Chương 32: Không sao cả!Anh cứ hút máu em đi!
Chấn Hưng quay về nhà với tình trạng bất ổn,cơ thể anh đau như xé,mắt mờ đi,chất độc đã phát tán mạnh trong cơ thể và nó bắt đầu tàn phá từng nội tạng của anh.Chấn Hưng ngã phịch xuống giường,trán lấm tấm mồ hôi,mặc dù anh đã uống cả mớ huyết đơn và thử uống máu tươi nhưng tất cả chẳng có hiệu quả.Anh cởi phăng chiếc áo sơ mi quẳng sang một bên để lộ thân hình rắn chắc,anh đang cảm thấy cơ thể mình lạnh tột độ.
Hạ Di vừa về nhà đã thấy xe của Chấn Hưng đậu ở khuôn viên nên tươi cười chạy nhanh lên phòng,thấy anh nằm ườn trên giường,cô lại gần tính hù anh một phen nhưng khi vừa mới chạm vào người anh cô đã rụt lại vì quá lạnh,Hạ Di hoảng hốt hét lên
-Anh Chấn Hưng,anh bị làm sao vậy?
Hạ Di lay lay người Chấn Hưng nhưng anh không có động tĩnh gì,cô rưng rưng nước mắt chạy qua phòng Hạo Nhiên đập cửa rầm rầm,cậu bước ra mở cửa
-Có chuyện gì vậy Hạ Di?
-Anh Chấn Hưng,anh ấy…bị làm sao ấy
Hạo Nhiên đoán ra được tình hình nên chạy ào sang phòng của Chấn Hưng và Hạ Di.Cậu thấy gương mặt lạnh ngắt của Chấn Hưng thì ngưng lại
-Vậy là huyết đơn và máu không còn tác dụng nữa rồi?
-Cậu nói gì vậy,chúng ta phải đưa anh ấy đến bệnh viện thôi-Hạ Di run run như sắp khóc
-Không được,không được…chúng ta không thể đưa anh ấy đến bệnh viện được
-Vậy phải làm sao chứ,chả nhẽ để anh ấy chết sao…không đâu…không thể nào
Hạ Di hai tay ôm đầu thét lên,Hạo Nhiên đặt hai tay lên vai của Hạ Di
-Bình tĩnh nào,bây giờ cậu nhấc điện thoại gọi sang cho anh Levi đi
-Đúng rồi….anh Levi
Hạ Di móc chiếc di động trong túi ra nhấn gọi cho Levi
Tại London Anh lúc 12:09
Chiếc điện thoại rung lên đều đều,Levi với tay chộp lấy điện thoại,thấy số của Hạ Di anh bất ngờ
-Hạ Di hả,gọi anh có chuyện gì không?-Levi nói giọng ngái ngủ
-Anh Levi ơi….anh Chấn Hưng sắp chết rồi…em phải làm gì bây giờ
Nghe hơi thở run run của Hạ Di qua điện thoại,Levi dường như tỉnh ngủ luôn,anh giật dây mở chiếc đèn ngủ làm nó sáng lên một góc căn phòng
-Bình tĩnh…nói anh nghe tình trạng của cậu ấy đi
-Anh ấy,lạnh lắm,em lay lay anh ấy hoài mà anh ấy không dậy
Levi thở dài,anh vắt tay lên đầu
-Anh hiểu rồi…vậy là huyết đơn và máu tươi chẳng thể giải quyết vấn đề của cậu ấy bây giờ được đâu
-Vậy em phải làm gì bây giờ hả anh..huhu…em không thể nào nhìn anh ấy chết được
-Đừng khóc,còn có một cách
Gương mặt Levi bỗng lạnh như một tảng băng,Hạo Nhiên đứng gần đó thì khựng lại bởi câu nói của Levi
-Anh đừng nói là…-Hạo Nhiên bàng hoàng nói qua chiếc điện thoại
-Đúng vậy chỉ còn một cách duy nhất để cứu cậu ấy bây giờ,cậu ấy sẽ khỏe lại ngay…đó là….
-UỐNG MÁU CỦA HẠ DI
Cả Levi và Hạo Nhiên đều đồng thanh làm cho Hạ Di bất ngờ,cô vẫn chẳng hiểu điều gì xảy ra cho đến khi Hạo Nhiên tắt máy
Hạo Nhiên quay sang nhìn Hạ Di với ánh mắt thương cảm,cậu đặt chiếc điện thoại vào tay cô
-Cậu đã bị ma cà rồng cắn bao giờ chưa?
