Chương 1: Về quê
Từ Minh xoa đầu đứa con gái, trách yêu: “Làm gì mà vội vàng vậy? Đi thôi!”
Tôi tên là Phong Vũ, con gái đầu của một gia đình đặc biệt - nó trái ngược với các gia đình khác. Bố là người lo việc giặc giũ cơm nước chăm con... còn mẹ thì chỉ việc nhàn nhã đọc báo uống trà...à nhầm, mẹ chỉ uống nước ngọt và lướt facebook.
Gia đình tôi có bốn người, mẹ Nguyễn Hoàng Lan, bố Phong Minh, tôi, Phong Vũ và em trai 10 tuổi Nguyễn Quốc Thành. Bố mẹ gây dựng một công ty tư nhân nho nhỏ nhưng đủ để cho cả nhà sống đầy đủ, một chiếc ô tô, một căn biệt thự.
Quê ngoại chính là ở đây, nghe nói khi xưa ông bà ngoại rất giàu có, nhiều đất nhiều ruộng, mẹ là con một. Bây giờ ông bà già yếu, chỉ sống ở một căn nhà ấm cúng trong hẻm nhỏ yên tĩnh, tiền tiết kiệm đủ chi phí những năm cuối đời.
Còn về bố thì phải nói là thần bí vô cùng! Nghe nói khi mẹ học xong đại học thì mang bố về, không ai biết quê bố ở đâu, bố là ai, họ chỉ biết bố tên Phong Minh.
Ông bà đương nhiên là hài lòng lắm. Kể cũng lạ, ông bà ngoại sinh tất thảy 8 người con, nhưng trừ mẹ - con thứ 7 ra thì ai cũng ch.ết non trong bụng bà ngoại cả. Ông bà ngoại xem mẹ như vàng ngọc mà yêu thương, đương nhiên xuất hiện một thanh niên chịu ở rể thì hài lòng vô cùng. Không những vậy, bố rất biết lễ nghi phép tắc, ôn nhu nhỏ nhẹ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, lại học hỏi nhanh, kinh doanh của bố mẹ ngày một phất lên, ngay cả việc đặt tên cho con bố cũng xin lấy họ mẹ ông bà ngoại xem bố như con ruột. Mẹ thương bố lắm, nên con đầu là tôi thì theo họ bố. Nghe nói lúc đó bố rơm rớm nước mắt, suy xét kĩ càng để đặt cho con một cái tên thật uy vũ: Phong Vũ.
Tôi cũng khổ cái tên này lắm: với mái tóc tomboy và bộ ngực lép dẹp dù đã là thiếu nữ mười sáu, ai cũng cho tôi là con trai. Thầy cô thì khỏi nói, dù sau đó biết tôi là con gái nhưng họ vẫn cứ coi tôi như con trai thôi. Dù sao thì cũng tốt, như môn thể dục, tôi luôn có thể tuỳ ý chạy số vòng gấp đôi lũ con gái với đám con trai, tốt cho sức khoẻ. Rắc rối nhất phải kể đến những cô nàng bách hợp. Họ khăng khăng tôi là les cơ, ôm con gái thì mềm mại thơm tho thích hơn hẳn lũ đực rựa người toàn mùi mồ hôi, nhưng mà tôi lại không nổi lên hứng thú được!
“Lát nữa gặp ông bà nội, con phải chào bà trước đấy!”
“Vâng...” Tại sao phải chào bà trước nhỉ? Nhưng bố dặn thì nghe theo là được, tôi suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ.
...
“Oa...ở nước ta còn có chỗ này nữa hả?” Trước mặt tôi là gì đây? Đồi chè xanh bát ngát đối diện, dưới thung lũng có con sông uốn lượn chảy qua là nơi trồng hoa màu mượt mà, những ngôi nhà nhỏ quây quần bên nhau, xung quanh toà viện lớn bằng gỗ uy nghi như nhà giàu trong phim cổ trang, khu rừng rậm rạp đầy ánh nắng và tiếng chim ca hát...
“Đây là nơi ba lớn lên đấy! Con thích không?”
“Đương nhiên thích ạ!”
Xe nhà dừng trước toà viện lớn, trên bảng gỗ có ghi một chữ Phong thật đẹp.
“Đây là từ đường Phong gia, nhà của ông bà nội con là một trong tam đại gia tộc ở đây, hai nhà còn lại là Thiên gia và Hoàng gia.”
“Toàn cái tên lạ!”
“Ừ. Còn nhiều điều lạ lắm, nhưng ba tin con sẽ thích ứng nhanh thôi.”
“Vâng.”
Vào từ đường, mới biết nơi đây không phải đầy bàn thờ như từ đường khác. Mà bàn thờ đặt chung ở gian nhà thờ, còn tôi và gia đình đang ngồi xơi trà ở đại sảnh. Có cả người hầu mặc y phục cổ trang cơ đấy, dù đã cách tân rất nhiều nhưng vẫn cổ kính, ông bà nội tôi cũng không đơn giản nha.
Cửa đại sảnh mở ra, ba mẹ tôi đứng dậy, tôi và Quốc Thành cũng đứng theo. Người vào là một cặp nam nữ trung niên, nữ đi trước, nam đi sau. Ba tôi lên tiếng: “Con chào mẹ, chào cha.”
“Cuối cùng con cũng về, đây là cháu nội của mẹ à?”
Người phụ nữ trung niên sắc sảo này là bà của tôi? Trông trẻ hơn bà ngoại nhiều lắm, lại có khí thế uy nghi nữa, bố nói bà ngoại tên Phong Ân, ông là Hoàng Quân Mục. Ông tôi thì là một mỹ nam trung niên á, dù để tóc dài nhìn hơi quái.
“Cháu chào ông bà, cháu tên Phong Vũ, đây là em trai Nguyễn Quốc Thành.”
“Phong Vũ? Cháu nói cháu họ Phong?” Bà nội có vẻ kích động?
“Vâng, cháu theo họ ba, em theo họ mẹ!”
“Tốt, rất tốt. Mọi người đi xa vất vả, mệt rồi chứ? Đi nghỉ đi, phòng ốc đã chuẩn bị tốt rồi.”