Chương 125: Ghen tị làm cho người đàn ông điên cuồng
Sàn nhảy mờ tối, ánh đèn không ngừng lóe lên, trong không khí tràn ngập mùi rượu khiến cả quán bar tạo cho người ta cảm giác mị hoặc đến mê mang. Lăng Thượng Phi không ngừng ưỡn ẹo thân thể xinh đẹp, giống như uống phải thuốc kích thích, điên cuồng tìm vui trong sàn nhảy. Cô muốn mượn vũ điệu điên cuồng này để quên đi nỗi nhục nhã bị mẹ trách mắng.
Hai người đàn ông một trước một sau kẹp cô lại, dùng ánh mắt đắm đuối liếc nhìn thân thể khêu gợi của cô ta, tính toán trong lúc múa may sẽ ma sát với thân thể của cô ta.
"Tránh ra!" Lăng Thượng Phi cao ngạo ngẩng đầu lên, con mắt diễm lệ bất tuần nheo lại, nhìn chằm chằm đối phương.
Người đàn ông đứng ở trước mặt cô ta lấy tay nắm được cằm của cô, tà khí nói: "Còn rất cay, ha ha, tôi thích."
"Tao là con gái Lăng Khắc Cốt! Chúng mày dám đụng tới một gón tay của tao, ba tao sẽ làm cho chúng mày ch.ết rất thảm." Lăng Thượng Phi đẩy tay đối phương ra, nói đầy uy hϊế͙p͙.
"Con gái Lăng Khắc Cốt?" Hai người đàn ông này liếc nhìn nhau, sau đó không chịu tin tưởng cười lớn, "Còn anh đây chính là con trai của Lăng Khắc Cốt đấy. Cô em, hãy cùng các anh đây vui đùa một chút cho thỏa đi."
"Tạo thực sự chính là con gái của Lăng Khắc Cốt!" Lăng Thượng Phi có chút sợ, trước kia mỗi lần lấy tiếng của ba ra dọa, không một tên đàn ông nào dám đụng vào cô ta, hôm nay hai người đàn ông này thế nhưng không tin cô là con gái Lăng Khắc Cốt.
"Em gái, các anh đây đã tìm em rất lâu rồi, theo bọn anh về nhà đi." Hai người đàn ông này kẹp lấy cô ta vào giữa, cười tà ép dần cô ta rời ra phía ngoài quán bar.
Thấy con gái bị hai tên đàn ông dồn ép, Tưởng Lệ Văn lập tức từ từ trong bóng tối lén lút chạy ra. Ánh mắt ác độc của ả bắn về phía đối phương. Dám đả thương con gái bảo bối của ả, hai tên này muốn tìm ch.ết!
Hai người đàn ông này mặc dù trẻ tuổi, cũng không thể là địch thủ của một kẻ xuất thân từ sát thủ như Tưởng Lệ Văn. Sau mấy hiệp, liền bị ả đá văng ra trên đất. Ả đang muốn cắt đứt cổ của hai tên đàng ông kia, liền nghe thấy Lăng Thượng Phi hô: "Thôi, để cho bọn họ cút."
Tưởng Lệ Văn mới vừa buông tay, cả hai tên ngã ra, bò lê bò toài né ra.
"Tiểu Phi, con không sao chứ?" Tưởng Lệ Văn không để ý tới bộ dạng của bản thân vì đánh lộn mà nhếch nhác, lo lắng chạy đến trước mặt Lăng Thượng Phi.
"Bà là ai? Tại sao gọi tôi Tiểu Phi?" cái tên Tiểu Phi này chỉ có người nhà của cô mới có tư cách gọi, Lăng Thượng Phi cao ngạo chất vấn Tưởng Lệ Văn.
"Ta là mẹ con. . . . . . Ừ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Tưởng Lệ Văn thấy ánh mắt sắc bén của Lăng Thượng Phi, sững sờ há miệng, sau đó vội vàng đổi lời nói, "Là hàng xóm khi còn nhỏ của mẹ con, đúng, hàng xóm, chỉ là hàng xóm."
"Hàng xóm? Nhà họ Lăng chúng tôi sao có thể có loại hàng xóm bần tiện như bà chứ?" Lăng Thượng Phi nhìn Tưởng Lệ Văn xem thường. Ba cô là Lăng Khắc Cốt, một trong những người đàn ông giàu có nhất thế giới, Lâu đài Tinh Nguyệt tọa lạc ở vị trí tốt nhất trong khu vực của kẻ giàu có, làm sao có thể có loại hàng xóm nghèo hèn như thế này?
