Chương 13
Mấy tuần lễ sau, Phạm Đông Ly đều rất bận, hình như là có liên quan gì đó đến trường học.
Tôi cũng không quan tâm tới chuyện này lắm, chỉ là nghe nói thư viện Tân Hoa mới sắm thêm 50 vạn đầu sách mới, tôi hỏi chuyện này với Phạm Đông Ly.
Anh ấy không nói gì cả, chỉ cười cười lấy cuốn sách tôi đang đọc ra, nói: "Không phải 50 vạn, mà là 60 vạn đầu sách." Anh ấy cạo cạo đầu mũi tôi, lại nói thêm một câu: "Chỉ là hình như thư viện Tân Hoa này muốn bán lại mấy cuốn sách cũ."
Tôi không gấp gáp đi thư viện xem, nhưng lúc tới thì thư viện lại không còn cuốn sách nào.
Mặc dù tôi không quan tâm tới chuyện đánh giá này nhưng mà trường cao đẳng quan tâm, ai ai cũng đều cổ động, đây là cái mà thầy trò trong trường tôn sùng nhất.
Học kì này mỗi người chúng tôi đều phải lên lớp sớm để tự học, hơn nữa còn quy định là phải học tiếng Anh, nói ra cho oai: "Vì mọi người phải chuẩn bị để thi tiếng Anh cấp sáu."
Ok, con chim dậy sớm thì có côn trùng ăn, còn học sinh dậy sớm thì, đổi chỗ ngủ thôi.
Chỉ là không phải không hề có lợi ích gì, ví như trường học lấy lí do cúm gia cầm làm đồ dùng tăng giá, bắt mỗi học sinh muốn có phiếu ăn thì phải đóng 20 đồng. Vả lại toàn bộ phòng học cũng được gắn máy chiếu hết, máy vi tính cũng vô cùng đầy đủ.
Khuôn viên trường bị cơn bão quét qua hư vài chiếc đèn đường, nhưng cũng sửa xong rất nhanh.
Nghe nói hồ nhân tạo trong trường còn mua thêm mấy con thiên nga, uyên ương, chuyện này còn được một tờ báo địa phương và TV tuyên truyền một thời gian.
Lúc bận rộn Phạm Đông Ly sẽ tự mình giải quyết vấn đề ăn uống của bản thân, về nhà còn mang theo một đống bài thi và tài liệu. Có mấy ngày tới nửa đêm anh ấy mới đi ngủ, khi tôi ngủ thì liền mang một ly cà phê để lên bàn cho anh ấy.
Có lúc tôi muốn giúp đỡ anh ấy, nhưng bình thường anh ấy không cho tôi đụng vào, thỉnh ~lqđ~thoảng khi tôi quá kiên quyết, anh ấy cũng sẽ cầm mấy bài thi năm nhất để cho tôi sửa lại, để tôi chấm điểm một số bài.
Khi thấy tôi không hiểu, anh ấy rút ra một tờ nói với tôi: "Trường học yêu cầu cung cấp những bài thi trong mấy năm gần đây, yêu cầu một người thầy giáo phải: trừ mấy điểm này ra....."
Anh ấy chỉ vào quyển sổ điểm, lại lấy một quyển khác cho tôi xem: "Còn phải nhận xét, nếu vi phạm, thì sẽ bị phê bình rất nặng."
Tôi hé miệng: "Phiền thật, ngộ nhỡ mất bài thi thì sao?"
Anh ấy chau mày, sau đó tiếp tục ung dung chấm điểm: "Như vậy lúc này chính là thời kì em nên biểu hiện thật tốt."
Tuần cuối tháng, một tổ đánh giá của cấp trên cuối cùng cũng tới trường.
Tôi ngồi trong phòng ăn tiện nghi ăn một bữa cơm bình thường, sau đó híp mắt nhìn đoàn người thật dài đi qua, giật nhẹ khóe miệng. Sau khi cơm nước xong, tôi gói một phần mang về.
