Chương 15
Bọn họ sống lâu hơn chúng ta nhiều; nhưng cuối cùng cũng ch.ết, hoặc [ít nhất] cũng biến mất khỏi Trạng thái đó.
—Trích từ The Secret Commonwealth của Robert Kirk và Andrew Lang (1893)
Khi Donia trở về sau cuộc đi dạo buổi tối, Beira đang đợi sẵn ở mái hiên, nằm tựa trên một chiếc ghế được tạo ra từ băng đá.
Hầu như vu vơ, Nữ Hoàng Mùa Đông khắc hình những khuôn mặt đang kêu thét vào một phiến băng bên cạnh bà. Trông như thể những con tinh trong bản khắc đó bị nhốt sống, quằn quại và la hét.
"Donia, con yêu", Beira phun ra, đứng lên bằng một điệu bộ trông như thể bà bị kéo thẳng dậy bởi những sợi dây vô hình. "Ta đã bắt đầu tự hỏi liệu có nên cử Agatha đi tìm con hay không".
Mụ phù thủy vừa được nhắc tên cười nhăn, để lộ những khoảng trống nơi đáng lẽ là mấy cái răng.
"Beira. Thật là..." Donia không thể tìm ra từ nào nghe không quá giả dối. Bất ngờ? Vui mừng? Không, chẳng từ nào trong hai từ đó. "Tôi có thể làm gì cho bà?"
"Câu hỏi hay đấy". Beira dung một ngón tay gõ nhẹ vào cằm cô.
"Chà, giá như con trai đủ biết điều để hỏi câu hỏi đó" – Beira cau mày vẻ hờn dỗi – "nhưng nó lại chẳng được như vậy".
Ngang qua khu vườn, trên mấy ngọn cây, một số vệ binh giơ tay chào. Chàng vệ binh thanh hương trà vẫy tay.
"Con có biết con trai ta đang làm gì không?"
Donia không trả lời; đó không thực sự là một câu hỏi. Giống như Keenan. Hẳn sẽ nhẹ cả người nếu không bị kẹt giữa hai bọn họ.
"Nó đã tới trường học của con bé ấy. Ghi danh vào đó, như một người bình thường. Con có tưởng tượng nổi không?" Beira bắt đầu đi lại, nhịp điệu ngắt quãng của những bước chân kêu lách cách như tiếng mưa đá rơi trên hàng hiên cũ. "Nó dành cả tuần luẩn quẩn với cô ta, lẽo đẽo theo sau cô ta như con chó của con".
"Sói. Sasha là sói".
"Sói, chó, chó đồng cỏ, gì cũng được. Vấn đề" – Beira ngừng lại, đứng im như thể được tạc bằng đá – "vấn đề, Donia, là nó đã tìm được một lối vào. Con có hiểu như thế là gì không? Nó đang tiến lên; con thì không. Con làm ta thất vọng".
Agatha cười khúc khích.
Beira quay người, chầm chậm, khoan thai. Bà ta cong một ngón tay. "Lại đây".
Chưa nhận ra sai lầm của mình, Agatha bước lên hàng hiên vẫn với nụ cười toe toét.
"Có gì buồn cười khi con trai ta có thể thắng? Khi nó có thể xóa đi tất cả những gì ta đã dựng nên?" Beira đặt một ngón tay dưới cằm Agatha, móng tay dài thượt của bà ta cắt vào da mụ phù thủy. Một dòng máu chảy xuống cổ mụ. "Ta không thấy chuyện đó có một chút nào buồn cười cả, Aggie thân mến ạ".
"Tôi không có ý đó, thưa Nữ Hoàng của tôi". Mắt Agatha mở to. Mụ liếc về phía Donia cầu khẩn.
"Agie, Agie, Agie" – Beira sùy sùy – "Donia sẽ không giúp được mi. Cô ta không thể cho dù có muốn".
Donia quay đi, đành nhìn về phía chàng vệ binh thanh hương trà luôn có mặt. Anh ta rùng mình cảm thông. Tất cả bọn họ đều từng thấy cơn thịnh nộ của Beira, nhưng nó vẫn luôn là điều cực kỳ khủng khiếp.
