Chương 56: Niết Bàn Hô Hấp pháp
Ăn sáng xong, Trần Mục cầm lấy hộp gỗ lim trên bàn, nở ra nụ cười tỏa nắng nói: "Cha, mẹ, ta đi Diễn Võ trường luyện kiếm."
Trong hộp đựng lấy yêu đan, Trần Nghiêm nhắc nhở: "Vừa rồi Mộ thành chủ nói rồi, không có thực lực Kiếm Tông thì không được sử dụng một cách tùy tiện."
Trần Mục gật đầu, trịnh trọng nói: "Cha, ta định đưa yêu đan cho gia gia."
Trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển nở ra nụ cười tươi, hành động này của Trần Mục để bọn hắn rất vui mừng.
Trần Mục lưng đeo linh kiếm Chiết Dực, trong tay xoa xoa hộp gỗ lim, hắn còn chưa tới viện tử của gia gia thì đã bị Triệu Phi Yên ngăn lại giữa đường.
Trần Mục chớp chớp mắt, "Tiên tử tỷ tỷ, tìm ta có chuyện gì không?"
"Tối hôm qua sư tôn và ngươi nói những chuyện gì?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên mang theo vẻ nghi hoặc.
Đó là việc riêng giữa hắn và vị hôn thê, Trần Mục đương nhiên sẽ không nói cho nàng.
"Sư tôn ngươi bảo ta tới Lăng Vân tông tu hành, sau đó ta đáp ứng rồi thì đi."
"Chỉ như vậy?"
Triệu Phi Yên không tin cho lắm.
"Sư tôn có hỏi chuyện gì khác nữa hay không?"
Trần Mục ném ra ngoài một số tin tức, "Nàng ta tặng cho ta nửa tờ giấy cổ, nói là phương pháp hô hấp, có thể giúp ta tu luyện tới Kiếm Vương."
Triệu Phi Yên không có hứng thú đối với phương pháp hô hấp, bởi vì nàng ta tu luyện chính là phương pháp hô hấp đỉnh tiêm.
Lấy sự coi trọng mà sư tôn dành cho Trần Mục, tặng loại phương pháp hô hấp này ngược lại cũng chẳng có gì là kỳ lạ.
"Sư tôn có ý định muốn thu ngươi làm đồ đệ gì đó không?" Triệu Phi Yên tiếp tục hỏi.
Đây mới là vấn đề mấu chốt mà nàng ta muốn biết.
Trần Mục khẽ lắc đầu, kiêu ngạo nói: "Nàng ta nói rõ ràng cho ta, sẽ không thu ta làm đồ đệ."
Khóe miệng Triệu Phi Yên hơi nhếch lên, ánh mắt đắc ý nói: "Vậy thì thật là đáng tiếc."
"Không đáng tiếc."
"Có thể đi vào Lăng Vân tông là được rồi."
Trần Mục lộ vẻ bình tĩnh, thầm nghĩ sau này ngươi còn phải gọi ta một tiếng là Tiểu sư thúc.
Triệu Phi Yên mỉm cười, nói lời khích lệ: "Tuy rằng sư tôn ta không thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi đạt được tài nguyên ở Lăng Vân tông tuyệt sẽ không ít hơn so với ta."
"Đến Lăng Vân tông tu hành cùng với ta sớm một chút, như vậy ngươi có thể sớm ngày trở thành cường giả."
"Ta còn nhỏ."
"Ta không vội cho lắm."
Trên khuôn mặt nhỏ của Trần Mục hiện vẻ hài lòng mà nói.
Triệu Phi Yên có xung động muốn đánh hắn.
Ba tuổi đã là Kiếm Sư cửu phẩm, tiểu bối cùng lứa tuổi có thể đánh đồng được với hắn thì có thể đếm được trên đầu ngón tay, phóng tầm mắt toàn bộ Vạn Tượng đại lục thì chính là tồn tại rất hiếm có được.
Loại lời nói này của hắn cảm giác chính là đang đắc chí.
Triệu Phi Yên chú ý tới cái hộp trong tay của hắn, có ý tốt nhắc nhở ngươi: "Yêu đan này rất bá đạo, ngươi còn nhỏ, chưa trấn áp được."
"Không được sử dụng một cách tùy tiện."
Trần Mục biết Triệu Phi Yên là loại người bề ngoài thì lạnh lùng nhưng trong lòng lại ấm áp, thật ra thì nàng ta là người có tâm địa thiện lương.
"Ta biết rồi, ta muốn cho gia gia." Trần Mục cười nói giải thích.
Triệu Phi Yên không quan tâm cho lắm, nàng ta lười biếng vươn vai, bộ váy màu tím bó sát thân thể tạo ra những đường cong lả lướt, Trần Mục cũng không dám nhìn thẳng vào nàng ta.
"Gần đây ta muốn ngủ đông để nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng rời khỏi Trần phủ, cũng đừng tới quấy rầy ta."
"Không thành vấn đề."
Cuộc vặn hỏi của Triệu Phi Yên đã kết thúc, Trần Mục đi tới tổ trạch, tìm được gia gia ở nội viện.
"Gia gia, đây là yêu đan của Băng Sương Lang Vương, Mộ thành chủ vừa mới đưa cho ta." Trần Mục đưa hộp gỗ lim cho Trần Thiên Nam.
