Chương 33: Điểm đáng ngờ liên tiếp

Đoàn người vội vàng chạy theo hướng Tây Bắc.


Lần này vì không để trì hoãn lộ trình, Thiệu Dục Tân để Thiết Mã Kim Qua chạy ở xa xa phía trước mở đường; ban đêm ở trọ trong thành bất tiện, hắn ngủ luôn với tuyết sư ở ngoài thành, cơm nước đều do Lăng Huyền Sương trời vừa sáng ngày kế đưa tới.


Ban đêm ngày hôm đó, Lăng Huyền Dạ tắm rửa cả người uể oải, mới vừa bò lên giường, thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên liên tục, y không kiên nhẫn nói: “Ai vậy?”
“Huynh đây.” Lăng Huyền Sương ở ngoài cửa buồn rầu đáp.


“Đại ca?” Lăng Huyền Dạ xuống giường mở cửa, “Muộn rồi sao huynh còn chưa ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải chạy tiếp.”
Lăng Huyền Sương chen vào cửa, “Dục Tân không ở đây, ta không ngủ ngon được.”


“…” Lăng Huyền Dạ quay về giường, “Đệ cũng không giúp được huynh, hay huynh đi tìm người khác tâm sự đi?”


Lăng Huyền Sương đẩy cửa sổ ra ngắm trăng, “Huyền Uyên không phải là người có thể nói chuyện, gần đây tâm trạng Huyền Thư không tốt cũng ít lời hẳn, Huyền Kỳ quá nhỏ còn chưa hiểu chuyện tình cảm.”
Lăng Huyền Dạ nhắc nhở: “Giờ huynh không chỉ có đệ đệ, còn có em dâu mà.”


available on google playdownload on app store


“Thế sao có đệ đệ bày đặt không cần, cứ phải dùng em dâu mới được?” Lăng Huyền Sương nói, “Đệ ghét ta tới vậy à?”
“Không không không, ” Lăng Huyền Dạ cố chống mí mắt, “Huynh nói đi.”


Lăng Huyền Sương tưởng tượng mình đang cùng Thiệu Dục Tân ngắm trăng, “So với ta, hắn càng thích thân cận với đôi tuyết sư kia, đệ nói ta phải làm gì?”
Lăng Huyền Dạ ngáp một cái, “Muốn huynh tranh sủng với tuyết sư, quả hơi làm khó huynh.”


“…” Lăng Huyền Sương thở dài, “Đệ nói không sai, đúng là tranh sủng, hắn ngủ với tuyết sư mà không ngủ với ta, cả việc hàng đêm ta nhớ nhung hắn, hắn cũng không biết.”
Lăng Huyền Dạ mơ màng nói: “Nếu huynh không sợ sư tử thì hay rồi, là có thể ngủ với hắn.”


Lăng Huyền Sương cứng đờ người, ngón tay cào tới cào lui trên cửa sổ, “Nếu không… Thử khắc phục sợ hãi được không đây?”
Trả lời hắn chính là tiếng hít thở đều đều của Lăng Huyền Dạ.


“…” Lăng Huyền Sương qua chỗ cạnh giường vỗ thằng em mấy lần, “Huyền Dạ, Huyền Dạ! Tỉnh lại đi, ta muốn nói chuyện với đệ.”
Lăng Huyền Dạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Còn chuyện gì hử?”


“Ta chỉ muốn nói với đệ, ” Lăng Huyền Sương đi ra phía ngoài, “Ta phải về ngủ, đệ cũng ngủ đi.”
Lăng Huyền Dạ: “…”


Vì chiếu cố Lăng Huyền Sương không có võ công cùng tình trạng cơ thể Bối Cẩn Du không tốt, mọi người chạy cũng không quá nhanh, lúc tới Tây Bắc đã hơn mười mấy ngày.


