Chương 59: Tại sao muốn đuổi ta về

“Ta không về đâu, ” Lăng Huyền Sương nắm chặt hai tay vào tay vịn ghế, làm sao cũng không chịu đứng lên, “Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta cũng không về nhà đâu!”


Lăng Huyền Kỳ khuyên nhủ: “Đại ca, huynh nghe lời đi, lần đi này không phải là du sơn ngoạn thủy, chúng ta sắp sửa có khả năng đối mặt ác chiến một hồi, mà huynh lại không có năng lực tự vệ, nếu không may bị thương ở đâu, chúng ta ăn nói thế nào với cha cùng đại nương?” ( mẹ anh Sương bà cả)


“Không cần các ngươi bàn giao, các ngươi đi ra!” Lăng Huyền Sương vô cùng đáng thương nhìn về phía Thiệu Dục Tân, “Dục Tân, ngươi…”


Không chờ hắn nói xong, Lăng Huyền Uyên cắt ngang lời hắn, “Không được, lúc này không thể mặc huynh hồ đồ, ta sẽ để người đưa huynh cùng Cẩn Du quay về Ngự Kiếm sơn trang.”


Bối Cẩn Du đột nhiên bị điểm tên suýt nữa bị sặc trà, y lau miệng, để chén trà qua một bên, nói: “Tại sao ta cũng phải đến Ngự Kiếm sơn trang?”


Lăng Huyền Uyên nói: “Nếu ngươi đã cùng ta thành thân, vậy chính là người nhà họ Lăng, sớm muộn cũng phải trở về. Trên người ngươi có thương tích, sớm chút…”


available on google playdownload on app store


“Tại sao không phải là ngươi theo ta về ở Cửu Ngõa liên hoàn trại, mà phải là ta đến Ngự Kiếm sơn trang?” Bối Cẩn Du bất mãn nói, “Chẳng lẽ không phải chính miệng ngươi đồng ý muốn làm áp trại phu nhân ta sao?”


Lăng Huyền Uyên rất là nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó nói: “Vậy ngươi muốn hưu ta sao?”
Bối Cẩn Du: “…”


Lăng Huyền Kỳ rất rất muốn cười, nếu mà cười trong bầu không khí đang cực kỳ nghiêm túc này, biết đâu sẽ biến thành mục tiêu bị trăm mũi tên bắn vào, cho nên cậu yên lặng lùi ra khỏi phòng, tìm đôi tuyết sư kia chơi.


Bối Cẩn Du nén giận vào lòng, “Theo ý của ngươi nếu như ta không yêu cầu ngươi cùng ta về Cửu Ngõa liên hoàn trại, ngươi sẽ tách khỏi ta?”
Lăng Huyền Uyên hơi nhíu lông mày, “Ngự Kiếm sơn trang có rất nhiều việc cần ta xử lý, ta không thể bỏ qua mặc kệ.”


“Dưới ngươi còn ba đệ đệ, đứa nào không thể giúp ngươi quản lý mấy việc thượng vàng hạ cám này hả?” Bối Cẩn Du thật sự nổi giận, “Hay phải nói ngươi làm minh chủ võ lâm, mấy chuyện từ trước đã nói xem như không tính?”


“Ta không có, ” Lăng Huyền Uyên lúng túng không biết phải nên nói thế nào, đưa tay qua nắm tay y, “Ngươi để ý thân thể, không nên nổi giận.”


Bối Cẩn Du hất tay của hắn ra, “Ta biết ta vẫn luôn là gánh nặng của ngươi, ngày mai ta sẽ về Cửu Ngõa liên hoàn trại, sẽ không gây thêm phiền cho ngươi nữa!” Nói xong thì đi ra ngoài luôn.


Lăng Huyền Sương sốt sắng mà mím môi, chỉ chờ Lăng Huyền Uyên đuổi theo, ai biết Lăng Huyền Uyên vẫn đứng tại chỗ như cũ, nửa bước cũng không di chuyển, hắn không nhịn được hỏi: “Huyền Uyên, ngươi không đi nhìn em dâu Cẩn Du sao?”
Lăng Huyền Uyên tàn khốc nói: “Xử lý huynh trước rồi nói!”


Lăng Huyền Sương: “…”
Đào Tâm Duyệt đang tự cao hứng, chợt nghe Thiệu Dục Tân nói: “Tâm Duyệt, ngày mai muội cũng dẫn người về Lạc Trần Nguyên đi, đây là chuyện riêng của huynh, chính ta sẽ điều tr.a rõ nguyên nhân Hỏa Phong muốn giết ta, không nên kéo toàn bộ Lạc Trần Nguyên vào.”


