Chương 25: Sử dụng trọng kiếm
Hai mắt Trần Mục sáng ngời lên, nghe thấy cái tên cũng đã cảm thấy rất lợi hại rồi, hắn trừng mắt mà nhìn, trong lòng vô cùng mong đợi: "Tiên tử tỷ tỷ, ta muốn học kiếm kỹ này."
Triệu Phi Yên đột nhiên rút kiếm, sau đó chém ra một kiếm, chỉ nghe một tiếng răng răng giòn vang, trên tường đá cách đó không xa xuất hiện vết kiếm nhỏ dài.
Trần Mục quan sát rất rõ ràng thế nhưng lại cảm thấy mình không hiểu được, hắn không có cảm nhận được Triệu Phi Yên phóng thích kiếm khí, cũng không phát giác được kiếm quang, nhưng vách tường đối diện lại bị lực lượng thần bí nào đó cắt đứt.
"Chiêu này cần phải luyện tập tích lũy trong nhiều năm, ngươi chỉ cần khắc khổ tu luyện thì cũng sẽ có ngày có thể làm được giống như ta." Triệu Phi Yên nói lời lừa dối một cách rất đàng hoàng, vết kiếm trên tường là nàng ta thông qua kiếm thế mà để lại.
Kiếm thế đối với Trần Mục mà nói thì còn cách rất xa, bình thường chỉ có cường giả Kiếm Hậu trở lên mới có thể nắm giữ được kiếm thế, Trần Mục rất đơn thuần nên tin đây là thật.
Hắn bắt đầu vung kiếm gỗ trong tay lên, vô luận là tốc độ của hắn nhanh cỡ nào, dùng bao nhiêu lực thì đều không thể sử xuất ra chiêu Kiếm Thiểm kia!
"Tiên tử tỷ tỷ, có bí quyết gì hay không?"
"Bí quyết chính là luyện tập nhiều vào, luyện đi luyện lại!"
Triệu Phi Yên trầm giọng nói: "Ta phải mất năm năm mới nắm giữ Kiếm Thiểm, ngươi chỉ cần luyện tập siêng năng, ta tin tưởng ngươi có thể ở trong ba năm nữa là có thể nắm giữ được Kiếm Thiểm."
Trần Mục nắm chặt kiếm gỗ, không nghi ngờ chút nào, hắn tiếp tục luyện tập ở Diễn Võ tràng.
Nhìn thấy Trần Mục đang chăm chỉ luyện tập, Triệu Phi Yên nhịn không được mà cười trộm, biên bừa ra một cái kiếm kỹ cũng có thể lừa được hắn, xem ra thật sự là một đứa bé đơn thuần, không biết đứa nhỏ ngốc này có thể kiên trì được bao lâu.
"Buồn ngủ quá đây này."
Triệu Phi Yên lười biếng vươn vai, nguyên nhân bởi thường xuyên uống rượu dẫn tới nàng ta thường xuyên cảm thấy mệt rãi rời, luôn là một bộ dáng vẻ say khướt.
Hai huynh đệ khắc khổ luyện kiếm ở Diễn Võ trường, Triệu Phi Yên về tới phòng nghỉ ngơi.
Mấy canh giờ sau.
Trần Mục còn đang luyện tập Kiếm Thiểm.
Hắn không có rót linh khí vào trên thân kiếm mà là rút kiếm giống như Triệu Phi Yên vậy.
Tư thế của bọn hắn hoàn toàn giống nhau, nhưng Trần Mục từ đầu tới cuối không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của Kiếm Thiểm.
Trần Hạo dừng lại để nghỉ ngươi, hắn để ý tới Trần Mục, nhịn không được nỉ non nói: "A, tam đệ không luyện kiếm kỹ mà đang luyện tập kiếm chiêu cơ sở lặp đi lặp lại?"
Tới gần giữa trưa, Trần Mục vẫn chưa tìm được cảm giác, "Chẳng lẽ là ta xuất kiếm chưa đủ nhanh?"