Hạ Di nghe câu hỏi của Hạo Nhiên,cô cảm thấy khá bất ngờ
-Chưa…nhưng nếu cứu được Chấn Hưng,tớ sẽ làm hết tất cả mọi điều có thể dù có phải hi sinh bản thân mình
-Vậy sao?Cậu cũng nghe anh Levi nói rồi đấy,chỉ còn một cách duy nhất là cậu phải để anh Chấn Hưng hút máu của cậu,vì máu của cậu có sức mạnh mà bông hoa ấy lan tỏa,tớ sẽ ra ngoài,mọi chuyện là do cậu quyết định đấy
Hạo Nhiên bước nhanh ra rồi đóng sầm cửa phòng lại,Hạ Di run run bước tới chỗ giường Chấn Hưng đang nằm,gương mặt anh khẽ nhăn lại vì đau,cơ thể ra rất nhiều mồ hôi
-Anh Chấn Hưng,anh đã vì em mà làm nhiều thứ rồi,hãy để em được đền đáp dần
Hạ Di cởi từng nút áo để lộ vùng cổ trắng ngần.Chấn Hưng khẽ mở mắt,ánh mắt anh đỏ ngầu như một con thú dữ,hai răng nanh mọc dài ra khiến Hạ Di hơi hoảng sợ
-Em làm gì vậy hả,đi ra ngoài-Chấn Hưng hét lên
-Em không đi đâu hết
-Đi ra ngoài mau
Chấn Hưng hét to lên khiến mấy khung cửa sổ bằng kính ở gần đó và mấy căn phòng bên cạnh vỡ tan tành làm cả Hạo Nhiên đang đứng bên ngoài cũng giật mình.Hạ Di run run ôm chặt Chấn Hưng lại
-Anh là đồ ngốc à,sau bao nhiêu thứ anh đã làm cho em thì như thế này có đáng là bao,em chỉ cho anh một chút máu của mình thôi mà,có thế cũng có chết đâu,còn anh nếu anh không hút máu thì anh sẽ chết,lúc đó em sẽ còn đau khổ hơn cơn đau của anh bây giờ gấp vạn lần.Chấn Hưng à!Nghe em một lần thôi
Hạ Di kéo chiếc áo sang một bên để lộ vùng cổ trắng ngần,Chấn Hưng đau đớn nhìn Hạ Di mà lòng đau như cắt.Anh khẽ hôn nhẹ lên trán cô,thật sự cơn khát máu bây giờ đã làm anh lu mờ tâm trí,môi anh lướt nhẹ xuống vùng cổ của cô,anh khẽ liếm nhẹ làm Hạ Di rùng mình,cô có thể cảm nhận được răng nanh của Chấn Hưng đang ở gần da thịt của mình,hai tay cô báu chặt vào lưng của anh
-Sẽ đau lắm đấy,em có chịu đựng được không?-Chấn Hưng hỏi
-Ưm…không đau đâu
Chấn Hưng cắn mạnh vào cổ Hạ Di làm cô suýt hét lên nhưng cô đã cố cắn răng chịu đựng,một cảm giác đau đớn ở vùng cổ lúc ban đầu,lúc sau thì cô có cảm giác tê tê.Hạ Di có thể nghe thấy tiếng rít rít khi Chấn Hưng hút máu mình.Cô ngã phịch xuống giường mặc cho Chấn Hưng vẫn tiếp tục hút máu,tay cô bám chặt vào lưng anh đến nổi nó gần như rỉ máu,những giọt máu đỏ rơi xuống chảy dài làm ướt một phần chiếc áo sơ mi trắng của Hạ Di. Sau đó,khung cảnh bỗng dưng tối sầm lại,tay Hạ Di buông dần ra.Ý thức được mình đã hút quá nhiều máu nên Chấn Hưng buông Hạ Di ra,mắt anh cũng không còn đỏ nữa,anh thu răng nanh vào,vuốt nhẹ mái tóc Hạ Di
-Anh xin lỗi,anh thật vô dụng
-Không…không sao đâu…em còn khỏe lắm nè
Hạ Di run run nói,Chấn Hưng đặt lên môi Hạ Di một nụ hôn,anh tiến tới lấy một viên huyết đơn đưa cho Hạ Di uống.
-Em uống vào đi nó sẽ giúp em khỏe hơn
Quả nhiên sau khi uống vào,Hạ Di thấy khỏe hơn rất nhiều,cô có thể đi lại nhanh chóng.Đêm hôm ấy khi cô đã ngủ say,Chấn Hưng vẫn mở mắt thao láo,anh chẳng thể nào ngủ được, nhìn vết cắn trên cổ Hạ Di,anh đưa tay vuốt nhẹ,cảm thấy mình thật vô dụng,đã không bảo vệ được cô mà chính mình lại là người làm cô đau khổ
“Viên Chấn Hưng,mày đúng là đáng chết mà”