Số lần tôi tới phòng làm việc của Phạm Đông Ly có thể nói là chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cũng không phải không muốn đi, nhưng ít nhất cũng phải có chút ngại ngùng, một là Tờ Hoa, hai là thi thoảng sẽ đụng phải học sinh đang ở phòng làm việc của anh ấy.
Tôi không thích bản thân mình bị người khác thấy rồi đem ra tám chuyện, hơn nữa cũng không có chuyện gì cần tôi phải tự đi.
Tôi đi từ trong thang máy ra ngoài, rồi gọi điện cho Phạm Đông Ly.
Thang máy ở phòng làm việc của anh ấy sáng đèn, tôi vừa cúp điện thoại, thì nó đã mở ra.
Tôi cười với anh ấy, đem hộp cơm trong tay mình đưa cho anh ấy.
Một tay anh ấy nhận hộp cơm, còn tay còn lại thì kéo tay anh ấy.
Tôi vỗ vỗ anh ấy, đứng im: "Em không vào, cũng không có chuyện gì."
"Ở ngoài mặt trời lên cao như vậy, em lại đi xa như vậy, trong phòng rất mát, em đi vào ngồi một chút đi." Anh ấy khẽ cúi người xuống, nhìn vào mắt tôi.
Tôi bĩu môi, kéo tay anh ấy đi vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc rất ồn ào, bên này một đống, bên kia một đống. Khi thấy tôi nắm tay Phạm Đông Ly đi vào phòng, họ dừng lại trong mấy giây, sau đó lại khôi phục như bình thường.
Phạm Đông Ly tự nhiên kéo tay tôi, đi tới trước bàn làm việc của anh ấy.
"Thầy Phạm, thầy chưa ăn cơm sao?" Một nữ sinh tới nói chuyện với anh ấy, nhưng ánh mắt của cô ta lại dán vào người tôi.
Tôi siết chặt tay anh ấy, nhìn anh ấy một cái, rồi buông tay ra.
Tôi sửa sang lại một số tài liệu đảng trên bàn, sau đó trải một tờ báo lên, lấy hợp cơm ra.
"Những thứ này để anh làm, em ngồi ở đây chơi máy tính đi." Anh ấy chỉ chỉ cái ghế của mình.
Sau khi tồi ngồi xuống một cái bàn khác xong, Tờ Hoa cất tiếng chào tôi, sau đó ngồi xuống lấy một quyển sách từ túi xách của mình ra, nhẹ giọng nói với Phạm Đông Ly: "Em sẽ ngồi đọc sách."
Anh ấy vỗ vỗ đầu tôi, sau đó kéo ghế lại, ngồi ăn cơm bên cạnh tôi.
Tôi không để ý đến những ánh mắt của học sinh thi thoảng liếc tới đây, cúi đầu yên lặng nhìn quyển sách trong tay.
"Buổi chiều em có lớp không?"
"Kinh tế phương Tây, môn thống kê." Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
"Ừ."
"Anh không thích cơm này sao?" Tôi thấy cơm trong hộp không vơi đi mấy, tôi nhớ có mấy lần tôi làm, anh ấy đều ăn rất nhiều.
"Không có em làm ăn rất ngon."
Tôi cong cong khóe miệng, anh ấy đang khen tôi. Tài nấu nướng của tôi có thể coi như không tệ, nhưng so với anh ấy, thì đúng là múa rìu qua mắt thợ. Chỉ là có một số món ăn làm cũng rất ngon.
"Lần tới em lại đem cho anh ăn tiếp."
"Được." Anh ấy nắm tay tôi dưới bàn, sau đó đem tay tôi đặt trên đùi mình.
Mặc dù người khác không nhìn thấy, nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy rất ngại.
Tôi nhéo đùi anh ấy một cái, sau đó rút tay lại tiếp tục đọc sách.
Cuối tháng chín, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ngày càng lớn. Sau khi kết thúc bốn tiết buổi chiều,~lqđ~ thời tiết hôm nay, gió cũng mang theo cái nắng ban ngày, mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, thư viện ở phía xa nhìn như một hòn đảo bị cháy.
