Chương 51: Capuccino

Hai ngón tay lành lạnh của anh trượt nhanh trên tay Thiên Ly, tạo cơn tê rần như có dòng điện vuốt dọc sống lưng.
—-
Ah ha, mùa xuân.
Nếu thứ hai là kẻ phá bĩnh, thì thứ sáu là chiến binh dũng cảm luôn được rào đón nồng nhiệt.


Thả phịch balo vải nặng hơn tám kí, Thiên Ly uể oải buông mình vào chỗ ngồi như chiếc bánh ỉu, mắt thâm quầng tăm tối, thần sắc mệt mỏi thiếu sức sống. Đêm qua bé con thứ hai của anh Andy tròn một tháng tuổi, bữa tiệc được tổ chức cực rầm rộ, do anh có điều kiện, hơn nữa tính chơi trội theo anh từ thưở thanh niên nhuộm đầu xanh đầu đỏ. Thiên Ly được giao lên kế hoạch bữa tiệc.


Thực ra cô bé chỉ góp một ý nhỏ xíu. Đám nhóc líu ríu theo chân bố mẹ hay lứa tuổi như Thiên Ly thường khoái khẩu món tây, hơn nữa trẻ nít đói meo sẽ khóc nháo, không thể nín nhịn đợi các món cầu kỳ bưng ra. Nên sẽ đặt loạt suất McDonald’s kèm đồ uống có ga ở mỗi bàn. Còn tất thảy chuyện khác, cô đâu thể nào sành sõi bằng những cô chú chuyên nhận tổ chức tiệc quy mô.


Tiệc tàn tàn, chỉ còn hội bạn thân nán lại bài bạc tới bến cùng anh Andy, cô vợ trẻ trung của Andy cùng chị mẹ trẻ trung không kém của Thiên Ly cũng hăng máu rủ các dì lập thêm một hội đen đỏ. Mấy hôm nay bố sang Thụy Điển thăm người bạn cũ từng quen thân trong quân cũ, chẳng còn ai cấm cản mẹ chơi nhởi, hay con thức khuya. Thiên Ly ẵm em bé đi loanh quanh trong nhà hàng xem đàn cá bơi lượn trong bể kính, máy pha cà phê, máy rửa bát. Hễ Thiên Ly ngưng đung đưa cánh tay, bé em sẽ mếu mặt khóc nháo, chẳng bù cho khi ngủ tít trong nôi suốt cả buổi tiệc. Khách khứa không ai được ngắm nhìn đôi mắt long lanh của thiên sứ tròn tháng tuổi.


Thứ sáu. Học thâu mười một tiết từ tám giờ sáng đến hơn sáu giờ chiều, ít hơn ngày thường một tiết. Dường như trò nào cũng hô thầm khẩu hiệu TGIF, nên không ít trò ngổ ngáo đến lố bịch muốn nổ tung cái lớp. Thỉnh thoảng cô lại ném ánh mắt ngao ngáo đến đám trò đang xé giấy tung lên trời, thầy chuẩn xác phi chiếc bút fix đến cậu học trò đang nằm ngửa trên bàn cuối đeo tai phone ngắm trần nhà.


Một cậu bạn phồng miệng thổi bao cao su. Quả bóng căng dài màu trắng đục nẩy khắp phòng chiếu phim trước những cái tâng nghịch ngợm. Thứ gớm ghiếc bay đến chỗ Thiên Ly, cô dùng hộp bút thô lỗ hất nó đi chỗ khác, quả bóng bay đến trêu chọc thầy địa lý đang bật đĩa phim tài liệu khoa học trái đất. Cả lớp cười ồ. Thầy ngoảnh đầu quét đôi nửa nghiêm khắc nửa hóm hỉnh khắp các khuôn mặt nam sinh.


available on google playdownload on app store


– Thôi phô trương mấy thứ đó đi! Tôi tịch thu, bạn gái các em sẽ khóc thét đấy!
Trận cười ồ lần này có độ dã man x 2.


Thiên Ly liên tục rót cà phê khỏi bình giữ nhiệt hớp từng ngụm, mượn thứ chất lỏng đắng nghét chống cự cơn buồn ngủ luôn chực ùa tới, mí mắt nặng trĩu cứ dọa sụp xuống như mái nhà ọp ẹp. Thiếu ngủ trầm trọng, Thiên Ly choáng đầu, thỉnh thoảng thái dương giật khẽ, đầu ngón tay run run. Mỗi khi cúi đầu chép bài lại chỉ muốn gục mặt đánh một giấc đã đời.


Trong cuộc sống, những mảng màu đối lập thường được đặt kề nhau. Như Thiên Ly lầm lì hệt tảng đá lại ngồi cạnh cô bạn Lana huyên thuyên suốt tiết học, líu lo suốt buổi học, blah blah blah suốt hơn mười tiếng đòng hồ tại trường, khiến Thiên Ly lắm lần bỏ lỡ lời giảng của giáo viên. Thường ngày, Thiên Ly luôn kiên nhẫn đáp lời hoặc qua loa thầm thì mấy câu. Nhưng giờ cơ thể đang có chiều hướng suy nhược, những chuyện tán dóc của cô bạn cùng bàn khiến đầu cô ong ong như đang kê tai sát chiếc radio. Thiên Ly mệt luội giữ im lặng. Lana tốt bụng chịu buông tha.


Suốt hai tiết tin học liền tù tì, thứ ám trọn Thiên Ly trong những khoảng trống click chuột là chiếc giường êm ái. Nhân lúc thầy cau mày dò lỗi phần mềm, cô gái nhỏ chầm chậm gục trán xuống cánh tay khoanh sẵn trên mặt bàn, nhắm mắt thiu thiu. Chợt có cậu đang xoay tít mù trên ghế xoay bỗng chỉ Thiên Ly, nghịch ngợm reo to.


