nổ tung cả quả núi thì cần có kiếm ý đủ mạnh để kích hoạt.
Vấn đề là ai sẽ đi?


Số người đi không thể quá nhiều, để tránh khỏi bị lộ hành tung, không thể nhiều hơn mười người. Người dẫn đầu nhất định phải có tâm chí kiên định, khi đối mặt với ma tu vô biên vô tận, nhiều như thủy triều lại không có chút ý nghĩ sợ hãi nào.


Nhất định phải có tu vi kiếm đạo mạnh mẽ, một kiếm mở núi phá đá, một người đủ để giữ quan ải vạn người không địch nổi. Trong trận chiến với kẻ mạnh nhất trong đoàn quân ma tu, thì ít nhất phải ngăn cản được đối phương, mãi đến tận khi đường núi hoàn toàn sụp đổ.


Trong lòng riêng mà nói, Tống Đường cũng không mong muốn sư đệ đi. ‘Cửa Lưỡng Nan’ là lấy từ câu ‘Sinh tử lưỡng nan’ (sống ch.ết khó cả đôi đường), có lời đồn đại là vào thời đại Chư Thánh, có một vị Thánh nhân ngã xuống đó. Mà bội kiếm của vị Thánh nhân kia chính là Phong Vũ kiếm trong tay Chung Sơn.


Sự trùng hợp này khiến lòng Tống Đường nặng nề.


Từ cái lợi chung mà nói, các trưởng lão trong môn phái cũng không muốn để Chung Sơn đi. Thiên phú của hắn kinh người, đã lĩnh ngộ được Phong Vũ kiếm ý, nếu qua chừng trăm năm nữa, nhất định sẽ độ kiếp thành Thánh. Hắn là tương lai của Thanh Lộc kiếm phái.


Nhưng mà những điều đó đều không thể thay đổi ý nghĩ của người trong cuộc.
Chung Sơn nói với Tống Đường, ‘Kiếm ý của đệ là thích hợp nhất’. Đối với lời khuyên can của các trưởng lão, Chung Sơn nói ‘Lúc này không đi, đạo tâm không viên mãn, sau này tu hành khó mà tiến thêm.’


Hắn dẫn theo tám vị đệ tử tinh anh xuống núi, làm gương cho binh sĩ, đi đánh trận chiến đầu tiên ở Nam Địa.
Mây tuyết ứ đọng, rốt cục bắt đầu rơi.
Hoa tuyết lẻ tẻ đi kèm gió lạnh, tuyết rơi càng ngày càng lớn, rất nhanh đã che mất đường núi gồ ghề.


Vách đá cheo leo cao vạn trượng, thanh niên khoanh chân ngồi trên một khối đá núi nhô ra.
Kiếm dài đặt ngang trên đầu gối.
Lúc này, uy thế của chính thanh thần binh Phong Vũ này đã không thể che lấp hắn nữa. Không còn người nào sẽ nhìn thanh kiếm của hắn trước nhất nữa. 


Chung Sơn nhận thấy mặt đất khẽ chấn động, ánh mắt xuyên qua màn tuyết, rơi trên bóng tối dưới chân núi.
Bóng tối đang nhanh chóng vọt tới, giống như là dòng thủy triều đen kịt.
Hắn nghĩ, sinh tử lưỡng nan sao?
Nếu như biết là phải đi về nơi đâu, thì thật ra cũng không khó như thế.
**********


Cũng trong đêm tuyết giống như vậy, Ân Bích Việt cùng Lạc Minh Xuyên mới vừa kết thúc một trận đấu, hoặc là nói một trận tàn sát đơn phương, tiếp tục đi về phía Đông Địa.


Giống như trong dự đoán, dọc theo đường đi phục kích không ngừng, song cho dù tinh thần căng thẳng đến mức tận cùng, Ân Bích Việt cũng không có dừng việc diễn kiếm ở biển trong đầu.


Bây giờ hắn đã thuộc lòng chiêu thức của Lăng Tiêu kiếm quyết từ lâu, chỉ là nếu như chiến địch, thì tốn rất nhiều chân nguyên, uy lực lại vẫn còn chưa bằng Hàn Thủy kiếm, chứ đừng nói tới Thanh Thiên Bạch Nhật kiếm. 