Giữ chặt mụ phù thủy trong tay, Beira đặt môi vào cái miệng khô héo của Agatha và thổi.
Trong khi đó, Agatha cố gắng thoát thân, tay mụ ẩn vào vai Beira, rồi siết chặt cổ tay của Nữ Hoàng Mùa Đông. Có những khi Nữ Hoàng Mùa Đông cũng dịu lại; nhưng có nhựng khi thì không.
Hôm nay thì bà ta không dịu lại.
Agatha chống đỡ, nhưng vô ích: chỉ có mộc quốc vương khác mới có thể chống lại Beira.
"Tốt ra", Beira lầm bầm khi cơ thể Agatha đổ về phía trước, mềm rũ trong tay bà ta.
Linh hồn Agatha – lúc này chỉ là một cái bóng – đứng bên họ, siết tay bà ta, khóc không thành tiếng.
Beira ɭϊếʍƈ môi. "Ta cảm thấy khá hơn rồi đấy".
Bà ta thả xác Agatha xuống sàn.
Cái bóng của Agatha quỳ bên cạnh cơ thể đã ch.ết của mụ. Những tinh thể băng rơi ra từ cái miệng đang mở của xác ch.ết, chảy xuống gò má hõm của mụ.
"Đi đi, đi ngay". Beira xua cái bóng đang khóc không thành tiếng bằng một động tác như thể phẩy một con côn trùng. Rồi bà ta quay sang Donia. "Làm việc nhanh lên, con gái. Sức chịu đựng của ta đang cạn rồi".
Rồi chẳng đợi câu trả lời, Beira bỏ đi – cái bóng của Agatha đi theo bà ta – để lại Donia phải tự xử lý cái xác trên hàng hiên.
Donia nhìn chăm chăm vào Agatha – vào cái cơ thể từng là Agatha . Băng đã tan, để lại một vũng nước ướt sũng mái tóc mụ phù thủy.
Đó có thể là mình. Sẽ là mình một ngày nào đó nếu mình không làm theo lời Beira...
"Tôi có thể giúp gì được không?" chàng vệ binh thanh hương trà đứng đủ gần đến mức có lẽ cô phải biết anh ta đứng đó một lúc lâu trước khi cất tiếng.
Cô ngước nhìn anh. Làn da nâu xám và mái tóc như những chiếc lá màu xanh lục sẫm khiến anh ta trông gần như một cái bóng trong bóng tối. nếu không phải vì đôi mắt màu đỏ sáng thì anh ta hầu như hòa lẫn vào bóng tối đang xuống dần.
Tối? Mình đã đứng đây bao lâu rồi? Cô thở dài.
Anh ta ra hiệu cho những cận vệ khác đang đứng đợi ở chỗ hàng cây. "Chúng tôi có thể mang mụ ta đi. Đất rất ẩm; cái vỏ của mụ ta sẽ tan nhanh chóng trong đất".
Donia nuốt cảm giác muốn bệnh đang như dâng lên.
"Keenan biết chưa?" cô thì thầm, tự thấy xấu hổ vì vẫn còn lo lắng về cảm xúc của anh.
"Skelly đã đi báo với Keenan".
Donia gật đầu.
Skelly? Đó là người nào? Cô cố gắng tập trung, nghĩ về những vệ binh. Thà là thế còn hơn nghĩ về Agatha.
Skelly là một trong những vệ binh hoàng gia, gầy nhỏ, và giống như Chị em nhà Scrimshaw, dịu dàng. Anh ta đã khóc khi cô làm đóng băng những lính gác khác. Nhưng anh ta vẫn ở lại, đúng lượt bảo vệ cô, làm như Keenan yêu cầu.
"Cô có cần thêm vệ binh không?" Nam tinh thanh hương trà không nhăn mặt khi nói vậy, mặc dù cô biết anh ta vẫn nhớ cơn tức giận của cô khi điều đó được nhắc tới trong quá khứ. "Ít nhất chúng tôi có thể lại gần hơn".
Những giọt nước mắt sương giá lăn trên khuôn mặt cô và rơi vào vũng nước ở hàng hiên. Mình không khóc vì mụ ta. Liệu anh ta có còn tử tế như thế nếu anh ta biết rằng – rằng giờ đây khi Agatha nằm dưới chân mình, nhưng mình vẫn khóc vì mình thôi?
