Chương 19: Giáo chủ hiện thân

Ai có thời gian cùng ngươi thảo luận chuyện này?” Yến Thanh Tiêu lần thứ hai tránh tay hắn ra, “Tự ta sẽ đi, ngươi đừng có đụng vào ta!”
Lăng Huyền Thư không tránh được phát cáu, “Ngươi nghĩ ta thích chạm vào ngươi à?”


Sắc mặt Yến Thanh Tiêu đột nhiên thay đổi, cắn răng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Lăng Huyền Thư dời mặt đi chỗ khác, “Nơi này rất nguy hiểm, rời đi trước hãy nói.”


“Nguy hiểm sao ngươi còn chạy vào?” Yến Thanh Tiêu không nghe theo, “Ngươi không muốn có bất kỳ liên quan gì với ta mới đúng, sao còn phải hết lần này tới lần khác dây dưa với ta?”
Lăng Huyền Thư không thể nhịn được nữa quát: “Ta còn vì sao hả!”
Yến Thanh Tiêu ngây người, “Ngươi…”


Lăng Huyền Thư ảo não cau mày, “Ta biết chắc chắn ngươi rất hối hận ba năm được mời tới Thái…” Thấy Yến Thanh Tiêu làm dáng muốn nổi giận, Lăng Huyền Thư nửa đường sửa lời nói, “Quý phủ nhà hắn, nhưng với ta mà nói, chuyện đó…”


“Ngươi câm miệng!” Yến Thanh Tiêu bỗng dưng ra tay kìm chặt gáy Lăng Huyền Thư, “Cái ta hối hận chính là ngày đó không có giết ch.ết ngươi!”
Lăng Huyền Thư có hơi dao động, lập tức cười cười, “Ngươi muốn giết ta?”


“Ý muốn giết ngươi sao có thể dừng lại trong một hai lần?” Yến Thanh Tiêu chậm rãi nắm chặt năm ngón tay, “Ta không nên để ngươi sống thêm ba năm.”
Lăng Huyền Thư không giãy dụa không chống cự, nhìn thẳng vào nơi sâu trong đáy mắt Yến Thanh Tiêu, “Ngươi ra tay đi.”


available on google playdownload on app store


Trong mắt Yến Thanh Tiêu thế nhưng xuất hiện rất nhiều gợn sóng.
Lăng Huyền Thư cười lạnh, “Không ra tay sao? Nếu bỏ qua lần này, ta sẽ không để cho ngươi có bất kỳ cơ hội nào gây tổn thương cho ta.”
Yến Thanh Tiêu do dự.


Nếu đã nói muốn giết hắn, nhưng lại không xuống tay được; nếu nói không muốn giết hắn, thì trong lòng hận đến mức phát rồ. Dường như cánh tay nặng thêm nghìn cân, ép buộc làm y sắp không chịu nổi nữa, nhưng vì trong lòng chật đầy không cam lòng có ch.ết cũng không muốn buông tay.


Lăng Huyền Thư đang muốn nói gì, thì mâu sắc đột nhiên biến đổi, gỡ bỏ cánh tay Yến Thanh Tiêu đẩy y ra ngoài.


Yến Thanh Tiêu lảo đảo lui lại mấy bước, tai nghe được tiếng vâng củi gỗ gẫy vụn sụp đổ liên tiếp, mà cột nhà ở một gian phòng khác lăn qua, đập về phía chỗ y cùng Lăng Huyền Thư vừa đứng.
Lửa càng lớn, cách trở tầm mắt Yến Thanh Tiêu.


Y không thể không lại lui về phía sau tìm chỗ đứng, nỗ lực phân biệt từ trong âm thanh củi khô lửa cháy nghe được động tĩnh Lăng Huyền Thư.
Nhưng không hề có.


Yến Thanh Tiêu đột nhiên thấy rất bất an, nỗ lực nhón chân nhìn qua từ phía trên ngọn lửa, “Lăng Huyền Thư, ngươi ở đâu? Trả lời ta, Lăng Huyền Thư!”
Một lát sau, Lăng Huyền Thư từ một bên khác vươn mình nhảy qua, “Chuyện gì?”