Ân Bích Việt không khỏi nghĩ rằng may là có sư huynh ở bên cạnh, nên mình mới không phải luôn luôn lo lắng. Bộ dạng đẹp hữu dụng như thế đó.
Sau một khắc hắn liền dừng nghĩ bậy nghĩ bạ, bởi vì Lạc Minh Xuyên nhẹ nhàng cầm tay hắn.
Hai người ăn ý dừng lại không tiến lên nữa.


Qua toà thành trống ven biển này, rồi lại vượt biển thì sẽ đến Đông Địa. Cuộc chiến đấu vừa rồi không khiến cho lòng bọn họ mệt mỏi, gần như là cùng trở nên cảnh giác.
Hai giây sau, cuối con đường trống rỗng xuất hiện một bóng người.


Với thị lực của người tu hành, Ân Bích Việt có thể nhìn xuyên qua bóng đêm, thấy rõ người kia là một tăng nhân. Khuôn mặt không nhìn ra tuổi tác, trong tay không có thiền trượng, chỉ có một chuỗi phật châu làm từ gỗ đen.


Gió tuyết tiêu điều và cảnh phố rách nát, càng làm rõ tăng bào xám xịt của người kia, chẳng có gì khác với phần lớn tăng nhân trên thế gian. Nói đến phong thái tinh thần, thì cũng kém xa những y tu Phật môn xuống núi trị bệnh cứu người vào thời loạn.


Tăng nhân đứng cách họ hơn ba thước, niệm phật một tiếng. Sau đó người này nói, “Lạc thí chủ, có khoẻ hay không.”
Âm thanh rất ôn hòa, nhưng khi người này mở miệng, gió tuyết trên đường lên lắng xuống một cách kỳ dị.
Lạc Minh Xuyên theo bản năng che ở trước người Ân Bích Việt, thi lễ một cái,


“Đại sư, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt nặng nề, không nhìn ra vui giận.
Tiếng thăm hỏi này khiến Ân Bích Việt có suy đoán, lúc làm lễ không khỏi căng thẳng trong lòng.


Lễ nghi của Lạc Minh Xuyên không chút sai sót, nhưng thái độ rất cứng rắn, “Ta cùng với sư đệ gấp rút lên đường, không rỗi hàn huyên, thỉnh đại sư bỏ qua.”


Tăng nhân không đáp, chỉ cười cười, gió im tuyết ngừng trên phố. Tầng mây dày trên đầu bọn họ bay đi, ánh sao như bạc vụn chiếu xuống từ vòm trời, rọi sáng tuyết đọng trong góc tường.


Chỉ cần nghĩ một chút thôi đã khiến mây gió thay đổi, giống như Chưởng viện tiên sinh và Dư Thế vậy, từng vung tay áo và ném tách trà, thay đổi chuyện mưa gió trên Trọng Minh sơn.
Đây mới đúng là thần thông của Á Thánh. Thân phận của người tới rất rõ ràng.
Giai Không tự, đại sư Vô Vọng.


Suy đoán được chứng thực, Ân Bích Việt cảm thấy không khí trên con phố gần như dừng lại, có chút dự cảm không tốt, liếc mắt nhìn người bên cạnh.


Lạc Minh Xuyên biết hắn muốn hỏi cái gì, cũng không truyền âm để tránh người ngoài, mà nghiêng người giải thích với hắn, “Khi huynh còn ở Quỳnh Châu, từng vô tình gặp đại sư xuống núi du lịch, nói rằng sau này huynh không thành tài được, tất sẽ thành họa lớn. Từ ngày đó trở đi, huynh liền bắt đầu tu hành theo đạo quân tử. Nhưng mà gia mẫu buồn trong lòng, uất ức mà qua đời, sau đó huynh bái vào học phủ, rồi gặp đệ.”


