Chương 56: C56: Công Chúa Hòa Thân Vs Đế Vương Ốm Yếu (7)
Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Tiểu Linh Linh
Bóng đêm thanh lãnh, ánh trăng tựa như tràn ngập sương mù, ánh bạc rơi xuống phủ đầy mặt đất, gió đông rét lạnh gào thét trong đêm, cánh cửa sổ bị thổi phát ra những tiếng dập lớn, ánh nến cũng bị lung lay, gió thổi trúng lay động trái phải, lúc nhỏ lúc lớn.
Vài bóng đen bay nhanh qua nóc nhà Lạc Tuyết cư, hướng về phía bên sườn của chủ thất, mà chỗ kia, rõ ràng là sương phòng Linh Nhi đang ở.
...
Trong phòng, Thiên Tầm nằm trên giường, dùng chăn che đến kín mít. Nàng có chút khó chịu mà xoa huyệt thái dương, đã xuyên qua nhiều thế giới như thế, nàng chưa từng lo lắng vấn đề của thân thể bao giờ, không nghĩ rằng tố chất thân thể này kém như thế, vào ban ngày ở bên ngoài thổi chút gió, ban đêm liền trở lạnh.
Ai...... Đầu thật nặng, thật chóng mặt.
Thanh âm loảng xoảng vỡ vụn chợt vang lên trong giữa đêm, sau đó là vài tiếng la hét bén nhọn.
Thiên Tầm đột nhiên mở mắt ra, không kịp mặc thêm quần áo, chỉ một thân trung y màu trắng, liền nhanh chóng chạy về nơi thanh âm phát ra.
"Hệ thống, kiếm!"
Đá văng cửa sương phòng của Linh Nhi, trong tầm mắt xuất hiện một nam hắc y và một nữ tử ở trong góc run bần bật, trên người chảy máu đỏ tươi, lách tách rơi vài giọt trên nền đất, khuôn mặt trắng bệch.
Linh nhi cắn môi, giọng nói yếu ớt, dùng hết toàn lực thoi thóp: "Công chúa, chạy mau!"
Nhìn Linh Nhi ngã xuống trước mặt mình, Thiên Tầm trong khoảnh khắc đó đôi mắt liền đỏ rực, ánh mắt lướt qua, xung quanh người phát lạnh: "Một tên cũng đừng hòng trốn!"
Tất cả hắc y nhân từ khinh thường đều chuyển sang hoảng sợ.
Nữ tử này thân pháp quỷ dị, bộ dáng tới đôi mắt đỏ phảng phất như Tu La đến từ địa ngục, âm trầm đáng sợ.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, trong sương phòng cơ hồ bị vết máu lấp đầy, một bộ trung y màu trắng của nàng vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, chỉ là cặp giày thêu hồng nhạt kia bị nhiễm đến sâu sắc, càng thêm yêu dã.
Miếng vải đen trên tay hắc y nhân bị rách, lộ ra một ấn ký hình ngọn lửa.
Thiên Tầm lạnh lùng mà cau môi cười, tựa như hoa anh túc nở rộ trong địa ngục, tuyệt mỹ nhưng lại mang theo chất độc trí mạng.
Lâu Lăng Sa, ngươi thật tốt.
Cho bản công chúa một lý do để giết ngươi.
...
Âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ thất bại cũng không vang lên, Thiên Tầm hoàn toàn sực tỉnh, Linh Nhi còn sống!
Nàng vội vàng ôm Linh Nhi lên, đi về phía phòng mình, "Hệ thống, ta muốn thuốc chữa thương nhanh chóng."
―― Ký chủ, một vị diện chỉ có thể mua sắm một kiện thương phẩm, vừa rồi ngươi đã dùng hết.
"Thanh kiếm kia?" Giọng nói đều, vặn vẹo.
―― Ừm.
"Đờ mờ! Giúp ta cái vội, ta nhớ trong phủ Thái tử có một ngự y, cho gọi hắn tới, tốt nhất...... đánh thức tất cả mọi người trong phủ Thái tử!"
―― Ký chủ, ngươi bình tĩnh một chút!
"Thái tử phủ thủ vệ nghiêm ngặt, nếu không có Thượng Quan Khanh Mặc ra lệnh, những hắc y nhân đó làm sao có thể thuận lợi như thế liền xông tới. Mẹ nó, lão tử muốn gi3t ch.ết hắn!" Thiên Tầm vừa nói, vừa thuần thục mà thay Linh Nhi xử lý miệng vết thương, chỉ là Lạc Tuyết cư này không có dược liệu, chỉ có thể chờ ngự y tới.
Hệ thống trầm mặc một chút, suy xét tính khả thi của vấn đề này.
―― ta gọi ngự y trước.
...
Rất nhanh, cảnh tượng một đám người vội vàng chạy tới.
Dẫn đầu chính là Thượng Quan Khanh Mặc, trên mặt mang theo tức giận bị đánh thức: "Ninh Thiên Tầm, ngươi lại đang làm gì..."
2
Giọng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, trước mắt một nữ tử thân huyết sắc loang lổ, khóe môi hiện lên ý cười lệnh người sợ hãi, không chút nào thấy khiếp đảm lúc sáng.
Thiên Tầm không để ý đến hắn, kéo lão già mang hòm thuốc phía sau hắn lại, uy hϊế͙p͙ nói: "Cứu sống nàng, bằng không bản công chúa giết ngươi!"
1