Chương 3

Có thể là gì trong đây được nhỉ? Tôi vừa đi vừa nghĩ, ba cái hộp rõ khuếch trương. Chả lẽ họ định tặng “gió” bên trong, cứ thử không có vật chất bên trong xem, mai tôi sẽ xé xác. Về nhà tôi vội vàng leo lên tầng mở quà. Chả thể đoán được bên trong tôi bóc vỏ cả ba món và cùng mở một lúc.


Hả, gì thế này…vỏn vẹn ba tấm thiệp nhỏ bên trong.
“Đồ ngốc, tôi thích cậu đó, tối mai gặp nhau tại nhà hát lớn/rạp chiếu phim/công viên”


Ba người, ba địa điểm, cùng một lời tỏ tình. Tôi ngỡ ngàng đến bàng hoàng. Họ thích tôi á? Tin này còn sốc hơn cả Việt Nam có tuyết. À à, tôi cũng dễ thương thì có gì là không thể, cũng đáng yêu, xinh xắn mà nhưng… chyện gì đang xảy ra đây? Chưa bao giờ tôi nghĩ tới điều đó, cũng chưa chuẩn bị tinh thần sẽ đối mặt với họ thế nào.


Ngày hôm sau tôi dũng cảm lắm mới dám đi học, còn cố tình đến sít giờ giáo viên vào tiết kiệm thời gian giáp mặt các gió. Các cậu ấy cười rõ tươi khi thấy bạn nữ duy nhất trong bàn đến nhưng nhận ra ngay sự lẩn tránh trong ánh mắt tôi. Cả buổi tôi chỉ ngó lên bảng rồi cặm cụi ghi chép, không hề quay sang bên.


-        Bộ cái bàn này bị câm hết rồi à? - Tên Tín Phong xóa tan không khí não nề. Rồi lại thấy bốn người họ vui đùa, dường như họ đều không biết về tình cảm dành cho tôi của những người khác. Tôi không muốn làm mất tình bạn trong sáng ấy.


Giờ ra chơi tiết sau, ba gió xuống căng tin, còn lại mình tôi ngồi chọc chọc, cạo cạo vệt bút xóa dưới tên Nam Phong. Cơ mà sao tôi cứ chờ quà của hắn nhỉ? Học hết buổi sáng là về nghỉ Giáng Sinh rồi, có khi nào hắn nhận được nhiều quà quá đến nỗi ngộ độc quên mất nhỏ Trương Tam Phong này rồi. Tôi thở dài thượt.


available on google playdownload on app store


Và đúng như lời đã nói, hắn không có quà cho tôi, ngay tới cái thiệp giáng sinh cũng không nốt. Con trai con đứa gì mà vô tâm thế chứ. Tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm nói tên đáng ghét.
*


-        Con gái, tối nay con có kế hoạch gì hay không? - Trong bữa tối mẹ gắp thức ăn cho và hỏi cô con gái cưng. Tôi lắc đầu nhõng nhẽo:


-        Con không có, hay cả nhà mình đi xem phim, nghe nhạc thính phòng hay ra chỗ công viên ăn hạt dẻ đi mẹ! - Tôi ước mình làm được cả ba thứ đó cùng một lúc, để từ chối cuộc gặp riêng của gió.
-        Nhóm bạn con không tổ chức gì ư? Tối nay mẹ và bố…


-        Dạ dạ, con hiểu rồi ạ! - Thì ra là hai bố mẹ có kế hoạch đi chơi riêng, ông anh trai quý hóa của tôi còn đi từ sáng chưa về, lẽ nào đêm an lành thế này, tôi lại đắp chăn đi ngủ. - Mấy đứa trong lớp hẹn con 7 rưỡi, con cũng chuẩn bị đi.


Nói là thế, tôi giả bộ lên phòng chăm chút nhan sắc. Trời ơi là trời, biết làm thế nào với ba ông gió bây giờ, tôi bứt tóc cho lưu thông đầu óc…


Thực ra họ cũng đẹp trai, giỏi giang, có khiếu hài hước, tốt bụng đấy chứ, mình có thể nhắm mắt vớ đại một người thay vì đau đầu quẩn quanh suy nghĩ phải từ chối thế nào… nhưng… tôi đang chờ đợi một điều gì đó không phải từ họ, là ở một ai khác?
“Jingle Bells, Jingle Bells”


Tiếng chuông điện thoại rung lên giữa những dòng suy nghĩ hỗn độn, tôi vươn người tóm lấy.
-        Alo! - Tôi rụt rè nhấc máy.
-        Tối nay lớp mình tụ tập ở nhà thờ, 7h, nhớ đến đúng giờ đó.


-        À ờ... sớm thế…mà Nam Phong này... mấy gió kia có đi không? - Tôi cắn môi, nghe giọng hắn sao mà vội vàng thế, bộ phải gọi cho nhiều người lắm à. Mà tôi cũng lạ, tự bao giờ lại gọi tên hắn nghiêm chỉnh đến thế.


-        Chắc chắn rồi, chúng còn nói sẽ dẫn người đặc biệt đến trình làng mà.
-        Vậy à... - Ôi, sao họ chắc chắn quá vậy. Tôi không nói gì thêm, đầu dây bên kia ngập ngừng một lát:
-        Mà… tôi cũng dẫn bà già Noel của mình tới.


