Chương 33
Đến buồi chiều, Nghê Ca sốt càng cao hơn.
Bác sĩ đứng ở đầu giường thở dài:
“May mắn bảo cháu ở đây đợi thêm vài ngày. Bằng không mới ra viện lại phải quay trở lại tiếp rồi…Tình huống thân thể cháu quả thực quá kém. Sau khi xuất viện không thể lại tiếp tục như vậy. Bình thường phải chăm chỉ chạy bộ vận động cơ thể, uống nhiều nước ấm. Nghe chưa cô bạn nhỏ!!”
Nghê Ca toàn thân từ trên xuống dưới một điểm khí lực đều không có. Ở trong ổ chăn mà cuộn lại thành một đoàn. Chỉ lộ ra một đôi mắt thông qua đó mà biểu đạt “Được, được. Cháu biết rồi”
Dựa theo tình hình này, cô cũng không biết phải ở bệnh viện thêm bao lâu. Mẹ Nghê về nhà đã trở lại. Bà chỉ về tắm rửa thay quần áo rồi quay lại để chăm sóc cô.
Nghê Ca uống thuốc xong không ngừng ngủ lại tỉnh đi tỉnh lại mấy lần. Trí nhớ cô đứt quãng, đầu óc cũng không quá tỉnh táo. Mơ mơ màng màng nằm trên giường, cô cảm giác được có người đang giúp cô tiến hành vật lý hạ nhiệt.
Đối phương có một đôi tay siêu cấp ấm áp. Giống như là sợ đánh thức cô, chậm rãi mà đem móng vuốt nhỏ của cô từ trong chăn lấy ra. Sau đó đặt ở trong lòng bàn tay. Dùng cái kẹp nhỏ kẹp miếng bông thấm cồn. Bắt đầu từ lòng bàn tay, từng chút từng chút mà lau.
Lau xong hai cánh tay, lại lấy chăn đắp trở lại.
Anh đem chăn kéo đến cằm cô. Cẩn thận nín thở, miếng bông rơi xuống sau tai của cô, từ vành tai lau tới cổ.
Hơi thở của cồn lan tràn trong không khí. Nghê Ca cảm thấy lỗ tay mình có chút lạnh lẽo, có chút không thoải mái mà nhíu mày một cái.
Động tác của đối phương lập tức dừng lại.
Chờ cô lại thả lỏng, anh lại thay đổi miếng bông lần nữa, đem nó hạ xuống làn da trên môi nhợt nhạt.
“Ô…” Nghê Ca không mở mắt, biên độ nhỏ mà giật giật, nhỏ giọng kêu
“Mẹ…..”
Đối phương động tác rõ ràng dừng lại.
Giọng nói của cô siêu nhỏ:
“Cồn không thể lau ở trên môi…”
Đối phương bật cười “Là nước”
Nghê Ca lập tức ngừng chống cự.
Đây hình như là….Giọng nói của con trai.
Cô hỗn loạn mà suy nghĩ.
Đợi chút…..
Con trai
Một thanh kiếm hướng thẳng vào đầu, cô mở mạnh mắt ra.
Đã là thời gian mặt trời bắt đầu lặn. Ngoài cửa sổ trời quang mây tạnh. Ánh tịch dương kéo dài ngạn dặm. Trong phòng bệnh yên tĩnh như không có người, gió nhẹ mang theo rèm cửa sổ màu trắng tung bay, lặng không tiếng động cùng nhau rơi xuống.
“Tỉnh rồi?” Nghê Ca còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người cao lớn sát lại gần, giọng nói trầm thấp nhắc nhở “Trên tay còn có kim chuyền. Đừng lộn xộn”
Nghê Ca mờ mịt quay đầu, Nghê Thanh mang khuôn mặt tươi cười đập vào tầm mắt.
“Anh trai?” Cô cực kỳ vui vẻ, ánh mắt sáng lên chớp chớp “Anh trở về khi nào vậy?”
“Buổi sáng hôm nay. Nghe nói em bị bệnh nên anh đem hành lý về nhà rồi liền nhanh chóng tới đây” Nghê Thanh giúp cô điều chỉnh van chuyền nước đang nhỏ giọt, thuận tay sờ lên đầu cô “Hình như không còn nóng nhiều nữa. Em cảm thấy thế nào? Có khá hơn chút nào chưa?”
Nghê Ca nhìn anh ấy, ánh mắt sáng lấp lánh, tha thiết giống như một con vật nhỏ “Vâng. Khá hơn nhiều”
“Anh vừa mới đi không lâu…em liền…” Nghê Thanh giúp cô rót ly nước, sau đó khom người đem cô nâng dậy “Em cùng ba cãi nhau là vì chuyện gì?”