Hắn nhớ lại động tác thi triển Kiếm Thiểm vừa rồi của Triệu Phi Yên, tốc độ rút kiếm của nàng ta cũng không phải là rất nhanh, đến tột cùng vấn đề nằm ở đâu?
Chẳng lẽ bởi lực lượng của ta không đủ?
"Xem ra muốn học được Kiếm Thiểm thì nhất định phải trở nên càng mạnh càng nhanh mới được." Trần Mục quyết định phải học cho bằng được chiêu này.
Vào lúc về nhà ăn cơm trưa.
Trần Mục nhìn về phía Trần Nghiêm, "Cha, ta muốn có một thanh trọng kiếm, càng nặng càng tốt."
"Trọng kiếm?" Trần Nghiêm lẩm bẩm nói, hắn biết Trần Mục có thiên phú dị bẩm, kiếm thuật càng ngày càng tốt, đang chuẩn bị đặt hàng cho hắn một thanh Thiết kiếm nhỏ và tinh xảo, không nghĩ tới hắn lại muốn một thanh trọng kiếm.
Đường Uyển đoan trang ưu nhã, dịu dàng nói: "Trọng kiếm khá là hiếm ở Hắc Thạch thành."
Trần Nghiêm không do dự, trầm giọng nói: "Không sao không sao, cứ để cho cha, Hắc Thạch thành không có thì cha đi Lộ gia trang đặt hàng cho ngươi một thanh trọng kiếm."
"Cảm ơn cha."
Trần Mục tiếp tục ăn cơm.
Từ nhỏ hắn không có yêu cầu mua kẹo hồ lô hay đồ chơi gì gì đó, bây giờ muốn có một thanh trọng kiếm, Trần Nghiêm tự nhiên sẽ đáp ứng hắn.
Đường Uyển khẽ cười nói: "Mục nhi, ngươi còn nhỏ như vậy, trọng kiếm có phù hợp không?"
Trần Mục trải qua mấy tháng tu luyện, chiều cao cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ tương đương với đứa trẻ năm sáu tuổi, trọng kiếm đối với hắn mà nói thì có hơi kỳ quái.
"Mẫu thân, nếu như trọng kiếm không thuận tay thì để đó về sau dùng cũng được." Trần Mục cười trả lời.
Hai vợ chồng nghe thấy vậy thì nhìn nhau mà cười.
Sau khi ở nhà cơm nước xong xuôi, Trần Mục lại trở lại Diễn Võ trường tiếp tục luyện tập Kiếm Thiểm.
Tuy nhiên hắn không thành công một lần nào.
Nhưng Trần Mục sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy.
...
Vào đêm hôm đó, Trần Nghiêm ở bên trong Hắc Thạch thành tìm được một thanh trọng kiếm, nặng tới ba trăm sáu mươi lăm cân, dài bốn thước, dựng đứng lên thì có chiều cao ngang với Trần Mục.
Trần Nghiêm dùng thôi cũng cảm thấy tốn sức.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc Trần Mục tới đại sảnh để ăn sáng.
Trần Nghiêm lấy trọng kiếm ra đưa cho Trần Mục.
"Mục nhi, thanh kiếm này rất nặng, ngươi dùng phải cẩn thận một chút, đừng để làm bị thương tới chính mình." Trần Nghiêm nhắc nhở.
Thanh kiếm này còn chưa rèn đúc hoàn toàn, mặc dù không có rèn luyện ra mũi nhọn, nhưng chỉ dựa vào trọng lượng cũng có lực phá hoại đáng sợ.
Trần Mục cầm lấy trọng kiếm, nhếch miệng mỉm cười nói: "Cảm ơn cha, ta sẽ cẩn thận."
Trọng kiếm này rất nặng, Trần Mục cầm trọng kiếm lên vung vẩy liên tục mang tới gió lớn.
Trần Nghiêm khẽ nhướng mày lên, nội tâm kinh ngạc, phải biết hắn cầm trọng kiếm thôi cũng đã cảm thấy tốn sức rồi chứ đừng nói chi tới việc vung kiếm một cách tùy ý như vậy.