Yến Thanh Tiêu vội vã nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, phát hiện cánh tay phải của gã bị đốt nửa đoạn, “Ngươi không sao chứ?”
“Chẳng phải ta có chuyện không may là điều ngươi hy vọng đó sao?” Lần này Lăng Huyền Thư không để ý đến y nữa, dứt khoát tìm đường đào mạng.


Yến Thanh Tiêu cau mũi một cái, âm thầm đi theo.
Lăng Huyền Thư cùng Yến Thanh Tiêu một trước một sau chạy ra khỏi biển lửa, bên ngoài đã loạn tung tùng phèo.


Hách bang chủ đang ngồi ở một bên nghỉ xả hơi uống nước, nhìn thấy hai người thì vội vàng tiến lên nghênh tiếp, “Các ngươi không có chuyện gì là may rồi! Ta thoát ra thì đã thế này, quả nhiên do ác đồ Ẩm Huyết Giáo gây chuyện. Ta nghỉ ngơi cũng gần đủ rồi, đang muốn đi hỗ trợ, các ngươi có muốn nghỉ ngơi một lát trước không?”


Yến Thanh Tiêu tiếp nhận nước Phó Nam đưa lên, “Sao mà nhiều người như vậy?”
Phó Nam nói: “Cũng không biết những người này vọt ra từ đâu, có lẽ Ẩm Huyết Giáo lần này phát động toàn bộ đến đi.”


Lăng Huyền Thư nhìn xung quanh một vòng, thấy rất nhiều kẻ mặc áo đen đều đánh về một hướng, tuy bị đệ tử các phái ngăn cản, nhưng vẫn chấp nhất như cũ. Bên trong có một tên mặc đấu bồng ( )màu mực, mặt trên thêu đầy đầu lâu đỏ như màu máu, nổi bật ở dưới ánh lửa nhìn rất khủng bố; mái tóc người này màu đen rối tung, thân pháp quỷ dị mọi người khó mà nhìn rõ, rất là quỷ mị khiến người khác không thể tới gần, nên rất khó đối phó.


( nghĩa: mũ che đen hoặc áo mỏng, nhưng ta nghĩ là áo ^^)
“Hỏa Phong, ” Lăng Huyền Thư tự nhủ, “Cái tên này đã tự mình tới rồi.”


Gã nhìn hướng kẻ mặc áo đen phát động tấn công, thấy Lăng Huyền Uyên, Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ đang ra sức chặn đứng Hỏa Phong, mà phía sau bọn họ đứng, chính là Thiệu Dục Tân.
... Còn có Lăng Huyền Sương.


Lăng Huyền Sương triển khai hai tay che ở trước người Thiệu Dục Tân khua loạn trái phải, đôi mắt mở to cảnh giác nhìn chằm chằm Hỏa Phong, “Khốn nạn, ngươi đừng hòng tổn thương hắn một cọng tóc nào, chỉ cần ngươi tới, ta sẽ liều mạng với ngươi!”


Trái lại là Thiệu Dục Tân ra vẻ không sao cả, mỉm cười nhìn Lăng Huyền Sương lăn qua lăn lại.
Lăng Huyền Thư phi thân đến chỗ hai người, một tát đập xuống bàn tay Lăng Huyền Sương, “Huynh không sợ mệt hả?”


“Đệ đã về!” Lăng Huyền Sương thở hổn hển dừng lại, “Đệ không nói làm ta không cảm giác được, đệ nói ta mới biết, đúng là có mệt một chút.”
Lăng Huyền Thư nói: “Nơi này nguy hiểm, huynh hãy cùng Tiểu Vụ Tiểu Tuyết trở về phòng nghỉ ngơi.”


“Không được!” Lăng Huyền Sương xoay người lại ôm lấy Thiệu Dục Tân, “Ta phải bảo vệ Dục Tân!”
“... Gọi ra thật là thuận miệng.” Lăng Huyền Thư cảm thấy đau đầu.
Lăng Huyền Sương dũng cảm chỉ hắn, lại chỉ Hỏa Phong, “Đệ, tiến lên!”


