Chương 9
Trung Quốc có rất nhiều ngày lễ, hơn nữa còn trộn lẫn với ngày lễ của quốc tế, rất thích hợp với tính tình thích tham gia náo nhiệt của người dân. Thời gian tựu trường, tuyên bố kết thúc kì nghỉ xuân, ngày lễ Nguyên Tiêu cũng tới.
Học sinh đi qua đi lại có thể thấy được rất nhiều dãy đèn lồng màu hồng, ngày lễ may mắn mà chọn đèn lồng màu đỏ chót có vẻ như rất ra vẻ.
Dạo chơi công viên mấy công viên hoạt động tốt mang đi tất cả lòng hiếu kì và sức lực của những thiếu nữ nhiều chuyện, nhiệt tình đối với chuyện thầy trò yêu nhau hay già trẻ xứng cũng phai nhạt đi nhiều, tai của tôi căn bản cũng khôi phục lại bình thường.
Quan hệ của tôi và Tưởng Phong vẫn như cũ là quen sơ, thỉng thoảng trong lúc đổi phòng thì ngẫu nhiên ngồi chung, cũng sẽ tán dóc vài câu như lúc trước, chỉ là ánh mắt của những người bên cạnh cũng nóng rực.
Đối mặt với lời mời vào đảng, tôi không đồng ý, giữ vững một vị trí duy nhất trong lớp không đóng đóng góp thân mình cho tổ quốc.
Mê tín cũng được, không phóng khoáng cũng tốt, tôi không có độc ác, Giang Tá nhất định phải hỏi lý do của tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu, nói: "Tông giáo và tín ngưỡng xung đột, không phải mình không vào, là bọn họ không chịu nhận mình thôi."
Cũng không phải là tham gia phản loạn, không có gì lớn.
Theo thành tích trong trường, tôi lấy được giải đặc biệt, 1500, không tính tiền đã bị trừ.
Xác nhận số thẻ và kí tên xong rồi, chỉ là tiền này cuối học kì này mới có thể lấy, có cảm giác như có miếng thịt mà không ăn được vậy.
Chỉ là một đám sói cái trong phòng tôi, vẫn vô cùng hào hứng bắt tôi mời khách.
Một nhóm người trơ mắt nhìn tôi, tôi gật đầu một cái: "Được, phòng ăn, cơm tẻ, bao ăn no."
Cuối cùng phải mua một cái lẩu ở thị trấn trên Đại Học Thành, cũng ồ ào lên mỗi người uống hết mấy chén bia. Cơm nước no nê, bốn người chao đảo tản bộ về nơi mình sống.
Mới vừa lên đèn, Giang Tá cầm lấy bả vai của tôi, trước mặt hai người đi giày cao gót mở đường, không biết điều ca hát nói chuyện.
Đến gần quảng trường của khu sinh hoạt Bách Thành, hai người trước mặt nói không được, cùng ôm lấy nhau vào rừng cây nhỏ.
Chờ hai người đó tê liệt ngã ngồi trên ghế đá, tôi còn chưa đẩy Giang Tá ngồi xuống ghế được, thì một người trong đó đột nhiên òa một tiếng nức nở, làm cho người bên cạnh cô ấy xanh mặt khoát tay: "Tôi không có ăn hϊế͙p͙ cô ấy, tôi thề!"
"Chương Tiểu Hữu, bạn phải hát lúc nửa đêm à!" Giang Tá vung tới một cái tát.
Cô ấy cũng không tránh, nhứ nhứ thao thao nói về chuyện của cô ấy và bạn trai, một người là sinh viên đại học, một người vừa tốt nghiệp trung học đã liều mạng đi biển làm ăn, từ hồi cấp hai đã yêu nhau cho đến bây giờ, nhưng càng ngày càng cảm thấy không có tiếng nói chung, anh ta có lúc chê cô ấy ngây thơ và viển vông, cô ấy cảm thấy anh ta ngày càng nhuốm mùi tiền, càng thực tế. Cô ấy chê anh ta ngày đêm đều phải uống rượu xã giao không có thời gian ở bên cạnh mình, còn anh ta lại nói cô bướng bỉnh không hiểu được sự cực khổ của mình, không hiểu được anh ta làm tất cả chỉ vì tương lai của anh và cô. Hơn nữa khi cô ấy vừa về tới nhà, thì mẹ cô ấy ba câu ngoài sáng trong tối đều muốn ám chỉ giật giây cho cô và anh ta chia tay.
Cô ấy cảm thấy trước kia rõ ràng cái gì cũng tốt, bây giờ làm cái gì cũng thay đổi. Mâu thuẫn của cô ấy và bạn trai trở nên gay gắt, nhưng chia tay mấy lần, mà dây tơ tằm cắt hoài không đứt, không cắt đứt hoàn toàn. Cô ấy và mẹ mình cũng ngày càng cãi vả nhiều hơn.