Ăn xong bữa sáng, Trần Mục đưa mẫu thân đi dạo ở trong đình viện, sau đó thì vai vác trọng kiếm đi về phía Diễn Võ trường, viện tử quá nhỏ không thi triển được, hắn muốn đi tới Diễn Võ trường thử uy lực của trọng kiếm một chút.
Nhìn vào Trần Mục vác kiếm rời đi, Đường Uyển không thể không che miệng mà cười, sau đó thì oán giận nói: "Phu quân, ngươi cũng thật là, Mục nhi muốn trọng kiếm, ngươi thế mà tìm cho hắn một thanh kiếm lớn nặng tới như vậy."
"Phu nhân, ngươi đáng lẽ phải nhắc nhở ta sớm một chút, tuy nhiên Mục nhi hình như có thể khống chế được thanh trọng kiếm này." Trên mặt Trần Nghiêm mang theo nụ cười.
Diễn Võ trường!
Trần Mục mang theo trọng kiếm mà xuất hiện.
Trần Hạo bị trọng kiếm trong tay Trần Mục làm cho kinh ngạc, mắt trợn lồi ra.
"Tam đệ, cho ta mượn thanh kiếm của ngươi xem một chút."
"Được, nhị ca."
Trọng kiếm rất nặng, Trần Hạo chỉ có thể dùng hai tay để nắm trọng kiếm, lúc vung kiếm thì cả người lệch trái lệch phải èo à èo oặt, căn bản không khống chế nổi thanh kiếm này.
"Không được không được."
Trần Hạo chẳng mấy chốc mà đã từ bỏ.
Trần Mục cầm trọng kiếm lên lần nữa, lúc đầu hắn cũng phải dùng hai tay để cầm kiếm, động tác vung kiếm rất ổn, mỗi lần vung kiếm đều xuất hiện sóng kiếm, sóng kiếm này là sau khi trọng kiếm vung chém vào không khí thì mới xuất hiện.
Sóng kiếm chứ không phải là kiếm khí, sóng kiếm là không khí xung quanh mình bị xé rách, giống như khi dùng cái quạt để quạt sẽ tạo ra gió, kiếm khí thì là thả linh khí từ trong cơ thể ra, kiếm quang thì là linh lực sau khi áp súc.
Dưới tình huống bình thường, lực phá hoại của sóng kiếm là cực kỳ nhỏ bé, kiếm quang thì có lực phá hoại mạnh nhất.
Trần Mục vung vẩy trọng kiếm liên tục không ngừng ở Diễn Võ trường, liên tục lặp đi lặp lại động tác rút kiếm rồi vung kiếm, giống như một cối xay gió lớn đang quay, những chiếc lá trên những tán cây phía xa không ngừng bị thổi bay, hắn muốn thông qua trọng kiếm để tăng lực lượng và tốc độ lên, sau đó sử xuất Kiếm Thiểm.
Trần Hạo nhìn vào Trần Mục đang vung trọng kiếm, thất thanh nói: "Trâu a, tam đệ không chỉ có thiên phú dị bẩm, căn cốt nghịch thiên mà còn có thần lực trời sinh a."
Bình thường sau khi hoàn thành thối thể, lực lượng của người tu hành sẽ rất khó để mà tiếp tục tăng lên, sau thối thể chủ yếu là luyện hóa linh dịch ngưng tụ ra kiếm hoàn, lột xác thành kiếm thai, giai đoạn sau rất khó để mà tăng lực lượng nhục thân lên, đều là lấy việc ngưng tụ kiếm thai đề cao linh lực làm chủ.
Trần Mục luyện kiếm ở Diễn Võ trường tới đổ mồ hôi như mưa, sử dụng trọng kiếm đối với hắn mà nói thì tiêu hao rất lớn, tuy nhiên mỗi lần khổ luyện như như vậy, sau khi tới sức cùng lực kiệt thì lực lượng của hắn đều sẽ tăng lên lần nữa, giống như không có gông cùm xiềng xích vậy.