– Lily ngủ rồi!
Giữa những tiếng cười khanh khách, Thiên Ly ngẩng đầu, đụng ngay gương mặt thầy IT đang ló khỏi màn hình máy chủ ngay chính giữa căn phòng, trưng ra biểu cảm cả kinh rất đỗi hài hước.


Thời gian chậm chạp trôi tựa chú rùa cõng chiếc mai bò bò trên làn đường khô cằn. Từng kim đồng hồ nhích chậm rì tựa con ốc sên trườn trên thân lá cây xanh rờn.


Tiết sáu. Tiết tự chọn. Lớp tách thành hai nhóm riêng biệt. Thiên Ly thu dọn balo cùng mấy cô bạn đến phòng ngoại ngữ học tiếng Tây Ban Nha. Nhóm còn lại phần đông là con trai người bước đi lững thững, kẻ chạy nhốn nháo tới phònmáy tính. Luôn luôn giữ rịt ngôi vị nhỏ con nhất lớp, Thiên Ly lẫn trong đám bạn chân dài cao to chẳng khác nào đứa con nít tiểu học bị lạc. Ngay khi tư thế đứng của cô không đàng hoàng, chiếc balo nặng sẽ kéo cô loạng choạng.


Một cô bạn có chiếc băng ruy đỏ xinh xắn cột trên tóc nín cười, cố giả bộ nghiêm túc chỉ bảo cô gái nhỏ:
– Prosím tě, rovnováha! ( Xin cậu, thăng bằng! )


Bất thình lình cửa phòng ngoại ngữ bỗng bị đẩy ra, tiếng trò chuyện rầm rì dưới lớp tắt hẳn trong một chốc. Cô giáo đang ghi sổ lớp cũng ngẩng đầu nhìn cậu bạn Dušan bưng tách capuccino mua từ máy tự động bước thẳng đến chỗ cô bạn tóc đen. Một tràng ồ lớn dậy lên, có cả tiếng huýt sáo.


Dušan chào cô giáo rồi lẩn nhanh sau cánh cửa, bỏ lại Thiên Ly bị giam cầm giữa bao ánh nhìn hiếu kỳ tràn trề thích thú. Thiên Ly tỏ ra thật tự nhiên, bởi lúc này càng mập mờ bối rối sẽ càng khoét chiếc lỗ hiểu nhầm thêm to. Cô nói khẽ, nhưng rõ ràng từng chữ:
– Mình cho Dušan mượn vở!


Mấy đôi mắt đồng loạt nheo lại. Thiên Ly nhún nhún vai, như không tin thì mặc. Cô lật sách giáo khoa, điềm nhiêm nhẩm đọc trước đoạn hội thoại, giấu nhẹm một dối trá. Chính xác là cô ném tài liệu cho Dušan trong tiết kiểm tr.a sinh học, nhưng cô không ngớ ngẩn đến nỗi phô chuyện gian lận đó ngay trước mặt cô giáo. Hơn nữa nếu nói toạc ra sẽ giống như đang hếch mũi huênh hoang mình giỏi giang.


Lời nói dối dù không ai phát hiện ra cũng sẽ không biến thành sự thật. Nhưng một lời nói dối có lợi sẽ đắt gấp đôi sự thật trần trụi.


Tiết hóa học lớp người đứng tựa tường người ngồi bệt ngoài hành lang đợi thầy tới. Bỗng từ phía cầu thang cất lên loạt tiếng chân bước. Cô thư kí trường đi cạnh một đoàn các chàng trai trẻ đóng khuôn trong những bộ suit đen lịch lãm thắt cà vạt thẳng thớm. Mỗi cái nhấc chân kiên định của họ khiến cả hành lang sáng bừng trong ánh hào quang tri thức, mỗi cái nhấc tay dứt khoát toát ra mùi quyến rũ của học thức, nét mặt tự ti pha chút kiêu ngạo thể hiện rõ đẳng cấp học vị.


Trong số đó, có một khuôn mặt hằn sâu trong tiềm thức của Thiên Ly như hình xăm, cùng một khuôn mặt khác đã được lưu sẵn trong ngăn kéo trí nhớ. Là Jay – chàng trai triệu đô cùng Kayler – quý ngài phớt tỉnh. Hai người đã phát hiện ra Thiên Ly. Cô chợt nhớ ra trên trang web của trường từng thông báo sẽ có đoàn sinh viên cao cấp đến truyền tải một số bài giảng đặc biệt cho khối lớp 4, khối lớn nhất trường.


Lướt qua cô gái nhỏ, Kayler khẽ liếc mắt cười mỉm như trao ngầm một lời chào. Còn Jay, ánh mắt vẫn bắn thẳng tắp lên phía trước. Nhưng có lẽ chỉ duy nhất Thiên Ly biết đến cái chạm tay chớp nhoáng trong một tích tắc ngắn ngủi. Hai ngón tay lành lạnh của anh trượt nhanh trên tay Thiên Ly, tạo cơn tê rần như có dòng điện vuốt dọc sống lưng. Cái chạm khẽ đó khiến cô ngẩn ngơ suốt ngày đầu tiên của mùa xuân.


Nhưng Thiên Ly hôm ấy đã bỏ lỡ đôi mắt sắc lạnh của Dušan tại hành lang chập chờn bóng nắng.
——–
Tại sao bên phím đàn chap rồi hơi bị ít cmt hơn mức bình thường luôn :(
Để lại cmt nhé mọi người :”)






Truyện liên quan