Thời tiết nơi đây lạnh lẽo, chuyện đầu tiên sau khi tới đây đó là vào thành mua mấy bộ y phục giữ ấm. Sau đó tìm kiếm tin tức liên quan tới Hỏa Phong, rồi tìm quán trọ ở trong thành nghỉ chân.


Tới bữa tối, bọn họ nghe hai bàn bên cạnh đang bàn tán, mấy ngày nay lại có chưởng môn hai môn phái bị người giết hại, thủ pháp tàn nhẫn tương tự lần trước. Càng để bọn họ giật mình hơn, không tính ở trong phạm vi Tây Bắc, hai đại phái này ngay cả toàn bộ trên giang hồ đều xếp hàng đầu, mà tu vi võ học hai vị chưởng môn này không thể khinh thường, Hỏa Phong lại dễ như ăn cháo lấy đầu bọn họ, quả khiến người ta không thể tin được.


“Nhị ca, huynh có nghĩ chuyện này là do Hỏa Phong gây ra không?” Lăng Huyền Thư thấp giọng hỏi.
Bối Cẩn Du nói: “Không phải vẫn luôn cho rằng là hắn làm sao, sao giờ còn hỏi làm gì?”


Lăng Huyền Uyên cũng đang suy nghĩ vấn đề này, “Khinh công Hỏa Phong thật khiến người ta khâm phục, nhưng tóm lại mà nói, hắn không phải đối thủ của mấy chưởng môn này.”


“Nói vậy các ngươi cho là không phải Hỏa Phong, mà là một người khác?” Lăng Huyền Sương đã rất lâu mới được ngồi cùng bàn ăn cơm với Thiệu Dục Tân, liều mạng gắp rau vào trong bát hắn.


Thiệu Dục Tân liếc nhìn bị cái bát bị chồng chất thức ăn như một núi nhỏ, cười cười nói: “Lúc mới vào thành từng hỏi mấy đệ tử môn phái gặp chuyện, vóc người tướng mạo y phục hung thủ trong miệng thuật lại, ai tả cũng giống Hỏa Phong, thì phải giải thích thế nào?”


Yến Thanh Tiêu đâm chọc đồ ăn trong bát, “Khi đó ở Lạc Trần Nguyên ra tay, Hỏa Phong có ở lại hay không?”
Lăng Huyền Uyên niết niết ấn đường*, “Không đâu.”
*ấn đường: (điểm giữa hai đầu lông mày)
“Tiếp theo chúng ta phải gì?” Lăng Huyền Dạ hỏi.


Lăng Huyền Thư nói: “Hiện giờ có rất nhiều người đang tìm hắn, mà cũng chưa nghe những người này nhắc qua hắn đã rời khỏi Tây Bắc, nếu đúng như vậy thì hắn còn chưa tính rời khỏi.”
“Ý Lăng Tam thiếu là hắn sẽ còn ra tay với những môn phái khác?” Tào Nghĩa nói.


“Nhưng mà xung quanh đây hầu như không còn mấy môn phái có danh tiếng, ” Hách bang chủ cẩn thận nghĩ, “Xem ra hắn đã thu thập gần đủ cả rồi.”


Lưu Chưởng Môn vỗ tay một cái, “Còn một người, có thể hắn sẽ tới đó! Lần này ta đây phải đến đó trước mới được, chờ hắn rơi vào trong lòng bàn tay của ta!”
Lăng Huyền Sương hiếu kỳ hỏi Thiệu Dục Tân, “Người ông ta nói là ai?”


“Chính là Mộ Phi Hàn được xưng song bích cùng với ngươi, thuộc Quy Tuyết Môn.” Thiệu Dục Tân nói.
Lăng Huyền Sương xắn tay áo, “Thời khắc đọ sức rốt cuộc đã đến!”
Lăng Huyền Kỳ hỏi: “Đại ca, huynh không lạnh sao?”


Được cậu em nhắc nhở, Lăng Huyền Sương mới phát giác cánh tay nhỏ bé đã trở nên lạnh cứng như đá, vội vàng thả tay áo ra, “Chuyện như này lần sau phải nói trước khi ta xắn tay áo!”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Liễu Nương không hiểu nói: “Không biết vì sao Hỏa Phong phải làm thế?”