Tôi vừa đẩy xe đạp từ nhà xe ra, thì đã nhận được điện thoại của Phạm Đông Ly.
"Tan học rồi sao?"
Tôi nhìn đám người ồn ào xung quanh, đẩy xe tới chỗ bồn hoa: "Mới vừa tan học xong."
"Em ở đó đi, anh tới đón."
"Tối nay anh muốn ăn cơm chung sao?"
"Không, em chờ ở đó một lát đi, lúc anh đến sẽ gọi lại cho em."
Tôi ồ một tiếng, cúp điện thoại đồng thời cũng đậu xe đạp xong, rồi ngồi xuống ở chỗ bồn hoa trước cửa lớp.
Ngồi không bao lâu, tôi đã cảm thấy điện thoại đang rung. Tôi nhìn xung quanh, thì thấy đầu xe của anh ấy.
Tôi không nghe điện thoại, vẫy tay với chiếc xe, sau đó nhìn nó từ từ lái tới chỗ bồn hoa.
"Sao lại ngồi đây, bạn à, có phải là không có nhà để về hay không?" Anh ấy vỗ vỗ đầu tôi, sau đó giúp tôi dắt xe đạp.
Hôm nay tâm trạng của anh ấy rất tốt, tôi cũng giỡn lại anh ấy: "Có nhà, nhưng em không muốn về, mong thầy chứa chấp em một đêm."
"Thật là vinh hạnh."
"Không sợ em ăn bám anh luôn sao?"
"Vậy thì tốt quá, được một cô gái xinh đẹp ăn bám, tính đi tính lại thì anh đâu có thiệt." Sau khi ngồi lên xe, anh ấy lại gần bẹp.......hôn tôi một cái.
"Em không tốt bụng." Tôi cong khóe miệng, nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Anh cũng là người xấu."
"Không phải rất xứng sao?"
Tôi nhìn anh ấy lái xe đến khu buôn bán: "Không về nhà ăn cơm sao?"
"Không về, nhưng chúng ta vẫn đi ăn cơm."
"Đi đâu?"
"Tùy em thôi." Anh ấy cười cười kéo cánh tay tôi.
"Anh lo lái xe đi." Tôi đánh nhẹ anh ấy, thấy anh ấy khổ sở nhìn tôi.
Tôi liếc anh ấy một cái, không để ý đến anh ấy nữa, qua một lúc lâu, thấy anh ấy vẫn giữ vẻ mặt kia, tôi nhìn trước sau không có chiếc xe nào. Nên tiến lên, hôn vào mặt anh ấy. Chỉ trong nháy mắt khuôn mặt anh ấy thay đổi, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười ban đầu.
Người đã lớn như vậy, lại làm những hành động trẻ con, vậy mà cũng không thấy ngại gì.
Tôi nhịn cười, quay mặt qua không nhìn anh ấy nữa.
Hết tuần này, là bắt đầu kì nghỉ lễ quốc khánh dài. Ba gọi điện cho tôi, hỏi quốc khánh tôi có về không, ông nói mấy ngày nữa sẽ tới đây một chuyến.
Tôi nói không về, trong điện thoại ông cũng không nói chuyện quan trọng gì, chỉ là dặn dò tôi về học tập và cuộc sống.
Đây là chuyện nhỏ, nên tôi cũng không nói với Phạm Đông Ly.
Thỉnh thoảng liên lạc với gia đình, đến cuối cùng sẽ biến thành cuộc nói chuyện kể khổ và tố cáo tội ác của ba với nẹ.
Thời niên thiếu, mẹ ngại tôi còn nhỏ, nhưng bây giờ tôi đã lớn, nên bà ngày càng trở thành một người kể khổ. Từ ba tôi, bác tôi, đến bà nội, quở trách chuyện cũ của từng người, nói từ chuyện xưa nói đến chuyện nay.
Tôi chỉ yên lặng nghe, thỉnh thoảng sẽ ừ mấy tiếng.
Bà cần một người nghe, tôi chỉ cần nghe là tốt rồi.