Lăng Huyền Sương âm thầm khen hay.
Đào Tâm Duyệt tức giận nói: “Huynh làm chủ được bọn họ, nhưng không làm chủ được muội, cho dù huynh đuổi ta cùng các đệ tử quay về, ta cũng phải đi bằng được!”
Thiệu Dục Tân bất đắc dĩ, “Tâm Duyệt, muội…”


Đào Tâm Duyệt nói: “Cho dù huynh bắt muội quay về, sau đó muội lén lút theo sau, huynh cũng không biết được!”
“Huynh không có thời gian chiếu cố muội ” Thiệu Dục Tân nói, “Chẳng may muội xảy ra chuyện gì, làm sao đáp lại cha ta hết lòng chăm sóc muội?”


Nghe hắn nhắc về sư phụ, Đào Tâm Duyệt đỏ cả vành mắt, “Lúc sư phụ lâm chung bảo huynh chăm sóc muội, bây giờ huynh lại nói không có thời gian, vậy huynh đối với ai mới có?”
Thiệu Dục Tân nhìn qua Lăng Huyền Sương, “Huyền Sương là huynh mang đến, đương nhiên huynh phải phụ trách an toàn của hắn.”


Hai mắt Lăng Huyền Sương lập tức sáng lên, đứng dậy chạy đến sau ghế Thiệu Dục Tân, ôm vai bá cổ hắn nói:”Dục Tân, ngươi sẽ chăm sóc ta bảo vệ ta đúng không?”
Không chờ Thiệu Dục Tân trả lời, Đào Tâm Duyệt vội nói: “Hắn cũng bị đuổi về nhà, cần phải tới huynh rảnh rỗi bận tâm sao?”


Thiệu Dục Tân nói: “Dù hắn có phải về Ngự Kiếm sơn trang đi nữa, vậy cũng phải do huynh hộ tống quay về, dù sao cũng do huynh mang đến, tự nhiên huynh sẽ phụ trách với hắn tới cùng.”
“Vậy huynh mặc kệ chuyện Hỏa Phong luôn?” Đào Tâm Duyệt nói.


“Đưa hắn trở về Ngự Kiếm sơn trang xong ta lại chạy tới Ẩm Huyết Phong.”
Đào Tâm Duyệt bị tức đến không biết nói gì, từ lâu đã nghe chính miệng hắn nói hắn không thích mình, chỉ xem mình là muội muội, mà sao nàng vẫn không thể dừng lại.


Lăng Huyền Sương thu hồi cánh tay ôm Thiệu Dục Tân, đứng thẳng người yên lặng nhìn sau gáy hắn.
Thiệu Dục Tân xoay người lại nhìn hắn, “Huyền Sương?”


Lăng Huyền Sương hơi méo miệng, trong mắt cất giấu một tia mất mát, không đáp lại lời hắn gọi. Xoay người đi ra phía ngoài hai bước, Lăng Huyền Sương nhỏ giọng nói: “Huyền Uyên, tạm thời huynh không muốn thảo luận chuyện này, đệ đừng đến quấy rối huynh.”


Yến Thanh Tiêu từ trong sảnh đi ra, nặng nề phun ra một hơi, “Xem nhà họ Lăng các ngươi hồ đồ quen rồi, đột nhiên nghiêm túc, quả thật không quen.”
Lăng Huyền Thư nói: “Thật vui là ta không phải buồn phiền như vậy.”
“Cái gì?”


“Không có gì.” Lăng Huyền Thư nói lại, “Buổi tối có đặc biệt muốn ăn gì không, đến Thiên cung các?”
Đáy mắt Yến Thanh Tiêu hiện lên vài tia cười xấu xa, “Ăn cái gì cũng không đáng nhắc tới, thế nhưng ta muốn đi mua một ít đồ cần dùng tới.”


Lăng Huyền Thư có dự cảm không ổn trong lòng, “Muốn mua gì thì bảo người bên dưới đi thay không được sao?”
“Chuyện này phải đích thân tới làm mới thú vị.” Yến Thanh Tiêu ngẫm lại còn muốn cười ra tiếng.


Lăng Huyền Thư do dự, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Mấy thứ ngươi muốn mua không phải dùng để dằn vặt Thái Cẩm chứ?”


“Làm sao ngươi biết?” Yến Thanh Tiêu bẻ ngón tay tính toán, “Ta tính mua lưỡi câu roi, thêm mấy cây nến, còn mấy cái như gồng cùm chân tay gì đó chắc không ai bán, ngươi xem có nên đi trộm ở nhà lao vài cái hay không?”
Lăng Huyền Thư: “…”


“Thế nào?” Yến Thanh Tiêu không rõ vì sao mặt hắn vặn vẹo.


Lăng Huyền Thư cười đến miễn cưỡng, “Ta thấy việc ngươi trả thù không nên dùng đạo cụ thì hay hơn, nếu bị người để ý, sẽ chỉ trích ngươi không tốt. Đến lúc đó chẳng may Thái Cẩm liều mạng nói ra chuyện ba năm trước, chẳng phải sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi.”