“Cảm ơn anh trai” Nghê Ca nhỏ giọng nói lời cảm ơn, sau đó chột dạ sờ sờ mũi “Bởi vì em thi toán không đạt điểm tiêu chuẩn”
Nghê Thanh nhíu mày, chỉ chỉ phiếu điểm dưới gối cô.
“Nhưng anh cho rằng em thi rất tốt”
“Là thi giữa kỳ” Nghê Ca biết anh chính là tìm cớ khen cô, nhìn không được cười rộ lên “Sau đó lại có liên lụy đến một người giáo viên trước kia của em”
Cô đem toàn bộ quá trình thuật lại hoàn chỉnh một lần. Nghê Thanh liên tiếp “Ừm” vài tiếng, hỏi:
“Giáo viên kia hiện tại ở đâu?”
“Còn đang ở trường học bọn em….Nhưng ba nói là bộ giáo dục đã cử người tới điều tr.a cô ấy”
Nghê Thanh gật đầu, đem cái đề tài này ngừng lại.
“Cho nên em bây giờ đã làm hòa với ba rồi sao?”
“…Em cũng không biết”
“Vậy trước đi chỗ anh ở vài ngày lánh nạn một chút” Nói đến đây Nghê Thanh đột nhiên nhớ tới “Đúng rồi. Lúc anh vừa mới tới đây ở trên hành lang gặp A Tự. Cậu ta nói thẳng từ tuần trước đến nay em đều ở nhà cậu ấy. Nhưng mà anh đã sớm gửi chìa khóa tới, em không nhận được sao?”
Nghê Ca hoàn toàn đã quên chuyện này.
Cô hơi giật mình, tiếp theo thành khẩn thẳng thắn nói “Không có”
“Được rồi. Không sao” Nghê Thanh không nghĩ nhiều “Có lẽ là bị lạc mất. Để anh đến công ty chuyển phát nhanh hỏi thử xem”
Nhưng sự chú ý của Nghê Ca đã chạy như điên đi xa một vạn tám nghìn dặm.
Cô do dự chớp mắt.
“Anh vừa mới nói ở trên hành lang gặp Dung Tự sao?” Cô nhớ tới chuyện vật lý hạ nhiệt, không xác định được đối phương đến cùng là ai “Đại khái là khi nào?”
“Giống như là….mấy giờ trước đi. Cậu ta vừa rời đi một lúc”
Nghê Ca đăm chiêu. Sau đó quay đầu qua. Nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ đầu giường có một ly trà sữa đậu đỏ.
—Là khi cuối tuần cô tan học. Thỉnh thoảng cô sẽ đi một quãng đường rất xa chạy tới quán kia mua một ly trà sữa đậu đỏ.
Cô lấy tay sờ qua, đã lạnh thấu.
Mặt trời chiếu xuyên qua mái nhà dừng lại ở trên chiếc bàn nhỏ màu trắng, giống như một phủ lớp mật ong lên.
Nghê Ca nhìn nó phát ngốc một lát, nhẹ giọng nói:
“Anh, em muốn về nhà”
“Anh trai” Không đợi Nghê Thanh phản ứng lại. Cô dùng giọng nói rất nhẹ lặp lại một lần:
“Chúng ta về nhà đi”
***
Nghê Ca nguyên bản cũng không có đồ vật gì đề ở Dung gia. Cho nên khi rời đi cũng rất dễ dàng.
Chỉ là khi cô gọi điện qua nói lời cảm ơn, Dung Tự thì thầm hừ nhẹ một câu:
“Nhanh như vậy….”
“Gì cơ?”
Đối phương lập tức phủ nhận “Không có gì”
Nhà trọ của Nghê Thành ở gần trường đại học. Là khi anh học đại học thì thuận tiện mua. Ở một khu chung cư cao tầng, yên tĩnh lại thoáng mát. Tay vươn ra giống như có thể hái được ngôi sao.
Tiện nhất là cách trường trung học Nhất Trung cũng rất gần.
Nghê Ca không ở bệnh viện bao lâu. Nhưng chờ cơ thể hoàn toàn hồi phục thì đã sắp đến kỳ nghỉ đông.
Trở lại trường học mới phát hiện là hơn một tuần vừa rồi đều đang chữa bài thi. Thần kinh cô căng cứng mới thoáng buông lỏng được một chút.