"Là khi mẹ con còn bé. Bé cưng, bọn họ không có tổn thương con chứ?" Tưởng Lệ Văn hỏi đầy quan tâm.
"Vô cùng tốt." Lăng Thượng Phi khoanh hai tay trước ngực, cắn răng nghiến lợi nói, "Bọn chúng vậy mà lại không tin tôi là con gái Lăng Khắc Cốt."
"Ta tin. Bé cưng, ta tin." Tưởng Lệ Văn cố gắng trấn an tâm tình con gái.
"Mẹ nó, hôm nay đúng là đủ xui xẻo! Đều do cái con nhà đầu xấu xí Tưởng Tiếu Phàm đó, hại tôi một ngày gặp toàn vận rủi." Lăng Thượng Phi nghĩ tới Tiểu Phàm, liền hận không được bóp ch.ết cô. Nếu như không phải là Tưởng Tiếu Phàm, cô sẽ không bị mẹ mắng liên tục, anh Tuấn Vũ cũng sẽ không hung dữ với cô. Trước khi Tưởng Tiếu Phàm xuất hiện, anh Tuấn Vũ chưa từng phủ nhận chuyện là bạn trai của cô, mặc dù cô cũng chân chính chưa phải bạn gái của anh. Nhưng sau khi Tưởng Tiếu Phàm xuất hiện, trong mắt của anh ấy đã không còn có mình, tất cả đều tại Tưởng Tiếu Phàm.
"Tưởng Tiếu Phàm? Bé cưng, nói cho ta biết nó tổn thương còn như thế nào?" Tưởng Lệ Văn vừa nghe Tiểu Phàm chọc con gái tức giận, lập tức khẩn trương hỏi.
"Tôi cho bà biết có ích lợi gì? Cút! Đừng có chọc cho tôi tức thêm!" Lăng Thượng Phi ngạo mạn lắc mông đi về phía chiếc xe thể thao màu đỏ của mình.
"Tiểu Phi, mẹ sẽ giúp con trừng phạt nó!" Tưởng Lệ Văn nhất thời nóng lòng, quên mất phải che giấu thân phận của mình.
"Mẹ? Bà là mẹ ai? Không cần nhận loạn thân thích!" Lăng Thượng Phi quay người lại, ác độc đẩy Tưởng Lệ Văn, "Tôi là con gái Lăng Khắc Cốt, mẹ tôi tên Lăng Hi Nguyên, Tổng giám đốc Châu báu Thượng Hi."
Bị Lăng Thượng Phi nổi nóng đẩy một cái, Tưởng Lệ Văn không vui cầm cổ tay của cô ta: "Con gái Lăng Khắc Cốt? Con cho rằng thật sự là như vậy? Nếu không phải là năm đó ta đánh tráo con với Tưởng Tiếu Phàm, thì con cũng chỉ là con gái của ta mà thôi."
"Bà nói láo!" Lăng Thượng Phi không tin rống to, "Bà rốt cuộc là ai? Tại sao lại nói những lời dối gạt tôi?"
Cô sao có thể tin những lời của người đàn bà hạ tiện này nói, cô là con gái Lăng Khắc Cốt, là con gái của một trong những người giàu có nhất thế giới, Lăng Khắc Cốt!
"Nếu con nghe lời ta, ta sẽ khiến cho con vĩnh viễn vẫn là con gái của Lăng Khắc Cốt. Tiểu Phi, con gái ngoan của ta, chỉ cần con phối hợp với ta, tương lai tất cả tài sản của Ưng tập đoàn sẽ đều là của mẹ con chúng ta." Tưởng Lệ Văn tham lam nói.
Nói thật cho Tiểu Phi biết thật ra cũng không có gì là không tốt, bằng không, tương lai cho dù con bé có lấy được toàn bộ tài sản của Lăng Khắc Cốt, sợ rằng cũng sẽ không cho người mẹ là ả lấy một đồng. Khống chế được Tiểu Phi, ả mới có thể thuận lợi tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
"Tôi không tin! Bà lừa tôi!" Lăng Thượng Phi hoảng sợ đẩy Tưởng Lệ Văn ra, hốt hoảng mở cửa xe chui vào, trốn chạy giống như đang né tránh ôn dịch.