“Không biết, ” Vạn Trung rót nước nóng vào bát cho nàng, “Chẳng lẽ hắn muốn thống nhất giang hồ?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Loại thủ pháp này, càng như báo thù mới phải.”


“Báo thù?” Bối Cẩn Du rùng mình một cái, “Thâm cừu đại hận cỡ nào mới khiến cho hắn giết nhiều người như vậy, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn cỡ đó?”


“Cái này chỉ sợ sau khi bắt được hắn xong để hắn giải thích cho chúng ta biết rồi.” Lăng Huyền Thư khuyên mọi người động đũa, “Ăn no rồi tắm nước nóng nghỉ sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta phải lên đường đến Quy Tuyết Môn.”


Bối Cẩn Du nghe thấy tiếng cửa mở, liếc mắt qua nhìn, “Tiếp tục?”
Lăng Huyền Uyên khoá cửa phòng, cởi ngoại sam khoác trên người ra, “Ngồi đi.”
Bối Cẩn Du vẫn nằm nghiêng trên giường, “Đêm nay không cần, thương thế gần đây không có tái phát, tạm nghỉ mấy ngày cũng không sao.”


Lăng Huyền Uyên đứng bên giường nhìn y.
“Ta không sao thật mà, ngược lại là ngươi kìa, hàng đêm vì độ chân khí cho ta, sắc mặt hai ngày qua đã bắt đầu không tốt, ” Bối Cẩn Du nói, “Ngày mai còn phải đi Quy Tuyết Môn, chẳng may đối đầu Hỏa Phong, ngươi không đủ nội lực thì sao hả?”


Lăng Huyền Uyên lại suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, tạm nghỉ một ngày.” Hắn nói xong, thì cởi giầy lên giường.
Bối Cẩn Du hơi nghiêng dịch người vào bên trong, “Không độ chân khí sao còn muốn lên giường của ta?”
Lăng Huyền Uyên đơ người trong nháy mắt, nhưng vẫn quay lưng nằm xuống cạnh Bối Cẩn Du.


“Có phải mỗi đêm ngươi đều ngủ cùng với ta, vì sợ chẳng may ta lại phát đau mà không ai bên cạnh?” Bối Cẩn Du tốt bụng chỉnh góc chăn cho hắn.
Lăng Huyền Uyên hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Có phải ngươi đã quên uống thuốc tối nay?”


“... Không phải trước khi tắm rửa là ngươi tự nhìn ta uống đó sao?” Bối Cẩn Du không bị hắn lừa gạt, tiếp tục nói, “Ngươi vẫn qua đêm ở phòng ta, sao bên ngoài thì cẩn thận tách ra, chúng ta cũng đã thành thân, ngươi còn sợ người khác biết chúng ta cùng phòng?”


Lăng Huyền Uyên vung ra một chưởng thổi tắt nến trên bàn, “Ngủ.”
Dưới màn đêm Bối Cẩn Du cười nhẹ hai tiếng, “Có phải ngươi đã thích ta một chút rồi?”
Lăng Huyền Uyên đều đặn hô hấp.


Cũng không biết đã qua bao lâu, đầu Bối Cẩn Du bị chăn che một nửa, dùng giọng nói khẽ vô cùng nói: “Mặc kệ ngươi thế nào, thật sự ta có thích ngươi một tí.”
Lăng Huyền Sương đang ở bên ngoài phòng Thiệu Dục Tân đi qua đi lại, đã gần nửa canh giờ.


“Không nên vậy a…” Hắn vô lực tới gần cửa phòng đối diện.
Không ngờ là hắn vừa dựa vào cửa thì đúng lúc bị mở ra, bởi vậy mà hắn ngã vào trong phòng, mông tiếp đất.
“Đau…” Lăng Huyền Sương hô khẽ.
“Ngươi chạy vào phòng ta làm gì?” Có người hỏi như vậy.