Cô ấy nói lần này cô ấy và bạn trai đã thật sự chia tay, không bao giờ liên lạc nữa, cô ấy cũng vừa nhắn tin cho mẹ, lần này thì tất cả mọi người đã đạt được ý nguyện rồi.
Tôi rút một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy, cô ấy lau nước mũi nhìn tôi: "Trần Cẩn, bạn thật hạnh phúc, bạn có người yêu là thầy giáo, mặc dù lớn tuổi hơn bạn nhiều, nhưng nhìn cũng không có vẻ già, hơn nữa sẽ bao dung cho bạn, tiếp xúc chỉ có học sinh, cũng không có sự khác nhau gì lớn đối với chúng ta."
"Thật là hâm mộ không hết." Giang Tá nhét một bọc khăn giấy vào ngực cô ấy.
"Mình thật sự hâm mộ Trần Cẩn, cái này mình không phủ nhận."
Cô ấy lại chỉ bản thân, nói: "Nhưng mẹ! Vì lông kia bang rối ánh nắng mặt trời rực rỡ, cảnh xuân tươi đẹp? Mấy bạn thấy người ta còn lấy cây xiên côn trùng, thì đàn ông vẫn còn ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, mẹ nó, mấy thằng đàn ông đó xương sụn cũng thật tiện! Giống như con ruồi thấy phân, bay vòng quanh cái mông của người khác?! Cái thế giới này phản rồi sao, sao trời cao không công bằng với mình, sao họ có thể sống tự tại như vậy?!"
Giang Tá bĩu môi: "Bạn hận cái gì, ruồi và phân không phải rất hợp nhau sao? Chẳng lẽ bạn cũng muốn trở thành một trong số họ. Họ vô tâm, bạn ghen tị à?"
"Bạn đây là muốn cãi nhau với mình đúng không! Nếu bạn dễ nói chuyện một chút thì sẽ ch.ết sao!"
"Sẽ không ch.ết, sẽ không ch.ết." Người ngồi bên cạnh lần nữa kéo cô ấy xuống.
"Cãi nhau thì sao! Không phải chỉ là một thằng đàn ông sao, một vốc nước mũi, một đống nước mắt, không có đàn ông thì không thể sống ư, một mình cũng có thể vui vẻ tự tại. Bạn xem lại bạn đi, mình đánh cược một tuần lễ, còn không phải quay lại sao, có bản lãnh, thì bạn cho mình thấy bạn đã cắt đứt thật đi."
"Này, Giang Tá! Dĩ hòa vi quý, xem ra bạn lại độc lập độc hành rồi!"
Tôi vỗ vỗ một người đối diện khi nhìn thấy hai người nóng giận đã khóc lên, kéo Giang Tá về, nói bên tai cô ấy: "Cô ấy nóng giận, sao bạn cũng nhảy vào so."
Chương Tiểu Hữu "vụt" một cái đứng lên, nói: "Còn nói mình, Giang Tá! Bạn có lập trường gì, tối thiểu thì mình cũng dám phơi bày ra ngoài, thời đại nào rồi, mà bạn còn yêu đơn phương, cũng chỉ là một thằng đàn ông mà, mắc gì bạn phải si tình cả đời, bạn có bản lãnh thì đi tỏ tình đi."
"Này, Chương Tiểu Hữu, lời nói thật lòng hôm nay của bạn thật làm mạo hiểm! Rượu vang buổi tối chắc đã lan đến não rồi, bán cầu não trái và não phải trộn thành một đống rồi!"
Người vừa rồi còn khóc rối rít, nghe lời này, phì cười, rồi che miệng hất đầu.
Nhất thời không khí trầm mặc xuống, bốn người nhìn những chiếc đèn Khổng Minh lâu lâu được bay lên, hồi lâu một nhân tài ngồi bên cạnh tôi mở miệng nói: "Toàn bộ TMD đều là mây trôi."
Xì, mấy người khác cũng cười nghi ngờ, miệng tôi liệt liệt, nhìn điểm sáng đang bay lên từ phía xa.
Chúng sinh, chúng ta rất nhỏ bé, tình cảm hèn mọn như thế. Mà có biết bao nhiêu người cố chấp, trên con đường mình đã lựa chọn, anh dũng bước tới, vượt núi băng đèo.
Những người khác khi đã đến gần Bỉ Ngạn thì phát hiện trước mặt là một vách đá dựng đứng, trên núi có khắc: "Con đường phía trước không thông."
Bành! Đánh đòn cảnh cáo, lập tức đơ ra.
Một đường trải qua bao nhiêu gian khó, cuối cùng cũng trôi theo dòng nước.
Tức giận, vô dụng, cơ thể mệt mỏi, lao lực.
Tại sao người khác có thể quay về quá khứ, tại sao không báo trước hay nhắc nhở tí nào, tại sao đến đây mới báo, tại sao?!
A! Tôi lặc cá lau!