Cô là con gái Lăng Khắc Cốt, nhất định là như vậy!
Cô mới không phải là con gái của người đàn bà đê tiện kia! Con nha đầu xấu xí Tưởng Tiếu Phàm kia mới phải!
Bàn tay cầm vô lăng lái xe của cô run run, sắc mặt bởi vì sợ hãi mà xanh mét.
"Tưởng Tiếu Phàm mới là con gái của bà ta!" Lăng Thượng Phi lái xe vào lâu đài Tinh Nguyệt, một đường lảo đảo vọt vào trong lâu đài.
"Tiểu Phi, đứng lại!" Hi Nguyên vừa thấy Lăng Thượng Phi vọt vào nhà, lập tức từ trên ghế salon đứng lên. Nếu như cô không giáo huấn Tiểu Phi một chút cho tốt, đứa nhỏ này sẽ trở nên không có phép tắc gì. "Tiểu Phi, con càng ngày càng khiến cho mẹ thất vọng. Con rốt cuộc là học được ở ai? Cái thói kiêu căng tùy hứng đó? Đứa nhỏ ngoan ngoãn như Tiểu Phàm, con sao có thể đụng một chút là đánh người?"
Lăng Thượng Phi nhìn Hi Nguyên, trong đầu vẫn đàn nghĩ tới những gì Tưởng Lệ Văn nói, Tưởng Tiếu Phàm mới đúng là con gái của mẹ, cô chỉ là kẻ thế thân, là đứa con gái được Tưởng Lệ Văn đánh tráo. Trong đầu của cô xuất hiện gương mặt của Tưởng Tiếu Phàm, cô hoảng sợ phát hiện Tưởng Tiếu Phàm và mẹ vô cùng giống nhau, nếu như mẹ trẻ lại hai mươi tuổi, bộ dạng không phải chính là của Tưởng Tiếu Phàm bây giờ sao?
Sợ hãi trong lòng cô càng mạnh mẽ, cô hốt hoảng lắc đầu, từng bước một lui về phía sau: "Không! Không thể nào!"
"Tiểu Phi, con làm sao vậy?" Hi Nguyên cho là của mình phê bình quá nghiêm khắc, dọa đến Tiểu Phi, lập tức quán tâm tiến lên nhìn cô.
"Không có, không có gì." sắc mặt Lăng Thượng Phi tái nhợt, lắc đầu. Cô không thể để cho Tưởng Tiếu Phàm cướp đi mọi thứ hiện tại của cô, cô mới đúng là con gái của Lăng Khắc Cốt! Cô nhất định phải đuổi cổ Tưởng Tiếu Phàm khỏi thế giới của mẹ.
"Sốt rồi sao?" Hi Nguyên đưa tay sờ sờ trán Lăng Thượng Phi, "Không có việc gì. Tiểu Phi, Rốt cuộc con sao vậy?
Lăng Thượng Phi ôm cổ Hi Nguyên, dùng giọng điệu yếu đuôi nói: "Mẹ, Tiểu Phi biết sai rồi. Nhưng Tiểu Phi thật sự là không khống chế được, ai bảo Tưởng Tiếu Phàm muốn cướp anh Tuấn Vũ đi. Người biết là Tiểu Phi từ nhỏ đã thích anh Tuấn Vũ. Mẹ, người đừng cho Tưởng Tiếu Phàm đi làm nữa, có được hay không?"
"Không được! Tiểu Phi, không cho phép tùy hứng!" Hi Nguyên kiên trì trả lời. Tiểu Phàm làm việc rất nghiêm túc, cô quyết sẽ không bởi vì bất kỳ nguyên nhân cá nhân nào mà sa thải Tiểu Phàm.
"Mẹ, cô ta muốn cướp bạn trai của con gái mẹ!" Lăng Thượng Phi gần như rống lên. Trong lòng cô có chút gấp, nếu như có một ngày mẹ biết Tưởng Tiếu Phàm mới đúng là con gái của bà, liệu có thể sẽ đuổi mình đi hay không? Cô đã quen với cuộc sống của một người có tiền, không thể sống nổi cuộc sống đói nghèo kia.
"Tiểu Phi, nếu con thật sự thích Tuấn Vũ, thì hãy tự mình sửa đổi lại tính nết một chút, nếu như mẹ là Tuấn Vũ, cũng sẽ lựa chọn Tiểu Phàm." Hi Nguyên không hề muốn tiếp tục nói chuyện thêm với con gái nữa, mặc dù Tiểu phi là con gái của cô, nhưng Tiểu Phi căn bản không hiểu chuyện được giống như Tiểu Phàm.