Yến Thanh Tiêu trầm ngâm nói: “Ngươi nói ra mới thấy có mấy phần đạo lý, nhưng không làm thế lại lợi cho hắn quá rồi.”
“Đến lúc đó nhất định ta sẽ giúp ngươi!” Lăng Huyền Thư vội nói.
Yến Thanh Tiêu lại suy nghĩ một chút, mới tiếc nuối nói: “Vậy cũng được.”


Lăng Huyền Thư kiên quyết không cho hắn lại có cơ hội giở trò linh tinh, “Cứ quyết đến đây!” Đùa à, hai người các ngươi chơi trò tình thú, ta phải làm sao bây giờ!
Yến Thanh Tiêu kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi kích động cái gì?”


“Không, ” Lăng Huyền Thư lôi kéo hắn ra ngoài, “Đừng nghĩ hắn nữa, ảnh hưởng tâm trạng.” Suy nghĩ nhiều nhớ đến ta mới đúng.
Yến Thanh Tiêu mặc hắn lôi kéo, thầm nghĩ gần đây bản thân quá mức ôn hòa với hắn hay không, dung túng để hắn động tay động chân càng ngày càng tự nhiên như vậy.


Lúc Lăng Huyền Uyên trở về phòng, Bối Cẩn Du đang nằm trên giường, mặt quay vào tường, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra khí tức không muốn nói chuyện.
Nhưng Lăng Huyền Uyên biết rõ y không hề ngủ.
“Không thoải mái chỗ nào sao?” Lăng Huyền Uyên ngồi vào bên cạnh, đắp kín chăn cho y.


Bối Cẩn Du không nói lời nào.
Lăng Huyền Uyên nắm tay y.
Bối Cẩn Du giãy dụa hai lần nhưng không tránh được, lại phát hiện hắn truyền chân khí vào, lập tức không dám làm bừa.


Xác định nội tức của y đã ổn định, cũng không có dấu hiệu thương thế tái phát, Lăng Huyền Uyên mới chậm rãi thu hồi chân khí, “Dù một giây ta cũng không cảm thấy ngươi phiền toái.”
Bối Cẩn Du vươn mình ngồi dậy, “Vậy tại sao ngươi đuổi ta về?”


“Cũng không phải là ta muốn đuổi ngươi về, ta chỉ không muốn vết thương của ngươi càng nặng thêm, kéo dài càng lâu đối với người lại càng không tốt..” Lăng Huyền Uyên nói, “Nội lực cha ta thâm hậu hơn xa huynh đệ chúng ta, ngươi mang theo thư ta đích thân viết đến Ngự Kiếm sơn trang, cha ta sẽ vận công chữa thương cho ngươi, ngươi sẽ đỡ ăn thêm khổ rồi.”


Không ngờ hắn muốn tách ra cũng chỉ vì suy nghĩ cho hắn, tâm thần Bối Cẩn Du dần ổn định, tức giận cũng tiêu hơn nửa.


Lăng Huyền Uyên tiếp tục nói: “Lần này đi còn không biết mất bao nhiêu thời gian, ta lo ngươi sẽ không chịu được, không bằng ngươi quay về Ngự kiếm sơn trang trước, chuyện còn lại, chờ ta trở về rồi hãy nói.”
“Nhưng ta chỉ muốn theo ngươi!” Bối Cẩn Du thốt lên.


Lăng Huyền Uyên ngớ người, nói: “Bất kể ta tới chỗ nào?”
Bối Cẩn Du đã hối hận vì mình vừa kích động, nghe vậy lại chậm rãi nằm trở lại, “Ngươi đang muốn dùng cách này gạt ta sau này đến ở Ngự Kiếm sơn trang đi?”


“Không có lừa ngươi, ” Lăng Huyền Uyên thoáng cúi người, hỏi, “Chờ chuyện này kết thúc, ngươi đồng ý bỏ qua Cửu Ngõa liên hoàn trại, cùng ta ở Ngự Kiếm sơn trang cả đời chứ?”


Bối Cẩn Du cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập của mình nhanh hơn nhiều, “Ngươi cũng nói chuyến này vừa đi còn không biết mất bao nhiêu thời gian, vậy thì chờ đến khi đó rồi quyết định là được.”


“Tóm lại quyết định vậy đi, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Đợi đến lúc ngươi và ta làm chuyện phu phu, sẽ biết đến cùng là ta đến Cửu Ngõa liên hoàn trại làm áp trại phu nhân, hay là ngươi tới Ngự Kiếm sơn trang làm Nhị Thiếu phu nhân.”


Bối Cẩn Du đưa tay nặn nặn mặt hắn, “Được, để ngươi đắc ý mấy ngày.”
Lăng Huyền Uyên ôm y lên, xỏ giầy cho y, “Đi thôi, bữa tối đã đến giờ.”
Bối Cẩn Du tâm tình rất tốt cùng Lăng Huyền Uyên ra ngoài, ý cười khó thấy bên môi.






Truyện liên quan