“…” Lăng Huyền Thư nhìn về phía Thiệu Dục Tân, “Thiệu nguyên chủ sẽ không suy đồi tới mức cần tới đại ca ta bảo vệ đó chứ?” Nghe khí tức của hắn, cho dù nội lực chưa đủ, cùng người ra tay nhưng cũng không có gì đáng ngại.


Thiệu Dục Tân nhìn Lăng Huyền Sương một cái, lại đưa tầm mắt chuyển về phía Hỏa Phong, “Đây cũng do các ngươi trước đó đã đồng ý.”
“Chúng ta sẽ tận lực hộ Thiệu nguyên chủ chu toàn, nhưng đại ca ta…”


Lăng Huyền Thư còn chưa nói xong, Lăng Huyền Sương ngắt lời hắn, “Hắn không có giữ ta, là ta không chịu đi, bất luận thế nào ta cũng sẽ không tách ra khỏi hắn! Hơn nữa, ” Lăng Huyền Sương khóe miệng co rúm, “Đệ có muốn giải thích cái gì gọi là ‘suy đồi’ hay không?”


“Bảo huynh ít ngủ chịu khó đọc thêm nhiều sách, nhưng huynh vẫn không nghe lời.” Lăng Huyền Thư ôm quyền với Thiệu Dục Tân, “Thiệu nguyên chủ, nếu đã vậy thì tạm thời nhờ ngươi chăm sóc cho đại ca ta.”
Thiệu Dục Tân gật đầu, “Lăng Tam thiếu không cần khách khí.”


Lăng Huyền Thư thoáng yên lòng, vọt vào cuộc chiến.
Lăng Huyền Sương cười trộm một trận, kéo ống tay áo Thiệu Dục Tân, ” Bằng vào chúng ta là ai đang bảo vệ ai?”
Thiệu Dục Tân khẽ cúi đầu nhìn hắn, “Theo ngươi định đoạt.”
Lăng Huyền Sương híp híp mắt, “Thú vị.”


Thiệu Dục Tân cười nhẹ, “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Lăng Huyền Thư hai ba lần giải quyết kẻ mặc áo đen đang cùng Lăng Tiểu Lộ quấn đấu, dặn dò hắn nói: “Ngươi cùng Tiểu Lâm dẫn người chặn lối ra Lạc Trần Nguyên lại, bất kể là ai cũng không cho phép rời đi.”


“Vâng!” Lăng Tiểu Lộ gọi Lăng Tiểu Lâm lại đây, xoay người chạy.
“Chờ đã, ” Lăng Huyền Thư nói, “Lấy kiếm ra.”
Lăng Tiểu Lâm cùng Lăng Tiểu Lộ hơi ngớ người, lập tức cùng vang dội đáp: “Vâng!”


Ngự Kiếm sơn trang tuy có chữ”Kiếm” ở giữa, nhưng người trên giang hồ từng xem qua bọn họ sử dụng kiếm đã ít lại càng ít, không ai biết kiếm pháp của bọn họ đã đạt đến trình độ nào.


Đến khi Lăng Tiểu Lâm cùng Lăng Tiểu Lộ đem bốn chuôi bảo kiếm chia ra đưa đến trên tay Tứ huynh đệ, thì đệ tử các phái đều hơi bất ngờ một hồi, sau đó là càng chờ mong nhiều hơn.
Lăng Tiểu Lâm phất phất tay, đệ tử Ngự Kiếm sơn trang toàn bộ rút khỏi.


Liễu Nương cao giọng nói: “Ngự Kiếm sơn trang có ý gì, mới lâm trận đã lùi bước sao?”
Trả lời nàng, là tiếng bốn thanh trường kiếm cùng rút ra khỏi vỏ.


Không giống với kiếm tầm thường, bốn thanh trường kiếm này toàn thân thuần đen, mũi kiếm cực sắc, nhìn sơ dày nặng, mà bốn người huynh đệ nhà họ cầm có vẻ rất thoải mái.


Bốn người bốn kiếm cùng nhau tấn công về phía Hỏa Phong, trong nháy mắt này, trong thiên địa thoáng như đâu đâu cũng có kiếm ảnh, cho dù thân pháp nhẹ nhàng quỷ dị như Hỏa Phong, cũng không dám xông vào võng kiếm bốn người bày xuống.