"Mẹ, con sẽ sửa, nhưng ngài cũng phải giúp con! Con và Tưởng Tiếu Phàm cũng đã biết nhau tù thời Năm nhất Trung học, con vẫn luôn không thích cô ta, ngài cho cô ta một khoản tiền để cô ta rời khỏi công ty đi.” Lăng Thượng Phi ôm lấy Hi Nguyên, ở trong lòng cô cố gắng nài nỉ.
Lăng Thượng Phi có một loại cảm giác nguy cơ nghiêm trọng, cô không thể lưu mối tai họa Tưởng Tiếu Phàm này lại.
"Tiểu Phi, chuyện khác thì mẹ có thể đồng ý, còn chuyện này dừng ở đây không bàn tiếp nữa! Còn nữa, mẹ đã nhận Tiểu Phàm làm con gái nuôi, về sau không cho phép con khi dễ con bé nữa”. Hi Nguyên vẻ mặt lạnh lùng đẩy Lăng Thượng Phi ra. Mới vừa rồi cô còn tưởng rằng Tiểu Phi đã hiểu chuyện hơn, thì ra vẫn là tùy tiện không nói đạo lý như vậy.
"Không! Mẹ không thể nhận cô ta!" Vừa nghe Hi Nguyên nhận Tiểu Phàm làm con gái nuôi, Lăng Thượng Phi liền khẩn trương. Cô muốn ngăn cản Tiểu Phàm tiếp tục thân thiết với Hi Nguyên!
"Chuyện này con không có quyền can thiệp!" Hi Nguyên không muốn lại tiếp tục để ý tới đứa con gái bốc đồng nãy nữa. Cô bỏ lại Lăng Thượng Phi, xoay người đi lên lầu.
"Tại sao có thể như vậy?" Lăng Thượng Phi lo lắng đi qua đi lại, cô không ngừng cảnh báo bản thân, "Lăng Thượng Phi, mày phải tỉnh táo, giữ bình tĩnh. Mày sẽ nghĩ ra biện pháp để mà đuổi Tưởng Tiếu Phàm đi."
Cô trở về phòng của mình ở trên lầu, ngồi ở trên giường, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ phải làm sao để diệt trừ cái đinh trong mắt Tưởng Tiếu Phàm kia.
. . . . . .
Dưới ánh đèn, Hàn Tuấn Vũ và Tiểu Phàm bày ra các loại tư thế, nhiếp ảnh gia ra sức thu hết những biểu hiện của họ vào từng tấm hình.
"Anh cách tôi xa một chút!" Tiểu Phàm hơi ngước thân thể về phía sau, gầm nhẹ lên với Hàn Tuấn Vũ đang dính vào mặt cô.
Môi Hàn Tuấn Vũ lơ đãng phất qua môi hồng của Tiểu Phàm, mị hoặc nói: "Đừng động! Chúng ta đang chụp hình!"
"Bỏ cái bàn tay heo của anh ra!" Tiểu Phàm không cam lòng nhìn chằm chằm nụ cười xán lạn trên mặt Hàn Tuấn Vũ. Anh ta vậy mà lại nhân cơ hội chụp hình để chấm ʍút̼! Nếu không phải ôm cô, chính là hôn trộm mặt của cô.
Anh chau chau mày, mê hoặc cười trầm thấp: "Chúng ta đang trình diễn tình cảm của đôi tình nhân, cười một cái!"
Đáng ch.ết!
Tiểu Phàm thật muốn kéo sụp luôn cái vẻ mặt tươi cười của Hàn Tuấn Vũ, rõ ràng là anh muốn chiếm tiện nghi, thừa dịp chụp hình mạnh mẽ ôm cô. Cô dùng chân đá văng Hàn Tuấn Vũ ra, đứng ở chỗ cách anh chừng 10 cm.
"Đầu cúi sát vào nhau thêm một chút nữa!" Nhiếp ảnh gia cau mày hô to với hai người bọn họ, "Hai người các em chưa từng thấy qua tình cảm của cặp tình nhân sao? Có cặp tình nhân mặn nồng nào mà lại cách nhau xa như hai người hay sao? Cậu, để tay lên eo của cô ấy, Cô bé, phải dựa vào trong lòng cậu ta, cười ngọt ngào một chút, không cần phải giống như có ai đó nợ em một trăm vạn đồng như vậy chứ."
