Chương 42: Đừng nghĩ nhiều
Đây là một pha động tác chậm.
Chu Tĩnh Tuệ giang hai tay, ưỡn ngực, vẻ mặt không sợ hãi như thế khiến thích khách, vốn bởi vì mất máu quá nhiều mà hoảng hốt, cảm thấy, dáng vẻ của nàng ta dường như trở nên rất cao lớn, rất dũng mãnh, vì vậy tay run lên, thanh đao vốn nên đâm trúng trái tim của nàng ta, lệch lên trên, đâm vào phía dưới xương quai xanh của nàng ta, sau đó, bị kẹt lại.
Lưỡi đao lạnh lẽo xé toạc máu thịt, loại cảm giác lạnh lẽo đập vào mặt này lại làm cho cả người nàng ta đều hưng phấn đến run rẩy, nàng ta hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, suy nghĩ duy nhất là, nàng thành công.
Công cứu giá, rốt cuộc rơi xuống trên đầu nàng!
Nàng nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, lộ ra một vẻ mặt không hề tiếc nuối, từ từ quay đầu, nàng còn phải tiếp tục tăng thêm độ hảo cảm ở chỗ Hoàng thượng, nàng muốn dùng giọng tuyệt vời của mình nói cho hắn biết, nàng không muốn hắn bị thương, đỡ kiếm thay hắn, nàng cam tâm tình nguyện, nàng không hối hận!
Đợi đến khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy lại là một mảnh vắng vẻ.
Quay trở về thời điểm Chu Tĩnh Tuệ dùng sức đụng vào đẩy Hoàng hậu “lương lương” ra ——
Tạ Bích Sơ bị nàng ta đụng, cả người không khống chế được mà ngã sang bên cạnh, sau đó Cảnh Diệp, vẫn dùng sức nắm chặt cổ tay nàng, bị nàng lôi kéo, cũng ngã theo, vì vậy hai người nằm trên mặt đất trơ mắt nhìn nữ chính đại nhân mang theo nụ cười giang hai cánh tay, giống như là đang đắm mình trong gió xuân, bị đâm một cái.
Đó rốt cuộc là loại vẻ mặt gì vậy hả, sắp ch.ết rồi mà tâm tình vẫn tốt như vậy thì quả thực là một tảng băng ngầm đó có được không?
Về chuyện tại sao Cảnh Diệp không buông Tạ Bích Sơ ra, không biết là bởi vì không muốn buông, hay là không kịp buông, hoặc là nắm trong thờì gian quá dài nên ngón tay cứng ngắc không buông ra được...... Đừng để ý những chi tiết này nữa.
Dù sao hai người yên yên ổn ổn mà nhìn thấy hiện trường Chu Tĩnh Tuệ hớn hở chịu ch.ết, nhưng làm người thống trị tối cao của quốc gia, điều mà Cảnh Diệp quan sát được còn nhiều hơn, động tác lệch khỏi quỹ đạo của thích khách, cùng với thanh đao chỉ đâm vào phần mũi, lực đâm cũng không quá mạnh, những điều này đều khiến cho Cảnh Diệp cực kỳ hoài nghi.
Đương nhiên việc quan trọng hơn trong tình cảnh này là giữ được mạng nhỏ trước đã, cũng may rất nhanh viện binh đã đến trước mặt, một người đi đầu nhảy xuống ngựa, tiến lên quỳ một gối hành lễ nói: “Thần cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Giọng nói nghe thật quen tai, Tạ Bích Sơ không nhịn được nhìn kỹ lại, nam nhân vẻ mặt nghiêm túc này nhìn thật giống tên ngốc Cảnh Hoan cái kia á.
Cảnh Diệp nhìn Cảnh Hoan một cái, sau đó theo bản năng nhìn về phía tiểu Hoàng hậu của mình, chỉ thấy tiểu Hoàng hậu không chớp mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hoan, vẻ mặt hắn không thay đổi chút nào, vừa dùng lực kéo Tạ Bích Sơ vừa nói: “Hồi cung.”
Ngay cả “Miễn lễ” cũng không nói.
Cảnh Diệp lên ngựa, thuận tiện cũng ôm Tạ Bích Sơ lên theo, thấy nàng vẫn mang dáng vẻ mất hồn mất vía, trong lòng càng trở nên bực bội, không nhịn được bật thốt lên: “Thích Tĩnh vương đến vậy?”
Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền âm thầm hối hận, nàng là Hoàng hậu của hắn, nói nàng thích Tĩnh Vương, có khác gì chỉ vào mũi nàng nói nàng thủy tính dương hoa (lẳng lơ)?
Tạ Bích Sơ lại hoàn toàn không nghĩ tới ý này, chỉ là kinh ngạc hỏi: “Vừa rồi là Tĩnh vương?!” Nhưng Cảnh Hoan rõ ràng là một tên ngốc, vị cao lãnh kia là ai vậy?
Cảnh Diệp hơi sửng sốt, lập tức cảm thấy nở mày nở mặt, tinh thần sảng khoái, vẻ mặt cũng trở nên nhẹ nhàng, vừa thúc ngựa chạy về phía doanh địa vừa thuận miệng nói: “Ừ, có thể là vậy.”
Tạ Bích Sơ: “......”
Bệ hạ ngài cũng là do khỉ mời tới đúng không?
Có điều từ tình huống hôm nay xem ra, quan hệ của Hoàng đế Bệ hạ và Tĩnh Vương đúng là giống như suy đoán của nàng, vô cùng cứng ngắc luôn, nhưng mà Tĩnh Vương có cứng đi nữa thì vẫn tự mình dẫn người tới cứu giá, phải biết là lúc trước nàng cũng không nhìn thấy Tĩnh Vương trên đại hội động viên đâu.
Nàng còn đang rơi vào cơn suy tư, Hoàng đế Bệ hạ lại đột nhiên mở miệng, giọng nói có hơi kỳ quái, “Chu Tĩnh Tuệ kia......”
Thần kinh Tạ Bích Sơ run lên, cặp mắt sáng lên, tới rồi tới rồi, trong truyện gốc, nữ chính nhờ vào trí nhớ trước khi sống lại cứu Hoàng đế, sau đó thuận lợi được điều đến trước mặt vua làm nữ quan, chuyên môn bày giấy mài mực cho Hoàng đế, người đẹp kề bên, ngâm thơ làm câu đối, trước hoa dưới trăng gì gì đó cuối cùng thì “không kiềm chế được” lăn giường, tiếp theo là nữ chính một đường mạnh mẽ tiến lên......
Cho nên ngay lập tức nàng sẽ tự chứng kiến bước thứ nhất trên con đường xưng bá của nữ chính sao? Tưởng tượng thử thôi cũng đã cảm thấy rất kích động đó.
Nàng cố nén, dùng giọng trấn tĩnh hỏi: “Bệ hạ muốn nói gì?”
“Không có gì,“ Cảnh Diệp nhanh chóng phủ nhận, sau đó dừng một chút rồi lại chậm rãi nói: “Nàng ta dù sao cũng đã đẩy chúng ta ra, nói lại thì cũng có thể xem như là cứu giá, nhưng mà nàng ta có hơi không ổn, cho nên nếu như trẫm...... Nàng cũng đừng nghĩ nhiều.”
Đoạn trước Tạ Bích Sơ còn nghe hiểu, đoạn sau Cảnh Diệp nói vừa nhanh giọng lại nhỏ, úp úp mở mở nên nàng vốn là không nghe rõ lắm, hơn nữa từng chữ đều nghe hiểu, nhưng đặt chung một chỗ nàng hoàn toàn không hiểu có được không?
Cái gì gọi là nàng đừng nghĩ nhiều, nàng nghĩ nhiều cái gì? Sao nàng lại phải nghĩ nhiều?
Lời nói vòng một vòng trên bờ môi, cuối cùng nàng vẫn không hỏi ra, có gì hay mà hỏi chứ, chuyện về nữ chính nàng đã tham gia vào quá nhiều, cũng ví dụ như kinh nghiệm vô cùng kích thích ngày hôm nay, sau này vẫn là cách xa một chút thôi.
Nhất là Hoàng đế Bệ hạ, nếu như nữ chính đã cứu giá rồi, chắc chẳng mấy chốc sẽ ở lại trước mặt vua, quan pháo thí như nàng đây vẫn nên tiếp tục làm một tiểu trong suốt thôi.
Chỉ là cho dù nàng muốn hỏi, có lẽ tạm thời cũng không hỏi được, bởi vì sau khi trở lại doanh địa rửa mặt nghỉ ngơi, Tạ Bích Sơ liền ngủ không tỉnh, vinh quang mà phát sốt rồi.