Chỉ mấy lời ít ỏi đã rõ đầu đuôi câu chuyện.
Vô Vọng nói rằng, “Lạc thí chủ, thí chủ vẫn tu luyện Thiên La Cửu Chuyển, nhập Ma đạo.”
Biểu tình của Lạc Minh Xuyên vẫn bình tĩnh như cũ, “Xin hỏi vì sao hôm nay đại sư lại đến đây?”


“Vì sao bần tăng đến không quan trọng. Ngược lại là vị Ân thí chủ bên cạnh thí chủ, người đến từ nơi nào? Hãy trở về nơi đó.”


Ánh mắt Vô Vọng nhu hòa, nhưng cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác ngột ngạt không cách nào trốn tránh. Đối mặt với người có cảnh giới cao sâu như vậy, Ân Bích Việt lại không có một chút nào kính nể hay kinh sợ nào, “Ta không hiểu thiên cơ cùng thâm ý của đại sư. Chỉ có thể nói rằng ta đến từ Hề Hoa phong của Thương Nhai, đang đi về phía Vực Vẫn Tinh ở Đông Địa. Đại sư cần gì phải cản hai người bọn ta?”


Vô Vọng hỏi, “Thí chủ cũng biết người bên cạnh là ai mà.”
Câu nói này làm cho hắn nghĩ tới Phật đường trong Hưng Thiện tự trong nháy mắt.
Ân Bích Việt quả thực muốn bùng nổ rồi!
Giờ đã là lúc nào rồi! Buông tha cho sư huynh của ta thì sẽ! ch.ết! À!


Lạc Minh Xuyên cảm thấy tâm tình của hắn không ổn định bèn kéo ống tay áo của hắn một cái. Nhưng lần này Ân Bích Việt không được sự dịu dàng làm dịu, trái lại càng thêm giận dữ, “Sư huynh, có một số việc huynh không thèm để ý, nhưng đệ lại bất bình thay huynh.”


“Đại sư, ta không biết những nhân vật lớn như các người có thể tính được bao nhiêu thiên cơ, ta chỉ biết là không có người nào là hoàn hảo. Đứa trẻ dù có hiếu thuận cỡ nào thì cũng sẽ có lúc ngỗ nghịch cha mẹ, đôi phu thê ân ái cỡ nào thì mỗi tháng cũng luôn có hai ngày muốn chém ch.ết người kia. Trên cõi đời này không có Thánh nhân trời sinh, các ngươi đối xử với sư huynh của ta có hơi hà khác rồi…”


“Sư huynh của ta bởi vì một câu nói năm đó của ngươi đã phải nghiêm ngặt kiềm chế bản thân mấy chục năm, khổ tu đạo quân tử, phẩm hạnh đoan chính, chưa từng bước sai một bước? Các người nói huynh ấy nhập ma, huynh ấy là ma đầu sao?”


“Mấy cái lý do thoái thác gì mà số mệnh quỹ đạo của sao, không phải là những đạo lý ta biết.”
Bị chống đối như vậy, nhưng sắc mặt Vô Vọng không hề thay đổi, chỉ hỏi,
“Vậy đạo lý của thí chủ là gì? Đi Vực Vẫn Tinh, là vì sao mà đi?”
Ân Bích Việt ngẩn ra.


Hắn tự nhận hắn không có cái đạo lý ‘Giết người không hỏi chính đạo, làm việc chỉ bằng ý nghĩ’ của sư phụ, cũng không có cái giác ngộ cao thượng như là ‘Chỉ cần có lợi cho thiên hạ thì có hy sinh tính mạng cũng không là gì’.
Vậy tại sao phải làm những việc này?


Bên người chợt có gió nhẹ thổi qua, chỉ thấy thân hình Lạc Minh Xuyên bỗng sưng nhợt nhạt, Ân Bích Việt duỗi ra tay nhưng lại thất bại, trơ mắt nhìn người bên cạnh biến mất không còn tăm tích.


Khủng hoảng, ngơ ngác, phẫn nộ, vô lực, còn có nôn nóng tích lũy dọc theo đường đi, ấm ức tức giận đạt đến đỉnh điểm, “Ngươi làm gì sư huynh của ta rồi!”
Lão tử không nên nói đạo lý với loại hòa thượng như ngươi! Nói nhiều hơn nữa cũng chẳng có tích sự gì!