"Tôi đã nói rồi mà!" Hàn Tuấn Vũ hả hê cười ôm Tiểu Phàm vào trong ngực, "Như vậy mới giống như tình nhân."
Tiểu Phàm chỉ có thể nén sự bất mãn trong lòng xuống, cố nở nụ cười cho tự nhiên một chút. Cô thật hối hận vì đã đồng ý chụp ảnh quảng cáo lần này, hại cô bị Hàn Tuấn Vũ ăn đậu hũ hết trơn. Chỉ là cô đã đồng ý rồi, chỉ đành nghe theo sự yêu cầu của nhiếp ảnh gia.
"Đúng! Cười ngọt ngào thêm chút, trong mắt phải có tình yêu, Tuấn Vũ, cậu từ phía sau ôm lấy hông của cô ấy, bàn tay phía trước đan vào với tay của cô ấy, đúng, đầu dán gần vào mặt của cô ấy, đúng đúng đúng, chính là như vậy, chậm rãi tiến tới gần, muốn hôn nhưng lại không phải là hôn. . . . . ." Nhiếp ảnh gia yêu cầu từng cái từng cái một khiến Tiểu Phàm suýt chút nữa thì bãi công, nhưng muốn Phu nhân Thượng Hi thêm tin tưởng mình, cô cũng chỉ đành đè nén bất mãn xuống, tận lực phối hợp.
"Phải có tình yêu." Hàn Tuấn Vũ đến gần môi Tiểu Phàm, nhắc nhở cô không cần trừng mình, vô tội giải thích, "Là nhiếp ảnh gia yêu cầu."
Tình yêu?
Tiểu Phàm dùng sức nắm tay Hàn Tuấn Vũ, trên mặt cười đến rất rực rỡ.
"Trái ớt nhỏ!" chân mày Hàn Tuấn Vũ không nhíu lấy một cái, anh đột nhiên đánh lén, đặt nụ hôn lên môi của Tiểu Phàm, mặt của Tiểu Phàm lập tức mắc cỡ đỏ hồng. Cô đang muốn nổi giận, nhiếp ảnh gia lại vô cùng hưng phần gào lên: "Quá tuyệt vời! Dừng lại ở đây! Kết thúc làm việc!"
"Cái gì?" Tiểu Phàm nghe được lời nhiếp ảnh gia nói, trên mặt càng hồng hơn. Bọn họ lại ghi lại cảnh Hàn Tuấn Vũ hôn trộm cô vào trong máy ảnh. Cô hất tay Hàn Tuấn Vũ ra, đuổi theo nhiếp ảnh gia hỏi: "Chú, có thể bỏ tấm hình cuối đi hay không?"
"Không thể!" Nhiếp ảnh gia một lời liền cự tuyệt, anh ta vừa loay hoay tháo dỡ các thiết bị chụp, vừa hài lòng nói, "Đây là bức hình tốt nhất hôm nay."
"Hả?" Tiểu Phàm sững sờ nháy mắt, "Ngài không thể dùng tấm này!"
Hàn Tuấn Vũ đi tới lôi Tiểu Phàm đi: "Tưởng Tiếu Phàm, em không cần quấy rầy làm ảnh hưởng tới sức phán đoán của nhiếp ảnh gia."
"Hàn Tuấn Vũ, tôi muốn giết ch.ết anh!" Tiểu Phàm tức giận đẩy Hàn Tuấn Vũ, "Ai cho phép anh hôn trộm tôi?"
"Làm việc cần làm thôi mà." Hàn Tuấn Vũ trâng tráo cười nói. Anh cười toét khoe hai hàm răng trắng bóng, cười đến cực kỳ đẹp mắt, "Chúng ta diễn vai tình nhân, không phải kẻ địch. Em từng thấy có cặp tình nhân nào lại không ôm hôn sao?"
"Hừ!" Tiểu Phàm hất tay Hàn Tuấn Vũ ra, ngang ngược xoay người rời đi.
Cô không cần tiếp tục tranh cãi với Hàn Tuấn Vũ nữa.
"Hả, tức giận?" Hàn Tuấn Vũ đuổi theo Tiểu Phàm, khom người nhìn nhìn gò má của cô.
Tiểu Phàm quay mặt, hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, tiếp tục mặt lạnh đi về phía trước.