“Thật sự thì cậu hoàn toàn không cần khẩn trương” Mạnh Viện nhỏ giọng thì thầm “Lực chú ý của mọi người hiện tại đều không ở trên phương diện học tập đâu”
“Nhưng mà còn hơn nửa tháng nửa mới đến kỳ nghỉ đông” Nghê Ca chống cằm nhìn phiếu điểm của mình, càng nhìn càng thấy thuận mắt “Không học tập thì còn có thể làm gì?”
“Cậu đã quên cuộc thi văn học rồi à?” Mạnh Viện nhắc nhở cô “Lập tức sẽ có danh sách vào vòng chung kết. Tất cả mọi người đều đang đợi cái đó nha. Có thể vào được hay không, tuần này có thể biết”
Cuộc thi văn học trẻ đã tổ chức nhiều năm như vậy. Sớm đã lưu lại một quy tắc bất thành văn. Hằng năm đều sẽ gửi thư thông báo trước. Sau đó mới có một danh sách thông báo chính thức.
Sau khi thư được gửi đi thì thời gian nhận được chênh lệch khoảng một tuần.
Vì vậy mà rất nhiều người trước một tuần liền bắt đầu chạy đi do thám ở phòng nhận thư hi vọng có thể nhận được thư có tên mình.
“Hình như tuần này cũng không còn vài ngày” Nghê Ca suy nghĩ một chút “Trường học chúng ta có ai nhận được thư từ ban tổ chức không?”
“Có đó” Mạnh Viện hạ giọng “Lê Tịnh Sơ”
“Chị ấy lọt vào danh sách sao?”
“Không phải” Mạnh Viện nhìn xung quanh, như một tên trộm nhỏ giọng nói “Mình nghe những người khác kể lại. Ban tổ chức gửi cho chị ta một lá thư cảm ơn chị ta đã ủng hộ cuộc thi trong nhiều năm qua”
Nghê Ca sững sờ.
“Không phải chứ…” Cô dở khóc dở cười “Nói như vậy không phải rất mất mặt sao?”
“Khả năng chị ta cũng cảm thấy mất mặt đi. Cho nên mới không có phô trương ra”
“Nhưng nếu như chị ấy đã nhận được thư mà những người khác đều không có…” Nghê Ca dừng bước chân lại “Vậy trường học chúng ta năm nay. Rất có thể là toàn quân đã bị diệt vong rồi đi”
Thư khẳng định là cùng nhau gửi đi.
Nếu như có người nào được vào vòng trong, vậy sẽ đồng thời cùng Lê Tịnh Sơ nhận được bức thư.
“Ai biết được” Mạnh Viện nói “Lúc trước Lữ Vân không phải còn nói là học sinh của cô ấy luôn có thể đi vào vòng chung kết sao. Mình xem cũng không có ai?”
“Cô ấy….”
Nghê Ca đột nhiên dừng lại.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Hai người vừa mới bước ngoặt đến chỗ rẽ cầu thang lầu 4 liền nhìn thấy Lữ Vân đang ôm giáo án từ lầu 3 đi lên.
Cô ta ngẩng đầu, cùng Nghê Ca bốn mắt nhìn nhau.
Hơi ngừng lại, đột nhiên nở nụ cười “Nghê Ca?”
Nghê Ca theo bản năng lui về sau một bước.
Lữ Vân từng bước một đi đến:
“Học sinh các người quả thật là càng ngày càng lợi hại. Một lời không hợp, liền cái gì mà nhìn giáo viên thật không tốt, trực tiếp đăng lên weibo mua hot search?”
“Cái gì…”
“Cô có một chút điểm nào là bộ dáng của một học sinh không?” Lữ Vân đột nhiên tăng thêm ngữ khí “Nếu không phải là cô phát Weibo thì tôi cũng không nhớ ra. Khi tiểu học tôi đã từng dạy cô. Tôi cho tới bây giờ đều dạy học sinh phải tôn sự trọng đạo. Còn cô, đây là học được những thứ nát này ở đâu —“
Cô ta đột nhiên ngừng lại. Sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nghê Ca còn có chút mông lung. Như cảm giác được, đang muốn quay đầu thì nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ:
“Cô giáo Lữ”
Dung Tự không nhanh không chậm, cười hỏi:
“Tay của cô nhanh như vậy đã tốt rồi?”
Nghê Ca thân mình hơi cứng lại. Chàng trai cao lớn như không có việc gì đi tới. Dừng ở bên người cô. Bóng của anh đem cả người cô che phủ vào đó.
Dừng một chút, anh nhàn nhạt nói “Quả thực không phải cô ấy, những thứ trên Weibo kia, là tôi phát lên”
“Đến đây” Anh cười đến tà ác “Đến tìm tôi gây phiền toái đi”
Biểu cảm của Lữ Vân trở nên có chút chật vật.