Lăng Huyền Sương xoay người lại nhìn, thấy Yến Thanh Tiêu cầm chén trà trên tay, đang hờ hững mà nhìn mình. Hắn không thể làm gì khác hơn là chủ động đưa tay ra, “Em dâu, mặt đất lạnh, có phải ngươi nên kéo ta lên trước hay không.”
Yến Thanh Tiêu nhướn mắt, “Ai là em dâu ngươi, tự đứng dậy.”


Lăng Huyền Sương mếu máo, “Nhưng mà rất đau.”
Yến Thanh Tiêu hết cách rồi, chỉ muốn mau chóng đuổi hắn đi, nên duỗi ra một tay kéo hắn lên.
“Đa tạ em dâu!” Lăng Huyền Sương một tay xoa cái mông, một tay khép cửa phòng lại.
Yến Thanh Tiêu thả chén trà lại xuống bàn, “Ngươi muốn làm gì?”


Lăng Huyền Sương vô tội chớp mắt, “Ta đã có người trong lòng, sẽ không làm gì ngươi.”
“…” Yến Thanh Tiêu nắm quyền, “Ta đang hỏi tại sao ngươi lại xuất hiện ở trong phòng ta!”


Lăng Huyền Sương giật giật mũi, ra vẻ thương tâm, “Dục Tân vất vả lắm mới trở về, nhưng ta vẫn chưa được gặp hắn.”
Yến Thanh Tiêu chỉ cửa, “Thiệu nguyên chủ ở phòng đối diện, ngươi đi nhầm cửa.”


“Đương nhiên ta biết hắn ở đối diện, nhưng ta không dám vào, ” Lăng Huyền Sương lấy lòng nói, “Em dâu tốt, ngươi nghĩ cách cho ta đi?”


“Trên đời này còn chuyện gì mà ngươi không dám…” Yến Thanh Tiêu mới nói một nửa, chợt nhớ tới đôi tuyết sư kia, “Cái này hử, ta cũng hết cách rồi, ngươi đứng trước cửa gọi hai tiếng, xem Thiệu nguyên chủ có ra tìm ngươi không.”


Lăng Huyền Sương thẹn thùng nói: “Gọi hai tiếng trước cửa? Có phóng đãng quá hay không?”
Yến Thanh Tiêu: “…” Ta bảo ngươi gọi tên hắn mà, khốn nạn!


“Tóm lại đa tạ em dâu.” Lăng Huyền Sương xoa nhẹ cái mông hai lần, sau đó vỗ vỗ cánh tay Yến Thanh Tiêu, “Em dâu, ta đây không biết ngươi cùng Huyền Thư náo loạn khó chịu thế nào, thế nhưng Huyền Thư đã nghiêm trọng cảnh cáo ta không được ăn nói lung tung, vì ta còn đang nợ tiền, đành phải đau khổ thỏa hiệp! Tâm trạng gần đây của nó rất kém, ngươi có thể nhìn vào quan hệ giữa hai chúng ta, an ủi nó vài câu? Ngươi xem nó mấy ngày qua đi đường ăn không ngon không ngủ ngon, cả người gầy hốc gầy hác, kẻ làm ca ca rất đau lòng, chẳng lẽ ngươi không đau lòng hay sao?”


“Ta chẳng thấy quan hệ giữa chúng ta thân thiết chỗ nào, ” Yến Thanh Tiêu mở cửa đẩy hắn ra ngoài, “Hơn nữa đau lòng đệ đệ là chuyện của ngươi, sao ta phải đau lòng vì hắn?”
Lăng Huyền Sương rút lui ra ngoài, “Nhưng em dâu à…”
Yến Thanh Tiêu thẳng thắn dứt khoát đóng cửa khóa kỹ.


Tắt nến nằm dài trên giường, Yến Thanh Tiêu nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: “Rất gầy thật sao?”
...






Truyện liên quan