"Tôi để cho em hôn lại ôi là tốt rồi." Hàn Tuấn Vũ đột nhiên ngăn trước mặt Tiểu Phàm, cười tà cúi đầu.
"Ai muốn hôn anh? Tự cao tự đại!" Tiểu Phàm dùng sức đẩy Hàn Tuấn Vũ ra, đi ra phòng khỏi chụp ảnh.
Cô đồng ý với Phu nhân Thượng Hi chụp hình đợt này chính là một sai lầm.
"Thật đúng là tức giận rồi sao?" Hàn Tuấn Vũ lắc đầu một cái, anh mấy bước đuổi theo Tiểu Phàm, thành khẩn nói, "Để bày tỏ áy náy của tôi, tối nay tôi mời em ăn cơm."
"Không đi." Tiểu Phàm không chút do dự cự tuyệt.
Cô đang muốn sang đường, qua trạm xe buyt ở đối diện bên kia đường, chợt thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ giống như phát điên đang lao thẳng về phía cô. Cô kinh ngạc sửng sốt, quên mất cả phải né tránh.
"Ngu ngốc!" Hàn Tuấn Vũ nhào tới, ôm cô cùng nhau lăn đến bên lề đường, mới giúp cô tránh thoát một trận va chạm.
Tiểu Phàm chưa tỉnh hồn che lồng ngực của mình, hô hấp có chút rối loạn. Mới vừa rồi chiếc xe kia thiếu chút nữa đụng vào cô, thật may là Hàn Tuấn Vũ kịp thời ôm cô tránh qua một bên.
"Cám ơn anh." Mặc dù vô cùng bất mãn đối với Hàn Tuấn Vũ, nhưng Tiểu Phàm vẫn rất thành tâm nói cảm ơn anh ta.
"Cảm ơn chỉ nói một câu vậy mà được sao? Em phải mời tôi ăn." Hàn Tuấn Vũ lưu loát đứng lên, cũng kéo Tiểu Phàm lên, hài hước nói.
"Tôi mời em?" Tiểu Phàm chỉ chỉ mặt của mình, kinh ngạc nhìn Hàn Tuấn Vũ, "Nhưng tôi mời không nổi anh một bữa đại tiệc kiểu Pháp đâu."
"Cái gì cũng được, chỉ cần là mời em tôi." Hàn Tuấn Vũ cầm thật chặt tay Tiểu Phàm, không chịu buông lỏng.
"Vậy là tôi có toàn quyền." Tiểu Phàm nghịch ngợm nhếch khóe miệng, một kẻ công tử ăn chơi như Hàn Tuấn Vũ khẳng định sẽ không thích những quán ăn vỉa hè, "Đi theo tôi!"
Cô lôi Hàn Tuấn Vũ đi về phía chợ đêm gần đó. Khi cô hai tay cầm hai xâu mực nướng đi về bên cạnh Hàn Tuấn Vũ thì nụ cười nở rộ còn có chút gì đó tà ác: "Tôi chỉ mời được anh ăn cái này."
"Thứ này mà cũng ăn được? Nhìn thật buồn nôn." Hàn Tuấn Vũ nhíu nhíu mày. Trên cá mực quết đầy tương ớt, nhìn thật giống như được phết máu vậy.
"Anh không ăn thì thôi!" Tiểu Phàm hả hê thu hồi xâu mực nướng, bản thân tự mình cắn một miếng, sau khi đã nhét hết cả xâu cá mực của mình vào bụng, cô nói: "Là anh tự mình không ăn, cũng đừng nói tôi không có mời."
"Ai nói tôi không ăn?" Hàn Tuấn Vũ đoạt lấy một xâu mực còn lại trong tay Tiểu Phàm, cậy mạnh cắn một cái. Vị cá mực tươi mới tuy không có tinh xảo như trong nhà hàng năm sao, nhưng lại có một loại hương vị vô cùng khác biệt.
"Anh chắc là ăn không vô loại thức ăn dành cho giới bình dân chúng tôi, cũng đừng cậy mạnh." Tiểu Phàm bị vẻ mặt của Hàn Anh Tuấn Vũ chọc cười.
"Chỉ cần là mời em, độc dược tôi cũng vậy sẽ uống." Hàn Tuấn Vũ mị hoặc cười nói. Ánh mắt của anh tràn đầy thâm tình, khiến Tiểu Phàm không được tự nhiên cúi đầu. Cái này tên công tử nhà giàu này, quả thật chính là khắc tinh của phụ nữ. Anh ta bình thương chính là dùng loại ánh mắt biết phóng điện này để mà mê hoặc bạn gái sao?
