Chương 2: Thế giới 1: Công lược thiếu niên bệnh tự kỷ (2)
Đúng là lão cha tiện nghi của nguyên chủ.
Cha Diệp đi được hai bước liền đứng ở tại chỗ, nhìn Thiên Tầm giống như nhìn một món hàng hoá vậy, thanh âm lạnh lùng, không một tia tình cảm gì: "Thay một bộ quần áo đẹp mắt, theo cha ra ngoài."
Thiên Tầm nhíu mày một cái nhỏ đến không thể nhận thấy, ngồi ngay ngắn trên giường, nhưng không đi thay quần áo theo lời của cha Diệp.
Người đàn ông trung niên trong nháy mắt lệ khí càng sâu, hắn cất bước đi đến chỗ Thiên Tầm, động tác thô lỗ chế trụ cánh tay Thiên Tầm: "Thân là con gái của Diệp gia, con có trách nhiệm phải hi sinh! Đừng nói với cha thiếu gia Tư gia có chứng tự bế gì đó, cha làm như vậy là đưa con vào hố lửa, con biết có bao nhiêu người bởi vì tiến vào Tư gia đó mà chen chúc sứt đầu mẻ trán, con chế giễu, để cơ hội tốt như vậy lại không cần, ngu xuẩn!"
Động tác cha Diệp thô lỗ lại có khí lực lớn, rốt cuộc thân thể luôn sống an nhàn sung sướng này của nguyên chủ là quá yếu, chỉ trong thoáng chốc, Thiên Tầm lại nhận ra được cánh tay của mình hơi đỏ, thu liễm lại ý lạnh nơi đáy mắt, nàng đọc rõ từng chữ: "Con đã biết!"
Giữa lúc cha Diệp cho là nàng lại muốn làm yêu thiêu thân gì đó thì, Thiên Tầm đột nhiên hừ lạnh lên, khoé miệng hàm chứa vài phần chế chạo: "Cha, nếu là trên người con có chỗ nào xanh xanh tím tím, người nói... Tư gia lại sẽ xử lý cha như thế nào?"
Lời Thiên Tầm vừa nói ra, cha Diệp lúc này mới ý thức được hành vi của mình có chút không thích hợp, vội vã buông Thiên Tầm ra, nhưng âm trầm trên mặt vẫn chưa rút đi, "Tư gia đột nhiên gọi điện thoại tới, kêu cha sớm đưa con đi. Nhanh, thay một bộ quần áo theo cha đi. Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, con cần phải cân nhắc rõ ràng!"
Thiên Tầm chậm rãi cúi đầu, che giấu ý lạnh nơi khoé miệng, nhưng đồng thời lại suy tư đến lời của cha Diệp, cốt truyện đến sớm, lại có chuyện gì sao?
......
Mặc dù từ trong cốt truyện biết Tư gia phú khả địch quốc, nhưng trong nháy mắt khi bước vào biệt thự của Tư gia, vẫn không khỏi kinh ngạc.
Giống như lâu đài cổ cung đình châu Âu thời Trung cổ, đèn thuỷ tinh phục cổ [ ] trang nhã treo lên trần nhà cao, phát ra ánh sáng sáng rực như ban ngày, đối diện cửa chính có treo một bức tranh sơn dầu vô cùng có tính nghệ thuật, liền ngay cả khung tranh cũng có chút tinh xảo; trước tường là một chiếc tủ màu nâu tối, mặt trên để những tác phẩm nghệ thuật quý giá đến từ các nơi trên thế giới, trong đó không thiếu đồ sứ tinh xảo của Trung Hoa cổ đại.
[ ] phục cổ: khôi phục lại, chế tác lại từ nguyên bản các loại đồ vật cổ đã bị hư hại.
Nền nhà đá cẩm thạch màu trắng xa hoa không dính một chút bụi đất, thảm trải sàn màu đỏ sậm xoay tròn dọc theo cầu thang bằng gỗ thô vẫn trải dài lên tầng trên, hết sức xa hoa.
Lão quản gia thoạt nhìn năm sáu chục tuổi mặc một bộ âu phục khéo léo màu đen đi đến trước mặt Thiên Tầm và cha Diệp, mang trên mặt nụ cười lễ độ: "Diệp đổng, Diệp tiểu thư."
Tuy rằng chỉ là một quản gia, nhưng cha Diệp vẫn không tiếc gật đầu cung kính: "Đây là con gái nhỏ Thiên Tầm, xin thông cảm vì đã tới chậm."
Nụ cười trên mặt lão quản gia không giảm: "Lão gia phân phó ta, Diệp tiểu thư tới liền trực tiếp sắp xếp cô ấy vào Tư gia ở. Sắc trời không còn sớm, Diệp đổng xin hãy sớm đi về nghỉ."
Đây là hạ lệnh trục khách.
Sắc mặt cha Diệp hơi cứng đờ, lão gia tử có ý gì, ngay cả gặp mặt hắn cũng không muốn sao? Thực sự là buồn cười! Vừa muốn phác tác, nhưng nghĩ đến mục đích của chính mình, cha Diệp lại tạm thời đem tức giận đè ép xuống, ngoài cười nhưng trong không cười: " Vậy Thiên Tầm lại nhờ nhà các ông, tôi đi trước."
Lão quản gia từ lúc vào cửa vẫn trầm mặc không nói gì dẫn Thiên Tầm đến phòng sách ở lầu hai, ghế sa lon da xanh biếc, một vị lão nhân tóc bạc đang ngồi, lúc này ông đang giữa lúc ngắm mắt nghỉ ngơi.
"Lão gia, Diệp tiểu thư tới."
Nghe được thanh âm, lão nhân kia chậm rãi mở mắt ra, đôi con ngươi có chút đục ngầu hiện lên tinh quang, không giận tự uy. Khí thế làm người ta không khỏi thần phục bao phủ lấy Thiên Tầm, cũng may là cô đã đi qua nhiều thế giới như vậy, cũng gặp qua không ít người như vậy, bằng không bản thân bây giờ không thể không bị doạ sợ đến mức quỳ xuống.