Á Thánh rất đáng gờm sao?! Đến đánh một trận đi!!
Lâm Uyên kiếm ra khỏi vỏ, tiếng kiếm rít thê lương vang vọng cả phố dài!


Tuyết đọng trên đất bị chân nguyên dữ dội cuốn lên, nhanh chóng xoay tròn, tụ lại theo kiếm thế, như sông dài tuôn trào, nước lũ cuồn cuộn. Ân Bích Việt phi thân lên trời, cầm kiếm đâm thẳng, thoáng cái đã xuất hiện ở nơi cách Vô Vọng một thước.


Sau đó không thể không dừng lại, tuyết bay quanh thân rì rào rơi xuống.
Trời đất yên tĩnh như cũ.
Vô Vọng rũ mắt, hai bàn tay khẽ nhúc nhích, tựa phân tựa hợp, tựa hoa sen mới nở.
Liên Thai Ấn! (Liên thai: đài sen)


Trong bầu trời đêm, rìa mây tuyết được dát lên ánh sáng màu vàng, áp lực to lớn ngấm xuống tầng mây, Ân Bích Việt chỉ cảm thấy có một ngọn núi lớn đè trên hai vai, bàn tay cầm kiếm lại càng nặng hơn nghìn cân.
Không tiến thêm được nữa.


Chỉ là một Phật ấn đơn giản, đã khiến cho tăng nhân diện mạo tầm thường biến thành vị Phật pháp tương trang nhãn.
Kiếm của nhân gian làm sao có thể thắng được Phật trời?
Cùng thời khắc đó, trong thế giới của Lạc Minh Xuyên, người biến mất không còn tăm hơi chính là Ân Bích Việt.


Vô Vọng nói, “Thiên La Cửu Chuyển dù sao cũng có một nửa ngọn nguồn từ Phật môn, Lạc thí chủ phải biết ranh giới giữa Phật Ma chỉ trong một ý nghĩ.”
Lạc Minh Xuyên lạnh lùng nói, “Ta muốn thành Phật thì thành Phật, muốn thành ma thì thành ma, phải đi con đường nào, không bận đại sư nhọc lòng!”


Dứt lời hai tay tung bay, động tác không kém Vô Vọng chút nào, hai Liên Thai ấn giống nhau như đúc va chạm ầm ầm!
Như sấm sét giáng xuống, nhà ở hai bên đường liên tiếp nổ tung, bụi mù đầy trời, xộc thẳng lên trời.


Ân Bích Việt cảm ứng được không khí trên đường biến hóa vi diệu, mặc dù không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không trở ngại hắn nắm lấy cơ hội.


Sau khi kiếm thế đột nhiên gom lại, góc độ thình lình thay đổi, uy lực của chiêu kiếm này không lớn, lại nhanh đến vô cùng. Tàn ảnh bay lượn, mũi kiếm rốt cục đâm thủng cái bóng mờ của đài sen!


Thân hình của Vô Vọng nhìn như không nhúc nhích, nhưng trường kiếm lại sượt qua mép vai trái tăng bào, chưa chạm đến góc áo của người nọ.
Ân Bích Việt biết điều này là bởi vì cảnh giới của người kia đã chạm đến pháp tắc không gian, còn nhanh hơn so với thân pháp ‘Đạp Sơn Hà’ của hắn.


Không đợi hắn thay đổi kiếm để khởi thế nữa, chỉ nghe Vô Vọng quát lên, “Tinh Hà Trầm!”
Đêm nay khi vị tăng nhân mở miệng, vẫn luôn mang ngữ khí bình thản như niệm tụng kinh văn, lúc này đột nhiên lại quát chói tai, tựa như bình bạc chợt vỡ, chuông cổ reo thảm!


Không giải thích được tại sao, Ân Bích Việt theo bản năng thay đổi con đường vận hành chân nguyên, tay giơ lên kiếm, định cắt đi Phật châu trong tay Vô Vọng. Kiếm khí sắc bén bắn ra, gạch xanh trên đường xuất hiện vết nứt, ánh sáng vàng ở rìa mây tuyết bị cắt ra từng tấc từng tấc.