"Tôi về nhà đây." Tiểu Phàm hướng Hàn Tuấn Vũ lễ phép khoát khoát tay, xoay người rời đi. Khách đã mời xong, cô cũng không cần tiếp tục ở lại bên cạnh cái tên Hàn Tuấn Vũ họa thủy này nữa.
"Tôi đưa em về!" Hàn Tuấn Vũ kéo Tiểu Phàm, cười nói.
"Anh có xe sao?" Tiểu Phàm bồn chồn nghiêng đầu sang nhìn quanh. Từ chỗ bọn họ chụp anh đi ra, đi rất xa mới đến chợ đêm, anh ta không có xe thì lấy cái gì đưa cô về?
Hàn Tuấn Vũ cười vỗ vỗ tay, sau lưng anh ta lập tức xuất hiện một người áo đen, cung kính đưa cho anh ta một chùm chìa khóa xe: "Thiếu gia, xe của ngài đỗ ở cửa ra vào phía đông của khu chợ."
"Ừ. Các cậu lui ra, không cần đi theo tôi nữa." Hàn Tuấn Vũ cuồng ngạo nói. Tiểu Phàm phát hiện trên người anh ta có một loại quý khí, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Hàn Tuấn Vũ lôi kéo Tiểu Phàm tim đang đập mạnh và loạn nhịp, lôi cô hướng về phía cửa ra vào phía đông. Người mặc áo đen tự động lui ra, không dám tiến lên quấy rầy Hàn Tuấn Vũ. Chỉ là làm một ám vệ, bọn họ sẽ không nghe theo lời Hàn Tuấn Vũ nói, trở về, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ cậu ta, cậu ta xuất hiện tại nơi nào, bọn họ sẽ theo tới nơi đó.
Xe của Hàn Tuấn Vũ dừng ở trước cổng nhà họ Thẩm thì anh bồn chồn hỏi Tiểu Phàm: "Em ở nơi này?"
Nơi này rõ ràng là nhà Chú Thẩm, Tưởng Tiếu Phàm làm sao lại ở nơi này?
"Rất nhanh sẽ không phải nữa. Mấy ngày nữa tôi sẽ chuyển đi." Tiểu Phàm không hiểu quay đầu, liếc nhìn Hàn Tuấn Vũ, "Thế nào?"
"Không có gì." Hàn Tuấn Vũ cười tà mị đến gần Tiểu Phàm, "Tôi chỉ là thắc mắc, một người bình thường như em sao có thể ở trong một tòa biệt thự xa hoa như vậy."
"Anh cho tôi là ai?" Tiểu Phàm tức giận đẩy Hàn Tuấn Vũ ra, "Công tử Hàn, tôi không phải là loại người giống như anh nghĩ!"
"Loại người như tôi nghĩ?" Hàn Tuấn Vũ chau chau mày, cười đến tà ác, "Nhìn em đúng là bộ dạng của nữ giúp việc, chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi sao?"
"Anh . . . . Anh . . . . . Anh dẫn dụ tôi!" Tiểu Phàm đỏ mặt. Mới vừa rồi lời Hàn Tuấn Vũ nói để khiến cho cô tưởng anh ta muốn nói tới loại người tình hám tiền kia, cô dù nghèo khó thế nào, cũng sẽ không vì tiền mà bán thể xác.
"Oan uổng!" Hàn Tuấn Vũ vô tội nháy mắt mấy cái.
Tiểu Phàm khinh thường nhảy xuống xe của anh, cũng không quay đầu lại đi vào phái trong biệt thự. Hàn Tuấn Vũ, cái tên vô lại này!
Hàn Tuấn Vũ nhảy xuống xe, kéo Tiểu Phàm, ôm cô vào trong ngực, ác ý cúi đầu cường hôn một cái, rồi mới ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi mỏng, nói: "Ngày mai tiếp tục!"
Nói xong, anh liền lên xe, tiêu sái lái xe rời đi.
"Đáng ghét!" Tiểu Phàm tức giận lau môi của mình. Anh ta rốt cuộc lại cường hôn cô!