Trần Thiên Nam nở ra nụ cười tươi, hắn mở hộp ra một cách cẩn thân, hàn ý phả vào mặt, bên trong có một viên yêu đan màu trắng tuyết lớn bằng quả nho.
"Yêu đan này có phẩm chất không tệ, tuy nhiên thân thể này của gia gia không chịu nổi." Trần Thiên Nam đậy nắp hộp lại, sau đó đưa trả cho Trần Mục.
Trần Mục nghi ngờ nói: "Gia gia là Kiếm Tông ngũ phẩm, chẳng lẽ không luyện hóa được?"
Trần Thiên Nam xoa nhẹ đầu Trần Mục, ho khan nói: "Lần này gặp nạn, ta bị hàn khí ăn mòn, thân thể kém xa trước đây, viên yêu đan này quá bá đạo, gia gia không có phúc để hưởng thụ."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Vậy sau này ta tìm cho gia gia linh dược có dược tính ôn hòa."
"Ha ha ha."
Trần Thiên Nam người không ngậm được mồm, tâm hiếu thảo của Trần Mục hắn là có thể cảm nhận được.
"Tiểu Mục, yêu đan này cất giữ trong khoảng thời gian càng lâu thì dược hiệu sẽ càng kém đi, qua một thời gian ngắn, chờ thực lực của ngươi có tiến bộ thì sử dụng cũng không muộn."
Trần Thiên Nam nói lời nhắc nhở.
Sau khi yêu đan trải qua xử lý đặc thù thì mới có thể bảo tồn dài lâu được, điều kiện ở Hắc Thạch thành còn chưa có tới mức đó, viên yêu đan này chỉ được chứa trong hộp gỗ lim bình thường, Trần Mục có thể phát giác được năng lượng của yêu đan tràn ra ngoài.
Trần Mục không muốn lãng phí, thế nhưng bây giờ mà sử dụng thì lại quá mạo hiểm, hắn chuẩn bị sau khi tiến vào Kiếm Tông thì sử dụng ngay.
Rời khỏi nội viện.
Trần Mục đi tới Diễn Võ trường.
Trần Hi và Trần Hạo đang luận bàn với nhau.
Kiếm chiêu của Trần Hạo rõ ràng là đã vững như bàn thạch, hắn đang chiếm cứ lấy thượng phong, kiếm kỹ còn muốn lợi hại hơn rất nhiều so với kiếm kỹ mà Trần Hi học tập được ở Hành Châu võ viện.
Mười mấy chiêu sau, Trần Hi chỉ có thể nhận thua, nàng ta không thể không trốn, dịu dàng nói: "Được rồi, Tiểu Hạo, ngừng thôi ngừng thôi ngươi không biết nhường ta sao?"
Trần Hi là giọng điệu nói đùa, cũng không phải là thật sự tức giận, Trần Hạo vò đầu, cười ngây ngô nói: "Vừa rồi ta cũng định nhường, nhưng đánh vào rồi đánh tới quên mất."
"Đại tỷ, nhị ca."
"Tiểu Mục, ngươi tới rồi."
Trần Hi đi tới bên cạnh Trần Mục, nàng ta xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Trần Mục, vui vẻ nói: "Nhanh kể lại một chút chuyện ngươi giết ch.ết Lang Vương cho tỷ tỷ nghe đi."
Trần Hạo cũng tò mò tới gần.
Trần Mục đã kể cho cha mình nghe, hắn cũng không cảm thấy phiền, cười nói đáp ứng: "Được."
Bọn họ ngời ở trong đống tuyết để mà nghe kể chuyện, Trần Hạo hưng phấn nói: "So với phiên bản lan truyền trong thành thì đều khác nhau, hóa ra là nguy hiểm như vậy."
Các phiên bản trong thành càng truyền đi thì càng không hợp thói thường, đều sắp thổi Trần Mục thành thiên thần hạ phàm rồi.
"Tiểu Mục thật lợi hại."
"Sau này ngươi chắc chắn sẽ là Kiếm Thánh của Bắc Hoang."
"Sau này nếu như ai dám khi dễ tỷ tỷ, ta sẽ báo tên của ngươi ra để hù ch.ết bọn họ."
Trong Diễn Võ trường vang lên tiếng nói cười, kể chuyện giết Lang Vương xong, mọi người đã bắt đầu luyện kiếm.
Bọn họ khôi phục lại cuộc sống yên bình trước đó.
Trong khoảng thời gian này đám người Trần Thiên Nam đều ở nhà nghỉ ngơi, đã là cuối năm, tất cả mọi người đang chuẩn bị để ăn tết cho nên tháng này tự nhiên sẽ ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc trời gần tối.
Trần Mục về nhà cơm nước xong xuôi.
Hắn bế lấy muội muội của mình đi dạo trong đình viện.
Trần Dĩnh càng ngày càng nghe lời, cũng không khóc rống như trước nữa, mỗi lần Trần Mục bế lấy nàng ta ra ngoài đi dạo thì đều sẽ cười tới rất vui vẻ, đôi mắt to sáng ngời trông rất thông minh.
Sau khi bế muội muội đi dạo được vài vòng thì trả nàng ta vào trong ngực của mẫu thân.
Hắn trở lại gian phòng của mình, trong tay cầm lấy nửa tờ trang sách cổ mà Khương Phục Tiên tặng cho.
Ở trên có mấy chữ cổ.
Niết Bàn Hô Hấp pháp.