Khi hắn hoàn hồn, thì đã sử dụng thức thứ nhất của Lăng Tiêu kiếm quyết —— Tinh Hà Trầm.
14 viên phật châu trên cổ tay Vô vọng rơi xuống, bắn nhanh về 8 phía, che kín tất cả đường lui của hắn, đồng thời quát lên, “Hải Triều Sinh!”


Lâm Uyên kiếm từ dưới xông lên, tuyết đọng chất đống trên đường, đi kèm với gió Bắc gào thét, tiếng vang như thủy triều phun trào, sóng lớn vỗ bờ.


Tòa thành này ở gần bờ biển, cách đó không xa vốn là biển rộng yên bình, lúc này lại như bị cơn lốc khuấy lên, trong khoảnh khắc sóng biển dâng tận trời.


Mười bốn viên phật châu bị gió tuyết nhấn chìm, như con thuyền cô độc dập dềnh giữa biển rộng. Thủ ấn của Vô Vọng thay đổi, lùi lại ba thước, quát lên, “Liên Sơn Đảo!”
Lâm Uyên kiếm quyết chí tiến lên, dùng mà thế núi sụp phủ đầu chém xuống.


Lăng Tiêu kiếm quyết có ba thức khởi thủ, Tinh Hà Trầm, Hải Triều Sinh, Lên Sơn Đảo.
Đúng là ba vạn dặm sông Đông nhập biển, năm ngàn trượng núi cao chọc trời.
Sau ba chiêu đó, Ân Bích Việt tựa như tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu nào đó, chân nguyên dâng trào, vận hành thông thuận cực kỳ.


Lâm Uyên kiếm tâm ý tương thông với hắn, chỉ cần muốn thì kiếm thế tự thành.
Không biết trôi qua bao lâu, hắn dường như đã không còn ở trên đường, trước mắt không có gió tuyết, cũng không có tăng nhân. Khi thì vui sướng, khi thì trống rỗng mờ mịt.


Chỉ nghe có người hỏi, “Đạo lý của ngươi là cái gì?”
“Ta thích thế giới này, nên phải bảo vệ nó.”
“Giống như ta thích sư huynh vậy, nên muốn ở cùng huynh ấy!”
“Đây chính là đạo lý của ta!”
Đơn giản vô cùng, gần như vô lý.
“Rầm —— “


Vô Vọng bị Lâm Uyên đâm xuyên tâm mạch, vỡ vụn như gương.
Ân Bích Việt bỗng nhiên hoàn hồn lại, tập trung tinh thần nhìn lần nữa, hóa ra gạch xanh chưa bao giờ vỡ, cũng không có khói bụi cùng gió tuyết.


Vẫn là con phố thấy lúc đầu. Bóng đêm yên tĩnh, ánh sao yếu ớt. Sư huynh cùng với tăng nhân đứng ở trước mắt hắn.
Trận chiến mới vừa rồi chỉ xảy ra trong cảnh thiền định của Vô Vọng.
“Thiện tai, đại đạo rất đơn giản. Chúc mừng Ân thí chủ đã phá Đại Thừa.”


Nói xong câu này, khuôn mặt của tăng nhân nhanh chóng xám xịt già yếu, tựa như mấy chục năm sức sống đã trôi qua chỉ trong giây lát.
Ân Bích Việt cùng Lạc Minh Xuyên nghiêm túc làm lễ, “Đa tạ đại sư.”


Vô Vọng niệm Phật một tiếng, bình tĩnh quay người, từng bước đi về hướng học phủ, thân hình thoáng cái đã biến mất không còn tăm hơi.
Ân Bích Việt lúc này đã rõ ràng, trận chiến này không phải để phân thắng bại, cũng không quyết sống còn.


Một vị Á Thánh dùng tuyệt học sư tử hống của Phật môn, vạch rõ mê chướng cho hắn, mà hắn dùng Lăng Tiêu kiếm ý phá cảnh, từ đây mới chính thức lĩnh ngộ được uy thế của thanh thần binh Lâm Uyên này.
Đây là cuộc chiến lập đạo của hắn.






Truyện liên quan