Nhìn đến khuôn mặt Dung Tự, cổ tay cô ta lại ẩn ẩn đau đớn.
Cô ta không nói gì. Tay năm chặt giáo án. Hừ nhẹ một tiếng đạp gót xoay người rời đi.
Cùng Nghê Ca vai kề vai. Dung Tự theo bản năng mà túm cô lại, hướng một nơi nói “Tới đây”
Lòng bàn tay của anh rất nóng. Nghê Ca giống như bị điện giật. Vừa định rút về chợt nghe anh thấp giọng hỏi:
“Em khỏi bệnh rồi chứ?”
“Vâng” Nghê Ca đáp có chút hàm hồ “Đã tốt rồi”
“Đi cũng không nói với anh một tiếng” Ngón tay Dung Tự giật giật, có chút không tình nguyện mà thu tay về, thấp giọng hừ “Ngày thứ hai sau đó anh còn đi tìm em”
“Bởi vì…bác sĩ nói hạ sốt liền không có vấn đề gì” Nghê Ca giải thích “Mà em lúc đó lại đi quá gấp liền quên gửi tin nhắn cho anh. Hơn nữa…”
Hơn nữa cũng không nghĩ tới, lúc sau anh còn quay lại.
“Hơn nữa cái gì?”
Lời nói đến bên miệng lại biến thành một câu:
“Hơn nữa sau đó em cũng không nhớ ra”
Dung Tự nhỏ giọng thì thầm
“Không có lương tâm”
“……”
Hơi ngừng, anh hỏi: “Nhưng mà cuộc thi văn học trẻ có phải có danh sách rồi hay không?”
“Còn chưa có” Mạnh Viện hướng anh phổ cập thông tin “Nhưng người vào vòng chung kết, không sai biệt thì mấy ngày nay đều đã nhận được thư thông báo”
Dung Tự rủ mắt xuống nhìn Nghê Ca “Còn em?”
“Em không nhận được thư hồi âm” Nghê Ca nhớ tới lần trước bọn họ hai người cùng đi gửi thứ, nhất thời có chút rầu rĩ không vui “Chắc em không vào được vòng trong”
Dung Tự lâm vào trầm mặc.
Nghê Ca cho rằng anh đang tìm ngôn ngữ cười nhạo cô. Nhưng mà đợi thật lâu cũng không thấy anh nói chuyện.
Anh dường như đang tổ chức lại hệ thống ngôn ngữ, suy nghĩ nửa ngày mới có biểu cảm kỳ quái nói:
“Vậy cũng không có gì. Một cái cuộc thi hỏng mà thôi. Mời anh anh cũng không thèm đi. Trong nước còn có nhiều cuộc thi lớn hơn không kém so với cái này. Anh chán ghét nhất là mấy cái người viết văn tốt. Suốt ngày chỉ biết ra vẻ ta đây”
Anh đột nhiên nói rất nhiều còn dùng biểu cảm khinh bỉ ngược lại làm Nghê Ca nghe đến sửng sốt.
Cô chợt phản ứng lại là anh đang an ủi cô, có chút buồn cười:
“Anh nói đúng. Quả thật là một cuộc thi vừa nhỏ lại hỏng”
Vừa khéo chính là, thầy giáo Tôn cũng cho là như vậy.
“Không sao. Dù sao thì Bắc Kinh toàn quân đều bị diệt. Đừng nói trường học chúng ta. Toàn bộ tỉnh cũng đều không có ai tiến được vào vòng chung kết” Cho đến khi hai giờ trước có danh sách chính thức, ông còn ngồi ở trong văn phòng mà tự an ủi chính mình “Cũng không mất mặt, không mất mặt”
Nhưng mà hai giờ sau, cuộc thi văn học trẻ chính thức công bố ra danh sách chính thức.
Bắc Kinh chỉ có một người vào vòng chung kết. Tên là:
Nghê Ca.
Thầy Tôn kìm lại sự kích động. Trước tiên gọi điện thoại lại cho ban tổ chức xác nhận. Lo lắng Nghê Ca này chỉ là trùng tên.
Nghê Ca đứng bên cạnh, lặng không tiếng động mà nhìn. Thầy giáo Tôn càng ngày càng hưng phấn…Càng hưng phấn hơn nữa.
Nghê Ca “……”
“Nghê Ca” Cúp điện thoại, thầy Tôn quay qua “Thầy nhất định phải chúc mừng em trước”
“Ban tổ chức nói với thầy. Bởi vì em địa chỉ của em không rõ” Ông nói “Cho nên danh sách rút gọn vào vòng chung kết —chỉ có thư thông báo của em là họ không gửi được”