Cô quay đi, nhìn về phía những vệ binh khác đang đứng, chờ đợi, sẵn sàng bảo vệ cô dù cô chưa bao giờ cho họ thấy dù chỉ một lý do để làm điều đó. Tất nhiên họ sẽ làm vậy. Keenan muốn thế.
"Donia?"
Cô ngước lên. "Đây là lần đầu tiên anh gọi tên tôi".
Với một tiếng lào xào êm dịu nữa, anh ta bước lên hàng hiên. "Hãy để chúng tôi mang mụ ta đi".
Vẫn nhìn anh ta, Donia gật đầu.
Anh ta ra hiệu cho những người khác, và chỉ trong một khoảnh khắc, họ đã mang cái xác đi, chỉ để lại một vệt ướt lớn nơi Agatha đã nằm.
Nhắm mắt lại như thế điều đó sẽ xóa đi mọi hình ảnh, Donia hít vài hơi thở sâu.
"Tôi có thể đứng gần hơn được không?" chàng vệ binh thanh hương trà thì thầm. "Chỉ thêm một người bảo vệ gần cô hơn. Nếu bà ta quay lại..."
Vẫn nhắm mắt, cô hỏi, "Người ta gọi anh là gì?"
"Evan".
"Evan", cô nói nhỏ. "Bà ta sẽ giết tôi, Evan ạ, nhưng không phải đêm nay, Sau này cơ, Nếu tôi để cho cô gái mới đó cầm cây quyền trược, bà ta sẽ giết tôi. Tôi sẽ đi theo Agatha". Cô mở mắt và nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi sợ rằng như thế".
"Donia, xin cô..."
"Không". Cô quay đi. "Đêm nay bà ta sẽ không quay lại đâu".
"Chỉ thêm một người bảo vệ cho cô thôi?" Anh giơ một cánh tay như thể kéo cô vào lòng. "Nếu cô bị làm hại..."
"Keenan sẽ vượt qua. Anh ấy đã có một cô gái mới. Cô ấy sẽ nhượng bộ thôi. Tất cả chúng tôi đều thế". Cô khoanh tay trước ngực và quay người đi vào trong. Vẫn quay lưng, cô nhẹ nhàng nói thêm, "Để tôi nghĩ. Ngày mai tôi sẽ xem xét những điều còn lại.
Rồi cô vào trong và đóng cửa, gọi Sasha, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó và cố gắng hít thở.
** *
Tâm trạng của Keenan rất hứng khở khi anh trở về nhà. Các cận vệ đã báo tin cho Niall và Tavish, nên anh chẳng ngạc nhiên khi thấy họ mỉm cười lúc anh bước qua cửa.
"Gần mức thời gian kỉ lục đấy", Tavish gật đầu hài lòng, giơ tay ra một ly rượu vang mùa hè. "Tôi đã bảo cậu: chẳng có gì phải lo. Con người là như thế, đặc biệt là thời buổi này. Cho cô ấy vào hàng lối, quay lại nhiệm vụ".
"Cho cô ta vào hàng lối?" Niall cười phá và cũng rót cho mình một ly, "Tôi rất muốn xem anh nói câu đó với mộ cô gái người thường".
Tavish cau có và mang chiếc bình thon cổ vào phòng khách. Vài con vẹt xám đậu trên một cành cây dài nối suốt dọc rìa trái của căn phòng. "Tôi đã ở đây hàng thế kỷ nay với các Cô Gái Mùa Hè. Họ đều là người thường, mà họ chẳng rắc rối như thế".
Niall quay qua Tavish và nói, rất chậm, như thể lão tinh kia là một đứa trẻ rất, rất nhỏ. "Một khi họ đã là các Cô Gái Mùa Hè, thì khả năng kiềm chế cảm xúc của họ cũng mất. Có nhớ hồi Eliza là người thường không? Chẳng bao giờ biểu lộ lấy một tí ti". Ông uống một hơi và thở dài. "Bây giờ thì cô ấy cởi mở hơn nhiều rồi".