“Hảo kiếm pháp!” Sau tranh đấu, Yến Thanh Tiêu không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán.
“Lâu chủ cẩn thận!” Phó Nam đá một kẻ áo đen Ẩm Huyết giáo bay ra ngoài vì có ý đồ đánh lén, “Lâu chủ, ngươi đang ở trong cuộc, đừng chỉ mãi lo xem kiếm pháp người ta a!”


Hách bang chủ ở phía sau hai người cười ha ha, “Không trách Yến lâu chủ cảm thấy đẹp, kiếm pháp kỳ diệu bậc này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, thậm chí không muốn đánh tiếp, chỉ muốn ở bên cạnh xem chiến!”


Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng, “Kiếm pháp tuy được, nhưng người sử dụng kiếm lại chẳng ra sao.”
Hách bang chủ đầu óc mơ hồ, “Yến lâu chủ sao lại nói thế?”
“Ân oán cá nhân!” Yến Thanh Tiêu tức giận liền giết ba tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ giải hận.


Hách bang chủ: “…”
Lăng Huyền Sương nhón chân xem Hỏa Phong bị bốn đệ đệ nhà mình bao vây ở giữa, “Ngoại hình người này thật không tồi, chỉ tiếc hơi quá yêu dã.” ( lòe loẹt…)
“Hừm, ” Thiệu Dục Tân sờ hàm dưới, “Ta cũng cảm thấy người hắn không tệ.”


Lăng Huyền Sương cả kinh, xoay người ở trước mặt Thiệu Dục Tân nhảy tưng tưng để che tầm mắt của hắn, “Không tệ thì cũng phải đem so sánh, so với ta, không phải hắn vẫn kém xa lắm đó sao? Nên cứ ngắm ta đi, ngươi còn chưa từng nói ta lớn lên có được hay không.”


Thiệu Dục Tân đưa tầm mắt chuyển qua mặt hắn, “Cái này không cần ta nói, khuôn mặt ‘Song bích’ đã nổi tiếng thiên hạ.”
Lăng Huyền Sương dừng nhảy, khom người thở dốc, “Nói thế sau này nếu ngươi nhìn thấy một song bích khác, cũng sẽ cảm thấy hắn đẹp?”


“Đẹp là đẹp, ” Thiệu Dục Tân đưa tay dìu hắn đứng thẳng, nửa ôm lấy vai hắn, “Nếu hắn thật sự như trong truyền thuyết, ta cũng khó mà nói dối.”
Lăng Huyền Sương nghiêng đầu nhìn bàn tay hắn trên vai mình một chút, “Đẹp ta cũng không sợ, hắn thua chắc rồi!”


Khóe môi Thiệu Dục Tân hơi cong, tiếp tục nhìn cuộc chiến ở phía trước.
Võng kiếm tạo ở giữa, bên trong không gian càng ngày càng nhỏ, xem ra Hỏa Phong đã khó mà chống đỡ nổi.


Kích động một tiếng, ống tay trái của hắn bị Lăng Huyền Thư chém xuống một đoạn. Hỏa Phong do bị trận tuyến này mà loạn, bị Lăng Huyền Uyên bắt được cơ hội, đâm bị thương cánh tay phải của hắn.


“Thiệu Dục Tân con rùa đen rúc đầu, ” Hỏa Phong rốt cục mở miệng nói chuyện, “Cứ trốn ở phía sau người khác thì sao gọi là hảo hán, có ngon đứng ra cùng ta đấu!”


“Ngươi lôi kéo người ta đến để ta giải độc cho bọn họ, tiêu hao nội lực của ta rồi muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng do hảo hán gây nên?” Thiệu Dục Tân hiện ra lãnh ý, “Hỏa Phong, vì sao ngươi muốn giết ta?”


Hỏa Phong liều lĩnh vì nguy cơ sẽ mất mạng mà cố sức đánh cho Lăng Huyền Kỳ một kiếm, nên tìm được lối thoát từ trong vòng vây bốn người lao ra, chạy thẳng về phía bến tàu, “Ngày nào ta giết được ngươi, thì sẽ nói cho ngươi biết!”






Truyện liên quan