Cô muốn xông tới đánh anh ta, nhưng xe của anh ta đã lái đi. Cô chỉ có thể trợn to hai mắt, phẫn hận nhìn nụ cười cuồng dã của anh ta, giận đến cắn răng.
"Mình không tức giận, coi như bị chó cắn." Tiểu Phàm dùng sức khuyên mình.
Cô lau đôi môi xong, mới xoay người đi trở về biệt thự.
"Em vẫn còn biết trở về sao?" Trong bóng tối, một đôi bàn tay đột nhiên bóp chặt hông của Tiểu Phàm, ôm cô vào trong ngực.
Tiểu Phàm cảm nhận được trong giọng nói của đôi phương có sự tức giận bị đè nén, cô kinh hoảng đẩy anh ra: "Buông tôi ra!"
"Cậu ta là ai?" Giọng nói của Thẩm Đan lãnh khốc lộ ra lạnh lẽo. Mặc dù anh biết người đưa Tiểu Phàm trở về là Hàn Tuấn Vũ, nhưng anh không biết Tuấn Vũ cùng Tiểu Phàm rốt cuộc là quan hệ gì. Khi anh ở thư phòng thấy Tuấn Vũ hôn Tiểu Phàm thì lập tức tức giận, ức chế không chịu nổi, chỉ dựa vào mấy bước liền xuống lầu.
"Ông chủ, cái này không có quan hệ gì tới ngài chứ?" Tiểu Phàm khiêu khích nháy mắt, nhìn đôi mắt anh tuấn của Thẩm Đan ẩn trong bóng tối, "Tôi chỉ là nữ người hầu của chú, không nhất thiết phải xin phép chú trong các mối quan hệ giao tiếp của tôi."
"Lá gan trở nên lớn rồi sao?" Thẩm Đan nắm được cằm Tiểu Phàm, lo lắng cười lạnh.
Lúc mới gặp gỡ Tiểu Phàm thì cô vẫn còn giống như một con mèo nhỏ nhu nhược, không nghĩ tới bây giờ móng vuốt của cô trở nên sắc bén, đã biết phản kháng người.
"Buông tay!" Tiểu Phàm bị Thẩm Đan bóp đau, cô nhăn mày lại, nghĩ đẩy tay của anh ra.
Thẩm Đan nhớ tới nụ hôn của Hàn Tuấn Vũ, ghen tỵ cúi đầu, cuồng dã hôn môi Tiểu Phàm.
"Người xấu! Biến thái! Sắc lang!" Tiểu Phàm vừa đấm Thẩm Đan, vừa không ngừng mắng. Cô thế nào thời gian gần đây gặp phải toàn mấy người đàn ông bá đạo như vậy chứ, căn bản không thèm hỏi tới cảm thụ của cô, chỉ biết mạnh mẽ cưỡng hôn cô.
"Như em mong muốn!" Thẩm Đan cười lạnh vác Tiểu Phàm lên, dẫn cô trở về phòng ngủ của mình.
Khi Tiểu Phàm bị anh ném lên cái giường lớn ấm áp kia thì cô bất mãn kêu to: "Sắc lang! Tôi mới không cần lại lên giường với chú nữa!"
"Lại?" Khi Thẩm Đan nghe được những lời này của Tiểu Phàm thì sửng sốt mấy giây. Ánh mắt của anh giống như đèn pha quét qua quét lại trên người Tiểu Phàm nhìn qua mấy lần từ trong ra ngoài, sau đó khóe môi anh quỷ dị nhếch lên, trong mắt có thêm thần thái phấn khích.
Thì ra là như vậy.
Tất cả hình như cũng đã có giải thích hợp lý.
Thẩm Đan chậm rãi cởi nút áo sơ mi của mình, ánh mắt lại như một con báo săn mồi, nhìn chằm chằm Tiểu Phàm đang muốn tìm đường trốn chạy. Khi Tiểu Phàm nhảy xuống giường, muốn xông ra ngoài thì bị anh dùng bàn tay to chộp lại, lập tức kéo cô vào trong ngực.
"Tôi hết lần này tới lần khác chỉ thích lên giường với em." tròng mắt đen của Thẩm Đan sáng quắc đầy hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như rạng mây chiều của Tiểu Phàm. Khi môi anh rơi vào cần cổ trắng nõn của cô thì bàn tay của anh cũng không còn nhàn rỗi. Anh giống như một người làm công thuần thục bóc Ngọc trai, thoải mái cởi sạch tất cả trang phục trên người Tiểu Phàm.