Chuyện tình cảm của tôi và Phạm Đông Ly, tôi không hề nói với gia đình.
Ba tôi lần trước lập lờ nước đôi làm Phạm Đông Ly quan tâm đến vấn đề cá nhân của tôi ở trường, cũng là không muốn, khi ông được thăng chức thì người bên cạnh tôi cũng chính là người thân cận nhất của ông.
Người nhà họ Phạm hiểu rõ quan hệ giữa tôi và Phạm Đông Ly, thím Phạm cũng năm ba ngày sẽ bắt Phạm Đông Ly dẫn tôi về ăn cơm. Tôi biết bọn họ chỉ chờ khi tôi tốt nghiệp, trong mắt bọn họ, tôi và Phạm Đông Ly cũng không khác nhau lắm, vô tình tôi đã trở thành một phần tử của nhà họ Phạm.
Lần này ba tôi tới, tôi tính sẽ nói với ông chuyện này.
Mẹ tôi ở đó, so với chuyện nói chuyện với bà, chỉ là tôi phải giấu giếm chuyện bây giờ tôi đang ở chung với Phạm Đông Ly.
Là một tín đồ cơ đốc giáo, chuyện ȶìиɦ ɖu͙ƈ trước hôn nhân, mẹ tôi sẽ không ủng hộ.
Lúc ba tôi đến, thì gọi điện cho tôi rất sớm. Tôi hơi bất ngờ với yêu cầu của ông.
Ông muốn tôi ăn diện một chút. Đừng ăn mặc giống thường ngày, ăn mặc xinh đẹp một chút, tốt nhất nên trang điểm nhẹ.
Tôi không hỏi nguyên nhân, mỗi một chuyện ông làm đều có nguyên do cả, huống chi một khi ra ngoài, ông ấy đã chỉ cách ăn mặc cho tôi.
Đêm hôm đó, tôi hẹn ra ngoài ăn cơm với Phạm Đông Ly.
Anh ấy nghe cha tôi nói vậy, thì hỏi có cần anh ấy chở tới hay không.
Tôi biết ngày quốc khánh này anh ấy không rảnh, nên từ chối, chuẩn bị tự đi một mình.
Chờ sau khi tôi đến nội thành, men theo địa chỉ tìm được khách sạn, sau khi đi vào. Vừa đẩy cửa ra, thì thấy cả một bàn người.
Tôi nhìn một vòng xung quanh, nhìn chằm chằm ba tôi đang đứng một bên, không nói gì.
Mặt ba tôi cười tươi rói đi tới lắc bả vai của tôi: "Đây là con gái của tôi, Trần Cẩn."
Sau đó kéo tôi xuống bàn ăn: "Trên đường đi bị kẹt xe, nó đó, luôn độc lập, có chủ kiến, vừa nghe thấy kẹt xe, là mượn xe của dì nó đi, nhất quyết không chịu làm phiền tôi, nhất định phải tự đi tới."
Một tay ông ấy vỗ nhẹ tay tôi, tôi cong khóe miệng: "Thật xin lỗi, để cho các vị đợi lâu rồi."
"Ngồi ở đây nè, đừng đứng đó hoài." Người phụ nữ ngồi cạnh ba tôi, cũng là người quen của tôi, mỉm cười ngoắc ngoắc tôi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cầm ly trà trên bàn lên, uống một hớp.
"Ông Trần à, không trách được hằng ngày ông luôn nói về con gái mình, nếu tôi cũng có đứa con gái xinh đẹp như vậy, cũng sẽ che giấu thôi." Cô ấy thân thiết vỗ tay tôi, ~lqđ~sau đó nhìn về phía đối diện: "Đó là con trai tôi, còn mấy năm nữa nó sẽ tốt nghiệp, người còn trẻ mới có thể nói chuyện với tôi, ha ha. Lại nói, các con trước còn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi với nhau rồi.
Tôi để cái ly xuống, mỉm cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi kín đáo gật nhẹ đầu.
Đã lâu không gặp, Đồng Minh Chiêu.