"Aislinn thì khác", Keenan ngắt lời, cảm thấy vô cùng tức giận trước cái viễn cảnh Aislinn có thể như Eliza, có thể vào hội các Cô Gái Mùa Hè, có thể làm ấm giường cho những con tinh khác. "Tôi có thể cảm thấy thế. Cô ấy có thể là người đó".
Tavish và Niall trao đổi bằng ánh mắt. Họ đã nghe chính những lời này trước đây, và Keenan cũng biết vậy.
Nhưng cô ấy vẫn có thể. Cô ấy có thể là người đó.
Anh thả người xuống chiếc ghế sofa và nhắm mắt. Mình ghét điều này, ghét cái thực tế là những trò chơi này quan trọng đến khốn kiếp. "Tôi đi tắm đây. Cho đầu óc tỉnh táo".
"Thư giãn đi". Với vẻ long trọng, Tavish rót đầy một ly và đưa cho Keenan. "Cô ấy có thể đúng là người đó. Một trong số họ phải là người đó. Chỉ là sớm muộn thôi".
"Đúng". Keenan cầm ly rượu. Nếu không, mình sẽ cứ phải làm việc này mãi mãi. "Cho một hai cô gái tới đi. Tôi có thể cần được giúp đỡ để thư giãn".
** *
Vài tiếng sau đó, Keenan đã nhìn đồng hồ đến lần thứ ba chỉ trong vòng nửa giờ. Còn hai tiếng nữa. Đây là lần đầu tiên thần dân sẽ được nhìn thấy họ đi cùng với nhau, là cơ hội đầu tiên họ nhìn thấy anh nói chuyện với cô gái có thể là Nữ Hoàng Mùa Hè, cô gái có thể thay đổi tất cả mọi điều. Việc còn có những cô gái khác chẳng quan trọng nữa. Luôn luôn là như vậy: cái bong bóng hy vọng quý giá rằng cô gái này sẽ là hoàng hậu của anh.
Niall dựa vào bức tường ở cửa phòng ngủ. "Keenan?"
Keenan giơ lên một chiếc quần màu xám. Quá nghiêm chỉnh! Anh lục lọi trong tủ. Quần jeans. Màu đen. Cô ấy sẽ thích như thế. Tiến trình này sẽ nhanh hơn nếu anh trở thành con người mà họ muốn, thực hiện vài thay đổi để hành động theo cách mà họ thấy hấp dẫn. "Tôi cần quần jeans màu đen, trông đừng mới quá, nhưng cũng đừng bạc quá".
"Được". Niall chuyển thông điệp tới một trong các Cô Gái Mùa Hè. Khi cô ta đi, ông bước sâu hơn vào trong phòng. "Keenan?"
"Sao cơ?" Keenan tìm thấy một chiếc áo phông mà anh cũng chẳng nhớ là mình có. Anh lại lôi ra một chiếc sơmi màu xanh biển thẫm, dệt bằng lụa của những con nhện sa mạc, trông đẹp hơn nhiều. Anh chỉ có thể thay đổi đến thế thôi.
"Chàng trai người thường mà Aislinn..."
"Anh ta sẽ sớm biến mất". Keenan cởi áo đang mặc và khoác chiếc áo mới vào. Rồi anh nhìn qua chỗ đồ trang sức mà các cô gái đã mang đến từ trước đó. Có sẵn một món quà sẽ tốt hơn nếu mọi chuyện suôn sẻ. Người hay tinh, ai cũng thích kiểu đó.
"Tôi chắc chắn rằng sẽ như vậy, nhưng trong lúc này..."
Trái tim bé xíu trông có vẻ đẹp. Quá thân mật, quá sớm? Hình Mặt trời lóe sáng sẳn là lựa chọn tốt hơn. Anh đặt nó sang một bên trong khi xem qua những cái khác. "Sau đêm nay, anh ta sẽ bận việc khác".
"Tại sao?"
"Tôi đã bảo mấy cô gái kiếm ai đó để làm lãng trí anh ta. Đây rồi". Anh cầm hình Mặt trời bằng vàng lên. Sau này, nó sẽ có ý nghĩa nhiều hơn với cô ấy, nếu cô ấy đúng là người đó. Anh thả nó vào túi. Chính là Mặt trời lóe sáng.