Tôi cúp máy trước, không chào mà cũng không bình luận gì. Hắn sẽ dẫn bạn gái đến à? Ai vậy nhỉ? Sao lại kín tiếng thế? Liệu người đó có xinh không? Cá tính hay nết na thùy mị? Cùng lớp, cùng trường hay không?,… những câu hỏi lần lượt hiện lên choán hết suy nghĩ trong đầu. Hắn có bạn gái thì tôi cũng có đấy chứ, thậm chí không chỉ một mà là ba. Nhưng đến với ai bây giờ, lựa chọn nào cho thỏa?


Tôi vừa muốn chốn, giả bộ gia đình tự tổ chức giáng sinh mà chả tới gặp ai cả để không phải khó xử, nhưng lại muốn đến coi mặt người trong mộng của tên gió kia. Ôi, khó nghĩ quá.
-        Cháu chào bác! Bạn Phương có nhà không ạ? Chúng cháu có hẹn với lớp đi chơi đêm giáng sinh.


-        Phương con, có bạn tới rủ đi này!
Tôi ngủ lơ mơ cho đến khi có tiếng mẹ bèn chạy ào xuống. Trước mặt tôi là một cơn gió.


Phong nở nụ cười vô cùng ấm áp, để đến khi tôi được đánh thức sự ngẩn ngơ từ lời đồng ý cho đi của bố mẹ mới ra ngoài, sánh bước cùng Phong, tôi ngó nghiêng.
-        Nhìn gì thế?
-        À, không có gì... à mà... đi một mình à? - Tôi có chút bối rối.


-        Ừ, một mình. Hỏi bà già Noel của tôi ấy hả? Lát nữa sẽ xuất hiện…
Tôi hình như không thể giấu được vẻ mặt buồn thiu của mình. Cái hắn này lần nào nói cũng làm người khác cụt hứng.


-        Mà sao lại đến đón… Phương? - tôi vừa di vừa cúi gằm, hai tay nhét sâu tận trong túi áo.
-        Thì mấy tên kia mãi chưa đến, đi cùng có hội mới vui. - Phong đi sau tôi một bước chân.
-        Có khi nào họ không tới?


-        Không thể, hôm nay họ nói có gì hay lắm mà.


-        Nhưng... - Tôi ngập ngừng... - Nếu như họ không thể đến vì bạn gái họ không tới thì sao? - Lát nữa Phong có bạn tới cùng rồi, tôi sẽ đi cặp với ai được chứ. Nếu không có những tấm thiệp của các gió còn lại, chí ít tôi còn có người pha trò.


-        Họ đâu có nói là sẽ dẫn bạn gái tới?
-        À thì là một người quan trọng... nhưng người đó không thể... tới.
-        Sao lại không thể khi người đó đã tới rồi?


-        Ai cơ? - Tôi vẫn giả bộ ngây ngô, mình tôi phân thân làm ba được ư.
-        Đồ ngốc, một mình tôi chọn và tự viết những ba cái thiệp mỏi tay lắm chứ bộ. - Phong khẽ cốc nhẹ vào đầu tôi, con người cậu lúc này không giống với ngày thường, dịu dàng và bình yên.


-        Là sao? - Tôi thẹn thùng ngước mắt lên, điều đó có nghĩa là…
-        Một người hẹn gặp ở nhà hát lớn, một ở công viên và một ở rạp chiếu phim. Giáng sinh thì phải tới nhà thờ chứ tới đó làm gì, đồ ngốc nên mới bị lừa.


Tới lúc này mới nhận ra đôi chân mình đặt trên ngưỡng cửa nhà thờ. Khuôn mặt nóng ran từ lúc nào, bất chợt một bàn tay vuốt lên làn tóc tôi và thì thầm:
-        Mấy cơn gió kia gán nợ cậu đó. Cậu... có nghĩa vụ làm bà già Noel của tớ trong tối nay.


Tôi mở tròn mắt ngạc nhiên. Thì ra người quan trọng của các gió là tôi bởi bị đem giả nợ cho cơn gió phương Nam này. Cũng ra là ba hộp quà giáng sinh ấy của gió Tín Phong. Tôi ngượng ngùng gật đầu nhận lời vì món quà rất hay ho ấy. Niềm vui len lỏi vào tận sâu trong trái tim, một làn gió khẽ vờn vũ làn tóc tôi, giây phút ấy nụ cười hai chúng tôi hòa chung cùng không khí tuyệt vời của đêm an lành.


-        Ơ thế cậu không đòi quà từ các gió còn lại à? Mấy cậu ấy chuẩn bị cho cậu món quà ý nghĩa lắm.
-        Ừ nhỉ? Mình quên mất. Mà cậu biết quà đó là gì rồi à? Nói cho mình đi - Tôi di di hai bàn tay năn nỉ.


-        Nói trước mất vui, nhưng thôi được. Cậu đưa hai tay che mắt đi, đếm từ một tới bốn thì mới được mở.
-        Một… hai… ba… vì sao lại phải đếm tới Bốn? - Tôi làm theo và quyết tâm không ti hí. Chăng Phong đã chụp lại ảnh cho tôi coi.


-        Vì cơn gió thứ tư là tớ chứ còn ai! - Phong lại cốc vào đầu tôi. Đến giờ mà vẫn còn thú vui bắt nạt tôi chứ. - Mà… vì bà già Noel cần phải có ông già Noel đi bên cạnh hộ tống ngốc ạ!


Rồi chúng tôi đội cho nhau chiếc mũ đỏ của cặp đôi già Noel, bước đi trong tiết trời lạnh mà ấm áp.






Truyện liên quan